Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 252

(*) Thiên lôi câu động địa hỏa: 天雷勾地火 nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất)

Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân

“Em thích bộ trang phục này như vậy? Tình nguyện tiếp nhận ánh mắt toan tính trần trụi trắng trợn kia của đàn ông trong phòng khách cũng không đồng ý đổi?” Hai tay Đằng Cận Tư chống vách tường, vây Lương Chân Chân giữa hai cánh tay mình, hơi cúi đầu mắt nhìn cô, khí thế mạnh mẽ bá đạo bao trùm cô.

“Tôi… tôi không có!” Lương Chân Chân tức giận nói, bây giờ cô hoàn toàn hết đường chối cãi, nói như thế nào cũng giống như không thích hợp, cắn nửa vành môi vẻ mặt uất ức trừng mắt nhìn anh, đôi mắt d$đ(l@q*đ trong suốt giống như nước suối, dao động mênh mông, khiến người ta rùng mình.

“Không có? Vậy thì đi vào đổi.” Đằng Cận Tư nhíu mày, giọng nói vẫn khẳng định trước sau như một.

“Đổi hay không đổi là tự do của tôi, anh quả thực là già mồm át lẽ phải! Nguyên nhân không phải như vậy, tôi không phải bởi vì thế mà cố ý mặc bộ trang phục này, chỉ là trùng hợp mà thôi.” Lương Chân Chân nhất định cố chấp, kiên quyết không vì thế lực hung ác mà khuất phục!

Tròng mắt đen nguy hiểm của Đằng Cận Tư khép hờ, sắc đen nơi đáy mắt càng thêm phẳng lặng, lửa nóng trong lồng ngực bốc cháy, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm mấy giây, “Mặc kệ nguyên nhân là gì, hậu quả đều giống nhau.”

Lương Chân Chân bị lời của anh nói làm cho nghẹn gần chết, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nói chuyện với anh, không thèm nói thêm nửa câu, lãng phí nét mặt.

Đột nhiên, cô phát hiện người nào đó vẫn nhìn chằm chằm vào trước ngực mình, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt đầu đen sì, cảnh tượng này hơi có chút cảm giác hoạt sắc sinh hương *, ngay cả chính cô cũng cảm thấy lộ nhiều quá, một nửa mềm mại lộ ra ngoài khiến cho cô nhìn thấy cũng sợ hết hồn, trong lòng cực kỳ rối rắm, nếu không thì nghe anh một lần, đi vào đổi bộ trang phục?

(*) hoạt sắc sinh hương: hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của người phụ nữ (ẩn dụ so sánh)

Khi trong lúc đầu cô vẫn đang rối rắm, một người đàn ông nào đó tiến đến gần, hầu kết chuyển động hai cái, giọng nói nhỏ nhẹ cuốn hút vang lên bên tai cô, “Đây là em cố ý quyến rũ anh đó.”

“Không có!” Lương Chân Chân phản bác theo bản năng, gặp quỷ! Cô mới không cố ý ăn mặc như vậy để hấp dẫn anh, cô không nhàm chán như vậy.

“Có, em lại có thể không mặc áo lót bên trong, cổ áo còn mở lớn như vậy, biết rất rõ ràng rằng giờ phút nào anh cũng nghĩ tới em, nhớ nhung em, biết rất rõ ràng tình yêu sâu đậm của anh dành cho em, mỗi một lần nhìn thấy em đều cố nén kích động muốn hôn em, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, trước mặt người phụ nữ mình yêu mến, rất khó khống chế nổi bản thân.” Trong giọng nói trầm thấp khàn khàn của Đằng Cận Tư tràn ngập ghen tức, trong con mắt đen như mực nhộn nhạo chút ủy khuất.

Trong nháy mắt đầu óc Lương Chân Chân trống rỗng, gò má đỏ bừng, không biết là vì câu trước “Em không mặc áo lót” hay là vì một đoạn thoại dài phía sau, nói tóm lại, nét mặt bây giờ của cô là khiếp sợ, vốn cho rằng anh sẽ tức giận đùng đùng dạy dỗ mình, lại không nghĩ rằng phương pháp của anh trái ngược lại, khiến cho cô trở tay không kịp.

Mặc dù trong lòng cảnh báo lần nữa mình và anh không thể nào, nhưng dù sao anh cũng là mối tình đầu chân chính trên ý nghĩa của mình, cũng là người đàn ông đầu tiên của mình, khoảng thời gian kia cùng anh, trải qua đau khổ và tốt đẹp, từng đau lòng, cũng từng vui mừng, để lại một hồi ức khắc cốt ghi tâm, không thể không thừa nhận, mỗi khi đối mặt với anh thì sâu trong lòng mình vẫn có cảm giác, cô luôn lừa mình dối người về chuyện người phụ nữ đồng trinh, dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên đoạt đi tấm thân xử nữ của cô, sao cô có thể quên?

Lời nói thẳng thắn cùng ánh mắt thâm tình của anh khiến cho cô khó có thể chống đỡ, ngập ngừng xê dịch đôi môi noi: “Tôi… đi thay quần áo.”

Thân thể vừa mới đứng thẳng liền bị Đằng Cận Tư đè xuống trên tường, chờ đón chính là hơi thở cỏ xanh nhàn nhạt tản mát trên người anh, giống như dệt lên một tấm lưới dày đặc, khiến cho cô không có cách nào hô hấp.

“Ưmh…” Lương Chân Chân nắm quyền ngăn ở giữa hai người, nhưng quả đấm nho nhỏ sao có thể ngăn trở được khí thế xâm nhập mạnh mẽ của Đằng Cận Tư, chính xác không lầm xâm chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, môi mỏng mạnh mẽ mang theo ý tứ trừng phạt hôn cô, mút lấy cô, đầu lưỡi như lửa nóng càng dùng sức mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc xâm lược trong miệng thơm tho của cô.

Hôn cô có chút vội vàng, hôn đến hơi cuồng dã; hôn đến có chút mạnh mẽ, trằn trọc thành thục. Hút môi lưỡi của cô, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, không cho cô có chút không gian suy tư, cả người mơ mơ màng màng mặc cho anh định đoạt, thân thể mềm yếu kỳ quái, nếu không phải lưng dựa trên tường, cô lo lắng bản thân đã sớm ngã xuống rồi.

“Ưmh ưmh…” Cô thử từ chối vài cái, nhưng nụ hôn nóng bỏng của anh vẫn như hình với bóng, lưỡi linh hoạt càn quét mỗi một chỗ ngọt ngào trong miệng cô, đến chỗ nào thì lửa cháy lan rộng ra đến đó, bọn họ có thể cảm nhận tiếng tim của mình đập càng lúc càng nhanh, trái tim cô đập “Thịch thịch thịch”, cảm giác nóng ran trong cơ thể càng lúc càng dày đặc.

Đằng Cận Tư không để ý tới sự kháng cự của cô, nụ hôn này là tình cảm đã ẩn núp sâu trong cơ thể anh bộc phát ra, cuộn trào mãnh liệt trút ra, chỉ cần vừa tiếp xúc với nai con, mình sẽ không thể khống chế nổi cuồn cuộn trong lòng, hôn cô, giờ phút này đây là việc anh muốn làm nhất, chỉ ước gì nụ hôn này có thể kéo dài thiên trường địa cửu *, vĩnh viễn không tách ra.

(*) Thiên trường địa cửu: 天长地久 nghĩa đen trời đất dài lâu, nghĩa bóng: mãi mãi

Bị anh hôn kịch liệt như vậy, đầu óc Lương Chân Chân đã sớm thành một đống bột nhão, mất đi khả năng suy xét bình thường, tay vốn đẩy ngực anh ra thì nay không có sức đặt lên lồng ngực anh, cách lớp áo sơ mi thủ công màu đen của anh, cảm nhận tiếng tim đập như sấm cùng nhiệt độ cơ thể càng lúc càng nóng.

Dần dần, ý chí của cô bắt đầu hỗn độn, đã không rõ được giờ phút này đến tột cùng thì mình đang làm cái gì, môi lưỡi giống như không thể điều khiển tự động đi theo tiết tấu của Đằng Cận Tư kề sát với anh mà dây dưa…

Trên hành lang yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nụ hôn nóng bỏng giữa hai người đan vào một chỗ, suy nghĩ trêu chọc người bay bổng bên tai bọn họ, một mảnh kiều diễm mập mờ.

Cảm thấy cô gái bé nhỏ trong ngực sắp thở không nổi, Đằng Cận Tư thoáng buông lỏng cánh môi hơi sưng của cô ra, chóp mũi hai người đối diện với nhau khẽ thở hổn hển, phà lên trên gương mặt nhau, hơi ngứa, tê tê, giống như một chiếc lông vũ êm ái đang vuốt ve, khiến cho người ta kìm lòng không được mà run rẩy.

“Nai con, anh yêu em.” Giọng nói nhỏ nhẹ cuốn hút của anh mang theo mê hoặc tràn đầy, môi mỏng lúc mở lúc đóng đang phả ra hơi thở chui vào trong lỗ mũi, trong miệng Lương Chân Chân, có một hương vị mê tình.

Thổ lộ tâm tình này ngược lại khiến Lương Chân Chân tỉnh táo, ý thức được vừa rồi mình đã làm cái gì, xấu hổ và giận dữ muốn cắn lưỡi tự sát, sao cô có thể bị nam sắc của anh đầu độc? Môi với răng đều là mùi vị của anh, tràn đầy khắp khoang miệng của cô, khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, cố tình lúc này anh lại còn nói lời tâm tình kích thích như thế, cho dù cô rất không muốn thừa nhận, nhưng cảm xúc ngọt ngào vẫn dâng trào trong cô.

Không! Cô không thích cảm giác này, một chút cũng không thích.

Tại sao sau ba năm, cô vẫn không có cách nào chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ của anh? Tại sao số mệnh vẫn muốn bọn họ dây dưa không dứt? Tại sao mình không thể bắt đầu cuộc sống mới lần nữa chứ?

Nhìn nét mắt mê man lại sợ hãi của cô gái bé nhỏ trong ngực, trái tim Đằng Cận Tư đã đau, đôi tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, “Nai con, nhìn anh, chuyện trước kia hãy để cho nó là quá khứ được không? Anh thề, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ yêu em, cưng chiều em, thương em, cho em tin tưởng tuyệt đối, được không?”

Không biết vì sao, Lương Chân Chân đột nhiên rất muốn khóc, vành mắt mở to ê ẩm, cảm giác khó hiểu.

Đằng Cận Tư không do dự nữa, rèn sắt khi còn nóng, một lần nữa che lấy cánh môi mềm mại của cô, không giống như nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, lần này là nụ hôn hết sức triền miên, giống như đối đãi với bảo bối mình quý trọng nhất, dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả khuôn hình đôi môi đầy đặn của cô, liếm, mút lấy, như mưa phùn gió mát an ủi cõi lòng lo lắng của cô.

Anh hôn rất kiên nhẫn, từng bước từng bước một công thành chiếm đất, đầu lưỡi tiến đến quấn quýt lấy cái lưỡi thơm tho của cô, kiên nhẫn dụ dỗ cô không cần né tránh, đi theo cảm giác của mình đi.

Cảm thấy càng lúc Đằng Cận Tư càng hôn đến tà mị, trong lòng Lương Chân Chân như mớ bòng bong, quay đầu muốn rời khỏi anh, lại bị bàn tay của anh nâng gáy, cái lưỡi bị anh hút lấy đến tê tê dại dại, thân thể đã sớm mềm thành một vũng nước rồi, thật may là một tay khác của anh vòng trên eo của chính cô, không để cho cô đứng không vững.

“Ừ…” Trong cổ họng không nén được khẽ rên ra tiếng, chỉ cảm thấy dưỡng khí trong phổi đã bị anh hút hết, khiến cho cô giống như choáng váng lại còn lóa mắt, trong cơ thể nóng ran khó chịu…

Giọng nói mềm mại đáng yêu của cô giống như liều thuốc công hiệu mạnh đánh vào sâu trong lòng Đằng Cận Tư, khiến cho máu cả người anh cũng bắt đầu sôi trào, bàn tay cầm eo thon của cô không nhịn được nữa dần dần chuyển lên trên, chuyển đến tấm lưng ngọc trần trụi, giống như thiên lôi câu động địa hỏa, đã không khống chế nổi, nụ hôn cũng theo đó mà sâu hơn.

Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vẽ lên da thịt nhẵn nhụi mềm mại, xoáy vòng lưu luyến không thôi, chọc cho người trong ngực khẽ run một trận, Lương Chân Chân muốn kêu anh đừng vuốt ve lưng mình, môi lại bất đắc dĩ bị anh ngậm thật chặt, chỉ đành phát ra tiếng kháng nghị từ kẽ răng, không biết âm thanh kháng nghị đó của bản thân dưới nụ hôn triền miên thành âm thanh ngâm nga ham muốn câu người.

“Để… Ưmh…”

Đằng Cận Tư giả vờ không để ý tới ý đồ của cô, giống như được khích lệ, ngón tay chạy sau lưng cô càng thêm mãnh liệt.
Bình Luận (0)
Comment