Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch

Chương 64


Nghịch thiên đạo, loạn ngũ thường.

 
Nghịch Đạo Loạn Thường tên thật là Lục Ông Bá, tuy rằng mỗi người đã trở thành Thần Minh đều có vô số sự tích truyền kỳ kể không hết, nhưng trong số đó Lục Ông Bá xem như là một người đặc biệt, thậm chí còn hơn cả Đông Phương Khải Dương.

 
Lục Ông Bá xuất thân từ thế gia thương nhân ở thế giới Tiểu Thiên, vốn là đệ tử phú giáp một phương, lại một lòng tu kiếm, thiên phú Thượng đẳng khiến hắn như nguyện tiến vào môn phái kiếm tu, trời sinh tính tình tự nhiên hào sảng, thậm chí có chút phong lưu phóng đãng.

 
Có lẽ hơi thở phú quý trên người quá nặng, nên cũng không được nhiều người yêu thích, chẳng qua Lục Ông Bá cũng không để ý, hắn vốn hành sự tùy ý, cũng không thèm để ý cách nhìn của người khác.

 
Tu vi trái lại trung quy trung củ*, lúc đó kiếm tu là môn phái tu luyện đứng đầu, Lục Ông Bá có thể thuận lợi phi thăng thế giới Trung Thiên, ngoại trừ bản thân đủ nỗ lực thì phần lớn công lao cũng là do tài nguyên phong phú mà môn phái ban cho.

 
Đi đến thế giới Trung Thiên, Lục Ông Bá vẫn làm theo ý mình, vốn phóng đãng không kiềm chế được, Lục Ông Bá lưu tình khắp nơi, nhưng lại không nhận nợ.

 
Cho đến một ngày hắn săn bắn Linh Thú bị trọng thương, sau đó được một lang trung ở thôn gần đó cứu giúp, trong đoạn thời gian dưỡng thương này đã nảy sinh tình cảm với nữ nhi của lang trung, chỉ là Lục Ông Bá đã che giấu thân phận của bản thân, cuối cùng khi thương thế khỏi hẳn, lúc định phủi mông chuẩn bị chạy lấy người như trước kia thì thôn này gặp phải phải tập kích quy mô lớn của Linh Thú tộc.

 

Tuy Lục Ông Bá trời sinh tính tình phong lưu, thỉnh thoảng cũng không biết liêm sỉ, nhưng sao ân cứu mạng có thể không báo, làm người hay làm tu sĩ đều phải có điểm mấu chốt, vì thế Lục Ông Bá bắt đầu một mình một người bảo vệ thôn này.

 
Tuy rằng chỉ là Tật Phong Lang Linh uy hiếp không lớn, nhưng số lượng quá nhiều, từ sáng tới tối, Lục Ông Bá đã không còn nhớ được bản thân đã giết bao nhiêu Linh Thú, máu tươi nhuộm đỏ hai tròng mắt, mùi máu tươi nồng đậm luôn quanh quẩn ở trong miệng mũi, mùi vị hơi mặn hơi đắng khiến dạ dày không ngừng co rút buồn nôn.

 
Người trong thôn đều là người phàm, không ai có thể giúp được hắn, cuối cùng Lục Ông Bá ngồi tê liệt dưới đất, nhìn một con Cự Lang đặc biệt đẹp đẽ chậm rãi đi về phía hắn, tự mình châm biếm nói: "Thật là, Linh Thú từ đâu tới nhiều như vậy, thôi đời này của Lục Ông Bá ta cũng không thiệt thòi, uống rượu tốt, ăn thịt ngon, cũng ngủ không ít cô nương tốt, đời này đã đáng giá!"
 
Lục Ông Bá sắp chết vẫn còn phong lưu phóng khoáng như thế, quả thực là đủ thông suốt.

 
"Sư huynh!"
 
"Hả? Các người ! "
 
"Sư huynh, nửa tháng này chúng ta vẫn luôn tìm huynh, có một vị sư đệ phát hiện nơi này có động tĩnh lớn, không nghĩ tới huynh lại ở đây, Lục Ông Bá bỗng hào khí ngất trời hô: "Thật sự là trời không tuyệt ta! Ta còn có thể! khụ khụ! "
 
Lục Ông Bá phát hiện bản thân ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu khó khăn, mỗi lần mở miệng đều phải ho ra không ít máu, dứt khoát ngồi yên chờ các sư đệ cứu viện.

 
Cự Lang đẹp đẽ trước mặt chính là là thủ lĩnh của đám sói, trí tuệ cũng vượt xa đám Lang Linh bình thường, lửa giận lưu chuyển trong mắt nó, tu sĩ nhân loại này giết chết hơn một trăm con Lang Linh.

Đây là một đả kích lớn đối với thủ lĩnh chủng tộc như nó, nó tuyệt đối sẽ không buông tha tu sĩ nhân loại này, đã chết đến nơi còn dám cười vui vẻ như vậy.

 
Cự Lang ngẩng đầu lên trời hú to, chấn động khiến hai tai Lục Ông Bá mất thính giác, tốc độ của đám sư đệ có nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh bằng Cự Lang trước mắt, móng vuốt sắc bén đánh mạnh về phía Lục Ông Bá đã sắp mất đi ý thức.

 
"Không!"
 
Một tiếng thét sắc nhọn nhưng quen thuộc kéo hắn về hiện thực một lần nữa, đời này Lục Ông Bá sẽ không thể quên được hình ảnh trước mắt, dường như thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.

 
Vương Diễm Hồng, một cái tên thật quê mùa, lại còn là tên của một cô nương.

 
Mới mấy ngày trước bản thân vừa biến nàng thành nữ nhân.

 

Bây giờ nữ nhân này lại chắn trước mặt mình.

 
Lục Ông Bá bỗng cảm thấy có chút buồn cười, buồn cười nữ nhân này không biết tự lượng sức mình, buồn cười nữ nhân này hồn nhiên mơ mộng, buồn cười!
 
Buồn cười nhất chính là bản thân lại đau lòng vì một nữ nhân.

 
Thật sự là một nữ nhân ngu ngốc, rốt cuộc trong đầu chứa gì mới có thể ngu xuẩn đến mức này?
 
Không được!
 
Không được chắn trước mặt ta, bị một nữ nhân che chở mất mặt bao nhiêu, van xin ngươi!
 
Van xin ngươi không cần che chở cho ta, van!
 
Van xin ngươi!
 
Lục Ông Bá dùng hết sức lực cuối cùng trong cơ thể, ngay lúc đó kéo Vương Diễm Hồng đang chắn trước mặt vào trong ngực, chỉ là đã không thể tránh thoát được móng vuốt của Cự Lang rồi.

 
Lúc này ý nghĩ cuối cùng trong lòng Lục Ông Bá là đã liên lụy tới ngươi rồi, thật sự xin lỗi!
 
Mười ngày sau.

 
Lục Ông Bá mở hai mắt, có chút dại ra nhìn trần nhà quen thuộc.


 
"Sư huynh? Huynh tỉnh rồi?"
 
Mấy ngày nay một tiểu sư muội thanh thuần đáng yêu vẫn luôn luôn canh giữ bên giường Lục Ông Bá, Lục Ông Bá phong lưu phóng khoáng cũng có nguyên nhân, không chỉ ngoài miệng ăn nói ngọt xớt, sinh ra cũng trắng trẻo tuấn lãng, có không biết bao nhiêu sư muội sư tỷ thầm yêu mến, cũng bị rất nhiều sư huynh đệ lén gọi là mặt trắng nhỏ.

**
 
Lục Ông Bá muốn đứng dậy, nhưng bên hông truyền tới đau nhức như kim châm khiến hắn lại khó chịu nằm xuống.

 
"Sư huynh, huynh không nên cử động, vết thương của huynh rất nặng!"
 
Lúc này tâm tư của Lục Ông Bá hoàn toàn không ở trên vết thương, hắn có chút miệng lưỡi khô khốc dò hỏi: "Cô nương tên Vương Diễm Hồng! "
 
"Vương Diễm Hồng! A! Huynh nói chính là cô nương chắn trước mặt huynh phải không?"
 
"Nàng đã chết rồi sao?"
 
"Sư huynh, muội nói với huynh, cô nương kia thật ngu xuẩn, nghe dân làng nói lá gan của nàng ta rất nhỏ, nhìn thấy con chuột cũng sợ tới mức đi không nổi, không nghĩ tới! "
 

Bình Luận (0)
Comment