*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Thanh Nhược với Lạc Thiên Viễn cũng cẩn thận nghiên cứu trường cấp ba do Lục Hành Sâm chọn cho hai đứa bé, có công lập, cũng có tư nhân.
Hai người nhìn tới nhìn lui, quyết định chọn một trường cấp ba công lập mà bản thân Lục Hành Sâm cũng đánh giá cao, trường cấp ba này thuộc trường top của Bắc Kinh. Lục Hành Sâm đã từng gặp mặt lãnh đạo trường học mấy lần, có hơi phí công lấy được hai vị trí trong danh sách tuyển sinh, sở dĩ nhân viên nhà trường phá lệ là bởi vì Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan cực kỳ xuất sắc. Trong kỳ thi cấp ba ở Xích Thành, hai người bọn họ một thứ nhất toàn tỉnh, một thứ tư toàn tỉnh, chớ nói chi là bản thân Thẩm Yến từng nhiều lần tham gia thi Olympic toán học ở trường cấp hai.
Trường cấp ba này có lịch sử khá lâu đời, tỉ lệ lên lớp cũng rất cao. Mặc dù căn biệt thự lúc trước Lạc Thiên Viễn mua ở ngay bên cạnh phòng cưới lúc trước của Lục Hành Sâm cùng Thẩm Thanh Nhược, nhưng Thẩm Thanh Nhược cũng không có ý định dẫn con đến ở, khu biệt thự tương đối xa, đi học đi làm đều không tiện. Thế là Lạc Thiên Viễn lại đánh nhịp mua hai căn hộ cách trường cấp ba không xa, trong đó có một căn lấy giá thấp hơn giá thị trường cho Thẩm Thanh Nhược thuê.
Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược đều điều đi Bắc Kinh, khai thác thị trường phương bắc.
Tối hôm đó, Thẩm Thanh Nhược giao hết công việc lại chuẩn bị tan làm, cô là người cuối cùng rời khỏi công ty. Lúc cô chuẩn bị ra trạm xe buýt, lại nhìn thấy Lạc Thiên Viễn đi phía trước.
Dường như chuyện xảy ra lúc trước đã đi đến điểm cuối, không lạ gì khi chắc chắn Vi Tuấn sẽ ngơ ngác trong tù đến chết, hai đứa bé vẫn giống lúc trước, nói chính xác là quan hệ tốt hơn trước kia, trái lại là bầu không khí giữa ba người lớn lại không hài hòa như vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đương nhiên Thẩm Thanh Nhược cũng biết tất cả mọi chuyện không phải do Lạc Thiên Viễn, huống chi hiện tại con cũng không có việc gì, nhưng hữu nghị của người trưởng thành lại lẫn lộn quá nhiều thứ. Bọn họ thân là người làm bố làm mẹ, sao có thể không xếp con mình trên vị trí đầu tiên được?
Cô không biết tại sao đến giờ này mà Lạc Thiên Viễn vẫn còn ở chỗ này, sao không lái xe, ôm nghi hoặc này, cô đi theo phía sau anh.
Khoảng cách giữa hai người gần mười mét.
Đi tới đi lui, Thẩm Thanh Nhược cũng phát hiện có gì đấy không đúng, vậy mà Lạc Thiên Viễn vẫn chưa phát hiện có người đi theo anh?
Cách công ty không xa có một con đường, có thể đi tắt về nhà, Lạc Thiên Viễn rẽ vào đi đến đầu con phố kia, đầu phố kia có hơi náo nhiệt, chẳng qua lúc này cũng không sớm, có chủ mấy quầy hàng đã bắt đầu dọn hàng.
Lạc Thiên Viễn thật sự không phát hiện có người đi theo mình, anh đắm chìm trong thế giới của mình, từ mấy tháng trước đến nay, trên người anh cũng phát sinh biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Anh từ một người hay giao lưu kết bạn, biến thành một người bắt đầu suy đoán xem người bên cạnh mình là người như thế nào. Tiếp xúc với người nào cũng không nhịn được suy đoán một lần, người này có mục đích không tốt không, anh không nghĩ tới anh lại biến thành người như vậy.
Đúng lúc này, phía trước có người cướp túi của bà chủ cửa hàng, hai người trẻ tuổi phát ra tiếng động rất lớn, chủ mấy quầy hàng bên cạnh, có người vội vàng dọn quán rời đi, có người cảnh giác tranh thủ thời gian ôm chặt túi của mình, có người nghĩ tiến lên ngăn cản, nhưng lại do dự liệu chuyện hăng hái giúp người này vó đưa tới cho mình phiền phức gì không.
Lạc Thiên Viễn cũng thế.
Anh bình tĩnh đứng nhìn một bên.
Lúc trước gặp được chuyện như vậy, chắc chắn anh sẽ không chút do dự, bảo vệ kẻ yếu tôn trọng kẻ mạnh chính là nguyên tắc làm việc lúc đầu của anh, đã nhiều anh luôn làm việc như vậy, nhưng bây giờ anh do dự. Anh không chắc liệu chuyện này có để lại hậu quả gì cho anh không, không biết có thể ảnh hưởng đến người khác không.
Thẩm Thanh Nhược cũng ngây ngẩn cả người.
Cô tưởng Lạc Thiên Viễn sẽ không nghĩ ngợi gì mà xông lên phía trước hỗ trợ, nhưng anh lại đứng đấy bất động.
Cô cân nhắc một chút, trong lòng vội vàng xao động, nhìn xem bà chủ kia gấp đến độ sắp khóc, cô cũng không biết nên làm gì.
Ngay tại lúc cô chuẩn bị tiến lên, rồi lại do dự, Lạc Thiên Viễn đi qua, kết quả rất rõ ràng, hai người trẻ tuổi kia tức giận bất bình bỏ chạy, bà chủ không ngừng cảm ơn Lạc Thiên Viễn, Lạc Thiên Viễn không nói gì mà trực tiếp rời đi.
Chờ lúc đến đoạn đường kế tiếp, Thẩm Thanh Nhược chủ động gọi Lạc Thiên Viễn lại, hai người đến cửa hàng tiện lợi mua bia, tới công viên cách đấy không xa.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, trong lòng Thẩm Thanh Nhược, Lạc Thiên Viễn vừa là ân nhân vừa là người nhân.
Thẩm Thanh Nhược muốn nói lại thôi, Lạc Thiên Viễn mở lon nước, tự giễu cười một tiếng: “Cô đã thấy rồi à?”
“Ừ.”
Lạc Thiên Viễn rũ mắt.
Thật ra mấy người lớn đều hiểu, Vi Tuấn không ra tay vì Tô Tuyết, bọn họ càng hiểu không thể nào đổ lỗi chuyện này cho người ngoài. Nhưng cũng như Lạc Thiên Viễn nói, bố mẹ chính là như vậy, cho dù đứa sinh bệnh phát sốt chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, cũng sẽ trách tội chính mình chăm sóc không chu toàn, dù có một ngàn một vạn lý do, bố mẹ sẽ không bao giờ gắn nó lên người đứa con, mà chỉ tự nhận chuyện con bị thương là do lỗi của mình.
Lạc Thiên Viễn không phải thần thánh, hắn cũng là một người bình thường, anh cũng biết hối hận, có phải lúc trước mình không nên cứu người không, có phải lúc trước không nên quen Tô Tuyết không, có phải nên chú ý cẩn thận thêm chút nữa không.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Thanh Nhược cũng biết đại khái Lạc Thiên Viễn đang nghĩ thế nào, cô cười cười: “Vừa nãy nhìn thấy bà chủ kia làm tôi lại nghĩ tới chính mình, anh có nhớ, nếu lúc đấy anh không cứu tôi, tôi cũng không biết nên làm gì, nhất định vẫn có thể sống tiếp nhưng chắc chắn sẽ không tốt như bây giờ. Thiện ác đều chỉ trong một ý nghĩ. Nếu vì kẻ xấu mà thay đổi cuộc sống và triết lý của chúng ta thì chẳng phải chúng đã đạt được mục đích rồi sao? Có lẽ bây giờ anh đang hối hận, nhưng chỉ cần khi đó anh không hối hận là đủ rồi.”
Lạc Thiên Viễn cùng Thẩm Thanh Nhược trò chuyện rất lâu, đến khi về đến nhà đã rất muộn.
Vừa lúc Lạc Thư Nhan khát nước rời giường uống nước, hai cha con vô tình gặp mặt.
Lạc Thiên Viễn nhìn con gái đứng dưới ánh đèn, hốc mắt nóng lên, anh đi về phía trước, quay đầu qua, nói khẽ: “Bà nội con bảo bây giờ đang đầu mùa hè, là lúc có nhiều không khí ẩm, không được uống nước lạnh mà phả uống nước ấm, để bố đi lấy cho con.”
Lạc Thư Nhan mới đi ra từ phòng có điều hòa, còn mang theo hơi lạnh, cô cười cười: “Sau này con phải đọc sách xem bà nội nói đúng hay sai mới được.”
“Đêm hôm khuya khoắt, uống chút ấm cũng dễ chịu.” Lạc Thiên Viễn lấy nước ấm cho con gái.
Lạc Thư Nhan uống nước, anh vẫn không quên dông dài thêm mấy câu: “Uống chậm thôi, đừng để bị sặc.”
Chờ Lạc Thư Nhan uống xong nửa cốc nước, Lạc Thiên Viễn nhìn thoáng qua hành lý chất đống ở phòng khách, anh yên lặng.
Thật ra Lạc Thư Nhan cũng biết ba ba cô có tâm bệnh, nhưng giống như Thẩm Yến đã nói, loại chuyện này chỉ có để bản thân tự nghĩ rõ ràng. Cô quan sát ba ba im lặng rất lâu, buổi tối hôm nay thật sự không nhịn được nữa, cô tiến lên đưa tay ôm lấy ba ba, tựa như khi còn bé, khi còn bé mỗi lần ba ba tan làm về, cô sẽ nhanh chóng chạy tới đón ba ba. Sau này lớn rồi, mỗi lần ba ba muốn ôm cô, cũng chỉ xoa xoa đầu cô.
Cái ôm bất ngờ khiến Lạc Thiên Viễn ngây ngẩn cả người.
Giọng Lạc Thư Nhan buồn bã: “Ba ba đừng tự trách mình!”
Lạc Thiên Viễn khẽ giật mình, cắn chặt hàm răng, mới miễn cưỡng khống chế không rơi nước mắt trước mặt con gái, anh cảm thấy mình đã già đi rất nhiều, anh nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi.”
Anh không biết giấc mơ kia của Thư Nhan có phải thật không, thế nhưng chỉ mới nghĩ đến có khả năng con gái sẽ bị vậy, anh lại không thể nào tha thứ cho chính mình, không thể nào khiến bản thân thoát khỏi giấc mơ kia.
Giống như bạn bè nói tại anh cứ để ý mấy chuyện vụn vặt, tại sao lại để những chuyện không xảy ra ảnh hưởng đến mình, tuy anh rất cởi mở nhưng lại không thể chấp nhận lý do này.
Anh muốn nói một câu xin lỗi với con gái, xin lỗi vì đã không bảo vệ con chu toàn.
Suýt nữa Lạc Thư Nhan rơi nước mắt, cô cố gắng nhịn lại, cười nói: “Không sao ạ!”
Quan trọng yếu nhất vẫn là nắm bắt đúng thời điểm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau đêm hôm đó, Lạc Thiên Viễn lại lần nữa khôi phục bình thường, ngay cả Lục Hành Sâm cứ gặp mặt anh là lại muốn cãi nhau cũng lặng lẽ thở dài một hơi. Anh không quen Lạc Thiên Viễn mang bộ dạng u buồn này, quá không hài hòa, đã đến bốn mươi tuổi rồi chứ có còn trẻ nữa đâu, không đáng như thế! Tình huống của anh bây giờ, Tiểu Thấm hoàn toàn không có ý thích anh, con trai cũng không nhiệt tình với anh, anh cò đang đau đầu chuyện trong nhà, nhưng anh có u buồn đâu, cho nên, không cần thiết, thật sự không cần thiết!
–
Đến cuối tháng tám, Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đến báo danh với trường cấp ba.
Bọn họ vẫn là học sinh ngoại trú, nhưng lần này cấp ba khai giảng phải huấn luyện quân sự, cái này khiến Lạc Thư Nhan có hơi kinh ngạc, cô vẫn tưởng huấn luyện quân sự là lên đại học mới có, không nghĩ tới cấp ba cũng phải huấn luyện quân sự. Lạc Thư Nhan mua rất nhiều kem chống nắng, cô cẩn thận chống nắng nhiều năm như vậy, cũng không thể bị hủy hoại trong chốc lát.
Huấn luyện quân sự nửa tháng, nửa tháng này tất cả học sinh mới phải ở trong ký túc xá, Lạc Thư Nhan rất mong chờ, dù sao ngoại trừ thời gian ngủ trưa ở nhà trẻ, cho tới giờ không từng trải qua loại sinh hoạt tập thể này.
Lần khai giảng này cũng chia lớp, bởi vì Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến thi cấp ba ở Xích Thành, chắc chắn thành tích cuộc thi không thể đưa vào kỳ thi tuyển sinh ở Bắc Kinh. Thế là lúc chia lớp, hai người họ đều xếp cuối lớp, cái này khiến hai học sinh giỏi từ cấp một đến cấp hai không quen nổi.
Lần này, bọn họ vẫn không chung một lớp, cả hai đều là học sinh chuyển trường nên không thể xếp chung một lớp.
Huấn luyện quân sự rất mệt mỏi, nhất là khi trời còn nóng như vậy, bọn họ còn phải mặc áo dài quần dài, đứng dưới mặt trời chói chang, tính khí giáo quan nóng nảy, động một tí lại để bọn họ làm tư thế hành quân mười mấy phút hai mươi phút. Lần đầu tiên mọi người đối mặt với tình huống nhue vậy, hoàn toàn không dám cũng không có ý nghĩ muốn phản kháng giáo quan, cứ rảnh rỗi là Lạc Thư Nhan lại bôi kem chống nắng.
Mấy nữ sinh tạm thời ở tại một cái ký túc xá, tự nhiên lúc nghỉ ngơi cũng ghé vào cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Hà Diệp nhìn Lạc Thư Nhan cẩn thận tỉ mỉ thoa kem chống nắng, cảm khái: “Hình như cứ hai ngày cậu lại dùng hết một lọ kem chống nắng, đúng không?”
Lạc Thư Nhan ừ một tiếng: “Nhanh lên, bôi nhiều hơn cũng đỡ khó chịu, bôi một lần thì phải bôi nhiều chút, nếu không sẽ không có hiệu quả mấy.”
Cô làm như vậy rất có hiệu quả, hai ngày qua, hai bạn cùng phòng khác đen đi trông thấy, cô soi gương so sánh nửa ngày, còn bảo Thẩm Yến nghiêm túc nhìn, Thẩm Yến cũng nói cô không bị đen đi, cô mới thở dài một hơi.
Hà Diệp với một bạn cùng phòng khác nhìn về phía Doãn Vũ Giai, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, nhưng bọn họ vẫn lén lút nói Lạc Thư Nhan vẫn xinh hơn chút.
“Doãn Vũ Giai, cậu có bôi kem chống nắng không? Mình thấy cậu cũng không bôi.”
Doãn Vũ Giai giơ tay lên vuốt vuốt tóc, lộ ra cổ tay trắng nõn, cô ta mím môi cười một tiếng: “Mẹ mình không cho mình dùng cái đấy, nói có chứa chất hóa học, mình không bôi.”
Hà Diệp: “...”
Đều là nữ sinh, còn ở chung một ký túc xá, ai bôi hay không bôi kem chống nắng chẳng phải bí mật gì.
Hà Diệp với một bạn cùng phòng khác nhìn nhau, đều im lặng, rõ ràng bọn họ nhìn thấy trên bàn của Doãn Vũ Giai có kem chống nắng.
Lúc nghe Doãn Vũ Giai nói lời này, lại nhìn Lạc Thư Nhan đang cầm gương nhỏ cố gắng làm đẹp, không biết sao lại càng thích Lạc Thư Nhan hơn.
Chí ít sau khi tắt đèn Lạc Thư Nhan sẽ chia sẻ ít kiến thức làm đẹp với bọn họ chứ không giấu diếm.
Huấn luyện quân sự đến năm giờ là kết thúc, bọn họ ngoại trừ phải đến nhà ăn ăn cơm, còn phải nấu nước nóng xếp hàng tắm rửa, có đôi khi làm là tắt đèn đi ngủ luôn.
Cấp ba quản rất nghiêm, trong ký túc xá không tìm thấy ổ cắm mà bọn họ dùng được, đúng giờ đèn sáng đúng giờ tắt đèn. Hai khu ký túc xá dùng chung một khu vệ sinh, dùng nước nóng thì phải tự đi lấy, đã mạnh mẽ dập tắt chờ mong của Lạc Thư Nhan đối với sinh hoạt ký túc xá.
Trước khi tắt đèn, Lạc Thư Nhan tắm rửa xong liền ngồi trên giường chơi điện thoại.
Điện thoại cũng chỉ có thể chơi một lúc khi nghỉ ngơi vào cuối ngày, pin rất bền.
Kết thúc một ván Tetris(xếp hình), Lạc Thư Nhan thoát ra, phát hiện mấy phút trước Thẩm Yến gửi tin nhắn cho cô: 【 Đang làm gì đấy? 】
Lạc Thư Nhan nhanh chóng ấn phím: 【 Vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên giường niệm kinh, cố gắng đè lại khát vọng với hoành thánh nhỏ. Bao giờ toàn bộ đầu bếp của trường mới về đây?】
Thẩm phương bắc: 【... 】
Trước đấy Lạc Thư Nhan nghe nói nhà ăn trường cấp ba có canh hoành thánh nhỏ ăn rất ngon, làm cô mong đợi thật lâu, kết quả ngày đầu tiên đến nhà ăn mới phát hiện rất nhiều khu bán cơm trong nhà ăn không mở!
Tất cả chỗ có đồ ăn ngon đều không mở, cái gì mà mì ba tươi*, mì vằn thắn, mì dao cạo**... Đều đang nghỉ lễ vẫn chưa về!
Sau khi nhận được tin nhắn của Lạc Thư Nhan, Thẩm Yến cũng đứng trước giường trong phòng ngủ xoa tóc.
Bạn cùng phòng kiêm bạn học cùng lớp Hứa Uyên vừa tìm túi tiền trong cặp sách vừa nói: “Có ai muốn đi ra ngoài không, mình biết một chỗ có thể leo tường ra ngoài.”
Hứa Uyên là người thích tiểu thuyết võ hiệp Cốt Hôi Cấp, lần này đọc hết lại nghe nói còn phần sau, không muốn chờ thêm nên muốn leo tường ra bên ngoài mua sách đọc.
Trong ký túc xá mấy người khác muốn đi ra ngoài, nhưng cũng không biết ra ngoài để làm gì, cả đám nghĩ đến lời giáo viên với giáo quan nói thôi đã sợ.
Hứa Uyên nhún nhún vai, cũng mặc kệ, rời khỏi phòng ngủ, lúc xuống lầu mới phát hiện Thẩm Yến đi theo phía sau cậu.
Hứa Uyên kinh ngạc: “Cậu làm gì?”
Thẩm Yến: “Ra ngoài.”
Hứa Uyên: “...”
Hai nam sinh đi đến góc hẻo lánh, tay chân nhanh nhẹn trèo ra khỏi tường.
Hứa Uyên đến tiệm sách mua sách, Thẩm Yến mua một phần hoành thánh nhỏ mang về ở phố ăn vặt.
Không bao lâu sau, hai người lại trở về trường học, Thẩm Yến đi đến ký túc xá nữ, gọi điện Lạc Thư Nhan bảo cô xuống dưới.
Rất ít khi Lạc Thư Nhan nghe thấy giọng điệu nghiêm túc này của Thẩm Yến, liền đeo dép lê nhanh chóng xuống lầu, đi ra khỏi ký túc xá thấy cậu đứng dưới gốc cây, cậu mặc áo trắng quần đen, dựa vào cây, thấy cô tới thì đứng thẳng, đưa hoành thánh nhỏ đã đóng gói kỹ càng cho cô.
Lạc Thư Nhan cực kỳ kinh ngạc: “Cái gì đây?”
“Hoành thánh nhỏ.”
Vẻ mặt Lạc Thư Nhan vô cùng nghi hoặc: “... Ở đâu ra?”
Nhà ăn trong trường học đã đóng cửa lâu rồi! Trường học không cho bọn họ đi ra ngoài, đến nửa tháng sau nghỉ mới có thể về nhà, vậy phần hoành thánh nhỏ này từ đâu tới?
Thẩm Yến: “Bạn cùng phòng leo tường ra ngoài, mình bảo cậu ta mua hộ một phần.”
Lạc Thư Nhan rất cảm động, không nghĩ tới mình thuận miệng nói một câu mà Thẩm Yến đã nhớ kỹ, còn bảo bạn cùng phòng mua hoành thánh nhỏ.
Cô cầm hộp đóng gói, hít sâu một hơi, ngửi được mùi hương, nhớ tới cậu nói leo tường, cô lại căn dặn cậu: “Cậu không được học theo đâu đấy, leo tường không tốt, nếu như bị giáo viên bắt là xong đời. Tối như bưng, lỡ leo tường ngã thì chỉ có cậu đau thôi, nghe nói ngã bị thương rất đau.”
Trên mặt Thẩm Yến xuất hiện ý cười, một tay đút trong túi quần, cậu đã cao một mét tám: “Biết.”
Nếu không phải cô rất thèm thì cậu còn lâu mới không đi, loại chuyện này cũng chỉ làm một lần.
Lạc Thư Nhan nhìn trong hộp đóng gói chỉ có một đôi đũa, nói: “Bạn cùng phòng mình có đũa dùng một lần, mình đi mượn cậu ấy một đôi, cậu đợi mình, đợi chút nữa chúng ta ra thao trường ăn, một mình mình không ăn hết được, chúng ta chia ra ăn!”
Nói xong, cô không đợi Thẩm Yến trả lời, đưa túi hoành thánh nhỏ cho cậu, cô quay người chạy về phía ký túc xá nữ.
Thẩm Yến đứng tại chỗ, không biết có phải khứu giác của cậu có vấn đề không, mà cậu có thể ngửi thấy mùi thơm ngát trên mái tóc mới gội của cô.
Rất nhạt, quanh quẩn trong mũi, không cách nào khiến nó mất đi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Xế chiều hôm nay còn một chương, chờ đến canh ba.
*Mì ba tươi(三鲜粉)
Có ai thèm hoành thánh không?:b
**Mì dao cạo(刀削面)