Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 254

Đối với Đằng Cận Tư mà nói, những lời này giống như đòn cảnh cáo, cả người cũng bối rối, trong nháy mắt toàn bộ nhiệt độ lạnh dần, tình ý trong tròng mắt đen cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại tràn đầy khiếp sợ, “Em… nói gì?”

Giọng nói của anh hơi run run, giống như đang rất gắng sức kiềm chế tâm tình của mình, ngón tay luống cuống buông ra, trong thân thể hoàn toàn lạnh lẽo, đứa bé? Nai con nói giữa bọn họ từng có một đứa bé? Tại sao anh lại không biết chút gì?

“Còn nhớ ngày đó, tôi đã dành nhiều giờ ở nhà làm cho anh một hộp cơm tình yêu, vui vẻ tới cửa công ty tìm anh, bởi vì định cho anh một bất ngờ, nên không gọi điện thoại trước cho anh, ngay cả Nam Cung Thần cũng không nói cho biết, sợ anh biết trước, kết quả bị ngăn lại ở tầng một đại sảnh, cũng may tôi nghĩ tới Quan Hạo Lê, cầu xin anh ta nói vài lời với tiểu thư trực ban mới dẫn tôi lên.” Giọng Lương Chân Chân bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười thê lương.

Nhìn vậy trái tim Đằng Cận Tư nhíu chặt lại, anh không quen nai con như vậy, lúc này anh tình nguyện mong cô khóc lớn, dieendaanleêquyydoôn cũng không muốn thấy dáng vẻ lạnh nhạt tỉnh táo của cô, nhất là nụ cười nơi khóe miệng cô, làm hai mắt anh đau đớn sâu sắc.

“Tôi mang theo hộp cơm tiện lợi cao hứng phấn chấn đi vào phòng làm việc tìm anh, dọc theo đường đi tôi đều nghĩ sẽ mở miệng nói với anh chuyện đứa bé như thế nào, anh biết không? Khi tôi ở trên taxi đã từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, vẻ mặt giật mình của anh, nét mặt hưng phấn, vẻ kinh ngạc… Mãi cho đến phút chốc khi nhìn thấy anh, tôi vẫn vui vẻ không thôi, mặc dù đứa bé này tới không báo trước, tới vội vàng, khiến cho tôi không biết làm sao, nhưng tôi vẫn chuẩn bị nghênh đón bé, dù sao bé cũng là kết tinh tình yêu của chúng ta, là một sinh mạng nho nhỏ.” Nói đến đây, nét mặt Lương Chân Chân đau thương, đây là chuyện quá khứ khổ sở mà cô không muốn nhớ lại, nhưng hôm nay cô lại không thể không nói ra.

“Nai con… xin lỗi, anh không biết, anh không biết lúc đó em có thai.” Vẻ mặt Đằng Cận Tư vô cùng ảo não, giống như đứa bé đã làm sai chuyện, khổ sở gãi đầu.

Lương Chân Chân làm như không nghe thấy lời anh nói, dừng một chút, tiếp tục nói: “Còn nhớ lúc đó bác sĩ nói chúc mừng tôi sắp làm mẹ thì trong lòng tôi bàng hoàng cùng luống cuống, suốt một buổi chiều, tinh thần tôi không tập trung, đứng ngồi không yên, suy nghĩ kỹ nhiều cách giải thích, muốn gọi điện thoại nói cho anh biết tin tức này, nhưng vừa đúng lúc anh tắt máy.”

Đằng Cận Tư nhíu mày nghĩ lại mấy ngày đó anh làm gì, hình như đi Cairo cắt băng khánh thành khách sạn mới, lúc nai con gọi điện thoại anh đang ở trên máy bay, cho nên không nhận được, rốt cuộc anh nghĩ tới, trước khi anh đi Cairo, mấy ngày đó thân thể nai con đúng là khó chịu, thỉnh thoảng nôn mửa, cô nói ăn đau bụng, anh cũng không hoài nghi, bởi vì anh vẫn cho rằng các lqd biện pháp an toàn của mình làm rất tốt, cho dù ngẫu nhiên phóng túng cũng là kỳ an toàn của nai con, hơn nữa phương diện này anh không hề hay biết, không có một chút kinh nghiệm nào, rất khó liên tưởng đến mặt này.

Nếu lúc đó anh nói triệu chứng bệnh của nai con cho Lê tử nghe, có lẽ cậu ta sẽ phát hiện có gì không đúng, như vậy sẽ không xảy ra một đống chuyện phía sau, nai con sẽ không bị oan uổng, cũng sẽ không rời khỏi mình ba năm, càng sẽ không để ý tới mình, hận mình; nếu như cuộc sống có thể làm lại, anh nhất định sẽ không để cho những bi kịch này xảy ra.

Chỉ tiếc rằng, trên đời này vĩnh viễn không có thuốc ăn năn hối hận, sai lầm chính là sai lầm rồi, trả giá cao vĩnh viễn là đau xót cùng cực.

“Lúc đó anh trên máy bay, tắt máy, chờ đến khi anh xuống máy bay gọi điện thoại cho em, đã là rạng sáng rồi, anh vội vã muốn gặp được em, muốn nghe giọng nói của em, kết quả, điện thoại do Diệp Thành Huân nhận, anh… tâm tình rất tệ, sáng hôm sau lại còn nhìn thấy bài báo như vậy, anh… không tỉnh táo nổi.” Nét mặt Đằng Cận Tư rất khổ sở, thân thể trống không yếu ớt, có một cảm giác cực kỳ vô lực, chỉ cảm thấy ông trời đang cố tình đùa bỡn anh một trận.

“Ha ha… Hóa ra là như vậy.” Nụ cười nơi khóe môi Lương Chân Chân càng khổ sở, cười đến mức nước mắt chảy ra, không ngừng lăn xuống từ khóe mắt, trong mắt hoàn toàn buồn bã.

Trên đời này luôn có rất nhiều chuyện mà bản thân không thể làm chủ, được người nào đó tin tưởng, bị ai đó phản bội cũng không biết bao nhiêu, người yêu mà mình thân mật nhất không tin, người thân mà mình d&đ#l*q&đ tín nhiệm nhất đâm mình một đao từ sau lưng, cảnh tượng phổ biến đến cỡ nào, tôi không phải là người của anh, anh cũng không phải là người của tôi.

“Nai con, lúc đó em phải nói cho anh biết.” Đằng Cận Tư giơ tay lên định lau nước mắt trên gương mặt Lương Chân Chân, nhưng cô nghiêng đầu tránh ra.

“Nói cho anh biết? Nói cho anh biết như thế nào? Anh có cho tôi cơ hội sao? Cho tới bây giờ anh vẫn luôn bá đạo độc chiếm, đã nhận định chuyện gì thì vốn không nghe lọt ý kiến của người khác, nếu lúc đó tôi nói tôi mang thai, có phải anh sẽ cho rằng đó là con hoang của người khác? Cần gì chứ? Biết rõ nói ra cũng uổng công, tôi cần gì phải tự rước lấy nhục?” Lương Chân Chân cười đến thê lương tuyệt vọng, trong tròng mắt đen lấp lánh nước mắt trong suốt.

“Nai con, xin lỗi, là lỗi của anh, do anh không bảo vệ tốt cho em, do anh để cho em chịu uất ức…” Đằng Cận Tư ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói hơi nghẹn ngào, anh không đành lòng chứng kiến nét mặt thê lương tuyệt vọng của nai con, trong tim co rúm lại kịch liệt, đau đớn từng cơn từng cơn.

“Xin lỗi có ích không? Nó có thể khiến cho tất cả đều như chưa từng xảy ra sao?” Giọng nói của Lương Chân Chân lạnh nhạt xa xăm, giống như từ trên trời nhẹ nhàng tới, khiến cho người ta không rõ tung tích của nó.

Đằng Cận Tư vẫn ôm chặt lấy cô như cũ, khổ sở trong lòng không hề ít hơn cô, anh cho là nai con tới bệnh viện bỏ đứa bé, dù sao cô đã phải chịu uất ức như vậy, còn bị mình đuổi khỏi phòng làm việc, ngay lúc đó chắc chắn cô không còn hy vọng, trong cơn tức giận đã bỏ đứa bé.

“Nai con, không quan trọng, về sau chúng ta sẽ có rất nhiều đứa bé xinh đẹp, các con cũng sẽ bình an ra đời, khỏe mạnh lqd đến trên đời này, anh sẽ cưng chiều các con, thương yêu các con vô hạn, để cho các con trở thành đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên thế giới.” Anh nói cưng chiều vô hạn, trong giọng nói không che giấu được đau khổ.

Lương Chân Chân nằm trong ngực anh khóc không thành tiếng, giọng nói đứt quãng, “Sao lại.. không liên quan, đứa bé không phải… tôi bỏ, là con… tự mình biến mất, nhất định không thích người mẹ là tôi, trách tôi… không bảo vệ tốt cho con, con mới nhỏ như vậy, liền… hóa thành một vũng máu mà rời khỏi tôi, đau quá… thật sự đau quá.”

Trong đầu Đằng Cận Tư hoàn toàn mờ mịt, anh không hiểu lời nai con nói là có ý gì, cô không đi bệnh viện phá thai, vậy… sao không có đứa bé? Chẳng lẽ đây chính là chuyện mà ngày đó Quý Phạm Tây nói anh không biết sao?

“Sau đó, đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của anh không ức chế run rẩy được, vừa muốn biết chân tướng lại sợ hãi nếu biết.

“Tôi bị xe đụng, đứa bé… đã không còn.” Lương Chân Chân tránh khỏi ngực của anh, giơ cánh tay lên lau nước mắt, trên lông mi đen như cánh bướm vẫn còn vương nước mắt, khiến cho người ta nhìn thấy phải đau lòng, trong tiếng nói mang theo giọng mũi nồng nặc, bình tĩnh hơn rất nhiều so với vừa rồi.

Chín chữ này giống như sét đánh ngang tai nổ tung trong đầu Đằng Cận Tư, rốt cuộc hiểu ngày đó lời Quý Phạm Tây nói với anh có ý gì, cái gọi là “Tổn thương anh gây ra cho cô ấy vượt xa những gì anh biết, mà những điều đó mới khiến Chân Chân đau thấu xương.”

Cho đến giờ phút này, anh mới chân chính hiểu được, hiểu tất cả chân tướng sự thật, hiểu vì sao nai con lại hận mình như vậy, dieendaanleequuydoonn hiểu tổn thương trong miệng cô là cái gì.

Thì ra, anh mới là đầu sỏ bóp chết đứa con của mình.

Thì ra, anh gây ra tổn thương nặng nề như vậy cho cô.

Thì ra, anh mới là người đâm cô sâu nhất.

Rốt cuộc tai nạn xe cộ năm đó có bao nhiêu nghiêm trọng, nai con thoát khỏi nguy hiểm như thế nào, quãng thời gian đó cô có bao nhiêu đau khổ và tuyệt vọng, anh đã không dám đi tìm kiếm chân tướng, lúc cô cần anh nhất thân thể yếu ớt nhất, anh không những không ở bên cạnh cô, ngược lại còn giận cô phản bội, thật sự buồn cười, buồn cười quá mức rồi…

Sống ba mươi hai năm, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có một cảm giác thất bại sâu sắc, ông trời đùa giỡn anh quá độc ác.

Anh há miệng thở dốc, rất muốn nói gì đó, nhưng tất cả những lời an ủi đã quá yếu ớt rồi, một khi tạo thành tổn thương, chính là không có cách nào bù đắp nổi, nó giống như một khối u ác tính, chôn giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ khiến cho nó nổ tung.

Lần đầu tiên, đôi mắt anh ửng hồng, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ giá lạnh ở trước mặt, đưa tay muốn lau hết vệt nước mắt còn lưu lại nơi khóe mắt, nhưng ngón tay lại run rẩy không ngừng, đánh mất dũng khí muốn vỗ về cô.

Anh đứng lên, tìm một bộ váy trắng thanh lịch trong tủ quần áo, giúp Lương Chân Chân cởi bỏ bộ y phục đã rách nát trên người, sau đó mặc cho cô, thân thể hơi nghiêng về phía trước, rơi xuống một nụ hôn lên đôi mắt cô, “Nai con, xin lỗi.”

Trong giọng nói chất chứa bao nhiêu lqd thâm tình cùng đau đớn, đan chung vào nhau, khiến cho anh tiều tụy đi không ít.

Trong quá trình thay quần áo, Lương Chân Chân không nói gì, ngoan ngoãn giống như con rối gỗ, nghe tới câu “Xin lỗi” kia thì trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.

Đợi đến sau khi nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi cùng âm thanh đóng cửa, cô mới ngồi tựa vào ghế sa lon kinh ngạc ngẩn người.
Bình Luận (0)
Comment