Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 333

Nhìn bóng lưng hoang mang sợ hãi của cô gái bé nhỏ, khóe môi Đằng Cận Tư nhếch lên một đường cong rất lớn, thật ra thì mỹ nam kế của anh thành công, chỉ có điều bị trận gió lạnh cắt đứt, vô cùng mất hứng!

“A Tư, mặc quần áo nhanh lên một chút! Cảnh sắc bên ngoài thật đẹp đó! Giống như ở vương quốc trong truyện thiếu nhi toàn màu trắng xóa, đẹp không sao tả xiết!” Lương Chân Chân đứng ở bên ngoài cửa sổ kích động kêu.

Đằng Cận Tư không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo bà xã ra khỏi khách sạn, ngồi trên cáp treo qua sông băng lên đỉnh núi Titlis, ở trên không trung có thể nhìn thấy sông băng xinh đẹp và băng tuyết ngàn năm, vô cùng HIGH, rất kích thích!

“A…” Mặc dù trên mặt Lương Chân Chân cóng đến đỏ bừng, nưhng cô vẫn hưng phấn lấy tay áp sát vào miệng hô lớn một tiếng, hô xong mới ý thức được hình như mình hơi vô cùng kích động, nhỡ đâu gây ra tuyết lở thì làm thế nào?

Ánh mắt lo lắng liếc về phía ông xã ở bên cạnh, “Lát nữa sẽ không có cảnh sát bắt em đi?”

“Ngoan, không có chuyện gì.” Đằng Cận Tư cười an ủi.

Trong lòng Lương Chân Chân vẫn hơi thấp thỏm không yên, nhưng khi cô đến sân trượt tuyết cao cấp nhất thế giới thì mọi phiền não đều ném ra sau gáy rồi, kéo ông xã đi ngồi ván trượt tuyết, vui vẻ đến mức như đứa bé.

Ngồi trên thiết bị trượt tuyết trượt xuống qua đường mòn trượt truyết hàng đầu của thế giới, thưởng thúc khoái cảm trong quá trình này, nụ cười của Lương Chân Chân lần sau rực rỡ hơn lần trước, cho dù cô bị ngã trong băng tuyết ngập trời nhiều lần, nhưng một chút xíu cũng không ảnh hưởng đến đam mê hứng thú trượt tuyết của cô.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần cô chơi điên cuồng vui vẻ nhất, cái gì cũng không cần nghĩ đến, gì cũng không cần bận tâm, chỉ cần thả sức du ngoạn, thưởng thức phong cạnh đẹp như tranh vẽ, cầm máy ảnh * ghi lại vĩnh viễn vẻ đẹp của chúng.

(*) đây là máy ảnh cơ (tên viết tắt là SLR), là một loại máy ảnh mà nhà nhiếp ảnh hay dùng, to hơn máy kỹ thuật số.

Ngày hôm sau, bọn họ ở trấn nhỏ Engelberg dưới chân núi Titlis, nơi này được mệnh danh là “Quê hương của thiên thần”, phong cảnh xinh đẹp, có tuyết đọng vạn năm và sông băng của núi Titlis, hồ nước trong núi đặc biệt như hồ Trubsee, trên bờ nở đầy hoa huyền ảo, lúc chạng vạng, từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi tản bộ bên bờ, là chuyện lãng mạn mà lại đẹp.

Buổi tối, sau khi hoan ái, cả người Lương Chân Chân mềm oặt nằm trên lồng ngực Đằng Cận Tư, “Ông xã, nơi này giống như chốn đào nguyên của thực tế, nếu anh không vội, chúng ta ở chỗ này lâu mấy ngày được không?”

“Bà xã chính là thánh chỉ, đương nhiên là được.” Đằng Cận Tư cưng chiều sờ mũi cô.

“Ông xã, yêu anh chết mất!” Lương Chân Chân hưng phấn hôn mạnh lên môi anh một cái, kết quả bị anh phản công, vì vậy, đêm nay, nhất định cả phòng kiều diễm, ngay cả trong không khí cũng phiêu tán hương vị tình yêu, ngọt ngào, ấm lòng người.

Trên núi và dưới núi khác biệt thật sự rất lớn, ở trên núi đẩy cửa sổ ra chính là một vùng sắc bạc bao phủ, vạn vật cũng phủ thêm một tầng quần áo màu trắng thuần khiết, mà chân núi là một vùng xanh um tươi tốt, rất có cảm giác của hình ảnh thời Trung cổ xinh đẹp, khiến cho thị giác của cô bị đánh sâu vào.

Chuyến đi này đúng là không uổng phí, Thụy Sỹ trước kia khiến cho người ta có cảm giác gươm đao, chocolate, ngân hàng lqd và những khái niệm trung lập, vậy mà tới bây giờ mới phát hiện những nơi hấp dẫn con người của nó thật sự quá nhiều, nơi này đẹp đẽ đến mức không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, máy ảnh trong tay Lương Chân Chân chưa từng dừng lại, chụp lấy cảnh đẹp sinh động hoạt bát mọi chỗ dọc đường, muốn giữ lại tuyệt vời mỗi một giây một phút.

Nhìn bò khắp nơi, bầy cừu nhàn nhã ăn cỏ xanh trên bãi cỏ khắp núi, mưa phùn mênh mông liên tục, mây mù lượn quanh trên sườn núi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh giống như vùng đất trống không của vũ trụ, nhưng tiếng chuông bướng bỉnh vang lên tiếng vang lanh lảnh, giống như dẫn con người tiến vào thế giới huyền thoại trong cổ tích.

Hiện đại, nhớ thuở xưa, mát mẻ, lãng mạn, yên bình, đây là cảm xúc sâu sắc nhất của Lương Chân Chân, không hổ là “Chốn đào nguyên”, thật đúng với danh hiệu này.

Hai vợ chồng Đằng Cận Tư lựa chọn một khu đông dân cư trong trấn nhỏ trải nghiệm cuộc sống, không ở khách sạn hẹn trước, mà tìm một chỗ dân cư thuê phòng.

Đi vòng vo tới trưa, hai người vẫn không tìm được căn phòng thích hợp, tâm tình khó tránh khỏi hơi như đưa đám, coi như lúc anh chuẩn bị buông tay, đã gặp một cô gái Trung Quốc, dáng vẻ thanh tú, tuổi chừng hai mươi, trên mặt luôn giữ nụ cười vui vẻ, nhiệt tình như lửa.

Khiến cho bọn họ ngoài ý muốn chính là cô gái này lại có thể nói lưu loát tiếng Trung, còn nói cô lớn lên từ nhỏ ở đây, là người địa phương, trong nhà vừa đúng có một căn nhà, bình thường chỉ có cô và mẹ ở, trống rỗng, liền mời bọn họ vào nhà ở, dù sao mọi người đều là người Trung Quốc, có thể gặp mặt ở nơi tha hương cũng coi như là duyên phận.

Sau khi hai bên tự giới thiệu, Lương Chân Chân biết được co gái nhiệt tình hiền lành này là Kiều Tuyết Nghiên, ra đời ở trấn nhỏ này, cha mẹ đều là người Trung Quốc, di dân định cư ở chỗ này từ sớm, cho nên từ nhỏ đã biết bốn loại ngoại ngữ: Tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Trung. Mười bảy tuổi cha mất, nên sống nương tựa lẫn nhau với mẹ đến bây giờ, gia cảnh bình thường.

“Tuyết Nghiên, chị biết em là người có ý tốt, đi vào ở có thể, nhưng tiền mướn phòng vẫn phải trả.” Lương Chân Chân khăng khăng giữ ý kiến, cô không có thói quen chiếm tiện nghi người khác, hơn nữa cô gái này thoạt nhìn lương thiện như vậy.

“Chị Lương, nếu không như vậy đi, anh chị ở nhà em miễn phí, nhưng phải nói chút chuyện xưa và địa phương dlqd ở Trung Quốc, nói không chừng ngày nào đó em sẽ trở về nước du lịch, đến lúc đó còn muốn tìm chị làm hướng dẫn viên du lịch cho em.” Kiều Tuyết Nghiên cười ha hả, không biết vì sao, cô cảm thấy anh chị trước mắt rất thân thiết.

“Tuyết Nghiên, kể chuyện xưa và trả tiền thuê phòng là hai chuyện khác nhau, em và dì sống nương tựa lẫn nhau, nhất định rất vất vả, không cần từ chối nữa được không?” Lương Chân Chân thành khẩn nói.

Kiều Tuyết Nghiên mím môi thở dài, bày tỏ thỏa hiệp, “Được rồi.”

Đằng Cận Tư vẫn đứng bên cạnh không lên tiếng, anh không biết vì sao nai con lại muốn tán gẫu với cô gái Trung Quốc này lâu như vậy, mặc dù xem ra cô ta rất vô hại, cũng không biết vì sao, anh lại… không có cảm giác tốt với cô ta, nếu như không phải nai con đồng ý ở nhà cô ta, anh thật lòng không muốn đi.

Nhà Kiều Tuyết Nghiên ở bên bờ sông Reuss, là một nhà nhỏ ba tầng rất cổ xưa thời Trung cổ, Lương Chân Chân tỏ ra rất vui vẻ, cô muốn ở chỗ chính là như vậy, quá perfect rồi!

“Chị Lương, hai người ở tầng ba, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy cảnh đẹp trên trấn nhỏ, tuyệt đối để cho các anh chị nhìn một lần cho thỏa, chuyến đi này không tệ!” Kiều Tuyết Nghiên vừa đi vừa nói chuyện.

“Ừ, chị rất thích nơi này.” Lương Chân Chân vui vẻ gật đầu.

“Hì hì… Em dẫn anh chị lên phòng, phòng trên tầng ba tùy các anh chị lựa chọn, ga giường và chăn đệm em đã thay mới tinh, bảo đảm anh chị ở thoải mái, ba bữa cơm sáng trưa tối ăn cùng mẹ con em, em không biết làm nhiều món ăn Trung Quốc, chị Lương phải dạy em đó.”

“Được!”

Sau khi đến phòng, Đằng Cận Tư vẫn như cũ không nói lời nào, nhất định giao toàn quyền quyết định cho bà xã, Kiều Tuyết Nghiên là cô bé nhiệt tình, cười híp mắt nói chuyện với anh kết quả ăn canh bế môn *, trong lòng hơi buồn bực: Chị Lương là nữ sinh đáng yêu dịu dàng như thế sao lại thích đấng mày râu lạnh như băng không giỏi nói chuyện này?

(*) canh bế môn: không cho khách vào nhà. Ý nói không mở miệng nói chuyện.

Chẳng lẽ Trung Quốc đều thịnh hành như vậy sao? Mặc dù thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng nói cũng quá ít! Hơn nữa luôn nghiêm mặt không nói lời nào, vẻ mặt thúi tha, vậy muốn chung đụng thế nào!

Cho nên, cô lôi kéo Lương Chân Chân đến một bên kề tai nói nhỏ, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, lấy được đáp án dĩ nhiên là: củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, hơn nữa nhìn vậy chưa chắc đã là thật.

Đáp án này có ý nghĩa quá rộng với cô, cô nghĩ mãi mà không thể lý giải được một nữa, nghẹo đầu ngẫm nghĩ cũng không nghĩ ra lý do.

Lương Chân Chân thấy dáng vẻ buồn rầu của cô bé, nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: “Đợi ngày nào đó em chân chính yêu một người đàn ông, sẽ hiểu rõ ràng thôi.”

“Phải yêu đàn ông Trung Quốc sao?” Kiều Tuyết Nghiên nghi ngờ hỏi ngược lại.

“Ờ thì… Cái này không có quy định.” Nụ cười nơi khóe môi Lương Chân Chân hơi bất đắc dĩ, tuy cô ấy là người Trung Quốc, nhưng lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài, cách suy nghĩ vấn đề vẫn hơi khác cô.

Kiều Tuyết Nghiên như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu một cái, trong lòng vẫn đang suy nghĩ sau này cô cũng muốn tìm một người đàn ông Trung Quốc thử một chút.

“A Tư, anh cảm thấy chỗ này thế nào?” Lương Chân Chân trưng cầu ý kiến ông xã.

“Ừ, em quyết định là được rồi.” Giọng Đằng Cận Tư dịu dàng hấp dẫn, Kiều Tuyết Nghiên nghe thấy hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nghe người đàn ông này mở miệng nói chuyện, giọng nói rất tốt đó! Hơn nữa… Rất dịu dàng! Hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.

Đằng Cận Tư đi tới bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc phía xa, có núi có sông, cầu nhỏ, nước chảy, con người, tình thơ ý họa, khó trách được trên mặt nai con tràn đầy vui mừng.

Tầm mắt từ xa đến gần, ngừng lại trong sân nhỏ dưới tầng, nhìn ra được chủ nhân căn nhà này rất thích hoa cỏ, phía dưới trồng không ít hoa cỏ quý hiếm, cũng không thiếu hoa cỏ Trung Quốc.

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng “Ken két” vang lên, hình như tầng dưới có người đẩy cửa vào sân sau, nhìn bóng lưng là một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, không biết vì sao, anh cảm thấy khá quen, giống như đã từng gặp ở nơi nào đó.
Bình Luận (0)
Comment