Ba Ngàn Sáu Trăm Ngày Yêu Em

Chương 2

Thái Dương mê man tỉnh dậy.

Chết, kỳ thực ra cũng không dễ dàng như vậy. Nếu như những bụm máu tụ và những vết khâu rạch nơi bụng kia không truyền tới cơn đau rợn người. Cậu những tưởng mình thực sự đã được giải thoát.

Đôi mắt đờ đẫn nhìn lên vòm tường trắng tinh. Cậu chua chát cười nhạo chính bản thân mình. Chỉ là chết, vậy mà cũng không làm được, lại hèn hạ tới như thế này sao?

Mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, chẳng quản thời gian trôi qua như thế nào nữa, nỗi đau từ thể xác và tinh thần quá mạnh, khiến cậu hoàn toàn quên hết những khung cảnh ở xung quanh. Cho tới khi một vài giọng nói đã ồn ã bên giường:

- Sao lại chưa tỉnh?

- Để tôi kiểm tra lại liều lượng thuốc mê.

Thái Dương run đôi mi,

Đôi mắt mông lung đảo quanh... mờ mịt... chỉ như có thể thấy được một người vén vết thương trên bụng cậu mà kiểm tra, giống như khoác trên mình một chiếc áo blouse. Vị bác sĩ ấn một chút, đau tới chính cổ họng cậu phải bật một tiếng ho. Thế nhưng, người con trai trẻ tuổi cao ráo đang ngồi ngay kia.. là ai?

Cậu có quen sao?

Hơn nữa, đôi tay lại đang nắm chặt tay của người con trai ấy, rất lớn, rất ấm áp,

Khuôn mặt nhợt nhạt vì đau không đủ sức để nhìn cho rõ. Chỉ là ngay sau đó liền có tiếng nói cất lên.

- Cậu chủ, nếu cậu còn nán lại nữa sẽ nhỡ chuyến bay

- Ừm.

Đôi bàn tay ấy dần rời xa...

Một ngón tách ra, lại một ngón. Hơi ấm cũng theo tay người, tản đi mất...

Miên man, chìm lại vào giấc ngủ vô định.

Có biết được đâu rằng, bước chân người thanh niên vừa ra tới cửa chợt dừng lại đôi chút, nhìn lại.

Trên thế gian này, hóa ra, chẳng một ai hứng được trong tay trọn vẹn hương thơm của hai từ hạnh phúc.

=============

Sài Gòn 2019. Hai năm sau,

Rút cuộc, vẫn là phải sống.

Thái Dương đặt một ly café pha loãng trên bàn, nhè nhẹ mà ngửi hương thơm vừa tản ra.

Bản chất của con người ta vốn dĩ không yếu đuối như vậy. Chẳng qua, vì yêu nên chúng ta cứ mặc kẻ còn lại dày vò.

Thế nên mới nói, không yêu sẽ không đau.

Nếu như không có chút tình cảm gì, người ta sẽ tìm cách để mà tồn tại tới cùng. Và, nếu đã chẳng chết được đi. Thì cậu đành phải sống, cho nụ cười heo hắt của mẹ cậu, cho những chiếc váy áo xúng xính của cô em gái đang tuổi muốn điệu đà.

Âu, cũng là còn có cái để gọi là lý do cho chính sự tồn tại của cậu đừng trở lên quá vô nghĩa.

Ngay sau vụ tai nạn đó, hiển nhiên bên kia không biết được rằng, cậu như vậy mà lại muốn tự tử, chỉ đơn thuần nghĩ rằng cậu say,. Và người lái xe hôm ấy là một du học sinh về nghỉ lễ, tranh ghế lái của tài xế nên mới gây tai nạn. Họ hỏi cậu về việc bồi thường. Cậu lại chỉ nghe chất giọng đặc Sài Gòn của họ mà mở miệng xin một điều.

Cho cậu một công việc ở Sài Gòn, được không?

Người đại diện sau một hồi sửng sốt, thì cuối cùng vậy mà đồng ý.

Cậu vốn tốt nghiệp Cao đẳng Truyền Hình, làm một chân soạn báo nho nhỏ ở đài, thế nên khi tới đây cũng rất phù hợp mà được sắp xếp vào một chân thư ký cho Giám Đốc nhân sự.

Đây là một tập đoàn lớn, các Giám đốc phòng ban đều cần một người bên cạnh lo sắp xếp giấy tờ và các cuộc họp. Cậu vừa vặn lại tới khi chị thư ký cũ mới được điều chuyển.

Thật may mắn....

Hay.. không phải sự ngẫu nhiên đến trùng hợp như vậy chứ?

Là gì, cũng không quan trọng nữa. Ngay tại đây, ngay tại Sài gòn này, ấy vậy mà cậu vẫn có thể nở một nụ cười nhạt nhòa. Thế cũng đã là tốt lắm..

Nhấp một ngụm café nhỏ, Thái Dương lại uống thêm một ngụm nước ấm thật lớn,

Vốn dĩ, cậu không thích uống café. Mà là chỉ thích ngửi hương thơm vảng vất,

- ------

Nơi nào, từ nửa vòng trái đất giờ đã là ban đêm, đôi mắt như có như không mà cười, qua màn hình camera, bao trùm lên vóc dáng mảnh dẻ đang đưa sống mũi cao mà tựa gần bên miệng ly. Như cùng một ngụm rồi một ngụm.

Thói quen này, là có từ khi nào?

Ban đầu, chỉ là tò mò, dần dà, lại trở thành một chút niềm vui, nhen lên trong những hạt tuyết dày rơi đầy trời nơi hải ngoại.

=========

Ngoài trừ những lúc đi theo người Giám Đốc tên Trung, việc sắp xếp lịch họp, công văn, giấy tờ, cậu đều ngồi chung với các đồng nghiệp khác. Đây là hội sở, chia ra thành các phòng kế toán, nhân sự, hành chính. Thế nên chiếm đa số vẫn là chị em phụ nữ.

Con gái Sài Gòn tuy phong cách thực khác xa con gái Hà Nội, thế nhưng chung quy lại thì tính bà tám vẫn rất nổi trội. Dù cậu có thích hay không, thì khi hội bàn tròn đã thành lập, thực sự tin tức từ trong ra ngoài hội sở, từ nhân viên nào vứt rác bậy đến con cún của chị gì đó bên phòng gì đó sinh mấy con chó con, vẫn là lọt vào tai.

Thu Hương vừa vào tới phòng đã đá chân Kiên Phong đang gục đầu xuống bàn ngáy o o:

- Anh Phong,dậy, có tin hót đây!

Kiên Phong là anh chàng vô cùng bảnh trai nhưng khá thô lỗ, vậy mà bị sếp xếp ngay cho ngồi ngay cái bàn gần ngoài cửa ra vào. Chính hắn cũng đã kiến nghị nhiều lần mà sếp lại cứ không cho đổi chỗ, mặt nhăn thành một nhúm cũng ráng ngóc đầu dậy:

- Gì?

Cả phòng nhân sự, ngoại trừ sếp cậu là 9 người ai cũng tạm dừng việc để nghe ngóng.

- Tôi mới nhận hồ sơ 3 sinh viên mới ra trường được tuyển thẳng vào công ty!

- Ơi trời, tưởng chuyện gì! Sinh viên được tuyển thẳng có gì mà lạ!

- Thế nhưng mà – Thu Hương nhấn mạnh từng chữ: Phòng mình có một hot boy!

- Hả?

Kiên Phong chán nản gục đầu xuống bàn ngủ tiếp.

Mấy chị em liền xúm lại, gần như xé xác bộ hồ sơ với vẻ mặt không thấy trai đẹp không cam lòng.

Quả không làm chị em thất vọng, chỉ là ảnh hồ sơ 4x6 mà đã khiến các cô bấn loạn đến gào lên. Không biết ngoài đời sẽ thế nào?

Thái Dương cậu thì chỉ buột cười lắc đầu. Trai đẹp, quả là có cái giá của trai đẹp. Càng đẹp, lại càng khó nắm giữ...

==========

Nguyễn Hoàng.

Lần đầu tiên bị một người con trai cầm tay tới không nỡ dứt ra nổi, lại chính là người mà mình vừa đâm xe cho suýt chết.

Chung quy lại, dẫu con người dù sắt đá tới đâu, bế trên tay một sinh mạng yếu ớt thấm đẫm máu,. Đều có phần động tâm tới run rẩy.

Hơn thế nữa, người con trai ấy trong cơn mê man đều trào ra nước mắt, tha thiết cầu xin gọi một cái tên người, đừng đi.

Như là xót xa tới muốn vỡ bung từng giọt máu...

Nguyễn Hoàng không mất quá nhiều thời gian để hiểu chuyện gì đã xảy ra, dù chỉ là những đoạn nức nở rời rạc.. Thế nhưng, chua xót kia lại là không tưởng. Chóp mũi, liền có vị cay. Hạnh phúc đối với người bình thường đã là khó khăn gấp bội. Hạnh phúc đối với một người mang giới tính thứ ba, thực như một làn hơi mỏng. Nhìn thấy được, nhưng.. không chạm vào được, chứ đừng nói là nắm giữ..

Bí mật của cậu, và của cả người con trai nằm kia, dường như.. là giống nhau...

Cậu, là Gay.

Để mà hỏi rằng, vì sao cậu lại biết được?

Không rõ.

Lực hấp dẫn của một người luôn hướng mắt tới những đường eo nhỏ và cả khuôn ngực nhẵn nhụi thật sự khiến cậu đã muốn rùng mình phủ nhận rất nhiều lần.

Thế nhưng, sự thật chính là sự thật.

Kể cả là bi, cũng không phải nốt.

Cậu hoàn toàn không một chút thương yêu với những vòng ngực đầy, những hơi thở ngọt ngào như kẹo của mấy cô nàng si mê cậu.

23 tuổi. Theo đuổi một đống bằng cấp dày đặc để trải lót cho sự nghiệp của chính mình tại Việt Nam. Thực mệt mỏi.

Thế nhưng, còn cách nào khác? Vốn dĩ thì những cổ đông trong công ty của ba cậu, chẳng một ai chịu phục nếu cậu không mang được một cái bằng thạc sĩ từ nước ngoài về. Thế nên, 25 tuổi, cậu rút cuộc ngày hôm nay lại được trở về,

Trở về. Để xem xem, số phận một con người thay đổi ra sao, khi chính tay cậu là người đã an bài nó. Trở về, để xem xem, từng bóng lưng người ngồi an nhiên bên ly café mỏng manh phủ mờ từ chiếc camera quan sát bên kia địa cầu, thực sự, sống như thế nào?.

Thái Dương.

Tên, thật đẹp.

Thế nhưng, mỗi một khuôn hình, mỗi một dáng đi... đều như nói với tôi rằng..

Nỗi buồn trên đôi mắt anh, đong đầy từ chân mày, đong đầy trên hàng mi..

Trái tim nguội ngắt, nụ cười... chỉ là sự hờ hững.

Có vẻ như. Bí mật ấy, vết thương ấy... với anh, vẫn còn sâu?

Được.

Vậy, hãy chờ tôi trở về.

Người, cùng thế giới.

==============//=============
Bình Luận (0)
Comment