Đêm hôm đó Lưu Trạm đích thân ở trên tường thành giám sát, mặc kệ binh Yến làm trò gì hắn cũng đều không dao động, cho đến khi hừng đông binh Yến mới bắt đầu một đợt tập kết quy mô lớn khác.
Sách lược của quân Yến vẫn chỉ là lấy quấy rầy làm chính, hơn nữa còn chuyển đến thêm hai máy bắn đá để công thành, hòng đập cho quan ải nát bét.
So với tình hình chiến đấu tắm máu hăng hái ở tiền tuyến thì ở dưới chân núi, trong trung trướng của quân Yến bày một bàn tiệc đầy rượu và đồ ăn ngon.
“Phạm thiên sư, bản tướng quân làm theo kế hoạch tấn công của ngươi trong hai ngày rồi, nhưng mà vẫn không có tiến triển như cũ.” Gia Luật Long Cát uống một hớp rượu, tâm trạng tụt xuống đáy vực.
Đại quân mười lăm vạn người dưới tay gã dư sức làm khuynh đảo triều đình nước Yến nhưng lại bất lực trước một cái quan ải nhỏ nhoi có nhân số chưa đến một vạn người, đây toàn là những dũng sĩ trong bộ lạc của gã, là lợi thế giúp gã đứng vững ở nước Yến.
Nhưng mà tình hình chiến sự kéo dài đến tận bây giờ, Gia Luật Long Cát cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nếu cứ vậy mà rút binh thì mặt mũi của gã vứt đi đâu?
“Tả tướng quân chớ nóng vội.”
Người được gọi là Phạm thiên sư kia là một người đàn ông mặt trắng không râu, tuổi xấp xỉ ba mươi, gương mặt có vài phần hiền từ mang phong thái cao nhân đắc đạo, là mưu sĩ được yêu thích nhất bên người Yến thái tử, được những người xung quanh gọi là Phạm thiên sư Phạm đạo trưởng.
Phạm thiên sư ôn hòa mỉm cười, bình thản bưng bát rượu lên uống.
“Khoảng ba năm trước, ở huyện Nhiêu và những khu vực gần biên giới núi Tề Vân liên tục xuất hiện một đám sơn tặc, quấy nhiễu bá tánh, cướp của giết người, mấy lần huyện Nhiêu cho xuất binh bao vây tiễu trừ sơn tặc nhưng đều bị tiêu diệt ngược, tả tướng quân cho rằng, sơn tặc chỉ là sơn tặc thôi sao?”
Chuyện sơn tặc năm đó ở nước Yến cũng rất ồn ào huyên náo, nhưng lúc đấy Yến Vương hạ lệnh tập trung tấn công bình nguyên Thương Hà nên mới không được chú ý nhiều.
Đột nhiên nhắc tới cái này, Gia Luật Long Cát kinh ngạc: “Chuyện sơn tặc bản tướng quân cũng có nghe nói, ý của Phạm thiên sư là những sơn tặc đó thực ra toàn là binh Sở giả trang?”
“Trước hôm nay thì ta chưa rút ra được kết luận, sau hôm nay… tả tướng quân nhìn những thủ binh dũng mãnh trong quan ải kia mà xem, đáp án chẳng phải rất sinh động sao?”
Gia Luật Long Cát bừng tỉnh đại ngộ, vậy thì xem ra đúng là bản thân gã đã khinh địch rồi.
Nhất thời, bầu không khí trong trung trướng trở nên lúng túng.
“Việc này còn phải nhờ Phạm thiên sư thay bản tướng quân giải thích với thái tử.” Cuối cùng Gia Luật Long Cát vẫn lựa chọn cúi đầu trước mặt vị mưu sĩ được thái tử sủng ái này.
“Tả tướng quân quá lời, việc nhỏ này hà tất phải để thái tử biết.” Phạm thiên sư cũng không muốn đắc tội tả tướng quân có quyền thế một không hai ở nước Yến, đương nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền bán đi một ân tình.
Sau khi biết binh Sở trên núi rất dũng mãnh, Gia Luật Long Cát càng thêm đau đầu: “Kế tiếp không biết Phạm thiên sư có đối sách gì không? Nếu binh Sở kia vẫn cứ cố thủ thì quân ta không thể thắng được.”
Mục tiêu tác chiến trọng tâm của Gia Luật Long Cát vẫn luôn là bình nguyên Thương Hà, nơi đó có đất đai màu mỡ ngàn dặm, chỉ cần đánh lui quân Sở xuống phía nam sông Hoàng Xuyên thì gã sẽ được chia ít nhất là một phần ba của vùng bình nguyên rộng lớn đó.
So với bình nguyên Thương Hà thì núi Tề Vân hầu như chẳng có giá trị gì, thử hỏi làm sao mà Gia Luật Long Cát có thể chịu tiếp tục tiêu phí quá nhiều thời gian và tinh lực ở nơi đây, nếu không phải vì phán đoán sai lầm thì gã tuyệt đối không bao giờ nhảy vào vũng nước đục này.
“Xin tả tướng quân yên tâm, trên núi Tề Vân không có quá nhiều quân phòng thủ, hai ngày nay cũng đã có viện binh tới rồi, chẳng qua là mới chỉ tới huyện phụ cận.”
“Cho dù chủ lực của quân Sở đến chi viện thì tả tướng quân chỉ cần tiếp tục quấy rầy bọn chúng, cái quan ải kia chỉ to chừng đó mà thôi, dùng máy bắn đá đập liên tục thì mấy ngày nữa cũng sẽ phá hủy được gần hết.”
Người Yến từ đầu đến cuối đều xem thường người Sở, đây là tự tin khi quân Yến sở hữu một đội kỵ binh bách chiến bách thắng, bọn họ không cho rằng mình sẽ thua ở trên ngọn núi này.
Thứ trên đỉnh Thông Thiên không thiếu nhất chính là đá, binh Yến lấy luôn nguồn nguyên liệu ngay tại chỗ, hai cỗ máy bắn đá không hề nghỉ ngơi, trước cửa thành và tường thành của Thông Thiên Quan là một đống hỗn độn.
Lưu Trạm lệnh cho binh lính của mình lui xuống khỏi tường thành, gặp tình huống này không cần thiết phải thò đầu ra chịu chết.
Thông Thiên Quan lâm vào thế bị động, binh Yến càng thêm tự tin, tiếng khiêu khích chửi rủa ở bên ngoài vang lên không ngớt.
“Đại ca!” Lý Tiểu Liên vừa tức vừa nóng ruột, “Để đệ dẫn binh đánh ra ngoài đó!”
Càng ngày càng có nhiều người tới xin Lưu Trạm cho ra trận, Lưu Trạm chỉ đáp lại một câu: “Vẫn chưa đến lúc.”
Khiêu khích của binh Yến ở Thông Thiên Quan này thì tính là gì, khiêu khích của binh Yến ở ngoài Cấp Dương Quan còn khó nghe hơn vạn lần nữa kìa, chửi rủa đến cả mười tám đời tổ tông nhà hoàng đế.
Đối với quân phòng thủ của Thông Thiên Quan, mỗi ngày trôi qua dài như một năm, vất vả lắm mới chịu đựng được đến buổi trưa, kết quả mọi người chỉ chờ được Lưu Trạm vung tay lên hô một câu: “Nhóm lửa nấu cơm, mổ lợn đi!”
Hôm nay trên đỉnh Thông Thiên có gió, khói báo động thỉnh thoảng bị thổi bay, chẳng mấy chốc khắp Thông Thiên Quan len lỏi mùi thịt kho tàu quyến rũ thơm lừng, không ai có thể cưỡng lại được.
Sáng sớm hôm nay Lưu Trạm đã sai vài người xuống núi khiêng mấy con lợn rừng lên.
Đầu bếp bận rộn cả một buổi sáng, chia thịt lợn thành những miếng dày bằng ba ngón tay, một phần rán thơm lên rồi cho vào xào qua với hoa hồi, một phần kho tàu, một phần thì cho nước tương và các loại gia vị hầm thành canh, lúc nấu xong mùi thịt được gió mang đi xa mấy dặm.
Đầu bếp lại làm thêm bánh rán và cháo, đám binh lính mỗi người tay cầm bánh tay bưng bát thịt, ngồi xổm nấp ở chân tường tránh mấy cục đá, ăn say sưa ngon lành.
Không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ nhìn thấy mấy tảng đá kia hình như mềm ra đôi chút.
Ngưu Sĩ Lộc ăn một hơi mười lăm cái bánh, uống sạch sẽ mấy bát canh mà cảm thấy bụng vẫn chưa no, lại lò dò tới tìm đầu bếp xin thêm.
Đại thúc đầu bếp hung dữ trừng mắt nhìn Ngưu Sĩ Lộc: “Lưu tướng quân có lệnh, nồi thịt còn lại để dành cho viện quân.”
“Ta chỉ ăn một bát nữa thôi, ông cho ta một cái bánh và một bát thịt nữa đi!” Ngưu Sĩ Lộc vươn tay muốn tiếp cận nồi thịt thì bị đầu bếp dùng muôi to gõ một cái.
“Ta nói không được là không được! Ta chỉ có thể cho ngươi thêm một bát cháo nữa thôi, bên này không thể động vào!”
Cuối cùng Ngưu Sĩ Lộc chỉ xin được một bát cháo, quay về chân tường vừa uống vừa thở dài, là do mùi thịt quá thơm nên bây giờ uống bát cháo này chẳng thấy có mùi vị gì.
So với Ngưu Sĩ Lộc ăn bao nhiêu cũng không đủ, Lưu Trạm muốn Tống Phượng Lâm ăn thêm mấy miếng nữa thôi cũng quá khó khăn, dỗ lên dỗ xuống đối phương mới chịu uống thêm nửa bát cháo.
“Sao còn nóng hơn cả hôm qua thế này? Ta bảo người đưa đệ xuống núi trước nhé?” Lưu Trạm đau lòng.
“Không cần đâu, ngủ thêm một giấc nữa là khỏe, vết thương nhỏ thôi.” Tống Phượng Lâm quay về giường đất, vì muốn y nằm thoải mái hơn chút ít mà Lưu Trạm đã cẩn thận lót thêm một tầng nệm nữa.
“Tiểu Mãn trở về chưa?” Tống Phượng Lâm hỏi, tuy đang sốt cao đến mơ mơ màng màng nhưng y vẫn bận tâm đến tình hình chiến sự bên ngoài.
Rạng sáng Lưu Trạm đã phái Trương Tiểu Mãn dẫn theo mấy binh lính thân thủ linh hoạt xuống núi dò la tình hình địch.
Đối với binh Yến mà nói thì trên đỉnh Thông Thiên này khắp nơi toàn là vách đá, không có đường, nhưng đối với dân địa phương lớn lên ở đây mà nói thì dù là vách đá cũng có đường.
Lúc xây dựng Thông Thiên Quan Lưu Trạm cũng đã cân nhắc tới trường hợp bị quân địch vây khốn thì phải xuống núi đến đất Yến dò la tin tức như thế nào.
Ở vách đá phía tây bắc của Thông Thiên Quan có một con đường nhỏ.
Nói là đường nhưng thực ra chỉ là khoét mấy cái lỗ để đặt chân, nhằm tăng cao tính an toàn Lưu Trạm đã buộc thêm một ít dây leo, vừa níu vào dây vừa đặt chân vào lỗ là có thể di chuyển men theo vách núi.
“Chắc là chiều mới về.” Lưu Trạm ngồi bên mép giường, vươn tay vén mấy sợi tóc dính trên vầng trán mướt mồ hôi của Tống Phượng Lâm.
Bỗng có một tiếng động cực lớn phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng, tảng đá kia suýt chút nữa bay vào tiểu viện của bọn họ.
Quân Yến lại bắt đầu một đợt tấn công mới, nhất thời đá bay tán loạn, âm thanh rơi xuống đất rầm rầm vang vọng khắp Thông Thiên Quan, từng tiếng từng tiếng khiêu khích thần kinh của Lưu Trạm, khiến hắn càng ngày càng khó kiềm chế cơn giận.
“Không được!” Tống Phượng Lâm giữ lấy tay hắn.
“Đợi Đại Tráng tới đã rồi mới đánh lui hết binh Yến trên núi, huynh cũng đừng vội xuống núi phân cao thấp với chủ lực của quân Yến, chưa tới lúc, có thể nhịn thì phải nhịn.”
Tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Trạm rất trầm ổn, chỉ có Tống Phượng Lâm biết Lưu Trạm nhịn ít thì được chứ nếu phải nhịn nhiều hơn chắc chắn cũng sẽ không nhịn nổi.
Hiện tại chỉ có thể ngồi yên chờ Tào Tráng, chờ Tào Tráng mang quân tinh nhuệ tới thì dù trời có sập xuống Lưu Trạm cũng sẽ không nhịn nữa.
“Người hiểu ta…” Lưu Trạm cúi đầu hôn lên thái dương của Tống Phượng Lâm, “… chỉ có Khanh.”
Bởi vì quá hiểu Lưu Trạm nên thử hỏi Tống Phượng Lâm yên tâm xuống núi thế nào được đây? Nhỡ đâu y vừa đi thì tên lang vương nổi khùng lên dẫn theo đàn sói con đánh xuống nước Yến, bất kể thế nào cũng vẫn phải có người giữ hắn ở lại.
Khoảng thời gian này đối với quân phòng thủ ở Thông Thiên Quan mà nói, mỗi giây mỗi khắc chìm trong giày vò.
“Viện quân tới rồi!!” Lính liên lạc vừa hô vừa chạy vào Thông Thiên Quan.
“Tướng quân! Tào đại nhân dẫn theo kỵ binh dưới trướng tới rồi!!”
Lưu Trạm đứng bật dậy, Tào Tráng tới rồi!
Khi nhận được ấn tín của Lưu Trạm, Tào Tráng lập tức sai người báo lại với đại tướng quân, còn mình thì lên đường ngay và luôn. Tào Tráng dẫn theo ba ngàn kỵ binh đi trước một bước, còn hai ngàn bộ binh dự tính khoảng hai ngày nữa sẽ tới.
“Thủ lĩnh!! Đệ tới muộn!!” Tào Tráng thở hồng hộc nói. Cậu ta dẫn theo quân tinh nhuệ chạy suốt đêm không ngừng không nghỉ, thời gian đến nơi đã sớm hơn dự kiến không ít.
“Không muộn, đệ tới rất đúng lúc.” Ánh mắt của Lưu Trạm lộ ra sát khí.
“Lệnh cho binh lính nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ! Từ thiên hộ trở lên vào phòng nghị sự!”
Toàn bộ Thông Thiên Quan lại bắt đầu rục rịch, viện quân đã đến, binh lực đầy đủ, những thanh niên trai tráng điều động lâm thời trước đó được xuống núi nghỉ ngơi dưỡng thương.
Còn những binh lính bị thương kiên cường ở lại chống địch cũng được chuyển lùi sâu hơn vào bên trong.
“Đây là phần Lưu tướng quân cố ý để lại cho các ngươi, mau ăn đi, chạy suốt hai ngày vất vả rồi.” Đầu bếp bận rộn chia cơm cho viện quân, muốn đánh nhau thì cũng phải no bụng thì mới có sức mà đánh được.
Chiều hôm đó, Trương Tiểu Mãn và nhóm trinh thám quay trở lại.
Trong tiểu viện, Lưu Trạm ngồi trên ghế, Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý, Hoàng Ngọ Thời, Quách Đông Hổ, Khương Trường Lâm và vài thiên hộ trở lên đứng vây lại tạo thành bàn tròn, thảo luận sách lược ứng phó.
“Thủ lĩnh, cứ giao lực lượng tiên phong cho đệ, đệ sẵn lòng dẫn binh đánh ra ngoài, phải đuổi hết bọn chó Yến kia đi!” Tào Tráng nghẹn một bụng lửa.
Dọc đường lên núi, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều thương binh và thi thể được khiêng xuống thôn Thiên Thương, cảnh tượng này đã làm cho mọi người nổi giận, đó đều là huynh đệ của bọn họ!
Tào Tráng vừa nói xong, tất cả cũng phụ họa hưởng ứng, cảm xúc phẫn nộ của quần chúng dâng cao ngùn ngụt.
“Đệ cũng sẵn lòng!”
“Đệ cũng sẵn lòng đi!”
Lưu Trạm giơ tay ra hiệu cho tất cả tạm thời đừng quá nóng ruột, hắn đứng lên bước tới cạnh bàn cát.
Dựa theo tin tức mà Trương Tiểu Mãn đem về, quân Yến đóng quân ở bên ngoài Chu Thụ Khẩu ước chừng có khoảng một vạn người, quân đang ở trên núi công thành có khoảng hai ngàn người.
Binh lực của quân Yến đã vượt qua mốc một vạn người, chắc chắn tướng lĩnh quân Yến sẽ liên tục đưa quân lên núi tấn công.
Còn binh lực bên phía Lưu Trạm đã bỏ mình không ít, hơn một nửa còn đang bị thương, hiện giờ chỉ có ba ngàn kỵ binh mà Tào Tráng mang đến và một ngàn thân vệ của Lưu Trạm là có sức chiến đấu mạnh nhất.
Trận chiến này trước sau gì cũng vẫn phải đánh nhưng phải giảm thiệt hại xuống thấp nhất có thể, nếu cứ tiếp tục thiệt hại nhiều thì binh doanh Sầm Châu của Lưu Trạm sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.
Trận chiến này đối với Lưu Trạm mà nói cũng là thời khắc quyết định tồn vong, yêu cầu hắn phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Cuối cùng, Lưu Trạm hạ quyết tâm.
“Mục tiêu của ta chính là nó.” Lưu Trạm dùng roi ngựa chỉ vào một điểm trên bàn cát, chính là vị trí trung trướng của quân Yến.
Dứt lời, chư tướng kích động ôm quyền hô: “Thuộc hạ sẵn lòng thay tướng quân đánh xuống núi!”
Lưu Trạm ngẩng đầu nhìn các quan binh đi theo một lượt, hỏi: “Các đệ cảm thấy nên đánh như thế nào?”
Binh lực của quân Yến không chỉ nhiều hơn bọn họ, bên ngoài Chu Thụ Khẩu còn là một mảnh đất bằng hoang dã, kỵ binh của quân Yến có thể tản ra khắp tứ phương tám hướng rồi bọc đánh trở về, bốn ngàn kỵ binh của bọn họ còn chẳng đủ để toàn bộ quân Yến phải ra tay.
Nhất thời, mọi người chỉ nhìn chằm chằm bàn cát tự hỏi.
“Không thể đánh chính diện được, bên ngoài Chu Thụ Khẩu là bình nguyên, ngựa của binh Yến toàn ngựa tốt, chúng ta không so được.” Tào Tráng chỉ ra vấn đề.
“Có thể đánh lén.” Vi Thành Quý nói.
Lưu Trạm gật gù tán thưởng: “Đánh lén như thế nào?”
Vi Thành Quý lại không đáp được bởi vì đường xuống núi chỉ có duy nhất một con đường, bọn họ chỉ cần ló mặt ra thôi quân Yến sẽ biết ngay.
“Có thể đánh lén ban đêm, thừa dịp xung quanh tối đen.” Lý Tiểu Liên tiếp tục mạch suy nghĩ của Vi Thành Quý.
Sách lược đánh lén không sai nhưng lại vấp phải một vấn đề là quân Yến đang có hơn hai ngàn người phân bố rải rác trên đường núi, muốn đánh lén chỉ có thể bất ngờ đánh úp, mà hai ngàn binh Yến này chính là chướng ngại vật đầu tiên.
“Làm sao để xuống núi mà không bị phát hiện?” Lưu Trạm hỏi.
Mọi người nhìn qua nhìn lại nhau.
Lưu Trạm thấy bọn họ không thể nghĩ được ra nên mới nói hai chữ: “Giả hàng.”
Tập thể bừng tỉnh đại ngộ.
Từ khi Lưu Trạm tới, một loạt hành động của hắn đều khiến cho quân Yến cảm thấy Thông Thiên Quan đang vô cùng rã rời và không còn khả năng chống cự.
Đánh không đánh trả mắng không mắng lại, cửa thành bị đập sắp nát nhừ, binh lính thủ thành mặc binh phục đầy máu, chật vật thảm hại, không chỉ có binh Yến tin rằng Thông Thiên Quan không trụ được bao lâu nữa mà ngay cả Gia Luật Long Cát cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Thì ra Lưu Trạm đã chuẩn bị sách lược từ trước, hắn từng bước dẫn binh Yến lên con đường xuất hiện ảo giác bọn chúng sắp hạ được Thông Thiên Quan rồi.
Sau khi Lưu Trạm chốt lại kế hoạch phản công, toàn bộ Thông Thiên Quan âm thầm rục rịch chuẩn bị.
Chạng vạng, ánh tà dương đỏ như máu, trên tường thành rách nát của Thông Thiên Quan xuất hiện cờ trắng đầu hàng.
Phó tướng quân Yến vui mừng quá đỗi, lập tức hạ lệnh ngừng bắn đá.
Sau khi ngừng bắn đá, trên đỉnh tường thành thê thảm của Thông Thiên Quan lục tục có binh lính bị thương trèo lên ném binh khí xuống rồi lùi về.
Phó tướng quân Yến tin ngay tắp lự, hạ lệnh: “Người đâu? Phá cửa đi!”
Nhóm binh Yến khiêng đến một gốc cây to, bắt đầu tông cửa rầm rầm, bên trong Thông Thiên Quan vẫn yên tĩnh, phó tướng quân Yến càng thêm khẳng định binh Sở đã bỏ quan ải chạy trốn rồi.
“Người đâu? Mau quay về bẩm báo với tả tướng quân, trận chiến này chúng ta đại thắng rồi!” Phó tướng quân Yến vô cùng vui mừng.
Ngày hôm trước một phó tướng khác hay đối nghịch với gã đã bị trúng tên tử trận, gã biết vận may của mình đang đến, à không, với công lao to lớn lần này chắc chắn sẽ được thăng quan.
Đập cửa một hồi lâu mà trong Thông Thiên Quan vẫn không có động tĩnh gì, binh Yến dần dần thả lỏng, những toán lính khác đang phân tán khắp đường núi cũng sôi nổi tụ tập lại.
Trong mắt bọn họ lóe lên ánh sáng, nghe nói mấy thôn trang đằng sau Thông Thiên Quan rất giàu có, tướng lĩnh quân Yến luôn ngầm dung túng cho binh lính của mình cướp bóc, ai cướp được gì thì là của người đó.
Càng ngày càng có nhiều binh Yến tụ tập, bọn họ đang chờ cửa thành được phá ra để nhảy vào đất Sở, ngoại trừ quân phòng thủ đang đóng bên ngoài Chu Thụ Khẩu ra thì binh Yến trên núi đều đã có mặt hết.
Mỗi kẻ vừa xoa tay vừa xuýt xoa, thậm chí còn đùa giỡn cá cược với nhau tình trạng bên trong sẽ thảm hại cỡ nào.
Đến khi cửa lớn đổ xuống, bọn họ ngay lập tức nhìn thấy thao trường ngổn ngang đầy đá và đồ dùng.
Có không ít vũ khí và áo giáp bị bỏ lại, thoạt nhìn có vẻ binh Sở đi rất vội vàng, thậm chí có người tinh mắt còn nhìn thấy một bọc túi tiền bị đánh rơi dưới mặt đất.
Nhất thời, binh Yến chen nhau chạy vào bên trong quan ải, ai cũng muốn nhanh chân vào trước lục lọi xem có tìm được đồ gì quý giá hay không.
Phó tướng quân Yến cười ha ha, theo dòng người hỗn loạn nghênh ngang đi vào Thông Thiên Quan.
Trong lúc binh Yến đang chen nhau thì Vi Thành Quý dẫn theo một trăm người âm thầm trèo xuống khỏi tường thành, nhiệm vụ của bọn họ là kiểm soát con đường xuống núi, phòng khi có cá lọt lưới kịp chạy về mật báo.
Binh Yến hoàn toàn không biết rằng bên trong Thông Thiên Quan, ở các góc tường khuất và trên tường thành đều nấp đầy người, khi một tiếng huýt dài vang lên, cung tiễn thủ mai phục trên tường thành lập tức xuất hiện, bắn ngay một đợt mưa tên xuống.
“Mai phục!! Có mai phục!!!”
Binh Yến như một đàn kiến nằm trên chảo nóng, đại đa số đều ý thức được và phản ứng kịp thời, muốn lui ra ngoài nhưng Lưu Trạm đã có chuẩn bị trước.
Tào Tráng dẫn theo một trăm người nấp ở chân tường xông ra chặn đường rút lui của binh Yến, lại có mấy chục người nhanh tay đóng lại cửa thành đã bị đổ sập, biến binh Yến bên trong Thông Thiên Quan thành cá nằm trong chậu.
Để chắc chắn lừa được binh Yến, Lưu Trạm đã cho phần lớn quân tinh nhuệ và hậu cần lui vào trong rừng chờ, bây giờ ở quan ải chỉ có một ngàn người được hắn lựa chọn kỹ càng, nhân số không nhiều nhưng cực kỳ dũng mãnh.
Binh Yến hoảng sợ vỡ mật, nháo nhào chạy tán loạn.
Lưu Trạm chỉ huy quân của mình chia thành ba người một nhóm, hai người cầm thương một người cầm thuẫn bao vây tiễu trừ binh Yến, cuối cùng tiêu diệt được 1600 tên địch, bắt giữ 585 tù binh, trong số đó bao gồm cả phó tướng quân Yến.[Hết chương 61]