Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 35

Sắp tới tết nguyên đán.

Mặc dù còn chưa tới năm 2000, nhưng năm 99 cũng rất quan trọng, bộ giáo dục Ninh thành yêu cầu tổ chức văn nghệ tiệc tối, mấy trường học đều phải có người lên biểu diễn tiết mục, tiểu học Ninh thành là trường tiểu học có lịch sử lâu đời nhất trong các trường, đương nhiên cũng muốn chuẩn bị kỹ càng mấy tiết mục.

Lựa chọn tuyển chọn gần nửa tháng, cuối cùng cũng xác định được, lớp một biểu diễn đọc diễn văn, lớp hai biểu diễn vũ đạo.

Đoạn thời gian trước Lạc Thư Nhan vừa vặn học kiến thức cơ bản của vũ đạo, chủ nhiệm lớp nghe xong đặc biệt vui vẻ, bởi vì Lạc Thư Nhan là bé gái có dáng dấp đáng yêu nhất xinh đẹp nhất trong lớp, thành tích học tập lại tốt, bây giờ lại thêm năng khiếu vũ đạo, lúc này liền đánh nhịp quyết định để Lạc Thư Nhan múa chính.

Chủ nhiệm lớp chọn tất cả bảy đầu củ cải để múa, múa « Jingle bells», trong trường học có tìm giáo viên dạy múa giỏi để biên tập bài múa, bởi vì thời gian tương đối gấp, xế chiều mỗi ngày tan học, bảy bé con phải ở lại tập hơn 40 phút.

Ngoại trừ Lạc Thư Nhan không ngừng kêu, sáu bạn nữ kia vô cùng vui vẻ.

Dù sao đây là do chủ nhiệm lớp điểm danh để các bé múa, đây là vinh hạnh đặc biệt lớn lao.

Phụ huynh các học sinh cũng rất ủng hộ, bởi vì đến lúc đó rất nhiều lãnh đạo thành phố cũng sẽ đến buổi tiệc tối này, đài truyền hình bản địa cũng sẽ chiếu, đây là cơ hội có thể lên ti vi rất tốt, ai lại muốn con mình bỏ lỡ?

Lúc đầu Lạc Thư Nhan mỗi sáu giờ rưỡi tối phải đến lớp học vũ đạo, tám giờ mới có thể trở về nhà.

Tiểu học hơn bốn giờ là tan học, trong lúc này cô có thời gian hai tiếng để nghỉ ngơi, cô có thể ăn cơm không nhanh không chậm, làm bài tập, hiện tại thì tốt rồi, bị chiếm dụng bốn mươi phút, mỗi ngày cô ăn cơm đều giống như đánh trận.

Cũng may đến tết nguyên đán thì cô được giải thoát rồi, nếu không cô nhất định không chịu nổi loại cuộc sống này.

Mỗi lần tập luyện xong, trong trường học đều không còn ai, Lạc Thư Nhan đi khác đường với sáu bạn nữ kia. Còn may chủ nhiệm lớp rất cẩn thận, chỉ làm cho để các bé luyện tập đến năm giờ, bắt đầu mùa đông trời tối rất sớm, chừng sáu giờ trời sẽ tối hoàn toàn, để mấy em học sinh tiểu học đi về buổi tối thực sự rất không an toàn, năm giờ vừa vặn, trời vẫn còn sáng, trên phố cũng có rất nhiều người.

Nếu như tập đến sáu giờ mới về, Lạc Thư Nhan một mình về chắc chắn cũng sẽ sợ.

Cô nghiêm túc tập luyện vũ đạo, nghĩ đến Thẩm Yến còn đang chờ mình, trong nội tâm cô liền đặc biệt an tâm.

Lúc đầu ba ba muốn mỗi ngày tới đón cô tan học, nhưng cuối năm công việc của ba ba cũng rất bận, nhóc Thẩm Yến lạnh lùng này đôi khi cũng rất tri kỷ, chủ động đề xuất mỗi ngày sau khi tan học sẽ đợi cô ở phòng học cùng nhau về nhà.

Bây giờ trong phòng học đã có đèn sợi đốt, Thẩm Yến chủ động cầm chìa khóa trong lớp, mỗi ngày cậu là người ra về cuối cùng, cậu thường làm bài tập, đọc sách trong lớp.

Kết thúc luyện tập hôm nay, Lạc Thư Nhan chảy một lớp mồ hôi mỏng, không cần giáo viên nhắc nhở, cô lấy khăn trong túi ra lau mồ hôi, lúc các đầu củ cải khác còn chưa biết cảm mạo có uy lực lớn thế nào, cô đã bắt đầu chủ động đề phòng cảm mạo, mùa đông bị cảm mạo nghẹt mũi rất đau khổ, cô thật sự không muốn thường xuyên bị cảm.

Cùng lúc đó, Thẩm Yến làm xong bài tập nhớ tới Lạc Thư Nhan hai ngày nay luôn phàn nàn tập luyện xong đói bụng, cậu cất kỹ vở viết, đeo cặp lên lưng đi tới cửa sau trường học, cửa sau tiểu học Ninh thành có một phố quà vặt, đối tượng phục vụ chủ yếu không phải mấy nhóc học sinh tiểu học, dù sao ai cũng biết trong túi học sinh tiểu học không bao nhiêu tiền.

Cách trường tiểu học Ninh Thành không xa là bệnh viện và trường cấp 3, phố ăn vặt luôn sôi động về đêm.

Thẩm Yến cũng không thèm nhìn mấy hàng bán xiên chiên hấp dẫn, trực tiếp đi vào gian hàng khoai nướng, đưa tiền, giọng bình ổn nói: “Ông chủ, ông chọn cho cháu cái ngọt nhất đi ạ, cháu muốn cái ngọt nhất.”

Ông chủ thấy bộ dạng Thẩm Yến đáng yêu tinh xảo, biểu cảm lại giống người lớn, trong lúc nhất thời cũng bị chọc cười nhưng cũng thật sự nghiêm túc chọn lựa khoai lang đã nướng xong, bằng vào kinh nghiệm của mình, “Bạn nhỏ, ông cam đoan cái này là ngọt nhất, ruột đỏ, chắc chắn ngọt.”

Thẩm Yến cất củ khoai nóng hầm hập này đi nhanh chóng trở lại trường học, vừa vặn đụng phải Lạc Thư Nhan trước cửa phòng học.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đỏ bừng, hiển nhiên còn chảy mồ hôi.

Lạc Thư Nhan chạy chậm đến trước mặt Thẩm Yến, hỏi một tiếng, “Còn tưởng cậu đi có việc gì chứ.”

Thẩm Yến: “Nếu mình có đi cũng sẽ nói trước với cậu.”

Lạc Thư Nhan cười ha hả: “Vậy thì mau về thôi, bụng mình rất đói, cô Thẩm nhất định đang làm đồ ăn ngon.”

Hai người vừa nói vừa đi về hướng cổng trường học, Lạc Thư Nhan đã sớm đói đến ngực dán đến lưng, gần đây lượng vẫn động của cô tăng cao, lại thêm mùa đông cần tích tụ chất béo, lúc vừa tan học không cảm thấy gì, chờ tập luyện xong thật sự rất đói bụng.

Kỳ thật trong nhà cũng có bánh bích quy kẹo, nhưng vì ảnh hưởng bởi sự tinh tế từ từng sợi tóc đến ngón chân của cô giáo dạy múa vừa tốt nghiệp mới không bao lâu, khiến cô không thể nào ăn được mấy thứ này nữa.

Cô giáo vũ đạo nói, ăn nó không tốt cho răng, không tốt cho cơ thể, còn không bằng ăn thêm chút cơm.

Cô giáo vũ đạo kia của cô rất xinh đẹp, dáng người cũng tốt, mặc dù mới là sinh viên trẻ vừa tốt nghiệp học viện vũ đạo, nhưng đã là một nữ thần nhỏ rồi!

Lạc Thư Nhan cũng muốn sau này trở thành một nữ thần nhỏ.

Ngay tại Lạc Thư Nhan chịu đựng cơn đói theo nhau mà đến, đột nhiên một đợt mùi hương ngọt ngào bay tới, cô cúi đầu nhìn, là khoai nướng Thẩm Yến đưa tới.

Có, có ý gì đây?

Vẻ mặt Thẩm Yến khó chịu: “Mình mua dư một cái, cậu có ăn không, không ăn thì mình bỏ đây.”

Lạc Thư Nhan tranh thủ thời gian nhận lấy, củ khoai nướng này cũng không to lắm, ăn xong hẳn là vẫn ăn được cơm!

Cô bóc vỏ khoai lang, chỉ thấy ruột bên trong màu đỏ, cắn một cái, ngọt quá!

Cô thỏa mãn nói: “Ăn quá ngon, cái này rất ngọt nha! Còn ngọt hơn đường!”

Khóe miệng Thẩm Yến hơi cong, “Vậy cậu ăn nhiều một chút.”

Hai đứa bé kết bạn đi với nhau, đàng hoàng tuân thủ quy tắc giao thông, một đường an toàn về tới tiểu khu, vừa vặn Lạc Thư Nhan ăn xong khoai lang nướng trong tay, không biết có phải do cô quá đói không, ăn xong cũng không cảm thấy quá no, về nhà còn có thể ăn non nửa bát cơm.

Lúc vừa bước đến tòa nhà nơi họ đang ở, cô nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu ở tầng dưới.

Đã hơn năm giờ, đã đến giờ mọi người ăn tối, dưới lầu cũng không có ai.

Lúc đầu Lạc Thư Nhan còn tưởng xe trong nhà mình, tập trung nhìn vào, biển số xe không giống

Lúc này một người bước xuống xe, một bà lão chừng bốn năm mươi tuổi.

Người kia nhìn thấy Lạc Thư Nhan thì cười lên, bà mặc áo khoác đi giày cao gót, trên người rất thơm, giống như những nữ diễn viên xinh đẹp trên phim truyền hình kia.

“Cháu là Thư Nhan à? Lạc Thiên Viễn là cha cháu à?”

Lạc Thư Nhan cũng không thích nói chuyện với người xa lạ lắm, cô cùng Thẩm Yến đứng tại chỗ, mặt Thẩm Yến cảnh giác nhìn người tới.

“Đừng sợ, chắc là cháu đã gặp cô Tống rồi nhỉ? Là bạn gái của cha cháu.”

Kỳ thực Lạc Thư Nhan rất muốn nói, ba ba cháu hình như chia tay cô Tống rồi.

Nhưng không chờ cô nói, người phụ nữ trung niên kia lại nói: “Bác là dì nhỏ của cô Tống, hôm nay vốn là tìm ba ba cháu, nhưng hình như ba cháu chưa về, liệu cháu có thể…” Bà dừng một chút, hình như có chút khó mở miệng với xưng hô, “Có thể cùng trò truyện với bà một lúc không?”

Lạc Thư Nhan cảm thấy không đồng ý có vẻ không lễ phép lắm, nhưng trước khi đồng ý lại nhìn Thẩm Yến.

Thẩm Yến cũng rất do dự. Cậu cũng biết cô Tống kia là bạn gái chú Lạc, mặc dù cô có quá đáng khi bảo chú Lạc để Lạc Thư Nhan bị bệnh ở nhà để đi xem phim với cô ta, nhưng quả thật hai người có loại quan hệ đó, hiện tại cậu không biết tình huống giữa chú Lạc với cô Tống kia ra sao, nếu như sau này cô Tống kia thành mẹ kế của Lạc Thư Nhan, bọn họ bây giờ lại đuổi người nhà của cô ấy đi, cô có vì thế mà ghét Lạc Thư Nhan thêm không?

Ngay tại lúc hai đứa bé do dự, dì nhỏ của Tống Vãn Tình cười híp mắt nói ra: “Thư Nhan, có lẽ cháu còn chưa biết tình huống nhà Tống ra sao nhỉ, lúc đầu cha mẹ con bé không đồng ý để nó ở bên ba cháu, nhưng bởi vì con bé rất thích ba cháu, cho nên người trong nhà cũng chỉ đành thỏa hiệp, nhưng mà…”

Nói tới chỗ này, bà có chút nói không được.

Bởi vì bà không ngờ con gái của người đàn ông tên Lạc Thiên Viễn đó lại xinh đẹp và dễ thương như vậy, bà luôn cảm thấy rằng sẽ rất tàn nhẫn nếu nói những điều đó với con bé.

Tống Triều Dương nói, Lạc Thiên Viễn để ý con gái nhất, nếu như hù dọa đứa bé này một chút, đứa bé sẽ uất ức khóc quấy, người đàn ông này cho dù có tâm tư lớn hơn đối với Vãn Tình cũng phải giảm một chút.

Loại chuyện không có nhân phẩm, không có đạo đức này bà không thể làm, nhưng Tống Triều Dương đã xin nhờ bà, con gái bà sau khi tốt nghiệp cũng sẽ đến công ty nhà làm, đến lúc đó Tống Triều Dương tiếp nhận công ty trở thành ông chủ, con gái bà cũng phải nhờ cậy cậu ta… Vì tiền đồ của con gái, bà cũng chỉ có thể kiên trì ra trận.

Thẩm Yến biết, có mấy người lớn khi nói “nhưng mà”, đoạn phía sau nhất định sẽ không tốt lành gì!

Cậu tay ra kéo lấy quai cặp sách Lạc Thư Nhan lui về sau một bước, lặng lẽ chắn trước mặt cô.

Dì nhỏ của Tống Vãn Tình khẽ cắn môi nói: “Nhưng Vãn Tình nhà bà vẫn là một cô gái trẻ, không có kết hôn cũng không có con, gả cho một người có con dù sao cũng không tốt lắm, cha cháu tốt như vậy, là sinh viên, công việc cũng không tệ, cùng Vãn Tình nhà bà là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh, cháu cũng hi vọng cha cháu có thể hanhh phúc đúng không? Chúng ta hỏi thăn được cháu còn có một người cô, cô ấy không có con, bà thấy cô ấy nhất định đồng ý nhận nuôi cháu…”

Nhìn thấy bé gái ngây thơ trắng nộn như ngọc bích, bà cũng có chút băn khoăn, lại lập tức mềm giọng: “Nếu như cháu không nỡ rời xa ba cháu cũng được, tỉnh thành có rất nhiều tiểu học có ký túc xá tốt, nhà chúng ta có thể đưa cháu đi, chờ ba cháu với Vãn Tĩnh sinh em trai em gái xong, cháu cũng có thể thường xuyên trở về.”

Lý trí nói cho Lạc Thư Nhan biết, ba ba cô nhất định không đưa cô tới ký túc xá của trường học, lại càng không đưa cô cho người khác nuôi, nhưng về mặt tình cảm, khi cô nghe những lời này thực sự không chịu nổi.

Không cách nào tự điều khiển nước mắt liền ào ào rơi xuống.

Cô biết có người nói cô là vướng bận của ba cô, liên lụy ba ba…

Thế nhưng mà…

Cô cũng không muốn thế này mà.

Thẩm Yến hung hăng trừng mắt nhìn dì nhỏ kia, bảo vệ Lạc Thư Nhan ở sau lưng, rất tức giận quát: “Bà là ai, chúng tôi không biết bà! Bà mau đi đi!!”

Cậu sắp tức điên rồi.

Nếu như cậu biết cái người nhìn như hiền lành này sẽ nói ra những câu như vậy, kiểu gì cậu cũng kéo Lạc Thư Nhan đi thật nhanh.

Cậu hốt hoảng cúi đầu tìm kiếm, ý đồ tìm tảng đá trên mặt đất, muốn tìm đá ném vào người phụ nữ kia! Đập chết người đàn bà xấu xa này!

Ma ma nói không thể đánh người, nhưng nà ta lại nói với Lạc Thư Nhan những lời này!! Cậu liền muốn đánh!

Đúng lúc này, âm thanh xe con truyền đến, là xe Lạc Thiên Viễn.

Lạc Thiên Viễn ngồi trên xe liền thấy hai đứa bé đứng cùng một người xa lạ, bên cạnh còn có chiếc xe con, anh sinh lòng lo nghĩ, tranh thủ thời gian dừng xe, chờ anh bước nhanh đến gần, liền nghe được tiếng con gái khóc lóc.

Anh sững sờ, cuống quít ôm lấy con bé, một bên giúp bé lau nước mắt một bên cảnh giác nhìn dì nhỏ của Tống Vãn Tình, “Thư Nhan, sao thế? Sao vậy?”

Lạc Thư Nhan đã không muốn khóc, nhưng nghe thấy tiếng ba ba, trong nội tâm cô càng uất ức hơn, oa một tiếng khóc thật to!

Thẩm Yến thấy Lạc Thiên Viễn tới, nhìn chằm chằm dì nhỏ đang ngơ ngác với ánh mắt căm hận, hận không thể lao lên cắn bà ta một cái, lớn tiếng lên án: “Chính là bà ấy!! Bà ta nói bà ta là dì nhỏ của cô Tống, bà ta còn nói có thể để chú lấy cô Tống, nhưng phải đưa Lạc Thư Nhan đi!”

“Bà ấy nói, muốn đem Lạc Thư Nhan cho người khác, còn muốn đưa cậu ấy tới ký túc xá của trường học ở tỉnh!!”

Lạc Thiên Viễn nhìn về phía bà ta, ánh mắt lạnh lẽo.

Với anh mà nói, người quan trong nhất trên thế giới này là con gái của anh, hiện tại lại có người tới nói những lời này với con gái anh, anh thật sự đau lòng.

Dì nhỏ của Tống Vãn Tình lại bị ánh mắt này của anh làm cho lui lại một bước, sợ hãi không thôi, Lạc Thiên Viễn này… Thật chỉ là người bình thường sao?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc cầu lần thứ nhất nổi giận.

Tôi đếm xem nào, có phải chi có mình tôi khi bé phải nhảy « Jingle bells » không hắc hắc hắc.
Bình Luận (0)
Comment