Bên trong vườn hoa khu chung cư quốc tế Nhã Lam, về cơ bản đã đình công, nhưng mỗi ngày vẫn vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có một hai người dân ra vào, thường thường đều bị phóng viên chen chúc mà đến bao vây bốn phía, sau đó tiến hành truy hỏi các loại, chỉ tiếc bọn họ đều là người không biết sự tình, hỏi cũng không ra nội dung quan trọng, cuối cùng cũng chỉ có thể mất hứng mà về.
Lương Chân Chân nhìn một vòng chung quanh chung cư, mặc dù vẫn còn đang xây dựng dở dang, nhưng nhìn theo quy hoạch tổng thể, trên mỗi một tầng của tòa nhà đều có một vườn treo, khuôn viên xanh biếc sẽ khiến cho nơi này trở thành điếm sáng chói, hiệu quả cảm giác hình ảnh trên bức vẽ cho thấy thật sự rất đẹp. Cô lại đi xem xét phía Đông phía Tây, theo nguyên tắc quan sát một chút tình thế bên trong, cũng đã hỏi mấy người, biết được ba tòa nhà A, B, C đã được xây dựng sơ bộ, cửa chính, cửa sổ và thang máy đã xong rồi, còn làm một gian phòng mẫu, để cho các khách hàng tham khảo, trong ngày thường người đến xem phòng cũng rất nhiều, có không ít người đã đặt cọc, nhưng từ sau khi phát sinh sự kiện hỏa hoạn, toàn bộ đều biến mất. Người xem phòng càng ngày càng ít, mà ngay cả những người nộp tiền đặt cọc cũng chạy tới làm loạn, yêu cầu trả lại, còn cãi nhau với nhân viên làm việc ở tòa nhà, không hề nói đạo lý chút nào.
Còn đây, hôm nay có một người phụ nữ họ Đường ước chừng bốn mươi tuổi tới hủy đăng ký, nhân viên làm việc ôn tồn giảng đạo lý cho bà, nhưng bà ta nhất định không nghe, la hét nếu hôm nay không trả tiền đặt cọc cho bà thì bà sẽ ăn vạ ở bộ phận bán nhà không đi, đối thoại như sau:
“Bà Đường, làm phiền ngài điền tư liệu cá nhân cơ bản lên bảng biểu này, để tiện cho chúng tôi kiểm tra đối chiếu sau đó sẽ trả tiền đặt cọc lại cho ngài.” Nhân viên làm việc tươi cười rạng rỡ nói.
“Điền bảng biểu? Thối tiền sao cần phiền toái như vậy? Tôi thấy các người cố ý trì hoãn thời gian? Lúc giao tiền sảng khoái như vậy, bây giờ cố ý tìm các lý do tới làm lấy lệ? Cho là tôi dễ bắt nạt phải không?” Giọng điệu người phụ nữ trung niên không được tốt.
Nhân viên công tác vẫn tươi cười chào đón như cũ, “Bà Đường, chúng tôi không muốn làm khó bà, chỉ dựa theo trình tự làm việc mà thôi, hy vọng ngài có thể thông cảm.”
“Thông cảm các người? Người nào tới thông cảm cho tôi? Tôi mặc kệ, nội trong ngày hôm nay tôi phải lấy lại được tiền, nếu không tôi cứ ở trong văn phòng bán nnhà không đi.” Giọng điệu người phụ nữ họ Đường cậy mạnh lại không nói đạo lý.
“Bà Đường, chúng tôi sẽ truyền đạt lại ý của bà cho công ty, trong vòng ba ngày nhất định sẽ chuyển tiền đến tài khoản của ngài.” Thái độ của nhân viên làm việc tốt đẹp.
“Không được! Nội trong hôm nay phải đưa tôi!” Giọng nói vô cùng ác liệt.
“Xin lỗi, chuyện này không phải do chúng tôi định đoạt, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo trình tự, hy vọng ngài có thể tha thứ.”
“Các người là công ty rách nàt gì! Làm nhà cửa không tốt còn không chịu trả lại tiền cho chúng tôi, quả thật là gài bẫy tiền dân chúng, một chút chữ tín cũng không có! Tôi sẽ ra ngoài kia nói sự thật cho các phóng viên ngay bây giờ, để truyền thông tới khiển trách hành vi vô liêm sỉ của các người!”
“Bà Đường, ngài đừng hiểu lầm ý của tôi, tiền nhất định sẽ trả cho ngài, chỉ cần một quá trình mà thôi, mặt khác, xin không cần tùy ý tiến hành công kích chúng tôi có được không?” Ngoài mặt nhân viên làm việc vẫn tỏ vẻ ôn hòa, nhưng đáy lòng đã chào hỏi bà ta một lần, khách hàng như vậy, bọn họ thật sự tiêu thụ không nổi, có bao nhiêu trả lại bấy nhiêu.
“Tha cái P*! Tôi tiến hành công kích các người khi nào? Có nhiều công ty có những nhân viên như vậy, không học thức tư cách thấp kém! Nói chuyện đều không suy nghĩ!”
(*) cái P: cái mông.
Một người cấp quản lý bên cạnh đi tới kéo nhân viên làm việc chuẩn bị nói chuyện lại, ánh mắt ý bảo cậu ta đừng nói tiếp nữa, người này rõ ràng chính là tới cố ý thêu dệt, cho dù cậu nói cái gì đều là sai, không nói đạo lý.
Sau khi Lương Chân Chân từ toilet đi ra vẫn đứng ngoài nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng cảm khái: đúng là rừng lớn, chim nào cũng có! Người phụ nữ họ Đường kia hoàn toàn cố tình gây sự sao! Hỏa hoạn có liên quan gì đến chất lượng nhà cửa! Không liên quan đến nhau.
Vì vậy trong lòng cô có chủ ý, đi lên trước nói: “Bà Đường đúng không, tôi là phóng viên đài truyền hình, ngài vừa mới nói chất lượng nhà cửa ở đây có vấn đề, có thể nói rõ chi tiết cho tôi không? Hoặc là cho một ví dụ?”
Người phụ nữ kia nhìn cô nghi ngờ, sau khi liếc thấy thẻ phóng viên trên cổ cô, mới tin lời nói của cô, … trên mặt lập tức lộ vẻ hưng phấn, kéo cô ra phía ngoài, cũng không để ý tới vừa rồi mình nói không lấy được tiền liền ăn vạ không đi, bắt đầu thao thao bất tuyệt, không hề có một câu có ích.
“… Cô đừng nhìn tập đoàn Đế Hào tư tỏ vẻ vô hạn như vậy, thật ra vụng trộm ẩn giấu bao nhiêu mánh khóe không để cho người ta biết! Nói cho cô một bí mật! Chủ thầu bên dưới bọn họ thích ngược đãi công nhân, xảy ra không ít sự cố và án mạng, công việc ở đây không bảo đảm an toàn, trước kia không đưa ra ánh sáng là bởi vì công tác bảo mật làm rất tốt, phía trên kịp thời trấn áp, đưa tiền, cho nên không ai biết, mà lần này không giấu được rồi, bằng không, cũng không ai biết bí mật dơ bẩn này.”
Lương Chân Chân cười nhạt trong lòng: Nếu bà ta chỉ là khách hàng đơn thuần, sao lại biết những chuyện này? Rất dễ nhận thấy bà ta bị người có tâm lợi dụng, cũng không đưa ra ý kiến, chỉ lẳng lặng nghe, cho đến khi bà ta nói xong, cô mới hỏi ngược lại.
“Tôi muốn biết chính là có chứng cứ nào khcá có thể thuyết phục chất lượng nhà cửa khu chung cư này không tốt, ví dụ như từ phương diện nào đó phản ánh ra?”
Người phụ nữ họ Đường liếc mắt nhìn Lương Chân Chân, sao phản ứng của cô ta không giống như trong dự đoán của mình? Chứng cứ xác thực cái rắm chó! Bà nói những lời này đều do người khác chỉ cho bà.
“Những lời tôi nói đều có chứng cứ! Về phần đối thoại trơn tru là trách nhiệm của phóng viên các cô, còn cần tôi dạy cô sao?”
“Bà Đường, xã hội bây giờ ấy, để ý giấy trắng mực đen, mà không chỉ có nói mà không có làm, một mình tôi tin tưởng bà cũng vô dụng! Phải để cho tất cả mọi người tin tưởng mới được.” Lương Chân Chân chậm rãi nói, không tỏ vẻ không vui chút nào.
“Dù sao thì cô cứ ghi theo những lời tôi nói, chỉ cần báo chí đăgn tin, sao lại không có ai tin tưởng chứ?” Giọng người phụ nữ họ Đường không lưu loát như vừa rồi, trong ánh mắt mang theo chút né tránh và lo lắng.
Sao Lương Chân Chân lại có thể không nhìn ra âm mưu nhỏ của bà ta, cũng không phơi bày, hòa nhã đáp ứng yêu cầu của bà ta, trong lòng nghĩ chủ mưu phía sau lưng bà ta là ai? Nói không chừng theo dõi bà ta có thể tra ra hung thủ hắc ám phía sau rèm, ý nghĩ này khiến cho cô cảm thấy hưng phấn lạ thường.
Chỉ cần có thể đến giúp a Tư, cô khổ cực một chút có là gì?
Không biết do cô theo dõi người quá kém, hay do người ta quá thông minh, còn chưa đi tới cửa đã bị bỏ rơi, dù thế nào cũng không tìm được bà Đường ở đâu, trong lòng vô cùng nóng nảy, mà chị Hạ lại đúng lúc gọi điện thoại cho cô, hỏi sao cô đi toilet lâu như vậy, nhanh chóng trở lại phối hợp cô ấy hoàn thành bài báo phỏng vấn tại hiện trường.
Hết cách rồi, cô đã đánh mất người cũng chỉ có thể trở lại làm việc, trong lòng cầu mong có thể phát hiện ra điều gì tốt ở hiện trường, phía trên cửa ra vào khu nhà F có một biển quảng cáo rất lớn, trên đó viết: Khu vực thi công, người không phận sự miễn vào!
Ngoài ra, phía dưới còn dán một hạng mục chú ý khi vào thi công hiện trường, Lương Chân Chân chỉ liếc nhìn đại khái, vốn không nghĩ tới sau này cái đó sẽ dẫn dắt mình, phát hiện một điểm nghi ngờ quan trọng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong một kho hàng ở ngoại ô thành phố C, một người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng mặt không cảm xúc đứng bên cửa sổ hút thuốc, trong đôi mắt thỉnh thoảng lướt qua vẻ ác độc, bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi, hai người đàn ông và một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi bước xuống ngay sau đó, đương nhiên đó là bà Đường vừa rồi.
“Hứa thiếu, van ngài thả chồng và con của tôi, tôi đã làm theo phân phó của ngài, ngay cả những phóng viên kia đều tin tưởng lời nói của tôi, ngày mai báo chí sẽ xuất hiện nhiều tin tức bất lợi đối với tập đoàn Đế Hào tư.” Bà Đường khóc lóc cầu khẩn.
Người đàn ông được gọi là Hứa thiếu chậm rãi xoay người lại, trong mắt toát ra vẻ tàn nhẫn, giọng nói càng thêm lạnh lùng như ma quỷ, “Mà sao tôi nghe nói, bà bị một phóng viên nhỏ theo dõi?”
“Tôi… cũng không biết, cô ta nói… là phóng viên đài truyền hình, tôi thấy thẻ phóng viên mới nói cho cô ta.” Bà Đường bị sợ đến đầu lưỡi cũng không kéo thẳng ra được.
“Phóng viên đài truyền hình?” Khóe môi Hứa Kiến nhếch lên lộ ra nụ cười đùa giỡn, trong lòng mơ hồ đoán được đó là ai, mình đã sớm điều tra ra rõ ràng về cô ta! Lần trước ở quán bar không được như ý, còn bị Đằng Cận Tư phản tương nhất quân *, khiến cho anh chật vật chịu không nổi chạy trốn từ cửa sau, thuộc hạ đắc lực cũng bị anh ta làm nhục, trong lòng vô cùng khó chịu, một mực chờ đợi thời cơ, muốn mạnh mẽ giáng cho anh ta một đòn nghiêm trọng, để cho anh ta nếm thử mùi vị thất bại.
(*) Phản tương nhất quân: ý là lúc anh có ưu thế lớn thì bị kẻ khác đảo ngược lại theo hướng xấu.
Cho tới nay, vẫn là Đằng Cận Tư ở ngoài sáng, anh trong tối, làm bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa, anh ta không coi anh là đối thủ, hậu quả khinh địch thường là trí mạng, bởi vì bạn không biết đối thủ là ai, cũng không biết người ta trốn ở chỗ nào, càng không biết rốt cuộc người đó muốn làm gì.
“Dẫn bà ta xuống! Phái người canh gác nghiêm ngặt, tôi không hy vọng xuất hiện một phiền toái không cần thiết.” Hứa Kiến lạnh lùng phân phó, “Mặt khác, mấy ngày nay coi chừng kỹ phóng viên nhỏ đó của đài truyền hình, tôi muốn từ từ chơi với cô ta.” Mấy chữ cuối vô cùng cường điệu.
“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.”
Đợi khi toàn bộ mọi người rời khỏi đây, nụ cười nơi khóe miệng Hứa Kiến càng trở nên ác độc.