Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 42

Rốt cuộc là có chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè? Ta trong lòng hét lớn.

Năng lực đặc biệt nho nhỏ kia của mình căn bản chẵng thể so sánh với của hắn, người có năng lực như vậy chỉ có thể xem như là biến thái.

Khi ta còn đang không ngừng oán thầm trong lòng thì tên gia hỏa kia đã bắt đầu động. Phân thân hắn mới lùi ra được một chút, ta liền đau đến độ hít một hơi thật lớn, hậu huyệt cũng không tự chủ được mà co rút.

Lúc này đến phiên hắn bực bội, ta nghe thấy tiếng hít thở hắn trở nên nặng nề, hai tay gắt gao đè nơi thắt lưng của ta, tiếp theo hắn đột nhiên mất hết kiên nhẫn, nhanh chóng đem phân thân từ hậu huyệt ta rút ra ngoài rồi lại rất nhanh cắm vào. Cứ như thế lặp lại bắt đầu vận động  trừu sáp.

Ta mặt nhăn mày nhó, hậu huyệt một trận đau đớn, chẳng hề có tí khoái cảm nào nhưng cũng bởi vì đau đớn mà hậu huyệt không tự chủ cứ liên tục co rút, tạo nên khoái cảm lớn cho tên nam nhân trên người này. Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hắn càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng sung sướng nhẹ nhàng mà rên rỉ đi ra. Thanh âm thấp trầm mê hoặc, phi thường gợi cảm, nhưng ta cuối cùng cũng cảm thấy được thanh âm này dường như đã từng nghe qua, có điểm quen thuộc, rồi lại nghĩ không ra.

Trừu sáp vẫn cứ liên tục diễn ra khiến hạ thể của ta đã muốn đau đến chết lặng, loại mập hợp không có tí khoái cảm nào như thế này không nghi ngờ gì đối với ta là một khổ hình. Không thể động, không thể nhìn, tuy rằng có thể nghe nhưng không cách nào làm cho ta biết tình huống xung quanh, không thể phán đoán chính xác sự nguy hiểm của hoàn cảnh hiện nay, như vậy không chỉ có cơ thể ta phải chịu đựng khổ hình mà tinh thần ta cũng phải chịu sự tra tấn.

Không thể hét lên, ta chỉ có thể gắt gao cắn lấy môi mình khiến máu không ngừng từ nơi khóe miệng chảy xuống yết hầu. Nước mắt nơi khóe mắt đã bắt đầu khô cạn, ta lần đầu cảm nhận được như thế nào là thống hận một người.

Hơi thở trên người nam nhân kia đột nhiên trở nên rất gần, hắn liếm liếm đôi môi vừa bị ta cắn, rồi mới vươn đầu lưỡi hôn xuống dưới.

Ta còn đang buồn bực vì sao hắn lại đột nhiên trở nên ôn nhu như thế thì phân thân nơi hậu huyệt bỗng dùng sức đâm về phía trước, một cỗ chất lỏng nóng rực rất nhanh phun vào trong cơ thế ta.

Ta không kềm chế được mà cong người lên, lúc này mới phát hiện áp lực cường đại kia đã biến mất, chính mình có thể động đậy lại được rồi. Nhớ tới lúc nãy dây thừng bên tay phải đã có chút buông lỏng, ta không khỏi vui vẻ nhưng lại lập tức uể oải xuống ── hạ thể truyền đến từng cơn đau đớn đến muốn chết khiến cho ta cả người vô lực, cánh tay muốn động đã phải cố hết sức chứ nói chi đến giãy ra khỏi dây thừng. Hơn nữa, tên nam nhân mới nãy còn cưỡng gian ta hiện tại đang nằm úp trên người ta.

Hắn tựa hồ còn đang chìm đắm trong tư vị tuyệt vời lúc nãy, thập phần im lặng, không ngừng dùng tay vuốt ve hai má của ta, có lúc lại chải chải mái tóc của ta. Ta chán ghét tránh khỏi cái tay quấy rầy của hắn, hắn tựa hồ có chút sinh khí vì hành động né tránh của ta mà đưa tay ra sau đầu ta giữ chặt rồi hôn sâu lên môi ta. Ta tuy rằng chán ghét nụ hôn này nhưng lại vô lực giãy dụa, chỉ có thể để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Đau đớn nơi hậu huyệt khiến cho ta trở nên thập phần mẫn cảm, cho nên ngay khi phân thân kia có dấu hiệu bắt đầu thức tỉnh, ta lập tức cảm giác được ngay. Nhưng nhớ lại chuyện lúc nãy tên nam nhân làm khiến ta không tự chủ được mà bắt đầu sợ hãi, thân thể cũng không ngừng run rẩy.

Nam nhân kia cảm nhận được sự sợ hãi của ta liền than nhẹ một tiếng rồi cởi đi lớp vải che mắt ta từ nãy tới giờ.

Ta mở to hai mắt, đập vào mắt ta là một mái tóc màu nâu, một đôi mắt sâu màu lam, cùng khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, khuôn mặt dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra, hắn là bí đỏ.

“Ngươi. . . . . .”

Ta thực phẫn nộ, đã sớm đoán được người có thể biến thái như thế thì chỉ có thể là hắn chứ không ai khác được.

“Ngươi là Địch Tu Tư? Vậy người lúc nãy là ai? Là Khải Ân?”

Địch Tu Tư gật đầu, cũng rất ôn nhu nhìn ta. Hắn so với tên phạm tội cưỡng gian khi nãy quả thật là hai người hoàn toàn khác biệt.

“Hắn thực sự tức giận, tức giận đến sắp phát điên lên rồi, Mặc. Em lừa hắn, cũng lừa ta cùng Khải Nhĩ, em ly khai chúng ta.”

“Lừa các ngươi thì sao?” Ta khiêu khích nhìn hắn. “Ta cũng chưa từng cam đoan mỗi lời mình nói ra đều là sự thật.”

Hàn quang trong mắt hắn chợt lóe rồi biến mất: “Em đã quên rồi sao? Chúng ta đã từng nói qua, kẻ điên thì chuyện gì cũng có thể làm được. Mà lúc này chính là trừng phạt, phạt em không tuân thủ lời hứa, ly khai chúng ta.”

“Hừ!”

“Không phục?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Đỗ Mặc, em không cần khiêu chiến cực hạn của chúng ta, sự khiêu chiến của em thường sẽ cổ vũ sự điên cuồng của chúng ta. Em hẳn cũng không muốn nửa đời sau đều bị nhốt trên một đảo hoàn toàn biệt lập với bên ngoài đấy chứ?”

“Các ngươi là những kẻ điên coi rẻ nhân quyền . . . . .”

“Kẻ điên? Phải rồi. . . .” Hắn đột nhiên thấp giọng, “Em có biết không Tuyết Lị, mỗi khắc em rời khỏi chúng ta là sẽ khiến chúng ta trở thành kẻ điên. Vì vậy hiện tại, em chỉ cần học cách làm thế nào để luôn bên cạnh chúng ta, làm thế nào để luôn yêu thương chúng ta, còn những chuyện khác em không cần phải quan tâm, hiểu chưa?”

“Không được gọi ta là Tuyết Lị!” Ta hét lên với hắn.

Ta hận cái tên biểu thị cho sự yếu đuối đó, nó làm cho ta mất đi rất nhiều thứ.

Hắn có chút đăm chiêu nhìn ta. “Tựa hồ mỗi lần chúng ta gọi cái tên này em đều phản cảm mà trở nên tức giận, chẳng lẽ em. . . . . .” Hắn hai mắt nhíu lại, trừng trừng nhìn ta, cảm giác áp bách mười phần. “Chẳng lẽ em từ trước đến giờ đều gạt chúng ta? Kỳ thật em vẫn còn ký ức kiếp trước?”

“. . . . . .” Ta trốn tránh ánh mắt của hắn, trái tim bởi vì sợ hãi mà không ngừng đập. “Ngươi nói thực buồn cười. Ta là một nam nhân, nghe người khác dùng tên nữ nhân để gọi tên chính mình đương nhiên sẽ thực phản cảm mà tức giận.”

“Ủa, phải không?” Địch Tu Tư cười lạnh một tiếng, một bàn tay chuyển qua ngực trái của ta, gắt gao nhìn chằm chằm vào làn da nơi đó. “Trái tim em đập rất nhanh, là sợ ta sao? Hay là. . . . . bởi vì em đang nói dối?”

Sao mà thông minh thế!

Ta trong lòng căm giận, trên mặt lại cố gắng làm cho chính mình bảo trì trấn tĩnh.

“Mới vừa chấm dứt vận động kịch liệt, tim tự nhiên sẽ đập nhanh hơn bình thường a.”

“Hừ. . . . . .”

Ngươi hừ cái gì chứ? Nói nửa chừng như thế thực làm người khác khó chịu , chẳng lẽ. .. . .

Ta lo sợ nhìn Địch Tu Tư đang ngoài cười mà trong không cười, trái tim cũng chợt cao chợt thấp. Lần này thực sự là tai vạ khó tránh mà?

Bất quá, ánh mắt Địch Tu Tư rất thành khẩn, hắn lầm bầm không bao lâu liền dời hai mắt đi, rồi mới đứng dậy tháo dây thừng đang buộc tứ chi của ta, lại dùng cách bế công chúa bế ta lên.

“Ngươi làm gì vậy?” Ta kêu to. Hắn bế ta như vậy, đụng tới hậu huyện đáng thương của ta khiến ta đau đến mức muốn kêu cha gọi mẹ.

“Đương nhiên là ôm em đi tắm, chẳng lẽ em muốn lưu mấy thứ này mà ngủ?” Hắn quay lại liếc nhìn hạ thể ta một cái rồi mới cất bước ôm ta vào phòng tắm.

Ta dùng sức ngẩng đầu, miễn cưỡng thấy được chất lỏng đỏ đỏ trên đùi, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, kiên nhẫn nhe răng trợn mắt chịu đau để cho hắn ôm vào phòng tắm, thả cuống bồn tắm đang chứa đầy nước.

Làn nước ấm áp giảm bớt một ít đau đớn nơi thân thể ta, đang lúc ta chuẩn bị hảo hảo tắm rửa một cái thì nhìn thấy Địch Tu Tư vừa đi ra ngoài lấy khăn tắm trở vào. Ta lập tức làm cho cả thân thể đều chình xuống dưới nước, chỉ để lộ ra cái đầu đang cảnh giác nhìn hắn.

“Ngươi muốn làm gì? Đi ra ngoài!”

Hắn cười xấu xa, ngồi xổm trên bồn tắm, sờ sờ cằm, nhìn ta: “Em cho rằng ta muốn làm gì?”

“. . . . . .”

Ta nhìn bộ mặt mỉm cười của hắn mà toàn thân đều nổi da gà.

Hắn than nhẹ một tiếng, đặt khăn tắm trên thành bồn tắm rồi mới ngồi vào bồn tắm, mở hai chân ta ra, để ta dựa vào người hắn. “Yên tâm đi, ta còn chưa có cầm thú đến vậy, em dù sao cũng là người ta yêu nhất, lúc nãy là ta quá điên nên mới làm như vậy. Hơn nữa em hiện tại thân thể không thoải mái, chỗ kia chính em cũng không thể tự rửa sạch được, tốt nhất nên để cho ta giúp em rửa đi.”

Thân thể ta cứng ngắc để cho hắn hầu hạ, chờ xác định hắn thật sự muốn tắm rửa cho ta chứ không có làm chuyện mờ ám gì khác mới bình tĩnh lại mà giải trừ cảnh giới. Cả người buồn ngủ, ta đơn giản nhắm hai mắt lại.

Khi ta mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, Địch Tu Tư nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên nhẹ nhàng ở bên tai ta nói: “Mặc, Á Phỉ Lạp • Tháp Lạp Mễ Á là ai?”

Ta có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ muốn nhanh chóng xua đuổi con ruồi nhặng quấy nhiễu người này nên không cần nghĩ ngợi nói: “Vô nghĩa, đương nhiên là đại ca ta. . . . . .”

“Ha hả. . . . . .” Địch Tu Tư thực ôn hòa cười, ngón tay mềm mại vuốt ve hai má ta, “Tiểu hồ ly, lòi đuôi đi. . . . . .vậy mà cũng dám gạt ta. Em nói, ta nên làm sao trừng phạt em đây? Đun sôi hay là rán mỡ? Ngươi chọn một cái!”
Bình Luận (0)
Comment