Không có gì là kịp, hay không kịp.
Cũng không có gì là bạch mã hoàng tử ở ngoài đời, luôn có thể tới cứu nguy vào những tình huống đau đớn nhất...
Thực tế khi trở về, Nguyễn Hoàng tìm tới đây, đã là chạng vạng.
Lần theo tiếng chuông điện thoại mà lên gác, lại chỉ thấy một Thái Dương vô hồn nằm đó, được chiếc chăn mỏng phủ hờ nửa người...
Mùi tinh dịch nồng đậm, quần áo tơi tả nơi phía dưới giường...tất cả, đã như nói hết cho Nguyễn Hoàng hiểu chuyện gì đã xảy ra...
Bước chân đờ đẫn từng bước tới gần..
Là mới.. cũng không hẳn...
Dày vò một mạch tới bốn tiếng đồng hồ..
Đến chút khí lực còn sót lại để có thể ngồi dậy, cũng là không nốt..mê man..
Đầu ngực đều là vết cắn sâu tới rớm máu.. ngay trên cổ, những vết hằn do bị bóp vẫn in đầy..
Nhìn đôi mắt kia nhíu chặt,
Một giọt nước mắt bất giác tràn khỏi khóe mi..
Nguyễn Hoàng khóc..
Cậu chưa từng nghĩ rằng, hai mươi lăm năm. Hôm nay, cậu sẽ bật khóc.. như thế này..
Đôi tay căm hận mà vò xuống nếp áo nhăn nhở dính đầy thứ nhớp nháp bẩn thỉu..
Thái Dương.. xin lỗi...
Em... về trễ rồi...
===========
Người lái xe về theo đợi ở dưới nhà.
Vừa thấy vẻ mặt tái xám của Nguyễn Hoàng cũng bị dọa tới chết khiếp. Nghe dặn dò một chút cũng vội lái xe đi ngay.
Nguyễn Hoàng bê một thau nước ấm tới bên giường, nhẹ nhàng lau sạch những nhơ nhuốc còn sót lại..
Mỗi một vết thương trên người anh, lại như một mũi dao xuyên vào tim cậu..
Cuộc đời có rất nhiều khi tính toán quá lại thành sai lầm..
Nếu như ngày ấy cậu ôm theo thân người mảnh dẻ này sang Quảng Châu cùng.. sẽ.. không có ngày hôm nay..
Nếu cứ mặc kệ đi, cứ ở bên anh, sẽ không có ngày hôm nay,
Cái gì gọi là để anh từ từ cảm nhận được nhớ cậu
Cậu không cần! Cũng không cần nữa...
Chiếc khăn chạm tới phía dưới thân..
Hậu huyệt sưng rách tới chảy máu.. khô thành một vệt bám lấy nơi đùi non đầy vết thâm xanh tím..
Nguyễn Hoàng vừa chạm tới..
Đôi mày kia bất giác khẽ chau lại....
Một cái chau mày lại, như giết đi nửa hồn cậu...
Vội vàng vỗ về, ôn nhu mà hôn lên môi lên mắt người, cẩn thận mà lau lấy.. trấn an..thủ thỉ.
Không sao.. Em ở đây.. Ở ngay đây.. Sẽ không đi đâu cả...
Khi người lái xe đưa thuốc xong, một lát sau không chịu được mà nhòm qua khe cửa..
Chỉ thấy một thiếu gia cao lớn kia, giờ đây đang ôm trọn mái tóc ngắn lòa xòa trước ngực.
- -----------
Đặng Tiến.
Tên chó chui gậm chạn!
Anh yên tâm..Sẽ có một ngày em khiến hắn phải biết được rằng, cái giá hắn phải trả đắt đến thế nào!
- -------------
Một đêm này, có hai kẻ không ngủ.
Đặng Tiến sau khi đã dày vò người dưới thân tới ngất lịm đi. Vẫn là không vui vẻ.
Hắn không thể cảm nhận được một chút thứ tình cảm gì như trước kia..
Hố sâu trong lòng không tài nào lấp được..
Cả một đêm, hình ảnh suốt thời nhỏ như tua chậm lại trong lòng hắn...
18 tuổi, về xóm nhỏ, bắt gặp cậu bé trắng bóc nhìn mình mỉm cười. Xua tan đi thứ thực tế chán ngán mà chính gia đình cậu gặp phải. Bố mẹ cậu làm ăn thua lỗ, bán nhà trên Hà Nội về lại đây, chấp nhận trở thành nhân viên quèn. Nhưng một thằng công tử bột như cậu lại không muốn chấp nhận nó.
Vươn lên rồi vươn lên mãi cũng chỉ là một thằng kỹ sư lương ba cọc ba đồng. Trong đầu của một thanh niên đầy tham vọng năm ấy. Quả thực không có thứ gì quan trọng bằng tiền hết.
Kể cả là Thái Dương, người mà lúc nào lúc nào cũng nói rằng yêu cậu, thương cậu...
Đòi hỏi sao?
Thái Dương thậm chí còn tự mở rộng để mời cậu vào mà rên rỉ.
Thế nên, vẫn là không chấp nhận được sẽ có một ngày, chính tay cậu phải dùng tay bóp chặt khớp hàm kia, ép khuôn miệng mềm mại ấy phải mở ra mà mút lấy...
Không thể chịu nổi...
Không thể chịu nổi...
Rút cuộc phải làm sao đây?
Khi đã có tiền bạc trong tay, thiếu gì người tình. Trai gái không thiếu.Thế nhưng họ lại chỉ thích ngồi lên ví tiền của cậu!
Không một ai cho hắn một cái ôm dịu nhẹ
Không một ai hỏi rằng hôm nay hắn ngủ có ngon không!
Vợ ư?
Sống, không bằng con chó. Mỉm cười vẫy đuôi lấy lòng cô vợ tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Hóa ra, cậu lại như thế mà thèm khát tới vô cùng, ước ao tới vô cùng một ngày nào đó sẽ có lại được hương bưởi từ mái tóc ngắn ngày xưa ấy...
Thái Dương..
Thái Dương...
Bước chân lộn xộn...
Em.. không sao chứ?
Vứt bỏ một người vừa bị giày vò tới thừa sống thiếu chết..
Như vậy mà Đặng Tiến mới chợt nhớ ra..
Là chính tôi đã vứt bỏ em như thế...
=======
Đêm.
Từng chút đau nhức trên cơ thể chưa tiêu tan, một chút lại một chút khẽ như kéo Thái Dương khỏi cơn mộng mị..
Người khẽ cựa...
Một vòng tay rắn chắc bao quanh đã vội vã ôm chặt lấy..
- Thái Dương.. sẽ không sao..
- ....
Giọng nói này...
Mình.. nằm mơ sao...
Khẽ đẩy ra một chút..
Lại một nụ hôn ngọt ngào rơi lên trán..
Hơi thở quen thuộc phả từng làn hơi ấm lên má cậu.
- Anh tỉnh rồi?
- .....
- Sao vậy? mới đây đã không nhận ra em?
- Hoàng...
Tiếng nhỏ ngắt một chữ Hoàng ra thành hai ba đoạn..
Thái Dương vẫn còn nghĩ mình như đang nằm mơ...
Chuyện hôm qua, đâu thể nào quên, vậy nhưng tại sao ngay trên chính chiếc giường đầy thứ dơ bẩn này, lại có thể là vòng tay của Nguyễn Hoàng được cơ chứ?
Thế nhưng khuôn mặt này...
Đôi tay này..
Rất ấm áp..
Thái Dương không đành lòng phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận...
Nỗi đau trong lồng ngực một phút như xé bung, ôm chặt lấy tấm lưng rộng kia.. nức nở lên..
- Hoàng.. Hoàng.. Em thực sự đã đi tìm anh đúng không?
- Ngoan, sẽ không sao..
- ...
- Em sẽ không đi nữa.. Sẽ không đi nơi nào mà không có anh nữa...
- Anh.. nhơ bẩn..
- Không. Sẽ không.
Là mơ, cũng thực tốt.
Trốn tránh được chút hiện thực tàn khốc quá đỗi này..
Thái Dương không muốn nghĩ thêm điều gì nữa..
Cọ đầu trong lồng ngực người kia, nước mắt lẫn lộn với nụ cười trên môi. Thiếp đi..
Nguyễn Hoàng.. Nguyễn Hoàng..
Đừng đi..
Nơi eo nhỏ, vòng tay chặt thêm một chút.
======
Thái Dương, ngủ ngon,
Mọi việc ở đây, có em.
=======
Loạng choạng bước ra khỏi quán nhậu,
Đặng Tiến cũng không hiểu vì sao tự dưng lại vấp phải một bóng người béo ú.
Muốn lánh ra, thế nhưng tên kia lại không nhúc nhích lấy một chút.
- À.. ợ.. xin, xin lỗi...
Vốn là thứ người khôn khéo, ngay trong cơn váng vất say Đặng Tiến cũng không muốn dây dưa gì.
Thế nhưng chỉ ngay sau đó lại thêm hai, rồi ba tên nữa kéo đến chắn ngay trước mặt.
- Chính là nó!
Ngay lập tức một chiếc côn nhị khúc vụt tới giữa lưng. Tiếng kêu gần như thét vì đau đớn
- ...A.....!
- Vút...
- Vút... a...
Vài đường côn quật tới, dưới lớp áo sơ mi trắng nhờ, lần lượt hiện lên những vằn máu đỏ, người đi đường đã sớm quây lại chỉ trỏ, thế nhưng không một ai dám vào can, những tên côn đồ hung hãn trừng mắt như dọa nạt, đám đông lại lui xa hơn một chút, đã có người tản ra,
Đặng Tiến cảm giác trong lồng ngực, tiếng xương dập xuống nền đất như nứt gãy, toàn bộ nội tạng đều muốn vỡ ra...
Khi nhác thấy kẻ bên dưới gần như đã lịm.
Cả bọn lên xe, rời khỏi.
=========
Đánh lộn trong quán nhậu, có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá xa lạ ở cái đất nước Việt Nam này, hơn thế nữa, Đặng Tiến, tôi cũng chưa để cho anh chết được.
Dĩ nhiên.
Làm sao có thể để anh chết dễ dàng như thế được?
Nguyễn Hoàng vuốt ve eo nhỏ người trong lòng.
Đây, mới chỉ là bắt đầu.
===================//==================