Con ngươi đen phức tạp của Đằng Cận Tư nhìn thoáng qua người đang ngủ
trên giường, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được người đàn ông Diệp
Thành Huân kia? Ngay cả người bên trong giấc mơ cũng là anh ta.
Anh hít một hơi thật sâu, nắm tay thật chặt, xương cốt phồng lên rõ
ràng, gân xanh nổi lên, con ngươi đen tĩnh mịch giống như ngôi sao trong đêm tối sâu không thấy đáy giống như đầm nước, dường như trong đó có
sóng lớn đang mạnh mẽ đảo lộn, các lớp xếp chồng lên nhau, giống như dấu hiệu báo trước cơn bão sắp tới.
Xoay người, đi ra cửa cũng không quay đầu lại, bởi vì bị sự tức giận che khuất, thậm chí anh còn không nghe được câu nói phía sau của Lương Chân Chân.
Mấy phút sau, dưới tầng lại truyền đến âm thanh động cơ ô tô vang lên,
Hạ Đông khó hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, thiếu gia vừa trở về một lúc lập
tức đi luôn rồi hả?
Khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên tầng, không có một chút động tĩnh nào! Chuyện này là như thế nào?
Mà nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đang xảy ra, người đang ngủ say
trên giường kia lại không biết một chút gì, vẫn ngủ say như cũ, không
phải giấc mơ ngọt ngào, mà là cảnh trong mơ làm cho người ta phải rối
rắm.
Trong mơ: anh trai công thành danh toại (Công danh sự nghiệp hoàn tất)
trở về nước, cô và mẹ Diệp vui mừng ra sân bay đón anh, thừa dịp lúc mẹ
Diệp không để ý, anh trai lại có thể thổ lộ với cô, nói lúc ở nước
ngoài, ngày ngày đều nghĩ đến cô, trong lòng cũng hiểu được rõ ràng
người mình thật sự yêu là ai.
Không hiểu vì sao, khi nghe anh ta bày tỏ tình cảm chân thành vậy mà
mình lại không có một chút cảm giác nào, nhìn anh ta ngọc thụ lâm
phong*, dáng vẻ hăng hái, trong lòng cũng không còn rung động nữa, quả
nhiên như câu nói kia, nhiều chuyện đã qua rồi thì sẽ không có sau đó.
* "Ngọc thụ lâm phong ", nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có
nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng
trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa
Phần yêu say đắm trước, cô đã thực sự bỏ xuống, coi anh ta như anh trai ruột.
Cho nên mặc kệ anh ta nói gì, lòng mình đều lặng như nước, tim sẽ không
đập thình thịch, gò má sẽ lại càng không phát sốt giống như tiểu nữ sinh chưa từ bỏ.
“Chân Chân, làm bạn gái của anh được không?”
Lương Chân Chân chỉ đơn giản ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía anh ta,
những lời này rất quen tai, giống như cảnh tượng lúc trước mình thổ lộ,
trong lòng toát lên vẻ tự giễu mơ hồ.
Quả quyết lắc đầu một cái, giống như thở dài như bất đắc dĩ nói: “ Anh
trai… Anh chính là anh trai ruột của em, hơn nữa, em đã không còn thích
anh nữa rồi.”
Có lẽ trong giấc mộng cảm giác chân thực quá mạnh mẽ, không kìm lòng
được cô nói mơ thành tiếng, mà không may chữ thứ nhất bị Đằng Cận Tư
nghe thấy, trong lúc đó hiểu lầm giữa hai người từ một khe hở nho nhỏ
lặng lẽ bắt đầu nứt ra thành vực sâu.
Mà Lương Chân Chân cũng không hề hay biết, cũng rất oan uổng, nhưng dù
sao vẫn có rất nhiều chuyện trùng hợp cũng không thể né tránh, cái gọi
việc đời khó liệu chính là như vậy khiến cho người ta chẳng thể đề
phòng.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô lẩm bẩm, lật người ngủ tiếp, gương mặt hồn nhiên không hề sắc sảo.
Không ngờ một ngày nào sau đó cảnh trong mơ của cô xuất hiện, thực sự
xuất hiện, so với lúc này cảm giác trong lòng khi đó còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần.
*****
Sáng sớm hôm sau, Lương Chân Chân thoải mái duỗi lưng một cái, cánh tay
vỗ vỗ mấy cái ở trên giường, lành lạnh, không có ai, con ngươi trong
suốt như nước suối thản nhiên mở ra, liếc mắt nhìn chỗ bên cạnh, trống
không.
Tối hôm qua ác ma đã trở lại sao? Trong lòng cô nghi vấn. Rất rõ ràng, đáp án dĩ nhiên là không.
Nếu anh trở về, chắc chắn mình sẽ không không có một chút xíu ấn tượng,
lần đầu tiên một mình tỉnh lại từ trên giường của anh, cảm thấy rất quái lạ, có một cảm giác không nói nên lời.
Cô vén chăn lên đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa sổ
không có một chút bụi ra, “roẹt” một tiếng, tầm nhìn của cô rộng mở, bên ngoài là một mảnh màu lục xanh miết, nhấp nhô cao thấp, kéo dài không
dứt, ở giữa tầng tầng lớp lớp màu lục thỉnh thoảng điểm xuyết vài đóa
hoa đủ màu sắc, chim nhỏ nhộn nhịp bay tới bay lui giữa cành lá, trên
không trung vui sướng xẹt qua một chút độ cong,
Điều kiện nơi này thật tốt, chim hót hoa thơm, sinh ra sức sống tràn trề.
Hít một hơi thật sâu không khí trong lành bên ngoài, nhưng tâm tình lại
không vui vẻ như vậy mà nặng trĩu giống như tảng đá đè xuống, ẩn sâu
trong đáy lòng có một chút ủy khuất không thể nói rõ, không khỏi dẫn tới một chút phiền muộn.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, xuống tầng ăn điểm tâm như thường lệ,
trước khi ra cửa thì cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Quản gia Hạ, đêm nay tôi sẽ không tới đây, có thể một thời gian dài cũng sẽ không tới, cảm
ơn bác đã chăm sóc mấy ngày nay, tôi đi đây.”
Hạ Đông nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của cô, dịu dàng cười, “Lương tiểu thư
khách sáo, những chuyện này đều là chuyện tôi phải làm, mặt khác, bất cứ chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối, chắc chắn sẽ có chuyển biến.”
Cô ta nói một câu hai nghĩa, Lương Chân Chân sao lại nghe không hiểu,
chỉ là có chút sự việc nói ra thật sự không tốt, cứ thuận theo tự nhiên
đi!
“Ừ.” Cô gật đầu chuẩn bị ra cửa.
Đứng ở sau lưng cô, Hạ Đông vẫn đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết tối hôm qua thiếu gia đã trở về hay không, có lẽ, nói không chừng đây là
bước chuyển biến tốt, hơn nữa nhiệm vụ lão phu nhân giao cho mình còn
chưa hoàn thành, Lương tiểu thư là nhân tố quyết định, tuyệt đối không
thể rời đi.
“Lương tiểu thư, tối hôm qua thiếu gia có trở lại, có thể tạm thời có
việc, buộc lòng phải rời đi.” Cô hướng về cái bóng lưng nhỏ nhắn nói, dù thế nào cô cũng phải nghĩ ra phương pháp làm cho thiếu gia và Lương
tiểu thư nhanh chóng hòa hảo, nếu không tâm nguyện của lão phu nhân vĩnh viễn cũng không đạt được.
Đang bước một chân ra, Lương Chân Chân nghe thấy những lời này thì rõ
ràng ngây ngẩn cả người, tối hôm qua ác ma đã từng trở về sao?
Nghĩ tới quản gia Hạ cũng sẽ không lừa cô, nói không chừng anh thấy mình chiếm đoạt giường của anh nên tức giận rời đi, chủ yếu là không muốn
nhìn thấy mình, cho nên mới đến không thấy hình đi không thấy dáng.
“Uhm… tôi hiểu.” Khóe miệng cô hiện ra một nụ cười khổ, tạm thời có việc buộc lòng phải rời đi? Chắc chắn không phải như vậy, quá nửa đêm, anh
còn có thể có chuyện gì mà phải rời đi?
Chỉ sợ là không muốn gặp mình thôi. ╮(╯▽╰)╭
Hạ Đông đứng ở sau lưng cô nên không thấy rõ nét mặt của cô, nhưng nghe
âm thanh bình thản kia không có một chút phập phồng, hoàn toàn không
thấy một chút xíu cảm giác vui vẻ, trong lòng có chút phấp phỏng, câu
nói của mình tác dụng tốt hay là xấu?
*****
Sau khi Lương Chân Chân trở lại trường học, biểu hiện giống như một
người bình thường, đi học, ăn cơm, ngủ, giết thời gian trong thư viện,
đến Chủ nhật lập tức về nhà cùng mẹ Diệp làm một số chuyện, dạo phố,
v.v…
Liên tiếp nửa tháng đều như thế.
Trong thời gian này, ác ma cũng không hề gọi cho cô một cú điện thoại,
gửi một cái tin nhắn, mà cô cũng không ngu ngốc chủ động làm những thứ
này, không phải liếm mặt đi chịu nhục, như vậy cũng rất tốt, anh ta chán ngấy mình lập tức chẳng quan tâm đến mình nữa, hoàn toàn vứt bỏ.
Cô tự do, nên rất vui vẻ cực kỳ vui vẻ, nhưng không biết tại sao, tia
uất ức còn trốn ở sâu trong nội tâm kia không chịu đi, níu lấy tâm tình
của cô, làm cho cô không thể vui vẻ lên.
Chẳng mấy chốc, cũng sắp đến cuối kỳ thi, Lương Chân Chân từ từ trở nên
bận rộn, phần lớn thời gian đều dùng để ôn tập bài tập và đi thư viện
nghiên cứu tài liệu, chút ưu tư nhỏ cũng dần dần phai nhạt đi rất nhiều.
Buổi trưa ở ký túc xá, Lương Chân Chân nằm lỳ trên giường mang tai nghe
theo dõi “tin tức học khái luận” của cô, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở
ra, Tiết Giai Ny vẻ mặt hưng phấn xông tới, “Chân Chân! Nói cho cậu biết một tin tức cực tốt!”
“Tin tức tốt đáng giá gì khiến cậu vui vẻ thành ra như vậy?” Lương Chân
Chân kinh ngạc lấy một bên tai nghe xuống, khó hiểu nhìn về phía người
bạn tốt.
Tiết Giai Ny cố ý giữ điểm mấu chốt, thần bí như vậy nói: “Cậu đoán thử xem nào?”
Lời này khiến cho trong lòng Cát Thiến cũng ngứa ngáy rồi, giả vờ tức
giận mắng: “Ngoa Tử cậu chỉ thích cố làm ra vẻ huyền bí, chuyện gì mau
nói, làm người khác khó chịu vì thèm!”
Cô gái ngoan ngoãn Tần Duyệt thế nhưng lại nâng cằm lên nhìn, mấy ngày
này ôn tập học thuộc lòng nặng nề làm cho lòng người thật sự uất ức, vì
vậy rất mong chờ chút vui mừng này, vui mừng một chút cũng tốt.
“Chân Chân, còn nhớ rõ hai tháng trước chúng mình tham gia múa thi đấu
sơ tuyển không?” Mặt mày Tiết Giai Ni tràn đầy tình cảm sung sướng.
“Dĩ nhiên nhớ.” Cô gật đầu một cái, sâu trong nội tâm cô thích nhất là
múa, mặc dù trong nhà không có điều kiện để cho cô học lớp múa, nhưng
cho tới bây giờ cô cũng chưa từng buông tha, trong trường học chỉ cần có cơ hội có thể tập luyện múa, thường có thể thấy bóng dáng của cô.
Sau khi đến đại học, cô cùng Giai Ni lập tức đăng ký hiệp hội múa của
trường, rất chăm chỉ với hai tiết học khó có được mỗi tuần (ý câu này là hai người này chăm chỉ đi học hai tiết múa mỗi tuần), tiến bộ rất nhanh . Hai tháng trước hội trưởng nói cho các cô biết có một cơ hội có thể
đến học hai tháng tại học viện múa quốc gia Roma, nhưng có điều là yêu
cầu tương đối nghiêm khắc, cần trải qua sơ tuyển, thi vòng hai có hai
tầng kiểm tra rất mạnh, chỉ có ba người, rấi ít cơ hội.
May mắn được chọn làm ba học sinh trên, tất cả phí vé máy bay khứ hồi và chi phí ăn ở, ngủ nghỉ ở bên kia đều do nhà trường thanh toán, quả thật chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống – chuyện tốt!
Thực ra, nguyên nhân là do nguyên hiệp hội múa F có được thành công, gần như hàng năm đều có thành viên tham gia tranh tài các giải đấu lớn nhỏ ở các địa phương, trên cả nước, thậm chí còn toàn thế giới, hoặc nhiều
hoặc ít đều sẽ cầm được cúp trở về, đủ loại thành tích khiến cho lãnh
đạo nhà trường càng ngày càng coi trọng hiệp hội múa, lại càng ủng hộ
mạnh mẽ hoạt động của bọn họ.
Lần thi đấu ở nước ngoài khi đó, vừa đúng lúc Phó viện trưởng học viện
múa quốc gia Roma làm giám khảo, rất vừa ý kỹ thuật múa của tuyển thủ dự thi, lập tức có ý mời cô ta đi đào tạo chuyên sâu tại trường học của
bọn họ.
Về sau, hai trường học lại thảo luận, ước hẹn hàng năm tiến hành hoạt
động bình chọn một lần, tuyển chọn ba người tiến hành bồi dưỡng riêng,
nếu thành tích không tệ, có thể lựa chọn cả hai trường để đồng thời học
tập, điều chỉnh thời gian một chút là được, vẹn toàn đôi bên.
Cho nên, đến lúc này hàng năm, mọi người đều đổ xô chạy tới ghi danh,
ngay cả rất nhiều người không biết múa cũng rối rít yêu cầu gia nhập
hiệp hội múa, cuối cùng khiến cho chật ních các hội viên, hoàn toàn
không có cách nào quản lý. Dù sao cũng là một cơ hội ra nước ngoài du
học miễn phí, tuy chỉ có hai tháng, nhưng vẫn dụ dỗ được khiến xuân tâm
của rất nhiều người trỗi dậy. (ý là nhiều người nổi lên ý định muốn đi
du học)
Không còn biện pháp, hội trưởng lập tức bắt đầu mạnh tay cắt giảm hội
viên, mà quy định người gia nhập hiệp hội nhất định phải có nền tảng múa căn bản, phỏng vấn từng người, tuyệt đối dứt khoát.
Sau khi có quy định này, số lượng hội viên mới có thể kiềm chế được, chất lượng hội viên cũng từ từ tăng lên rất nhiều.
“Vừa nãy hội trưởng gọi điện thoại cho tớ, nói chúng ta được vào thi vòng hai rồi!”
Thanh âm Tiết Giai Ny rõ ràng rất kích động.
Phải biết rằng hai cô phải trổ hết tài năng giữa hơn trăm người! Tiến
vào vòng hai chỉ còn có mười người, lại từ mười người này tuyển ra ba
người, rất khó khăn.
“Thật sự?” Dường như Lương Chân Chân còn có chút không dám tin, ban đầu
lúc ghi tên còn do Giai Ny kéo cô cùng đi, hai người nghĩ đã có cơ hội
như thế, vậy thì thử một lần, dù sao cũng không có hại, còn có thể rèn
luyện tính can đảm của mình, nếu như ---- may mắn được tuyển chọn, vậy
thì thật mỹ mãn!
Có khả năng hoặc không có khả năng, dù sao cũng có thể làm giấc mộng đẹp chứ ~~
“Đương nhiên rồi! Hội trưởng nói thứ sáu tuần sau tới Hội trường lớn
tham gia tuyển chọn lại, múa tự do.” Tiết Giai Ny vui mừng nói.
Cát Xuyến vội vàng reo lên: “Mời khách, Ngoa Tử mời khách, chuyện vui
lớn như vậy sao có thể không biểu hiện một chút chứ? Nói ra trên mặt
chúng ta cũng có vinh dự! Cả trường học chỉ có mười người có thể tham
gia thi vòng hai, ký túc xá chúng ta lại có tới hai người, cho bọn họ
hâm mộ chết!”
“Mời khách đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần Cát Gia cậu kiềm chế
một chút cho tớ, đừng đi khắp nơi quảng cáo cho chúng tớ, cẩn thận trêu
chọc đến ruồi bọ bên kia, cậu sẽ biết tay.” Tiết Giai Ny cáu giận lườm
cô một cái.
“Biết rồi, ngày thi vòng hai đó tớ sẽ bảo A Hàng kéo các bạn độc thân
trong lớp đến làm đội cổ động viên cho các cậu, thanh thế chắc chắn to
lớn, ở trên sân, lập tức hạ thấp thanh thế của đối thủ khác” Cát Xuyến
thẳng thắn ra dấu tay.
“Được, bản thân cậu tới là được, những người khác không cần, người không biết còn tưởng chúng tớ mang theo một bang phái toàn người lực lưỡng đi cướp pháp trường.” Tiết Giai Ny tức giận nói.
Lương Chân Chân không nhịn được cười “Hì” một tiếng, Cát Gia và Giai Ny thật sự là hai kẻ dở hơi chính cống, đùa giỡn chết mất.
Nhưng Tần Duyệt Nhiên nhìn ba cô ấy, trong lòng có hâm mộ không nói ra
được, giống như từ đầu đến cuối cô là người ngoài cuộc, nhìn họ cười,
nhìn họ ầm ĩ náo, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào chen lọt
vào.
“Ngoa Tử thối! Cậu muốn ăn đòn!” Cát Xuyến quát to một tiếng chạy đuổi
theo Tiết Giai Ny, hai người ở trong ký túc xá nhỏ hẹp điên khùng thành
một nhóm, Lương Chân Chân nằm lỳ ở trên giường vui vẻ nhìn hai cô, hồi
lâu tâm tình lo lắng cuối cùng cũng vui vẻ.
******
Chiều thứ sáu hôm đó, xung quanh Hội trường lớn đông nghịt người, tới
thi đấu cũng chỉ có vài người như thế, người tới xem thi đấu lại nhiều
không kể xiết, cũng coi như là một bữa tiệc khiêu vũ, mỗi một tuyển thủ
trúng cử cũng sẽ biểu diễn tài nghệ sở trường của mình ra, dùng toàn lực cho cuộc đọ sức lần này!
Ở nơi nhiều người, khó tránh khỏi nói lung tung, rất nhiều lời đồn
đại... Sự việc sẽ nhanh chóng lan truyền, muốn ngăn cũng ngăn không nổi.