Lương Chân Chân lắc đầu một cái, chống cằm phiền não, "Mình cảm thấy mặc kệ A Tư có biết chân tướng hay không, thì đều tổn thương tới anh ấy, mình rất mâu thuẫn."
Cát Xuyến rất đồng ý với lời nói của cô, đổi lại là cô, chỉ sợ cũng không tiếp nhận nổi sự thực này.
"Thật đúng là phiền phức, vậy hôn lễ của hai người thì sao, có mời bà ấy không?"
"Dĩ nhiên không, bà ấy đã nói rõ ràng như vậy, mình cần gì mời cho mất mặt." Giọng nói của Lương Chân Chân khẳng định.
"Vậy. . . . . . trong suy nghĩ của chồng bạn. . . . . . có nuôi hi vọng gì về chuyện đó hay không?" Cát Xuyến uyển chuyển biểu đạt ý của mình.
"Trước hết mình phải suy nghĩ thật kĩ đã." Lương Chân Chân thở dài, đứng dậy tính tiền chuẩn bị rời đi, Cát Xuyến cũng đi theo cô, hai người đều mang suy nghĩ riêng, không nói chuyện với nhau nữa.
*****
Mắt thấy càng ngày càng đến gần ngày kết hôn, trong đầu Lương Chân Chân giống như bị ngàn vạn con kiến đang bò qua, rốt cuộc có nên nói cho A Tư hay không?
Nhìn dáng vẻ bận rộn mệt mỏi của anh mỗi ngày, trừ đau lòng vẫn là đau lòng, những lời định nói đều mắc kẹt ngay cổ họng, nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, sao mình có thể tàn nhẫn nói chân tướng cho anh biết?
"Ông xã, mệt không? Hôm nay em phục vụ anh tắm." Lương Chân Chân cười ha hả nhào qua ôm cổ của anh.
Đằng Cận Tư bị dọa bởi động tác nguy hiểm của cô, vội vàng ôm cô vào trong ngực, "Sao hôm nay đột nhiên nổi hứng phục vụ anh tắm?"
"Người tha thấy anh mệt mỏi chứ sao! Không thích hả?" Lương Chân Chân cố ý chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Chỉ cần là việc mà bã xã làm, anh đều thích." Đằng Cận Tư nói lời ngon tiếng ngọt tới.
"Vậy em vào xả nước tắm giùm anh trước." Lương Chân Chân hôn môi cái lên mặt anh, sau đó đi vào phòng tắm, thừa dịp này, Đằng Cận Tư gọi điện thoại cho Nhị đệ Nông Dịch Tiêu, hỏi cậu ta đã chuẩn bị chuẩn bị chưa, chiều nay cần dùng.
【 đại ca, tôi làm việc anh cứ yên tâm, lại nói nhà tôi chính là làm cái này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. 】 Giọng điệu của Nông Dịch Tiêu rất tự tin.
"Ừ, vậy ngày mai gặp." Dĩ nhiên Đằng Cận Tư rất yên tâm với hiệu suất làm việc của Nhị đệ, nhưng anh có thói quen nắm toàn cục trong tay, trong lòng hiểu rõ, như vậy mới có thể tránh khỏi sơ suất.
Cúp điện thoại xong, anh chợt nghĩ đến một người, lần này danh sách khách mời là do anh và nai con cùng thảo luận, sau đó giao cho bà nội xem qua, bọn họ cũng tâm ý tương thông không có nhắc tới người kia, nhưng trong lòng anh vẫn có một chỗ trống, mặc dù thái độ lần trước của bà đã rất rõ ràng, nhưng mình tựa như trúng độc muốn tìm hiểu chân tướng.
"Đoán xem tôi là ai?"
Chợt, bên tai vang lên một âm thanh dịu dàng, mắt cũng bị che lại, khóe môi chứa của anh nhếch lên, như vậy còn cần phải đoán sao?
"Nhất định là nai con vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch của nhà anh." Anh cưng chìu cười nói.
Lương Chân Chân buông mắt của anh ra, vòng hông của anh, chuyển tới trước mặt anh, "Em ngốc nghếch chỗ nào? Rõ ràng em là một người mẹ xinh đẹp đáng yêu khéo léo hiểu lòng người thông minh cơ trí."
Cô vừa nói vừa nháy lông mi thật dài, biểu hiện sự xinh đẹp quyến rũ.
"Khụ. . . . . . nai con nhà anh càng ngày càng tự tin rồi." Đằng Cận Tư ho một tiếng, lần đầu tiên anh nghe nai con tự khen mình như vậy, so với trước kia, cô quả thật trưởng thành hơn không ít.
"Trời ơi! Đi vào tắm đi! Bằng không nước sẽ lạnh." Sắc mặt của Lương Chân Chân khẽ biến đen, cô đánh mất thể diện vì muốn ông xã vui lên, bằng không cô sẽ không nói mấy lời tự sướng đó đâu, mới vừa cô giống như Cát gia vậy, gió lạnh thổi, cô không nhịn được rùng mình một cái.
*******
Trong phòng tắm, hơi nước càng ngày càng nhiều, sương mù nóng hổi trêu chọc lòng người, Lương Chân Chân tượng chà lau cơ thể cho ông xã, vuốt ve sau lưng.
Bàn tay nhỏ bé mịn màng của cô sờ qua sờ lại trên người anh, chỉ cần là đàn ông đều sẽ không chịu được, hơn nữa cô gái này là bà xã anh yếu nhất, cố tình địa điểm còn ở trong phòng tắm, dường như anh đã cấm dục lâu rồi, kể từ khi biết nai con mang thai, nghe theo lời dặn của bác sĩ, anh cũng không cùng cô làm.
Vừa nghĩ tới còn phải nhịn 6 tháng, anh đã cảm thấy đau khổ.
"Ông xã, thoải mái không?" Lương Chân Chân xoa đến tay tê rồi.
"Thoải mái." Đằng Cận Tư trả lời trái lương tâm, bờ vai thì thư thái, nhưng nơi nào đó rất khó chịu, anh nhớ mình và nai con từng có mấy lần ở trong phòng tắm. . . . . .
"Có thật không?" Lương Chân Chân nhướng mi, cô rất vui vẻ, được làm chút chuyện cho ông xã, thật hạnh phúc, tay ấn xuống dọc theo cột sống của anh, cho đến thắt lưng, đang muốn ra phía trước chợt bị anh nắm lại.
Giọng nói có chút khàn khàn, "Đừng quậy, đi ngủ đi, tự anh tắm."
Lương Chân Chân không phải đứa ngốc, đã trải qua nhiều như vậy sao có thể không biết gì? Nếu không phải giờ phút này cô mang tiểu bảo bảo, cô cũng không căng thẳng.
"Ông xã, anh. . . . . . Có phải rất là khó chịu hay không?" Cô hỏi rất nhỏ, giọng như ruồi muỗi, trên mặt cũng lặng lẽ đỏ ửng.
"Ngoan, không có việc gì, anh nhịn được." Đằng Cận Tư bị hơi nước nóng hổi làm cho gương mặt nóng lên, lửa dục thiêu đốt trong lòng càng thêm lớn, nhưng anh phải nhịn.
Nghe lời nói của anh, Lương Chân Chân càng thêm đau lòng, nhưng trong bụng mang tiểu bảo bảo 吖! ╮(╯▽╰)╭ thật là khó!
Cô chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài, nằm ở trên giường càng nghĩ càng không có cảm giác, nghĩ tới nghĩ lui, có kinh nghiệm này chỉ có thể là Cát gia rồi, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cô ấy: đã ngủ chưa?
Rất nhanh liền có tin nhắn trả lời: Chưa, sao vậy? Nói đi?
Không có chuyện gì, chỉ là mình muốn hỏi bạn. . . . . . ( lúc nhắn tin, Lương Chân Chân cắn chặt môi, tuy nói hai người là bạn thân, nhưng phương diện này hơi khó có thể mở miệng. )
Rốt cuộc, cô vẫn độc ác nhắn mấy chữ phía sau : trong khoảng thời gian này, hai người từng có. . . . . . Cái đó sao?
Sauk hi gửi đi, trong lòng cô thấp thỏm chờ đáp lại.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, tiếng chuông tin nhắn vang lên, cô vội vã mở ra: không có, anh ấy sợ con bị thương, cho nên, mỗi lần đều là mình giúp anh ấy giải quyết.
O(╯□╰)o Lương Chân Chân sững sờ nhìn tin nhắn mà bạn tốt gửi tới, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, điện thoại di động lại vang lên, tin nhắn lại tới.
Chân phi, vợ chồng vốn là quan hệ thân mật, hơn nữa vào thời điểm này, chúng ta cũng không thể coi thường phúc tính đàn ông, buộc chặt quá mức sẽ làm ra mạng người.
Trong lòng Lương Chân Chân tò mò, ngón tay nhấn phím muốn hỏi cô ấy nữa, nhưng vào lúc này, Đằng Cận Tư mặc áo ngủ đi ra, Lương Chân Chân sợ đến run một cái, điện thoại di động rơi xuống đất, lăn hai vòng, vừa vặn bất động bên chân anh.
"Em lớn như vậy, còn giống như con nít." Đằng Cận Tư khom lưng chuẩn bị nhặt điện thoại di động lên.
"Đừng nhặt!" Lương Chân Chân kích động hô, mới vừa rồi gửi tin nhắn còn chưa xong, nếu như A Tư nhặt điện thoại di động lên, nhất định có thể thấy tin nhắn mà Cát gia gửi tới, cô xấu hổ chết mất!
Cho nên cô lập tức đứng dậy, vọt tới, nhặt điện thoại di động lên, nhưng bởi vì quán tính quá lớn, Đằng Cận Tư bị cô đụng lảo đảo, ngã trên mặt đất, may mắn phía dưới là một lớp thảm dày, anh còn chưa té, chỉ sợ bà xã rơi vào trong ngực anh, anh vội vã đưa tay ôm eo của cô, sợ cô và đứa bé bị thương.
Một loạt sự việc ngoài ý muốn, làm Lương Chân Chân trực tiếp giạng chân ngồi ở trên người Đằng Cận Tư, dĩ nhiên là trong tay cầm chặt điện thoại di động, phản ứng đầu tiên của cô là xóa tin nhắn, trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Bà xã, em còn muốn ngồi bao lâu?" Cho đến khi giọng nói trêu chọc của Đằng Cận Tư vang lên, cô mới chú ý tư thế bất nhã của mình, hai chân mở rộng, giạng chân ngồi ở trên người của ông xã.
Hai người đều mới vừa tắm xong, chỉ mặc áo ngủ, bên trong nhiều lắm mặc một cái quần lót, động tác hai chân mở rộng của cô thật sự là rất mê người, rất nguy hiểm.
"A. . . . . . em. . . . . ." Lương Chân Chân ngượng ngùng muốn đứng dậy, cái mông mới vừa xê dịch, liền phát hiện đụng phải một thứ, rất nhanh, nó liền nổi lên phản ứng rồi.
Trong nháy mắt, mặt của cô liền đỏ đến giống như tôm hùm, nóng ran.
Trong lòng Đằng Cận Tư thở dài, còn nói mình không ngốc nghếch, thật là cô vợ nhỏ làm cho anh đau đầu!
Trên giường, hai người yên lặng nằm một lúc, Lương Chân Chân quay đầu len lén liếc nhìn ông xã tựa như trấn định, nhích gần người anh, đầu đặt lên trên vai anh, "Ông xã, khó chịu sao?"
Cô nói một câu, làm lòng của Đằng Cận Tư lại treo lên rồi, hơi nhíu mày, cô bé này! Vốn còn chưa hạ hỏa, lại tới quyến rũ anh.
Lương Chân Chân thấy anh không nói lời nào, còn tưởng rằng anh sao rồi, trong lòng vẫn nhớ lời Cát gia nói: buộc chặt quá mức sẽ làm ra mạng người. Trong lòng mềm nhũn, chủ động ôm cổ của anh, kéo xuống, đôi môi dán đi lên, ma sá lẫn nhau t, nhàn nhạt hôn, còn lè lưỡi liếm, trong đầu cô nhớ lại trước kia anh hôn mình thế nào, liền học theo để hôn anh.
Cô hôn một hồi, thấy anh không có phản ứng, còn tưởng rằng kĩ thuật hôn của mình không tốt, liền ngừng lại, dán môi của anh bất động, mắt đen nhìn anh không chớp.