Chất lỏng màu đỏ nâu từng chút thấm vào dọc theo miếng vải trắng, lan rộng ra xung quanh vẫn kéo dài đến phần mông, làm chiếc đầm cô đang mặc trở nên trong suốt, ướt sũng dính vào trên lưng Lương Chân Chân.
Trong nháy mắt cảm giác mát lạnh bao trùm cơ thể cô, nhỏ giọt xâm chiếm trái tim, triệt để thổi mạnh vào trái tim cô đã lạnh băng, cô giống như ngâm mình ở trong hầm băng, bất kể dốc sức như thế nào, cũng không cảm giác được một chút ấm áp nào cả.
Cô biết giờ phút này mình nhất định rất thảm hại, nguyên nhân bởi vì rơi nước mắt nên lớp trang điểm cũng nhòe đi rồi, tóc càng thêm xốc xếch rơi rớt xuống, trên căn bản chiếc váy màu trắng đã trở nên trong suốt.
Bên tai truyền đến từng trận cười to ồn ào và lời nói khinh thường làm cho cô không chỗ nào lẩn trốn, ở trong mắt những người nổi tiếng quyền quý đó, cô chính là trò cười, là tiêu điểm cho bọn họ tuỳ tiện bình phẩm trong lúc trà dư tửu hậu (giờ rỗi rãi sau khi cơm nước xong), thật sự là đáng buồn!
Loại địa phương như thế này, vốn là nơi cô không nên đến, giống như lúc đầu cô đã nghĩ, đơn giản đó chính là tự rước lấy nhục.
Có lẽ qua đêm nay, cô đã thật sự nổi danh rồi.
Từ đây, tiếng xấu lan xa!
"Tiểu thư, cô có ổn không?"
Một giọng nói trầm thấp du dương nhẹ nhàng tràn đầy sức lôi cuốn kì lạ, không hề khinh bỉ, không có xem thường, chỉ có sự giúp đỡ chân thành nhất.
Lương Chân Chân không tự chủ được ngước mắt nhìn lên, đó là một đôi mắt nhìn rất đẹp. Đôi mắt màu nâu giống như là phủ một lớp ở trên màng nước, ba phần lấp lánh, bảy phần lạnh nhạt. Khuôn mặt tinh tế, đường nét thanh tú, là một người đàn ông điềm tĩnh và trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Người xa lạ, cô không quen biết. Đó là phản ứng đầu tiên ở trong lòng cô, ngay sau đó cô ngờ vực nhìn về phía anh ta, tựa như muốn nói: Tại sao anh lại muốn giúp tôi?
Người kia dường như nhìn thấu tâm tư của cô.
"Chẳng qua là tôi cảm thấy, làm nhục người khác chắc chắn sẽ tự rước lấy nhục mà thôi."
Anh chính là Cố Thiên Thừa, Đại thiếu gia của Cố gia Đồng thành, sở dĩ anh xuất hiện ở trên bữa tiệc này cũng là vì tình cờ đến thành phố C để giải quyết một chút chuyện làm ăn. Đúng lúc dùng bữa ở khách sạn thì tình cờ gặp Thẩm Bác Sinh chủ nhân của bữa tiệc tối nay, ông ấy liền nhiệt tình mời anh tới tham dự.
Bởi vì anh và ông ấy đã từng có qua lại trên công việc, biết được ông ấy cũng là người không tệ lắm nên đã đồng ý, nghĩ tới tới gặp lại lão bằng hữu thì cũng không tồi.
Đứng ở một bên Mỹ Mỹ nghe nói như thế không khỏi nhìn về phía người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt này. Cô có chút đoán không ra lai lịch của người đàn ông này, nhưng mà cô nhận thấy anh ta nhất định là một quý công tử nhà quyền thế, cô vẫn là chớ tùy tiện làm mích lòng anh ta, bèn giận dữ dậm chân.
"Ôi! Vị tiên sinh này cũng đừng tùy tiện vu cáo hãm hại người tốt, tôi bất kể cái gì cũng không có làm, là chính cô ta té nhào xuống đất, tôi đây có lòng tốt muốn đỡ cô ấy đứng dậy, nhưng không ngờ rượu đỏ trong ly tự nhiên đổ ra ngoài."
"Làm hay không làm cái gì thì tất cả mọi người đều thấy rõ, vị tiểu thư này cần gì phải vội vã giải thích như vậy, như thế là giấu đầu lòi đuôi đó."
Cố Thiên Thừa liếc cô một cái, âm thanh lành lạnh nghiêm túc.
Mỹ Mỹ bị anh nói bị nghẹn mặt đỏ tía tai, một câu cũng không nói lên được, ánh mắt hung ác trợn mắt nhìn Lương Chân Chân quỳ rạp trên mặt đất: Đồ đĩ đê tiện! Tối nay coi như vận số cô tốt, lần sau còn để tôi nhìn thấy thì xem tôi trừng trị cô như thế nào!
Sau đó quay người bỏ đi, cô ta không biết rằng đêm nay cũng là sự khởi đầu của số phận cô ấy!
Lương Chân Chân được Cố Thiên Thừa giúp từ từ đứng lên, cô cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn anh."
"Không có việc gì, về sau nếu còn gặp lại người phụ nữ này thì không cần nhân từ nương tay, nếu không thì bị bắt nạt chính là bản thân mình."
Cố Thiên Thừa ý tốt nhắc nhở cô, trong nháy mắt anh cũng tưởng mình nằm mơ, cô ấy thì mảnh mai như vậy, để cho anh muốn đem hết toàn lực bảo vệ cô, cưng chìu cô, thương yêu cô.
"Ừ..."
Lương Chân Chân gật đầu đáp lại, tuy rằng cô đã đứng lên nhưng chung quanh tiếng cười nhạo và âm thanh miệt thị vẫn như cũ không ngừng, nhếch nhác như cô bây giờ chỉ mong sao để thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt, một phút cũng không ở lại.
Cố Thiên Thừa nhìn thấy cô cúi đầu như không muốn nói thêm, trong lòng thầm thở dài một tiếng, suy nghĩ có lẽ mình nên đi tìm bạn tốt thôi, chuyện như vậy, anh cũng chỉ có thể giúp đỡ đến đây.
******
Đằng Cận Tư nhận được điện thoại của Thư đại ca, nói cho anh biết chuyện của Mạc Tiểu Tứ về cơ bản đã có tin tức, ngày sự thật phơi bày đã không xa để cho anh không phải lo lắng.
Xong việc, Thư Nhĩ Hách còn không quên trêu chọc anh: Sau khi em gái nhỏ nhà tôi nghe câu chuyện của cậu thì ôm lấy hứng thú thật lớn đối với cậu. Làm cho tam đệ của tôi đại phát ghen tuông, nó nói là có cơ hội muốn tìm cậu học hỏi một phen, nha đầu Hợp Hợp kia nghe thấy, vô cùng cao hứng, còn la hét muốn Tam đệ mang nó đi thành phố C tìm cậu chơi, tiện thể gặp nai con của cậu để mở mang kiến thức.
"Khụ...Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp quả thật rất xứng với nhau, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh bọn họ đến làm khách."
Đằng Cận Tư che miệng khẽ "Khụ khụ" hai tiếng, trong đầu lại hiện ra tình cảnh nhìn thấy hai người bọn họ ở Manhattan lần trước, lập tức lại bị dáng vẻ xinh đẹp yếu đuối của nai con bao trùm, cũng không biết Nam Cung đã tìm thấy cô chưa? Lúc này cô đang làm gì?
“Ha..ha…Được, sẽ có cơ hội, mọi người chúng tôi đối với nai con của cậu cũng rất hiếu kỳ, sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy."
Tiếng cười sang sảng của Thư Nhĩ Hách từ đường dây bờ bên kia đại dương truyền đến.
Hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu mấy câu rồi cúp máy, xoay người đang chuẩn bị đi vào thì nhìn thấy vẻ mặt vội vã của Nam Cung Thần.
"Sao rồi? Vẫn không tìm được nai con?"
"Tìm được rồi, Lương tiểu thư đang chờ cậu chủ ở trong đại sảnh."
Trong lòng Nam Cung Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã dỡ bỏ được gánh nặng này, trước mắt anh ta còn không biết xảy ra chuyện gì ở đại sảnh, đến khi biết được chỉ sợ anh ta hận mình không thể tự sát đi thôi, làm sao mà tìm một cái người như vậy! Làm ra một chuyện ngu xuẩn như thế!
Vừa tiến vào đại sảnh, hai người đã cảm thấy bầu không khí có gì không đúng, tròng mắt đen của Đằng Cận Tư quét một vòng lạnh thấu xương ở trong sảnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ cực kỳ nhếch nhác, lễ phục màu trắng gần như trong suốt dính vào trên người cô, đem dáng người hoàn mỹ của cô lộ ra hết. Nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn vào cô.
Cô khẽ cúi đầu run lẩy bẩy dáng điệu giống như một con nai con bị hoảng sợ, trong tròng mắt đen u ám thâm trầm nhanh chóng ập xuống một tầng lạnh lẽo, ở bốn phía mờ mịt một vòng sương giá, lệ khí trên người cũng càng nặng theo mỗi bước đi.
Nam Cung Thần cũng giật mình tròng mắt cũng mau rớt, làm sao anh ta mới vừa rời đi một lát thì đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy? Rốt cuộc là người nào to gan lớn mật dám đem Lương tiểu thư khi dễ thành như vậy?
Thậm chí anh ta còn cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương toả ra từ khắp người cậu chủ, từng lớp bao phủ khắp người, thật là ớn lạnh!
"Đằng Thiếu tới."
"Ánh mắt của anh ta sao cứ nhìn người phụ nữ ướt sũng kia chứ!"
"Hơn nữa, trong ánh mắt mang theo sát khí, thật là đáng sợ..."
Có người trong đám đông đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, đồng thời vành tai vểnh lên, đối với việc trong bữa tiệc của người nổi tiếng chưa bao giờ xuất hiện một cô gái xa lạ thì mọi người đều là mang thái độ xem kịch vui, chẳng qua chỉ là một dân nghèo xuất thân hèn mọn mà thôi, bị bỡn cợt một phen thì có làm sao?
Cho dù đang cúi đầu, Lương Chân Chân cũng cảm nhận được sự lạnh lùng bất thường trong không khí, cô biết, là anh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác uất ức, tầng tầng lớp lớp bao vây lấy cô, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Đều do anh ta! Tất cả đều là lỗi của anh ta! Nếu không phải là anh ta mang cô tới nơi này, cô sẽ không bị uất ức và khó xử thế này, bị nhiều người chế giễu và châm chọc như vậy.
Nhưng trước mắt, có thể dẫn cô rời khỏi bữa tiệc, chỉ có anh ta; Có thể cho cô cảm giác an toàn, cũng chỉ có anh ta mà thôi.
Cô đã nghĩ rằng sau khi ầm ĩ như vậy, Thẩm Quân Nhã nhất định sẽ phát hiện được mình, nhưng không ngờ lại không có, trong lòng liền đoán chừng có lẽ vừa vặn lúc này cô ấy không ở đại sảnh, cho nên cô nhất định nắm lấy cơ hội này để rời đi.
Đằng Cận Tư thấy được tủi thân và oán giận trong mắt của nai con, trong đôi mắt trong veo như suối nước nói ra rất nhiều lời khiến cho trái tim của anh đột nhiên níu chặt, chỉ muốn bước nhanh tới ấn cô vào trong ngực, sau đó đem tất cả những người khi dễ cô trừng phạt nghiêm khắc không tha!
"Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? !"
Âm thanh Đằng Cận Tư lạnh băng như sắt lực xuyên qua vô cùng uy hiếp, lời nào cũng là châu ngọc đánh trong tai mỗi một người ở trong đại sảnh, mọi người rối rít thì thầm với nhau, không hiểu tại sao Đằng Thiếu lại nổi giận như vậy.
Nam Cung Thần lau mồ hôi trên trán, anh cũng rất là mờ mịt nha! Ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Mỹ Mỹ khắp nơi, không phải vừa rồi để cho cô ấy bồi tiếp Lương tiểu thư sao? Như thế nào mới một lát mà người đã không thấy tăm hơi?
Chẳng lẽ là...
A di đà Phật! Ông trời phù hộ ngàn vạn lần không thể cô ấy, nếu không mình chết một vạn lần cũng không đủ, một khi cậu chủ truy xét tới trách nhiệm thì chắc chắn là chính mình đã gián tiếp tạo thành.
Trời ạ! Anh đây là đều phải bị chém chết sao?
Lương Chân Chân cũng không kịp cảm thấy thẹn thùng và căng thẳng trong lòng, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực của Đằng Cận Tư, cánh tay chặt chẽ vòng quanh hông của anh, âm thanh nghẹn ngào khóc nói:
"Hãy đưa tôi đi, tôi không muốn ở lại đây một chút nào hết!"
Lại nói, đây là lần đầu tiên Lương Chân Chân chủ động ôm ấp yêu thương, nhưng tình trạng như vậy thật là khiến người ta đau lòng.
Đằng Cận Tư bị cô khóc đến trái tim cũng đã níu chặt, vòng cánh tay ôm eo thon của cô, bàn tay ấm áp dính vào trên lưng ướt chèm nhẹp của cô, dịu dàng an ủi ở bên tai cô:
"Ngoan, anh liền lập tức dẫn em đi."
Dứt lời, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc dịu dàng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại hơi lạnh thấu xương, trong tròng mắt đen lạnh lẽo từng chút từng chút dần dần lan ra, hóa thành dao găm sắc bén đốn ngã quét về phía từng người đang có mặt ở đây.
"Là ai? Tự mình đứng ra!"