Bảo Bối Của Lão Đại

Chương 44

5 giờ chiều...

Thời điểm tan làm của một bộ phận đông đảo công nhân viên.

Cơn mưa phùn dai dẳng mãi không ngừng có dấu hiệu nặng hạt khiến cho dòng người mệt mỏi trên đường càng thêm ngán ngẩm.

Len lỏi trong dòng xe cộ đông đúc đó, một nhóm người vội vã lao đi trên những con mô-tô hầm hố. Họ như những con thiêu thân lao đi suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, nhưng một chút manh mối cũng không thu được.

Cũng đồng dạng như họ, Hà Khải Thiên không ngừng phóng xe lao đi trên đường lớn. Ánh mắt xanh biếc lúc này chìm ngập trong băng giá chết chóc, hai chân mày vẫn luôn nhíu chặt chưa từng giãn ra. Hắn không ngừng tăng tốc, khiến một đám người theo cùng hắn cứ như vậy bị bỏ lại càng lúc càng xa.

Hà Khải Thiên ngay từ lúc đầu đã nghi ngờ một điểm.

Mặc dù nói đám người kia bị lung lay vì họ có lòng muốn mang Thần rời đi, nhưng cũng không thể có khả năng tự bọn họ suy nghĩ ra cách đó được. Phải có ai đó đã dẫn hướng suy nghĩ của bọn họ... Ai đó thật sự thân thuộc với lối suy nghĩ trong đầu bọn họ... Ai đó đã từng là một phần trong bọn họ...

Tàn dư của Hà Tử Vương!!!

Chết tiệt!!!

Suốt quãng thời gian hắn trở về nước đến nay, mọi việc trong tổ chức đều thuận lợi nên hắn đã sớm quên mất.

Quên mất hắn làm sao mà có thể ngồi lên vị trí hiện tại...

Quên mất hắn làm sao mà...diệt đi cả một tổ chức...

Quên mất hắn làm sao mà...

Giết đi người gọi là ba mình kia...

Xóa bỏ một tổ chức vững chắc như một cánh rừng già là điều không thể nói là dễ dàng, nhưng chặn đứng nguồn nước nuôi sống rừng cây thì không khó. Cây mất nước, dù có cao to vững chắc cỡ nào cũng sẽ đến ngày tàn lụi, phá được cánh rừng đó, ta sẽ làm chủ được cả vùng đất.

Nhưng rồi ta lại quên mất mối hiểm họa khôn lường. Hạt giống còn sót lại.

Những hạt giống sót lại đó rời đi khỏi mảnh đất bị chiếm, đến cư trú ở một nơi khác. Sinh trưởng trong thầm lặng. Đến một ngày đủ lớn mạnh, đến một ngày ta không phòng bị, quay trở lại đâm ta một nhát.

Chiếc xe giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn, cởi bỏ nón bảo hiểm, mưa gió cuồn cuộn đập vào mặt cũng chỉ khiến mi mắt hắn thoáng run lên. Đạp chân trên bùn lầy mà đi tới, trước tầm mắt Hà Khải Thiên, con đường mòn ở giữa rừng cây dần hiện ra.

Tìm được rồi!!!

"Mẹ nó để tao tìm ra được tao sẽ róc xương từng đứa một!!!" A Hào vừa không ngừng tăng ga, vừa tức giận mắng to mấy câu khiến người đi đường một phen khiếp vía.

Điện thoại đúng lúc đó reo lên, A Hào vội bắt máy, bên kia truyền đến tiếng nói gấp gáp xen lẫn tiếng xào xạc của lá cây.

"Anh Hào, hình như Lão Đại và tụi em tìm ra rồi!!!"

Xe thắng gấp trên đường tạo nên âm thanh ma sát thật lớn, những phương tiện đang đi phía sau cũng một phen khiếp vía ngả nghiêng thắng lại phía sau. Tiếng lầm bầm chửi mắng kéo đến ngày một nhiều, còn có một số người bực tức không nhịn được mà xuống xe, muốn đến chỗ cậu thanh niên suýt gây tai nạn kia.

A Hào chẳng quan tâm đến xung quanh, lúc này cậu chỉ quan tâm một chuyện thôi. Ánh mắt sáng rực tia chết chóc, A Hào nhếch mép hất cằm ra hiệu cho đàn em đang dừng xe bên cạnh, giọng nói đầy phấn khích kì lạ.

"Mau tập hợp tất cả mấy đứa lại cho tao. Súng, dao, độc dược, bom gì đó, đều mang hết cho tao. Tao sẽ cho bọn nó, một đứa cũng không thể sống sót rời đi!!!"

Mấy người vừa nãy còn vô cùng hùng hổ xông đến muốn mắng chửi, hiện tại đều tái mặt co rúm người, vội vội vàng vàng chạy trở về xe của mình.

***

Nửa tiếng trước

Hai tên áo đen hung ác túm lấy Triệu Thái Bảo, rồi ném cậu như bao cát vào một căn phòng bên cạnh. Kế tiếp đó, Thần cũng cùng số phận bị ném vào.

Triệu Thái Bảo hốt hoảng vội đến đỡ lấy Thần bất động nằm kia, sợ hãi nhìn bọn chúng lạnh lùng đóng cửa.

"Tụi bây ngoan ngoãn ở yên đây đi!!!"

Run rẩy rúc vào một góc, bên vai cậu là Thần vẫn đang bất tỉnh.

"Anh Thần.... Anh Thần... "

Nhìn hai tên áo đen dữ tợn đang canh chừng sau cánh cửa, cậu khẽ lay tỉnh Thần nhưng dù có kêu như thế nào người bên cạnh vẫn không chút động tĩnh.

Vài phút trước, cậu cứ tưởng người đàn ông hung dữ kia sẽ giết cậu ngay lúc đó rồi. Nghĩ đến vẫn còn khiến cả người cậu run rẩy. Cậu cắn răng không cho bản thân mình rơi nước mắt. Hai bên má đều đã bầm xanh do cái nắm vừa nãy của lão ta. Đến cuối cùng thì người đàn ông đáng sợ đó muốn gì ở cậu và anh Thần chứ?!

Lúc này Thần đang dựa vào bên vai cậu đột nhiên run lên, anh không ngừng ho khan dù mắt vẫn nhắm chặt.

Triệu Thái Bảo bị dọa sợ vội vàng lung tung ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Thần, cậu lau đi những giọt mồ hôi lạnh đang thấm đẫm trên mặt Thần, vỗ vỗ lưng mong cơn ho này sẽ ngừng lại. Nhưng vô dụng...

Thần vẫn không ngừng ho dữ dội, qua một lúc, anh đau đớn rên lên tiếng, miệng anh vừa hé, một ngụm máu đỏ sẫm phun ra, thấm một mảng đỏ trên ngực áo Triệu Thái Bảo.

"Anh Thần.... Anh Thần?!! Anh làm sao vậy... Anh đừng làm em sợ mà... Ai đó... ai đó làm ơn cứu với..... Cứu với...."

"Tụi mày ồn ào quá đó!!! Mau im miệng hết cho tao!!!"

Tên áo đen ngoài cửa tức giận nhìn qua tấm kính, hắn đập rầm rầm lên cánh cửa cảnh cáo.

Triệu Thái Bảo đặt Thần vẫn không ngừng ho ra máu dựa vào tường, cậu run rẩy bước đến gõ vào tấm kính kia.

"Làm ơn... làm ơn giúp với, anh Thần... anh Thần chảy máu nhiều lắm... Làm ơn... Làm ơn đi mà..."

"Mẹ nó... Mày không chịu im miệng đi hả???"

Cánh cửa bị một lực mạnh bạo mở ra khiến Triệu Thái Bảo không kịp trở tay mà ngã về phía trước.

Đón lấy cậu là một bàn tay hung tợn. Tên áo đen siết chặt cổ cậu, lôi cậu về phía hắn.

"Mày thèm ăn đòn như vậy sao hả??? Vậy thì ăn đi này!"

"Này thì la!"

"Này thì ồn ào!"

"Này thì cứu mạng!"

Mỗi một câu hét ra, hắn lại giáng xuống những cái tát trời giáng vào mặt cậu.

Triệu Thái Bảo chỉ biết yếu ớt nhắm chặt mắt, những cơn đau cứ không ngừng ập xuống, đau đến tê dại mọi giác quan.

Làm ơn...

Đau quá...

Ai đó... Ai đó cứu tôi với... Đau quá...

Thiên... Anh đang ở đâu...

Ý thức của Triệu Thái Bảo dần dần tan rã.

Cậu thấy cơn đau như chợt biến mất đi, cả người nặng nề vô lực lại chợt nhẹ tênh, Triệu Thái Bảo chầm chậm mở mắt. Thấy được từng đốm sáng lượn lờ xung quanh rồi lại quấn quýt bên người. Tên áo đen hung tợn đang túm lấy cậu vẫn đang ra sức đánh kia, những cú đánh của hắn chỉ như đang đập vào không khí, hắn dần dần bị những đốm sáng bao bọc, rồi tan biến.

Cậu thấy mình lơ lửng trong không trung, có một lực vô hình nào đó níu giữ cánh tay cậu, Triệu Thái Bảo mở to mắt cố nhìn phía trước nơi cậu đang bị kéo đi. Nhưng ngoài một màn sương trắng xóa thì cậu chẳng còn nhìn thấy điều gì khác.

Dần dần tốc độ tiến về phía trước càng nhanh, nhanh đến nỗi gió lạnh không ngừng cắt qua mặt cậu từng vệt đau nhói, ánh sáng phía trước dần trở nên chói mắt, Triệu Thái Bảo theo bản năng nhíu mày nhắm chặt mắt.

Cho đến khi cơ thể một lần nữa dừng lại, gió cũng không mạnh mẽ nữa, Triệu Thái Bảo ngửi thấy mùi vị mằn mặn trong không khí.

Cậu chậm chạp mở mắt, khung cảnh trước mắt từ lúc nào đã trở thành bờ biển lúc bình minh. Ở góc chân trời, nơi giao nhau với nước biển, một phần rất nhỏ của mặt trời, đỏ rực như đang tách nước nhô lên.

Triệu Thái Bảo thử cử động tay chân, xúc cảm truyền đến là từng hạt cát mịn màng len lỏi trong kẽ tay và chân. Cậu ngơ ngác cúi đầu, thấy chính mình đang ngồi trên cát. Còn chưa kịp hiểu là chuyện gì, bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc.

"Em thích không?"

Triệu Thái Bảo vội vàng quay đầu tìm kiếm. Nhìn thấy phía trước mặt mình, có hai người đã ngồi đó từ lúc nào. Nói đúng hơn là hai thiếu niên.

Chậm rãi đi về phía trước, cho đến khi thấy được rõ gương mặt của hai thiếu niên kia, Triệu Thái Bảo bất giác cong khóe môi.

Cậu thấy được mình trong hình dáng thiếu niên đang cười híp mắt đầy thỏa mãn.

"Đúng là được nhìn tận mắt thế này thích hơn xem phim nhiều mà."

Hà Khải Thiên trong hình dáng thiếu niên thoải mái chống một tay lên cát, hơi ngả người về phía sau, cánh tay kia vươn ra ôm lấy cậu, để cậu dựa vào ngực. Ánh mắt xanh như đại dương kia tràn ngập nuông chiều nhìn cậu.

"Anh đã nói rồi mà."

"Hì hì, vânggg, em cảm ơn vì anh đã kiên trì mang em đến đây."

Triệu Thái Bảo tinh nghịch dụi dụi đầu vào lồng ngực hắn lấy lòng. Hắn nhìn cái đầu hạt dẻ đang lung tung dụi dụi kia, nhịn không được lấy tay giữ cằm cậu, không báo trước hôn xuống.

Môi lưỡi ngọt ngào quấn lấy nhau, Triệu Thái Bảo đỏ mặt rụt cổ muốn trốn. Dù đã bị hôn hay từng chủ động hôn nhiều lần, nhưng cậu vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Hắn làm sao để cho cậu thoát, như đã quá quen thuộc với phản ứng này. Hà Khải Thiên ngồi thẳng người, hai tay vòng lại, khóa cậu sát bên người, môi lưỡi càng không e dè mà công kích. Hôn đến Triệu Thái Bảo nghẹn đỏ cả cổ, hắn bật cười hơi tách ra.

"Ngốc, mau thở đi nào."

Được thả ra, cậu vội vàng hổn hển hít thở, cánh môi đỏ hồng lấp lánh ánh nước cứ như vậy mấp máy chuyển động trước mắt hắn. Hà Khải Thiên lại không nhịn được tiến tới.

Vội đưa tay chặn môi hắn, cậu quay đầu, gấp gáp la lên.

"Nhìn... nhìn kìa, mặt trời lên rồi!!!"

Hà Khải Thiên cười đến cong mắt, hôn lòng bàn tay đang đặt trên môi mình.

"A!!!"

Triệu Thái Bảo giật thót rút tay về ôm trước ngực, sống chết không dám quay đầu nhìn hắn, một mực chăm chú nhìn mặt trời phía xa xa kia.

Hà Khải Thiên càng cười đến run người, cậu còn có thể nghe thấy thật nhỏ tiếng cười của hắn phát ra. Đặt cằm lên vai cậu, Hà Khải Thiên dụi tóc vào cần cổ đỏ không kém gì mặt trời kia, thỏa mãn thở một hơi.

Cậu bất mãn cắn cắn môi, nhỏ giọng lên án.

"Khải Thiên xấu xa, anh toàn bắt nạt em."

"Ừm... Chỉ với em thôi!"

Hà Khải Thiên thoải mái thừa nhận, kéo đến sự đắc ý cùng thích thú của ai kia.

"Xììì...Dĩ nhiên rồi, anh thử dám làm với người khác xem."

"Sẽ không."

Triệu Thái Bảo hào phóng quay đầu hôn một cái thật kêu lên môi hắn. Hà Khải Thiên nheo mắt nhìn cậu, đòi hỏi thêm.

"Một cái nữa."

Nhìn hai thiếu niên vui vẻ đùa giỡn với nhau ở kia, Triệu Thái Bảo không biết mình nên khóc hay cười nữa, biểu hiện méo mó trên mặt cậu đã chứng minh cho nội tâm cuồn cuộn sóng lúc này.

Cậu tiến lên, muốn đến gần hai thiếu niên kia, chưa đi được mấy bước, cả người lại một lần nữa đột ngột bị kéo đi.

Một lần nữa mở mắt ra, Triệu Thái Bảo thấy mình đang ở trong phòng ngủ của chính mình.

Mơ hồ bước đến bên cạnh giường, cậu thấy bản thân mình đang chìm trong mộng, không... phải là ác mộng mới đúng.

Nhìn gương mặt thiếu niên của mình chỉ vài phút trước vẫn còn tràn ngập niềm vui, giờ lại đầy khổ sở, cả người một thân mồ hôi chống chọi với ác mộng, bước chân Triệu Thái Bảo cũng không ngăn được run lên.

Cậu làm sao không biết đây là ác mộng gì chứ.

Ba năm về trước, cậu ban ngày thì đóng giả như bản thân vui vẻ, không nhớ gì, đến ban đêm thì dằn vặt trong đau đớn với những cơn ác mộng.

Mỗi đêm rồi lại mỗi đêm, hình ảnh bóng lưng của hắn luôn xuất hiện. Bao nhiêu đêm cậu khàn giọng gọi tên hắn, bao nhiêu lần cậu chạy đuổi theo bóng lưng lạnh lùng đó. Nhưng chưa một lần có thể đuổi kịp, chưa một lần nào hắn quay đầu nhìn lại. Kết thúc luôn là bản thân cậu dần bị bóng đêm nuốt chửng, bóng đêm như những lưỡi dao sắc bén gặm nhấm cơ thể cậu mỗi đêm.

Triệu Thái Bảo run rẩy vươn tay, muốn đánh thức "mình" đang đau đớn thống khổ ở kia, nhưng làm sao cũng không thể nào bước lên phía trước. Cậu như bị ghim chặt với sàn nhà, dù có cố la hét cỡ nào cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Sợ hãi ôm lấy đầu, cậu ngồi sụp xuống đất, nhắm chặt mắt mong cơn ác mộng này có thể mau chấm dứt.

Một vòng ôm mát lạnh bao trùm lấy cậu, Triệu Thái Bảo ngỡ ngàng mở mắt, ngẩng mặt lên, cậu nhìn thấy gương mặt mà mình vẫn luôn mong nhớ...

Đúng rồi... Đúng là hắn rồi...

Người con trai cậu yêu rất nhiều...

"Thiênn...."

Một tiếng kêu này kéo ý thức của cậu trở về thực tại. Gian nan hé mở mắt, đau đớn như sóng biển cuồn cuộn ập đến. Nhìn thấy gương mặt đáng sợ kia, cậu mệt mỏi lần nữa nhắm mắt. Hóa ra đây mới là hiện thực.

Đau đớn không ngừng tăng lên trên người cậu bây giờ đánh tan mọi kí ức cậu vừa nhớ ra. Triệu Thái Bảo run rẩy, yếu ớt hít thở, tầm mắt đen kịt một màu... Không lẽ đây đã là giới hạn cuối cùng của cậu rồi sao... Cậu vậy mà không thể đợi được...

Khải Thiên... Đến khi nào anh mới đến vậy... Em không đợi nổi nữa rồi...

****

Tui trở lại rồi đây, hiuhiu.

Cảm ơn mọi người vì vẫn luôn chờ đợi và ủng hộ tui và các bảo bối nha. (╯_╰)

Tự đặt cho mình cái mốc để bản thân nổ lực.... 28/03/2020 có chương mới nha nha.

Yêu thương mọi người lắm lắm ♡

An Dĩ Thuần.
Bình Luận (0)
Comment