Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 72

Vi Tuấn làm việc cẩn thận, anh ta lợi dụng được các mối quan hệ, anh ta nhờ đồng nghiệp mua cho anh ta một cái sim mới, không dùng thông tin của anh ta, anh ta nhanh chóng nhận được cuộc gọi của Tống Triều Dương. 

Tống Triều Dương đang trong trạng thái thiếu nợ, vốn rất nóng vội, lại muốn Đông Sơn tái khởi chứng minh bản thân. Hiện tại có người nói cho hắn ta biết Lạc Thiên Viễn là ông chủ của thời trang Tiếu Nhan, làm sao hắn ta có thể không nắm lấy cơ hội này. Đương nhiên, cũng bởi vì biết chuyện này nên hắn ta cực kỳ tức giận, lúc trước nếu không phải thời trang Tiếu Nhan từ chối hợp tác với bọn họ, sao công ty có thể rơi vào trạng thái suy sụp bây giờ. Sao hắn ta có thể vì tìm cách cứu công ty mà quên đề phòng người thân xung quanh, để chú có hội chen chân? 

Nói tới nói lui, oan có đầu nợ có chủ, nếu không phải Lạc Thiên Viễn, hắn ta cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh bây giờ.

Huống chi, Lạc Thiên Viễn từng quen em gái hắn ta, cho dù nói thế nào, nếu đã biết nhà hắn khó khăn mà khôn chịu giúp thì quá vô tình vô nghĩa. 

Vi Tuấn nói trong điện thoại: “Thật không dám giấu giếm, tôi là bạn của Lạc Thiên Viễn, gần đây cũng thiếu tiền. Anh Tống, tôi biết anh cũng thiếu tiền, tôi hiến kế, anh xuất lực, sau khi chuyện thành công, chúng ta chia 4:6, anh sáu, tôi bốn, thế nào? Hiện tại Lạc Thiên Viễn không thiếu tiền, chắc anh cũng biết anh ta rất quan tâm con gái, đúng không? Bây giờ tình huống rất có lợi với chúng ta, Lạc Thiên Viễn che giấu thân phận của anh ta, ra tay với con gái anh ta rất đơn giản, chỉ cần chúng ta có thể phối hợp tốt. Đòi Lạc Thiên Viễn một ngàn vạn tiền chuộc cũng không thành vấn đề, đến lúc đó anh lấy sáu trăm vạn, lo gì không thể Đông Sơn tái khởi, một lần nữa đoạt lại công ty?” 

Nếu Tống Triều Dương không dính vào đánh bạc, mấy lời Vi Tuấn nó hoàn toàn không thể đả động gì đến hắn ta. Mặc dù hắn ta với Lạc Thiên Viễn có hận thù sâu, nhưng hắn ta là một phú nhị đại, không đáng dùng chiêu bắt cóc tống tiền này. Chỉ là Tống Triều Dương hiện tại đã không còn giống lúc trước, trên thân cõng nợ, công ty lại bị chú cướp đi, hắn ta phát điên muốn lập nghiệp Đông Sơn tái khởi. Nếu không thì hắn ta cũng không bị người ta lừa đi đánh bạc, vọng tưởng thắng được một số tiền lớn. 

Tống Triều Dương nghe lời này của Vi Tuấn, hai người ăn nhịp với nhau, bắt đầu bí mật lên kế hoạch cho vụ án bắt cóc. 

Tất cả đều do Tống Triều Dương ra mặt, Vi Tuấn tránh sau lưng Tống Triều Dương. 

Tống Triều Dương dưới sư nhắc nhở của Vi Tuấn, làm việc cực kỳ cẩn thận, chẳng qua sau một tháng quan sát, hắn ta bất lực gọi điện cho Vi Tuấn: “Việc này không làm được, mỗi ngày con gái anh ta đi lại giữa hai nơi thành một đường thẳng, hoặc là ở trường học, hoặc là trong nhà. Tôi không thể xông vào trường học, càng không thể xông vào nhà con bé được, con bé lại lớn như vậy, không phải một bé gái chỉ cần dùng kẹo cũng có thể dụ. Còn có, tài xế lái taxi kia, tôi cảm thấy không dễ chọc, mỗi ngày đều đưa đón con bé đi học tan học, chính con bé cũng rất cẩn thận, hoàn  không có kẽ hở.” 

Tống Triều Dương còn nói: “Bỏ qua kế hoạch này đi, với quan hệ của em gái tôi với Lạc Thiên Viễn, chỉ cần em ấy mở miệng đi mượn Lạc Thiên Viễn, số tiền này tôi cũng có thể mượn được.” 

Vi Tuấn cười khẽ: “Anh tưởng Lạc Thiên Viễn sẽ cho em gái anh mượn à, được. Coi như anh ta cho mượn đi, anh cảm thấy anh ta sẽ cho anh mượn mấy trăm vạn à? Anh Tống, anh đừng vội, tôi còn có một kế hoạch khác, không ra tay được với con gái anh ta, vậy thì ra tay với đứa con trai của hàng xóm kia đi.” 

Sau khi anh ta phát hiện một chuyện thú vị, liền không nghĩ tới muốn đi bắt cóc con gái Lạc Thiên Viễn nữa. Từ xưa đến nay, bao nhiêu đế vương có thể vì danh lợi mà từ bỏ con mình, hiện tại có cách tốt hơn để đả kích Lạc Thiên Viễn, đương nhiên anh ta sẽ không lùi lại mà làm việc khác. 

Nếu như anh ta không đoán sai, người tài xế kia bảo vệ Lạc Thư Nhan, chứ không phải bảo vệ bé trai tên Thẩm Yến. 

Tống Triều Dương kinh ngạc: “Anh nói sai hay tôi nghe nhầm vậy, ra tay với bé trai sống bên cạnh nhà anh ta á? Anh đừng lừa tôi, lúc trước tôi đã điều tra rồi, chỉ có mẹ đơn thân nuôi con, không có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ tôi vì mười mấy vạn mà phạm pháp? Vậy cũng không đáng giá.” 

Vi Tuấn nói: “Vậy là anh không hiểu Lạc Thiên Viễn rồi, quan hệ của anh ta với Thẩm Thanh Nhược không tầm thường, anh ta là người trượng nghĩa, đứa bé kia cũng xem như anh ta quan sát tới lúc lớn. Mặc dù không quan trọng bằng con gái anh ta, nhưng bắt được đứa bé kia rồi, dù không đòi được một ngàn vạn thì mấ trăm vạn cũng không thành vấn đề.” 

Cái này khiến Tống Triều Dương chần chờ. 

Lúc trước anh ta thật sự điều tra Lạc Thiên Viễn, cũng biết Lạc Thiên Viễn rất quan tâm hàng xóm kia, vì thế nên em gái hắn ta mới uống không ít giấm. 

Hắn ta biết, vậy mà Lạc Thiên Viễn lại đưa Thẩm Thanh Nhược vào Tiếu Nhan, thậm chí còn trở thành một lãnh đạo, nghi ngờ trong lòng hắn ta cũng tiêu tan. 

Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, với cách làm người của Lạc Thiên Viễn, bởi vì anh ta mà con trai hàng xóm bị bắt cóc, chắc có le anh ta sẽ bỏ tiền. 

Vi Tuấn nói hết mọi chuyện của nhà họ Thẩm cho Tống Triều Dương nghe, duy chỉ có chuyện còn giấu diếm. Nếu như Tống Triều Dương biết thân thế của Thẩm Yến, nhất định sẽ không dám mạo hiểm. 

Có mấy lần anh ta đến Xích Thành, còn cố ý đến cửa khu chung cư kia, xác định lần trước không phải anh ta nhìn lầm, người kia thật sự là Lục Hành Sâm của Thịnh Viễn. Sau này anh ta phát hiện Lục Hành Sâm cực kỳ để ý hai đứa bé kia, mà ở Bắc Kinh, có một số chuyện của nhà họ Lục hoàn toàn không phải bí mật. Anh ta lớn mật đoán, có lẽ người phụ nữ tên Thẩm Thanh Nhược kia là cô vợ đột ngột mất tích hơn chục năm trước của Lục Hành Sâm, mà Thẩm Yến, không hề nghi ngờ, nhất định cũng là con trai của Lục Hành Sâm. 

Mười mấy năm qua Lục Hành Sâm không tiếp tục cưới ai, cho đến nay bên ngoài vẫn không có ai biết anh ta có một đứa con trai. Cái này có nghĩa, Thẩm Yến là cháu trai duy nhất của nhà họ Lục. Nếu như Thẩm Yến xảy ra chuyện vì Lạc Thiên Viễn, sao nhà họ Lục có thể bỏ qua, đến lúc đó sao Lạc Thiên Viễn có thể trốn thoát được? 

Không phải Lạc Thiên Viễn rất coi trọng sự nghiệp sao? Thời trang Tiếu Nhan có thể làm ăn rất lớn, nhưng vẫn còn kém xa Thịnh Viễn. Trên thế giới này chuyện đau khổ nhất là gì, là bố mẹ mát đi con cái, là người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Với sự coi trọng con cháu của ông bà nhà họ Lục, cho dù Thẩm Thanh Nhược muốn ở giữa phân giải cũng vô dụng. Đến lúc đó tất nhiên nhà họ Lục sẽ dốc toàn lực trả thù Lạc Thiên Viễn. 

Trong nhà giàu,con trai quan trọng hơn con gái nhiều. Không phải sao? 

Rất nhiều năm trước, trong trường có danh sách cho nghiên cứu sinh, anh ta không hiểu, anh ta học tập chăm chỉ, mà Lạc Thiên Viễn lại thỉnh thoảng trốn học, hoàn  không cố gắng bằng anh ta! Vì sao tất cả các giáo viên đều quan tâm Lạc Thiên Viễn, anh ta nghe thấy giáo viên khen Lạc Thiên Viễn, trong đó giáo viên hướng dẫn của anh ta còn nói với anh ta, Lạc Thiên Viễn vô cùng có năng lực... Về sau, Lạc Thiên Viễn không lựa chọn học nghiên cứu sinh, cũng từ chối danh sách nghiên cứu sinh, anh ta mới thở dài một hơi. 

Vốn cho là lần nữa gặp mặt, với tình huống hiện tại của anh ta thì anh ta có thể hạ thấp Lạc Thiên Viễn. Thế nhưng là, Lạc Thiên Viễn vẫn có thể dễ dàng lấy được tất cả mọi thứ anh ta không lấy được. 

Chiêu mượn dao giết người này, không gì thích hợp hơn, Tống Triều Dương là con dao kia, nhà họ Lục cũng thế. 

Nghĩ đến tương lai Lạc Thiên Viễn sẽ không có gì cả, máu của anh ta như đang sôi trào. 

– 

Cách thi cấp ba càng ngày càng gần, mỗi ngày Lạc Thư Nhan đều vùi đầu ôn tập, cô có chủ kiến của riêng mình, càng đến thời điểm này cô càng không hành động một mình, bình thường bạn cùng bàn hẹn cô đến tiệm mì hay cửa hàng, cô đều từ chối. Ngoại trừ trường học với trong nhà, cô không đi đâu khác, trên đường đi học tan học thì có chú Cao bảo vệ. Cuộc sống ngày ngày trôi qua, thỉnh thoảng cô lại nảy ra một nghi vấn: Chắc không phải chuyện ngoài ý muốn kia bị hiệu ứng cánh bướm xóa mất rồi chứ? 

Lớp chín có lớp tự học buổi tối, Lạc Thư Nhan ăn cơm tối trong căng tin trường. Hôm nay, bạn cùng bàn muốn ra phố quà vặt sau trường học mua cơm tối, thuận miệng hỏi cô có muốn uống trà sữa không, đã rất lâu rồi cô không uống trà sữa, liền bảo bạn cùng bàn mua một cốc. 

Nào biết được uống sữa trà xong, tự học buổi tối còn chưa kết thúc, bụng cô bắt đầu đau, bạn cùng bàn cũng thế. 

Bạn cùng bàn chạy đến nhà vệ sinh hai lần, tình huống vẫn không khá chút nào, nên nói với chủ nhiệm lớp. Lúc này phòng y tế đều tan làm, chủ nhiệm lớp liền để cho họ về nhà trước. 

Bố của bạn cùng là giáo viên trong trường, nhà ngay khu ký túc xá cho giáo viên nên cô đi về trước. 

Lạc Thư Nhan ôm bụng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nói với Thẩm Yến: “Mình gọi điện cho ba ba rồi, chú Cao đang chờ mình, mình đến bệnh viện một lúc.” 

Thẩm Yến cau mày, ân cần nhìn cô: “Nếu không mình xin phép nghỉ, đến bệnh viện với cậu.” 

Lạc Thư Nhan vẫn chưa trả lời, lớp trưởng lớp một đã gọi Thẩm Yến: “Thẩm Yến, giáo viên hóa tìm cậu kìa, bảo tiết tự học có một bài kiểm tra nhỏ.” 

Sau khi Thẩm Yến lên lớp chín, chủ nhiệm lớp đã để cậu làm đại diện môn hóa. 

Lạc Thư Nhan vội vàng nói: “Cậu không cần đi cùng mình đâu, chú Cao sẽ đưa mình đi bệnh viện, xin nghỉ vì lý do này rồi lát nữa chủ nhiệm lớp cậu lại nói với chủ nhiệm lớp mình. Nhỡ đâu lại gọi điện cho bố mình, phiền lắm, không nói với cậu nữa, chú Cao còn đang chờ mình ở cổng trường. Chờ chú Cao đưa mình tới bệnh viện rồi thì chú â6s sẽ quay lại đón cậu.” 

Thẩm Yến lắc đầu: “Không cần, mình tự về được, cũng không xa.” 

Cậu muốn đến bệnh viện với Lạc Thư Nhan, nhưng Lạc Thư Nhan nói cũng có lý. 

Rõ ràng chủ nhiệm lớp cậu không chỉ là cuồng ma chiếm tiết, mà còn là cuồng ma lắm chuyện. Ba năm cậu học cấp hai chưa từng xin về sớm, hiện tại xin phép nghỉ, chủ nhiệm lớp tới kiểm tra nhất định phải hỏi, hỏi xong chắc chắn sẽ đến buôn dưa với chủ nhiệm lớp hai. 

Chủ nhiệm lớp một đặc biệt bao che cho con, nhất là che chở Thẩm Yến. 

Ông cảm thấy Thẩm Yến thi cao là chuyện ván đã đóng thuyền, ông nghĩ Thẩm Yến có thể thi đứng đầu toàn tỉnh! 

Khi đó ông làm chủ nhiệm lớp sẽ nở mày nở mặt, trường học cũng sẽ cho không ít tiền thưởng. Bình thường ông lải nhải không ít trước mạt chủ nhiệm lớp hai, ý tứ đại khái là không muốn hai đứa bé quá thân nhau, đều là hạt giống tốt, không thể để chuyện yêu sớm làm ảnh hưởng đên học tập. 

Chủ nhiệm lớp hai cũng rất che chở Lạc Thư Nhan, mỗi lần đều cãi lại, nói Thẩm Yến quấn lấy Lạc Thư Nhan, khiến Lạc Thư Nhan lơ là học tập... 

Thế là, Thẩm Yến không tan học sớm với  Lạc Thư Nhan. 

Lạc Thư Nhan đi ra cổng trường, liền thấy chú Cao đứng tại trước xe taxi, lưng chú ấy thẳng tắp, chưa từng thấy trên người chú ấy xuất hiện vẻ lười biếng. 

Cao Nghiệp lái xe đưa Lạc Thư Nhan đến bệnh viện, đương nhiên cũng gọi điện cho Lạc Thiên Viễn. 

Lúc này Lạc Thiên Viễn còn ở công ty, nhưng nói xong cũng lập tức đi ngay đến bệnh viện. 

– 

Toàn bộ trung học Thực Nghiệm, cũng chỉ có hai lớp cấp tốc mới tự học buổi tối. 

Trường học cũng không để học sinh cấp hai tự học buổi tối quá muộn, chưa đến chín giờ đã cho tan học. 

Thẩm Yến bước ra khỏi khuôn viên trường tương đối muộn, vì cậu là đại diện của lớp hóa học nên phải thu bài thi, chờ lúc cậu đưa bài thi đến phòng giáo viên, hầu hết học sinh trong lớp đã rời đi, số còn lại là học sinh nội trú. 

Cậu đi ra khỏi trường học, đi về phía nhà, cảm giác có người đi theo sau cậu, cậu vừa cảnh giác quay đầu đã bị người đánh ngất xỉu. 

Cao Nghiệp ở bệnh viện bị trì hoãn một lúc, đợi đến lúc Lạc Thiên Viễn đến bệnh viện, anh mới lái xe đến trường chuẩn bị đi đón Thẩm Yến. 

Nào biết được trên đường suýt chút nữa đụng phải một người đi xe đạp nên bị trì hoãn một lúc, chờ khi anh lái xe tới cổng trường học, trong trường học đã không còn nhiều học sinh. Cao Nghiệp chờ trước cổng trường một lúc vẫn không thấy Thẩm Yến đi ra, anh tưởng cậu đã về nhà nên gọi điện cho Lạc Thiên Viễn. 

Sau khi Lạc Thiên Viễn cúp điện thoại, nghĩ đến hôm nay Thẩm Thanh Nhược vẫn còn đang tăng ca, liền nhìn giờ, cảm thấy có lẽ Thẩm Yến đã về đến nhà, lại gọi vào số điện thoại trong phòng khách, vẫn không có ai nhận. 

Sau một tiếng, Cao Nghiệp chờ dưới khu chung cư rất lâu, cũng gõ cửa, nhưng vẫn không chờ được Thẩm Yến. 

Lạc Thiên Viễn lo lắng. 

Với tính cách Thẩm Yến, rất có thể thằng bé sẽ trực tiếp tới bệnh viện thăm Thư Nhan, nhưng từ lúc tan tiết tự học buổi tối đến giờ đã qua một lúc lâu, không có khả năng còn chưa tới... Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi? 

Đương nhiên, có khả năng nam sinh ở tuổi này có khả năng hẹn bạn đi chơi đâu đấy, nhưng Thẩm Yến sẽ không. 

Lạc Thiên Viễn cực kỳ hiểu Thẩm Yến, chính bởi vì hiểu rõ, cho nên anh mới hoảng sợ, giơ tay lên nhìn thời gian, nếu như không có chuyện gì, chỉ là do anh suy nghĩ nhiều thì tốt. Nhưng nếu có chuyện sai thì từ nay phải nhận, chú ý quan sát từng phút từng giây, vì trong trường hợp như vậy dù chỉ sớm hơn một giây cũng mang lại cho trẻ nhiều cơ hội sống hơn. 

– 

Sau khi Lạc Thư Nhan đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có lẽ do ngộ độc thực phẩm, cho cô uống thuốc, bảo cô nằm trên giường nghỉ ngơi vừa quan sát một lúc. 

Có lẽ do trong khoảng thời gian này ôn tập quá mệt mỏi, cô nằm trên giường một lúc liền ngủ mất. 

Ngoài ý muốn, cô mơ một giấc mơ. 

Mơ thấy mình đang ở trong một bãi đậu xe dưới lòng đất tối tăm bị bỏ hoang, mắt bị bịt lại, miệng bị dán kín không phát ra tiếng được, tay bị trói bằng dây thừng, vùng vẫy khó khăn đến mức xước cả cổ tay. Cô không dám từ bỏ tự cứu mình, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng dây thừng cũng đứt, lúc cô nóng lòng muốn tháo khăn bịt mắt màu đen ra, từ xa nhìn thấy một người đi tới 

Người kia là bạn của ba ba cô! 

Chẳng lẽ là ba ba tới cứu cô sao, giây phút ấy cô mừng rỡ như điên, phát ra tiếng khóc nức nở, nước mắt tràn mi mà ra. Nhưng một giây sau, cô giật mình, bởi vì cô nhìn thấy người kia cười với cô, nụ cười khiến cô thấy lạnh sống lưng. 

Lúc này cô mới cảm thấy không đúng, nếu như... Nếu như là ba ba tới cứu cô, sao lại chỉ có mỗi chú này đến? 

Hình tượng thay đổi, người đàn ông không biết nói cho cô nước uống xuất hiện, anh ta gắt gao ngăn cản Vi Tuấn, nhìn người đàn ông đã chết nằm trên mặt đất trên vũng máu, anh ta tức giận gầm lên, vẫn không quên lắc đầu với cô, ra hiệu cô nhanh chóng chạy đi, dù dao trong tay Vi Tuấn đã đâm vào bụng anh ta, anh ta vẫn ôm chân Vi Tuấn không chịu thả. 

Cô chạy ra ngoài một cách tuyệt vọng, không dám dừng lại cho đến khi kiệt sức. 

... 

… 

Lạc Thư Nhan giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên cô ngồi ngay ngắn, thở hồng hộc. 

Trên trán chảy một tầng mồ hôi. 

Người trong mơ là chú Vi! Cái loại cảm giác này khắc sâu từ giấc mơ đến lúc tỉnh, trong mơ cô rất thích chú Vi, chú Vi cũng đối xử với cô rất tốt, lúc cô bị người bắt cóc, trong lòng đầy hoảng sợ, chú Vi xuất hiện, cô còn tưởng tới cứu cô, thế nhưng là... 

Lạc Thiên Viễn nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt nghiêm trọng đi từ ngoài vào, phát hiện con gái đã tỉnh, anh vội vàng đi tới, lo lắng hỏi: “Sao lại tỉnh ngủ rồi, có dễ chịu hơn chút nào không?” 

Lạc Thư Nhan cũng không biết vì sao khi  nghe thấy giọng nói của bố mình. nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của bố mình, cô đã không thể kiềm chế được, nước mắt rơi lã chã. 

“Ba ba, con...” Cô ngăn không được nước mắt. 

Lạc Thiên Viễn khẽ giật mình, tưởng con gái nghe thấy cuộc điện thoại vừa nãy của anh với Lục Hành Sâm, nếu không sao con bé lại khóc đến mức này? 

Anh vội vàng an ủi con bé: “Thư Nhan đừng khóc, con yên tâm, Tiểu Yến không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.” 

Lạc Thư Nhan đột nhiên dừng lại, hai mắt đẫm lệ mông lung vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn anh: “Thẩm Yến? Thẩm Yến thế nào? Cậu ấy thế nào?” 

– 

Lúc đầu Lạc Thiên Viễn cũng không có ý định giấu con gái tin Thẩm Yến xảy ra chuyện. 

Anh biết, Thẩm Yến là bạn thân nhất của con gái anh, nếu anh giấu kín chuyện này với con bé, con bé nhất định sẽ oán trách trong lòng sau khi biết chuyện. 

Học sinh sắp thi vào cấp ba thật ra không phải trẻ con nữa, vài năm nữa sẽ thành người lớn, loại chuyện lớn này không thể giữ bí mật. 

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của con gái, giọng điệuLạc Thiên Viễn trầm thấp, khuôn mặt có vẻ bất an với nôn nóng. 

“Thư Nhan, có khả năng Tiểu Yến đã xảy ra chuyện, đã mất tích gần hai giờ.” Biểu cảm lúc nói chuyện của Lạc Thiên Viễn nghiêm trọng: “Mặc dù cũng có khả năng thằng bé đi đâu đấy, nhưng chúng ta đã liên hệ với chủ nhiệm lớp thằng bé, cũng đã xác nhận với bạn học. Thằng bé là người cuối cùng tan học, hiện tại, thằng bé không ở trong nhà, cũng không có ở trường học, camera giám sát trên đoạn đường thường đi bị người phá, cho nên hiện tại chúng ta có lý do nghi ngờ thằng bé đã xảy ra chuyện. Hiện tại, bố để cho người ta đi tìm, bố mẹ Tiểu Yến cũng đang tìm, hiện tại thời gian thằng bé mất tích không dài, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi.” 

Lạc Thư Nhan vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng đó, bây giờ cô lại nghe một tin như vậy! 

Nhịp tim của cô càng lúc càng tăng nhanh, nếu không phải vì lý trí vẫn còn, có thể phản ứng đầu tiên của cô chính là lao ra ngoài, tự mình đi tìm Thẩm Yến. 

Cô không nghĩ tới chỉ có buổi tối hôm nay cô không về nhà với Thẩm Yến thôi mà cậu đã xảy ra chuyện này! 

Không, không đúng... 

Giờ phút này đại não Lạc Thư Nhan đang vận chuyển rất nhanh, cô nhớ tới cốc trà sữa kia, lại nghĩ tới giấc mộng kia, bỗng nhiên bắt lấy tay Lạc Thiên Viễn, giọng bén nhọn lại nhanh chóng nói: “Ba ba! Nhất định có người bắt cóc Thẩm Yến, ba ba, bố nhanh đi tìm bãi đậu xe dưới đất bị bỏ hoang, nhất định cậu ấy đang ở đó!” 

Không đợi Lạc Thiên Viễn hỏi, cô lại nói: “Ba ba, bố tin con lần này đi, nhất định Thẩm Yến đã bị bắt cóc, bị chú Vi bắt cóc, ba ba, bố mau tìm với chú Lục đi, tìm xem ở Xích Thành có bãi đậu xe dưới lòng đất nào bị bỏ hoang không.” 

Cuối cùng cô cũng hiểu, hóa ra không phải cô xuyên không. 

Có lý do cho chuyện cô sợ bãi đậu xe dưới lòng đất, vừa rồi giấc mơ kia đã nói rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức như chuyện đời trước đang xảy ra. 

Cô muốn cược một lần, cược trực giác của mình! 

Cô còn nhớ rõ Thẩm Yến từng nói với cô, cho dù là lúc nào cũng phải tin tưởng trực giác mình. 

Lạc Thiên Viễn nghiêm túc nhìn con gái nhà mình, biểu cảm cũng có chút nghi hoặc. 

Tuy nhiên, ở thời điểm này, rõ ràng đây không phải là thời điểm để hỏi nguyên nhân nguồn gốc. Giống như lúc trước anh nghĩ, phát hiện đứa bé mất tích càng sớm, thì cơ hội cứu sống đứa bé càng cao. Dưới loại tình huống này, lãng phí một giây cũng sẽ tạo thành nỗi hối hận to lớn. 

Lạc Thiên Viễn nhìn con gái một lúc lâu, lại vỗ vai an ủi con bé, lúc này mới cầm điện thoại di động đứng lên đi ra khỏi phòng bệnh, gọi điện cho Lục Hành Sâm, bảo anh ta điều tra xem ở Xích Thành có những bãi đậu xe dưới lòng đất nào bị bỏ hoang. Nhanh chóng cho người đi tìm kiếm, tranh thủ thời gian ngắn nhất tìm được Thẩm Yến, mặt khác, anh lại gọi điện cho Cao Nghiệp còn có Tống Tiền Tiến, nếu như Vi Tuấn ở Xích Thành thì phái người theo dõi anh ta, không được để anh ta phát hiện. Nếu như Vi Tuấn không ở Xích Thành, thì từ giờ trở đi, dù có phả dùng thủ đoạn phi pháp cũng phải nghe lén được điện thoại của anh ta. 

Làm xong tất cả mọi chuyện, Lạc Thiên Viễn đi đến cửa phòng bệnh, nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ trên cửa phòng, vừa hay nhìn thấy con gái ngồi trên giường bệnh lau nước mắt. 

Trong lòng anh xiết chặt, không biết bởi vì lời con gái nói, hay bởi vì con bé khóc, anh rất khó chịu. 

Còn khó chịu hơn năm đấy lúc bố mẹ qua đời. 

Lại nghĩ đến lần đầu tiên con gái nhìn thấy  Vi Tuấn đã sợ hãi, Lạc Thiên Viễn vô thức siết chặt nắm đấm. 

Nếu hung thủ sau vụ bắt cóc là Vi Tuấn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chí ít Vi Tuấn không vì tiền như mấy vụ án bắt cóc khác, bản thân cậu ta cũng có tương lai tốt đẹp, vậy động cơ của cậu ta là gì? 

Lạc Thiên Viễn nghĩ đến Tô Tuyết. 

Thay mạch suy nghĩ ngẫm lại, nếu như Vi Tuấn có ý nghĩ như vậy với Tô Tuyết, mà hiểu lầm nguyên nhân thực sự Tô Tuyết tự sát, cho nên giận lây sang Thư Nhan... 

Cái này không thể là động cơ, mà Tống Tiền Tiến cho người theo dõi Vi Tuấn, căn bản không phát hiện gì dị thường. 

Nhưng lại có vấn đề, người Vi Tuấn bắt cóc là Thẩm Yến, vì sao cậu ta lại bắt cóc Thẩm Yến? 

Và, tại sao con gái lại chắc chắn là bãi đậu xe dưới đất, còn nói là Vi Tuấn làm? 

Trước đây, Lạc Thiên Viễn chưa bao giờ trốn tránh khi phát hiện ra vấn đề, anh sẽ suy nghĩ sâu hơn, không hề nghi ngờ gì về sự xấu xa trong bản chất con người, nhưng giờ phút này, không biết tại sao, anh lại không dám suy nghĩ sâu xa hơn. 

– 

Xích Thành phát triển không như đô thị lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải, cho dù là hiện tại cũng không có quá nhiều bãi đỗ xe dưới lòng đất. 

Giống bãi đậu xe dưới đất bị bỏ hoang thì càng không nhiều lắm, chỉ là Xích Thành rất lớn, cũng không phải tất cả bãi đỗ xe dưới lòng đất đều được ghi lại. Trước mắt đã điều tra ra mấy cái, cũng đều phân bố tại các nơi khác nhau ở ngoại thành, Lạc Thiên Viễn nguyện ý tin trực giác con gái. Đồng dạng, vào thời khắc mấu chốt Lục Hành Sâm nguyện ý tin Lạc Thiên Viễn, anh ta lên máy bay tư nhân bay từ Bắc Kinh đến, sau khi tụ họp với cảnh sát, liền bắt đầu đi đến các địa điểm khác nhau. Đêm càng ngày càng muộn, hình như Thẩm Thanh Nhược không hề hay biết Lục Hành Sâm đang ngồi bên cạnh, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm thảm trong xe. 

Không có bất cứ bố mẹ nào gặp phải chuyện này mà còn giữ được tỉnh táo. 

Lục Hành Sâm với Thẩm Thanh Nhược không cuồng loạn đã coi như tố chất tâm lý rất khá, ngay từ đầu cảnh sát cũng không cho bọn họ đi theo, chủ yếu là bình thường loại vụ án bắt cóc sẽ có một quá trình, bọn cướp bắt cóc đứa bé vì cái gì, hơn phân nửa là vì tiền. Hiện tại bọn bắt cóc còn chưa gọi điện tới, có thể thấy hơn phân nửa đứa bé còn an toàn. Đương nhiên đây cũng không phải tuyệt đối, nước ngoài có một vụ án bắt cóc nổi tiếng, đám bắt cóc trao đổi với bố mẹ đứa bé một lúc lâu, về sau cảnh sát tìm được thi thể đứa bé, sau khi khám nghiệm tử thi mới biết được, hóa ra đứa bé đã bị sát hại vào ngày bắt cóc. 

Đối phó với những kẻ liều mạng như vậy rất cần thời gian. Thêm một phút một giây nữa sẽ giúp đứa trẻ an toàn hơn. 

Cảnh sát cũng sợ hãi bố mẹ đứa bé đi theo, cuối cùng lại chỉ tìm thấy thi thể đứa bé thì bố mẹ sẽ không chịu đựng được. 

Lục Hành Sâm với Thẩm Thanh Nhược đều ngồi trong xe đều không nói gì. 

Cho đến giờ phút này, Lục Hành Sâm mới có cảm giác thực sự làm bố. 

Anh không tham gian vào quá trình con trai trưởng thành, chờ lúc biết mình là ba ba thì con trai đã mười mấy tuổi, độc lập lại tự cường, giống như căn bản không cần một ba ba như anh. Bởi vậy, anh muốn tiếp cận lại không dám tiếp cận, cũng không có nhiều cảm giác thực sự làm bố. Thế nhưng giờ phút này, anh theo chủ nghĩa duy vật lại niệm Phật vô số lần trong lòng, thậm chí anh còn đang nghĩ, anh tình nguyện dùng quãng đời còn lại để đổi lấy con trai anh an toàn bình an. 

Chỉ cần con trai bình an, anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì! Tay Lục Hành Sâm đang run rẩy, anh không dám nghĩ tới hiện tại con trai đang gặp phải chuyện gì. 

Lúc này Thẩm Thanh Nhược không muốn nói gì, hai tay cô đan vào nhau, vô thức dùng móng tay chọc vào mu bàn tay, lúc sau lại vươn tay ra cắn móng tay để giải tỏa lo lắng. 

Khi còn bé cô rất thích cắn móng tay, móng tay luôn nham nhở, sau này còn đến gặp bác sĩ, mới bỏ được thói quen này. 

Cô muốn từ bỏ, nhưng cho đến giờ phút này, cô mới phát hiện bản thân không bỏ được thói quen xấu này, tất cả những điều cô gặp phải trong những năm trước lại chồng chất lên nhau, cũng không bất an và hoảng sợ như lúc này. 

– 

Vụ án bắt cóc càng ít người tham gia thì càng an toàn. 

Tống Triều Dương vì giữ an toàn mà tìm người hắn ta tin cậy, là con trai quản gia nhà hắn ta, khi còn bé sốt cao không lùi, người không bị sốt đến ngốc, nhưng thành câm điếc. Về sau cũng không đi học, ngay cả chữ cũng không biết, trước kia Tống Triều Dương thấy anh ta đáng thương, đối với anh ta không tệ, khi hắn ta đề xuất kế hoạch này, con trai quản gia không do dự nhiều mà đồng ý. 

Tống Triều Dương gần như không biết tý võ nào, nhưng con trai quản gia lại rất lợi hại, cũng chính vì vậy nên Tống Triều Dương mới nhìn trúng anh ta. 

Bãi gửi xe bỏ hoang dưới lòng đất do Vi Tuấn nghĩ ra. 

Bình thường trong vụ án bắt cóc, tất cả mọi người sẽ nghĩ đến có lẽ đứa bé bị nhốt trong một không gian kín, hoặc là nhà máy bỏ hoang, hoặc trong phòng an toàn tuyệt đối, ngược lại là chỗ như bãi đỗ xe bị người bỏ qua. Bãi đỗ xe ở khu bỏ hoang lạ càng không có người tới, để cho tiện, lúc Tống Triều Dương tới còn nghe lời Vi Tuấn đề nghị, dựng một tấm biển trước tòa nhà chỉ nói bên trong thi công không an toàn, cấm đi vào. 

Tống Triều Dương bảo con trai quản gia buộc chắc tay của Thẩm Yến, lại lấy dây vải che  cậu, trên miệng còn dán băng dính. 

Con trai quản gia vẫy tay với Tống Triều Dương. 

Tống Triều Dương thở dài một hơi nói: “Ngày mai hoặc ngày kia gọi điện thoại cho Lạc Thiên Viễn, tôi chỉ cần tiền, thật sự không muốn giết người, cậu yên tâm. Lạc Thiên Viễn không dám báo cảnh sát, cho dù sau này tra được là tôi thì anh ta làm được gì, anh ta với Vãn Tình từng hẹn hò, nghe nói anh ta lúc chia tay với bạn gái cực kỳ hào phóng. Cùng lắm thì tôi bảo Vãn Tình đi xin cho tôi thôi, tôi đã tính hết rồi, cầm tiền rồi tôi sẽ yên lặng ra nước ngoài. Dù tay Lạc Thiên Viễn có dài, cũng không duỗi xa được như vậy, chờ lấy được tiền thì bỏ đứa bé này ven đường.” 

Thật ra đến lúc này, Tống Triều Dương cũng có chút hối hận. 

Làm loại chuyện này chỉ là bốc đồng, hiện tại hối hận cũng không có đường thoát, chỉ có thể cắn chặt kiên trì đi về phía trước. 

Con trai quản gia cũng không lên tiếng oán giận gì. 

Tống Triều Dương nói chuyện với con trai của quản gia một lúc, sau khi ăn bữa ăn khuya, thật sự mệt mỏi, lại thêm bãi đỗ xe lại có muỗi, liền nói: “Tôi lên xe chợp mắt một lúc, cậu quan sát thằng bé, nếu thằng bé kêu khát kêu đói, thì cho thằng bé uống với ăn.” 

Con trai quản gia đồng ý. 

Tống Triều Dương đi lên xe. 

Cửa xe đóng lại, Thẩm Yến bị ném xuống đấ đã tỉnh lại từ lâu, cảm giác được phía sau lưng có hơi đau, tiếp tục nghe động tĩnh cũng chỉ nghe thấy một người nói chuyện, nhưng rõ ràng là tiếng bước chân của hai người. Cậu đoán, có lẽ một người khác bị câm điếc, không nói được. 

Cậu học võ được mấy năm, cậu có thể dựa vào quan sát, nghe tiếng bước chân để đoán ra chiều cao cân nặng của một người. 

Chắc chắn hai người kia đều là đàn ông trưởng thành, cho dù cậu có biết võ thì cũng không thể cùng một lúc đối phó với hai người, cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ, đợi đến lúc chỉ cần đối mặt với một người. 

Hiện tại có lẽ không còn sớm nữa, nhất định hai người còn thay phiên thay ca ngủ, chờ lúc kia, nhân lúc người mệt mỏi cậu tự cứu cũng không muộn. 

Cậu nghe thấy người kia chỉ muốn lấy tiền, trước mắt có lẽ cậu vẫn an toàn, chẳng qua chỉ sợ chuyện này sẽ có biến số, loại biến số này sẽ khiến kẻ liều mạng hoàn toàn mất lý trí. 

Trong khe cặp cậu có một chùm chìa khóa. 

Đây là chìa khóa nhà Lạc Thư Nhan, lúc ấy cô còn treo một cái bấm móng tay màu hồng lên chìa khóa cho cậu. 

Không nghĩ tới bây giờ lại có thể phát huy được tác dụng, Thẩm Yến ngừng thở, cẩn thận từng li từng tí, phí một thời gian dài, mới lấy được dây khóa trong khe cặp. 

Cũng may trên dây khóa kia chỉ có hai cái chìa khoá, cẩn thận khống chế một chút sẽ không phát ra tiếng động. 

Thẩm Yến dùng cái bấm móng tay đó để mài sợi dây. Lưng đẫm mồ hôi, không biết mất bao lâu mới thoát khỏi sợi dây thừng. Cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, vểnh tai nghe thật lâu, lúc này mới giật dây vải xuống, cậu cũng đang đánh cược, cược động tác này của cậu sẽ không bị phát hiện. 

Tại góc độ của cậu, có thể nhìn thấy chiếc xe bên cạnh, cửa xe đang đóng, cửa sổ cũng đóng, nhưng xe đang phát ra tiếng vang, có lẽ người kia lên xe mở điều hòa ngủ. 

Một người khác... Thì không chịu được cơn buồn ngủ nên đang chợp mắt. 

Tình trạng như vậy rất nguy hiểm, bởi vì chỉ cần cậu không cẩn thận phát ra tiếng vang, sẽ đánh thức người kia. 

Người này cao lớn, xem ra cũng hay luyện tập. 

Chiều cao cân nặng của cậu không bằng, nếu thật ra tay thì khả năng đánh thắng rất nhỏ, mà còn khiến người trong xe phát hiện. 

Đến lúc đó, cậu càng không có cơ hội thoát thân. 

Cho nên hiện tại nhất định phải nhanh hung ác chuẩn, thừa dịp người kia ngủ gật, đánh ngất hắn với tốc độ nhanh nhất. 

Chẳng qua lúc trước cậu chưa từng có kinh nghiệm, cũng không biết nên lấy bao nhiêu lực, nếu không đánh ngất người được, khơi dậy tinh thần cảnh giác của hai người thì cậu đã thua cược rồi. 

Trong một lúc, Thẩm Yến trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng cậu quyết định đánh cược một lần. 

Rón rén đứng dậy, cầm ghế, cẩn thận né qua bất cứ thứ gì có thể bị đụng trúng, đúng lúc cậu đi đến trước mặt người kia, người kia mở mắt, Thẩm Yến không suy nghĩ được gì nhiều, đập thẳng về phía người kia. 

Cậu không biết kết quả của vụ án bắt cóc này là gì. 

Tuy nhiên, những vụ bắt cóc trẻ em trên báo mấy năm nay kết quả đưa được tiền cứu trẻ về ít càng thêm ít, gần như không cần tính. 

Cậu tin sau khi chú Lạc nhận điện thoại, nhất định sẽ nghĩ cách cứu cậu, nhưng cậu không thể ngồi không chờ chết, càng không thể đánh cược với lương tâm của mấy kẻ liều mạng này. 

Có thể vì tiền bí quá hoá liều nên mới đi đến con đường này, một khi bọn họ phát hiện cậu đã cởi được dây thừng, thậm chí thấy được mặt mũi của bọn họ, vậy liệu bọn họ có tiếp tục bí quá hóa liều mà giết con tin không? 

Người câm điếc kia, trước khi ngất cũng không thể tạo ra âm thanh khiến người trong xe tỉnh lại. 

Sau khi Thẩm Yến đập ngất người kia liền xông ra ngoài, lúc đang chạy ra ngoài, bỗng nhiên cậu dừng bước. 

Không, không đúng. 

Nơi này là bãi đỗ xe bỏ hoang, nhất định cách nội thành rất xa, chắc chắn bọn bắt cóc thấy chỗ này không có ai nên mới chọn chỗ này. 

Cậu không biết đường, có lẽ ngay cả chỗ này là đâu cũng không biết, vậy làm sao cậu xác định bọn bắt cóc không có đồng bọn, sau khi phát hiện cậu biến mất có đi tìm kiếm không? 

Nơi này vắng vẻ, cậu phải quay lại đường lớn kiểu gì, làm sao tìm được nơi có điện thoại, làm sao có thể chắc chắn trên đường chạy trốn sẽ không bị bắt lại? 

Thẩm Yến cắn đầu lưỡi, ép bản thân phải tỉnh táo. 

Nếu như họ là nhóm bắt cóc, phát hiện đứa bé chạy, phản ứng đầu tiên nhất định là đuổi theo, nếu không đuổi theo thì làm sao thực hiện được bước tiếp theo? Nhất định sẽ nhanh chóng rời đi, để tránh bị cảnh sát phát hiện. 

Thẩm Yến xoay người lại, bãi đỗ xe dưới lòng đất có ánh sáng lờ mờ, cậu nhanh chóng khóa chặt một chiếc xe bỏ hoang. 

Chạy chậm đến trước xe, chống tay lên rồi lại thả tay xuống, cậu khẽ cắn môi, nghiến răng bò xuống gầm xe với tốc độ nhanh nhất, cuộn tròn hết mức có thể. 

Hiện tại, cậu chỉ có thể chờ người nhà tới cứu mình, hoặc là đợi đến hửng đông, đợi đến hai người kia rời khỏi chỗ này... 

Cậu hi vọng cậu thành công. 

Cậu còn muốn thi lên cấp ba đại học cả Lạc Thư Nhan.
Bình Luận (0)
Comment