Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 7

Trở lại Lợi Tư, cuộc sống cứ tiếp tục theo quỹ đạo cũ, sau ngày nghỉ, học kỳ ba bắt đầu, theo trường học về nhà, lại từ nhà đến trường học, rồi tới kì kiểm tra cuối cùng hoàn thành, mới về nước nghỉ hè.

Ở nhà thư giãn nghỉ hè, ngồi nhớ lại cuộc sống ở Anh quốc.

Việc học bận rộn, mà ta cũng thật sự sợ phải gặp lại người nam nhân kia, cho nên một năm nay ta chưa bao giờ đi đâu ngoài Lợi Tư, an an phận phận học cho xong chương trình học.

Giữa tháng sáu, ta, Dương Tĩnh và Phương Dật Phong cùng nhau về nước.

Đi bằng phi cơ, cho nên sẽ chuyển cơ ở Amsterdam.

Nhưng mà từ Lợi Tư đến Amsterdam phải bay mất một giờ, mí mắt của ta giống động kinh cứ giật giật không ngừng. (điềm gở a ^0^)

Tục ngữ nói mí mắt phải giật, mí mặt trái giật là có tai họa, có ai có thể nói cho ta biết nếu hai bên đều giật thì có ý nghĩa gì không? Là tai hay là tài? Ta có thể hay không chỉ cần tài? (= =||)

Ác nữ Dương Tĩnh ngồi cạnh ta, vẻ mặt nghiền ngẫm nghiên cứu một chút mí mắt ta đang đánh nhau, rồi mới nghiêm túc nói: “Đêm qua ông không phải nhìn lén tui tắm rửa đầy chứ?” =___________=||

“. . . . . . . . . . . .”

Ta hoàn toàn nói không ra lời, thật sự không thể biết được rốt cuộc mí mắt cùng tắm rửa có điểm nào liên quan đến nhau cả.

“Cáp, bị tui nói trúng chứ gì, nhìn mí mắt ông không ngừng nhảy lên chính là làm chuyện xấu, căn cứ chính xác đó! Không nghĩ tới ông bình thường ra vẻ đạo mạo nhưng hóa ra tính tình lại như thế, gần đây có phải hay không muốn tìm bất mãn a? Muốn hay không tỷ tỷ ta đến an ủi ông một chút?”

“. . . . . .”

Ta mặt không chút thay đổi nhìn vẻ mặt hưng phấn không thể hiểu nổi của nàng, rồi mới quay đầu, nhìn về phía không trung ngoài cửa sổ.

Đã không còn đám mây che lấp, phóng nhãn nhìn lại là một dải màu lam tinh thuần, không khỏi làm cho tâm người ta cảm thấy trống trải. Đối với người luôn có dự cảm bất hảo thì sẽ cảm thấy nhất định sẽ phát sinh một số chuyện khiến mình không thoải mái.

Tâm tình có không hiểu sao trở nên phiền não, vừa vặn Dương Tĩnh lại giống như mở ra  cái máy hát nói không ngừng, làm cho ta vốn hậm hực, tâm tình càng thêm mây đen dầy đặc.

Có lẽ nhìn ra lòng ta không tốt, Phương Dật Phong ngồi cạnh Dương Tĩnh thấy nàng còn bật máy hát, phỉ báng ta không ngừng, cuối cùng nhịn không được, hảo tâm thay ta làm sáng tỏ: “Đêm qua Đỗ Mặc đều cùng tao ở trong phòng suốt đêm, nào có thời gian rỗi đến rình coi bà? Nói hươu nói vượn cũng phải có căn cứ chứ!”

Dương Tĩnh cuối cùng im lặng, cúi đầu, vẻ mặt trầm tư, rồi mới nghi hoặc nhẹ nhàng đối chúng ta nói: “Chính là đêm qua lúc tắm rửa tui thật sự cảm giác được có một cỗ tầm mắt thực chán ghét cứ nhìn tui, cho nên tui mới vội vàng vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ là ảo giác?”

“Thần kinh quá nhạy cảm, thời mãn kinh tới rồi!”

Ta ngáp một cái, ý nghĩ không được lịch sự cho lắm, sau đó ta liền hiểu được thế nào là họa từ miệng mà ra.

Dương Tĩnh đứng yên tức sùi bọt mép.

“Đỗ Mặc!”

Nàng hung tợn dùng hai tay kháp trụ cổ ta.

“Đừng tưởng rằng ông lớn lên là lão nương không dám diệt ông nha!”

Rồi mới không ngừng lắc lắc ta.

Ta không hề phòng bị, chỉ có thể bị nàng thình lình lắc cho đầu óc choáng váng. Hoảng hốt, trong đầu cư nhiên hiện lên một hình ảnh một con người bị bóp cổ không ngừng lắc lư. (= =||)

Nữ nhân quả nhiên là loại sinh vật đáng sợ!

Trên đường đi, Dương Tĩnh bạo lực không ngừng hầu hạ ta, ta bình an bước đi trên sân bay Amsterdam, rồi mặt trắng bệch vọt vào WC ói ra mất 10 phút mới suy yếu tiêu sái đi ra.

Ác nữ sức bật quả nhiên cường hãn, không ngờ lại có thể khiến cho người khác phải nôn mửa, Dương Tĩnh coi như là từ trước đến giờ không ai có thể động tới được.

Chẳng lẽ đây là tai nạn của ta?

Kế tiếp liệu có phải hay không chính là tài vận?

Thế là ánh mắt ta bắt đầu chặt chẽ chăm chú nhìn mặt đất sân bay. (=.= ta ngất)

Kết quả, tài vẫn là không có, tai lại nối gót tới.

Chuyến bay của chúng ta bởi vì phi cơ trục trặc mà hủy bỏ, cho nên chỉ có thể tiếp tục đợi ở sân bay chờ an bài.

Nghe xong nhân viên sân bay giải thích, chúng ta liếc nhau cười khổ, rồi chuẩn bị shoping giết thời gian, thuận tiện giải quyết cái bụng từ sớm đã kêu to.

Mí mắt của ta vẫn là không ngừng giật giật, cuối cùng cư nhiên đui mù không kịp tránh người khác.

Có phải hay không nên đến khoa mắt kiểm tra?

Ta vừa nghĩ vừa tiến về phía trước, rồi mới đột nhiên thình lình đụng vào một người.

Ta vội dùng tiếng Anh nói thành thực xin lỗi, rồi mới ngẩng đầu, ngẩn ngơ, đối diện mắt là một cái cổ (O_o), xem ra người này thập phần cao lớn.

Sẽ không đánh ta đấy chứ?

Ta nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, rồi như sét đánh đỉnh đầu.

Trước mắt là một người đeo kính râm, cơ hồ che khuất  hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng ngay cả như vậy, ta cũng liền nhận ra ngay. Hắn là ai vậy ── chính là người mà ta vẫn đang cực lực tránh né.

Hắn hiển nhiên cũng thực khiếp sợ, không thể tin nhìn ta, rồi mới dùng sức kéo tay của ta.

“#&&&$@#$%###$#$#. . . . . .”

Liên tiếp lời nói theo miệng hắn tuôn ra, mà ta đương nhiên là một chữ cũng nghe không hiểu.

Mà nam nhân thấy ta vẻ mặt mê mang, thế là thay đổi ngôn ngữ, dùng tiếng Anh nói với ta: “Tuyết Lị, là nàng sao?”

Lòng ta chấn động, hắn quả nhiên cũng có ký ức kiếp trước, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện ra ngoài.

“Xin lỗi, có thể buông tay ra không?”

Ta lễ phép cười cười với hắn, rồi dùng những ngón tay đang tự do, gỡ tay hắn đang nắm chặt nơi cổ tay ta.

Hắn không phản ứng, nhưng tay càng nắm chặt tay ta hơn.

Ta không khỏi nhíu mày, trên cổ tay truyền đến đau đớn làm cho ta sắc mặt cùng không tốt.

“Vị tiên sinh này, ngài làm đau ta a, có thể hay không buông tay?”

Hắn vẫn là không nhúc nhích, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn ta.

Lúc này Phương Dật Phong cùng Dương Tĩnh đi ở phía trước phát hiện không thấy ta nên không ngừng hét lớn tên ta.

Ta không khỏi đáp ứng một tiếng, cũng không quản cổ tay đau, bước về phía trước từng bước, lại phát hiện phía trước cũng là một bức tường người. Hóa ra bảo vệ của hắn đã sớm đem ta cùng hắn vây quanh, hình thành nên một bức tường kín không kẽ hở, mỗi người thân cao như đại mã, hung thần ác sát, giống như xã hội đen, người chung quanh cũng bởi vậy đều đường vòng mà đi.

Trách không được bọn Phương Dật Phong không nhìn thấy ta, nguyên lai là bị mấy tên hỗn đàn này chắn tầm mắt.

Lúc này mí mắt cũng không nhảy, quả nhiên người này mới là kiếp nạn lớn nhất của ta.

Tâm bắt đầu nổi giận, ta quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn hắn rồi dùng sức bỏ tay hắn ra, đẩy bức tường người, nghĩ muốn đi đến chỗ bọn Phương Dật Phong.

Không nghĩ tới còn chưa bước được vài bước, đằng sau ta đột nhiên tê rần, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Bình Luận (0)
Comment