Vẻ mặt tập trung của Đằng Cận Tư rất động lòng người, trong giọng nói khàn khàn lời tỏ tình trầm ấm như dây đàn vô cùng tinh tế động lòng người, giống như hoa anh túc, khiến cho người ta không có cách nào tự kiềm chế, anh là người đàn ông duy nhất đã làm lòng cô nứt vỡ nhưng vẫn khiến cho cô muốn ngừng mà không được. Dưới ánh mắt thâm tình khẩn thiết của anh, Lương Chân Chân chỉ cảm thấy gò má nóng lên, tâm tư rối loạn, có cảm giác tay chân luống cuống.
Cô vốn cho rằng trải qua chuyện vừa rồi anh sẽ lựa chọn trốn tránh, hoặc cho nhau một thời gian ngắn bình tĩnh lại rồi bàn lại vấn đề giữa hai người, lại không ngờ tới anh dùng phương pháp trái ngược, lúc cô đang bàng hoàng bất lực lại cho cô một hứa hẹn cả đời.
Nói thật, lúc chứng kiến anh quỳ xuống trước mặt mọi người thì vẻ mặt cô không thể tin, phải biết rằng anh là Đằng thiếu lqd luôn cao cao tại thượng, anh luôn đứng ở chỗ cao nhất trong đám người mà nhìn xuống thế giới này, bễ nghễ thiên hạ *, không ai bì nổi, nhưng hôm nay anh lại quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy mà cầu hôn cô, còn nói một đoạn tình ý dài liên tục như vậy, nói không giật mình cảm động tuyệt đối là giả.
(*) bễ nghễ thiên hạ: bễ nghễ = nhìn đời bằng nửa con mắt – ý chỉ sự kiêu ngạo.
Cô đã không biết vào giờ phút này tâm tình của mình là như thế nào, lúc thì hạnh phúc như đang bay trên mây, lúc lại bị phiền não thừa cơ chui vào chỗ trống, trong đầu giống như có ngàn vạn sợi tơ, khiến cho cô tâm hoảng ý loạn, không rõ suy nghĩ chân thật của mình.
“Nai con, đây là chiếc nhẫn của nhà họ Đằng truyền lại mấy đời, tên là “Theone”, chỉ thuộc về bà xã tương lai của anh.” Đằng Cận Tư lại bổ sung một câu, chiếc nhẫn này là bà nội cho anh, lúc đó nói rất rõ ràng, đây là dấu hiệu của nữ chủ nhân nhà họ Đằng.
Ngay tức thì, chung quanh liên tiếp truyền đến tiếng kinh hô cùng âm thanh hút khí, hôm nay có thể được mời tới đây thật sự là vô cùng may mắn, lại có thể tận mắt chứng kiến Đằng thiếu quỳ xuống cầu hôn gây náo động, hơn nữa còn là dáng vẻ khiêm tốn như vậy, khiến người ta làm sao có thể không khiếp sợ, làm sao có thể không cảm động, bây giờ ở đây đã có không ít thiên kim giàu có đã không nhịn được mà che miệng rồi, trong lòng cũng hận sao người phụ nữ đang đứng trong sàn nhảy kia không phải là mình, có thể được Đằng thiếu cầu hôn, thật sự quá hạnh phúc!
Hốc mắt Úy Hợp Hợp hơi ướt át, rất cảm động đó! Thư Nhĩ Hoàng đứng ở bên cạnh cô vội khóa chặt hông cô, ôm chặt cô vào trong ngực, Hợp bảo bối của anh luôn đa sầu đa cảm, anh vẫn còn nhớ tới màn anh cầu hôn cô, cô khóc như thác đổ, làm hại anh phải vừa hôn vừa dỗ ngọt rất lâu.
Khóe miệng Tiết Giai Ny nhếch lên lộ ra nụ cười ấm áp, cô đang vui vẻ vì bạn tốt đồng thời cũng cảm thấy thương mình, trong lòng người phụ nữ luôn rối rắm cùng mâu thuẫn, cũng mơ ước có thể gặp được một người đàn ông tốt, được anh ấy nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, cưng chiều, yêu, yêu đến một giai đoạn, anh sẽ cầu hôn mình lãng mạn như vậy, sau đó nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, trôi qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng dù sao cũng chỉ có trong thần thoại, có bao nhiêu người phụ nữ có may mắn gặp được người đàn ông gần như tuyệt chủng giống vậy đâu? Chuyện xưa quá mức ảo mộng luôn làm cho người ta cảm thấy không thiết thực, hôm nay thấy bạn tốt hạnh phúc, trong lòng cô ê ẩm, không ngừng hâm mộ, không khỏi muốn tránh thoát khỏi người đàn ông nào đó, nhưng dường như càng ngày anh càng nắm chặt.
Trên mặt Đằng lão phu nhân hiện lên nụ cười khen ngợi, a Tư không hổ là cháu của bà, thật sự rất giỏi!
Trong lòng Lương Chân Chân rung động không thôi, câu “Bà xã tương lai” kia càng khiến trong lòng cô nổi lên một cơn sóng lớn, sôi trào mãnh liệt, kích động trái tim cô, khiến cho cô càng thêm hốt hoảng, ánh mắt không tự chủ liếc về chiếc nhãn đặc biệt lại rất khác biệt kia, dấu hiệu của nữ chủ nhân nhà họ Đằng, bà xã của anh…
Thời gian dường như dừng lại, mọi người đều nín thở tập trung lặng lẽ chờ Lương Chân Chân nói ra ba chữ “Em đồng ý”, một giây, hai giây, ba giây…
Không biết người nào trong đám người ồn ào lên một câu, “Đồng ý nhanh lên một chút đi!”
“Đúng thế! Người đàn ông có thể quỳ lqd xuống cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy làm người ta cảm động nhường nào! Hơn nữa anh ấy còn là Đằng thiếu tiếng tăm lừng lẫy!”
“Gả cho anh ấy!”
…
Âm thanh cao thấp chung quanh nổi lên, Lương Chân Chân cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung, trong phút chốc cảm giác hốt hoảng cuốn lấy cô, hơn nữa bị nhiều người ồn ào như vậy, cô bỗng nhiên hơi sợ hãi.
Thế cho nên cô làm ra một hành động khiến nhiều người ngạc nhiên trợn mắt, nâng váy chạy như chạy trốn ra khỏi sảnh chính, cô chạy rất nhanh, giống như chỉ sợ phía sau có ai đó đuổi theo.
Trong tròng mắt đen như mực của Đằng Cận Tư thoáng qua đau đớn nhàn nhạt, lặng lẽ biến mất nơi đáy mắt, trước khi cầu hôn anh đã dự đoán trước nai con sẽ từ chối, nhưng hoàn toàn không ngờ cô lại có thể chạy như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khổ sở, đứng dậy, cất chiếc nhẫn đi, mặc dù lần này thất bại, nhưng anh sẽ không nổi giận, cho đến khi cô nói ra “Em đồng ý” mới thôi.
Thấy bạn tốt chạy đi, Tiết Giai Ny vội vàng hất tay Quan Hạo Lê muốn đuổi theo, kết quả bị Quan Hạo Lê giữ thật chặt, “Giai Ny, bây giờ Lương Chân Chân cô ấy cần bình tĩnh.”
“Buông em ra!” Tiết Giai Ny không vui trừng mắt liếc anh, dùng sức hất anh ra, bây giờ cô cần nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này, hết sức bình tĩnh.
Quan Hạo Lê không có cách nào chỉ có thể buông tay cô ra, nhìn cô biến mất trước mắt mình, anh biết, vừa rồi Giai Ny bị xúc động, anh vốn nghĩ tối nay hàn huyên vui vẻ với cô một chút, nhưng nhìn tình thế trước mắt, chắc là không được, ôi… tình là vật chi, thật khiến cho người ta phiền não!
“Trời ạ! Không phải cô ấy nên nói “Em đồng ý”, sau đó giống như hoàng tử cùng công chúa sống hạnh phúc cùng nhau sao? Cô ấy… sao cô ấy lại chạy đi như vậy?”
“Đúng thế! Chẳng lẽ cô ấy mừng đến phát ngốc!”
“Tôi đoán cô ấy bị dọa sợ choáng váng, sau khi chạy đi chắc chắn sẽ hối hận.”
…
Trong đám người lại bắt đầu thảo luận ầm ĩ, tất cả mọi người đều cảm thấy cảnh tượng kia thật khiến cho người ta khó tin, hoàn toàn không phù hợp với phát triển thực tế, rõ ràng nên đồng ý, chuyện tốt tối nay sẽ kết thành vợ chồng, nhưng kết quả nữ chính chạy.
Thật sự khiến người ta nghĩ không ra, không thể giải thích vì sao.
Đằng lão phu nhân không ngờ chuyện sẽ biến thành kịch vui, vội cho cháu trai thể diện, giống như đang nói: Cháu ngốc, sao không đuổi theo, bà xã của cháu thật sự chạy mất.
Đằng Cận Tư thất hồn lạc phách lqd giống như được người ta thức tỉnh, nhấc chân đuổi theo, nhưng vẫn còn chậm một bước, đợi đến khi đuổi kịp ra bên ngoài thì vừa đúng lúc nhìn thấy thân thể xinh đẹp của nai con chui vào trong taxi.
“Nai con…” Anh vội vã la lớn, muốn cô không cần đi, nhưng sau khi cô nhìn thấy anh, ngược lại chạy nhanh hơn, xe taxi “Vèo” một cái khuất xa tầm mắt của anh.
Anh gấp đến mức định lái xe đi, còn chưa đi được mấy bước đã bị người kéo lại, “A Tư, cậu bình tĩnh một chút, thật ra tối nay cậu đã thành công hai phần ba rồi, còn sót lại một phần ba cậu chỉ cần nắm thật chặt thời cơ, tôi tin tưởng không bao lâu nữa.”
Quan Hạo Lê ở phía sau đi theo ra ngoài, kịp thời ngăn cản bạn tốt, anh nghĩ giả sử a Tư đuổi theo tới cửa nhà Lương Chân Chân, cô ấy cũng sẽ không để cho cậu ấy đi vào, hai người chỉ có thể cương, sẽ không có chút tiến triển; ngược lại, nếu như cho nhau một không gian suy tính hiểu rõ vấn đề, nói không chừng sẽ tốt hơn.
Đằng Cận Tư liếc nhìn bạn tốt, hơi không hiểu, “Thành công hai phần ba?”
“Cậu suy nghĩ một chút, Lương Chân Chân chỉ chạy trốn, mà không phải trực tiếp từ chối, điều này nói rõ trong lòng cô ấy hốt hoảng, thậm chí có thể sợ, người phụ nữ luôn thiếu hụt cảm giác an toàn, hơn nữa các cậu vừa nói tới vấn đề đứa bé ba năm trước, từ đau khổ sang hạnh phúc, tối nay cô ấy đã trải qua quá nhiều cảm xúc dao động, chỉ sợ khó có thể lập tức thừa nhận.”
“Cầu hôn, chỉ là rót vào cho cô ấy một liều thuốc có công hiệu mạnh mà thôi, tôi tin tưởng, lời nói vừa rồi của cậu đã khiến cho cô ấy cảm động, hiệu quả vô cùng tốt.” Quan Hạo Lê phân tích rất lý trí.
“Nhưng tôi vẫn lo lắng cho nai con.” Đằng Cận Tư chau mày, anh tin lời Lê tử nói, nhưng vẫn không đủ tự tin.
Quan Hạo Lê vỗ bờ vai anh, “Tin tưởng tôi, có lúc cho nhau một không gian sẽ tốt hơn, có Giai Ny đi cùng cô ấy, cậu còn không thể yên tâm sao? Thêm nữa, tối nay là sinh nhật bà nội, cậu không thể đi như vậy.”
Đằng Cận Tư cau mày nhìn về phía phương xa, gật gật đầu, thật ra thì anh biết chuyện tối nay cần thời gian để từ từ tiêu hóa, chỗ bà nội, anh không dám nói cho bà biết, sợ rằng sau khi biết sẽ lột một lớp da của anh, đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng là sợ thân thể của bà không chịu nổi.
Hai người sánh vai quay trở lại phòng tiệc, trong lòng đều phiền muộn.
Trên taxi, Lương Chân Chân dựa vào ghế sau kinh ngạc ngẩn người, không thể không thừa nhận, những lời tâm tình anh nói không phải là hay nhất, nhưng là chân thật động lòng người nhất, trong nháy mắt đó, cô cảm giác được tâm hồn mình khẽ run, tim đập như đánh trống.
Lúc anh giơ chiếc nhẫn ra nói “Bà xã tương lai của anh” thì cô thật sự bị mê hoặc rồi, ba chữ kia thiếu chút nữa thì thốt ra, vậy mà, tiếng ầm ĩ của đám người chung quanh kéo lý trí của cô lại, khiến trong lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi, tối nay, tâm tình của cô dao động quá lớn, từ đau khổ đến vui sướng, một cao một thấp, lên lên xuống xuống, không có cảm giác chân thật.
Hai mắt không hề có tiêu cự nhìn ra ánh đèn nê ông muôn màu muôn vẻ ngoài cửa sổ, lòng của cô, thật loạn, quá loạn…