Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 389

Sáng sớm ngày hôm sau, khi băng tuyết trên mặt đất còn chưa tan, những bông tuyết lại tung bay theo chiều gió trên bầu trời, gió bắc gào thét, trên đường người đi đường đều hạ thấp vành mũ, co người lại bước về trước, mong muốn có thể chạy càng nhanh càng tốt.

Lúc ra ngoài Kiều Tuyết Nghiên đã chuẩn bị đầy đủ, bên ngoài rất lạnh, gió rét lạnh thấu xương, cô nghĩ mẹ sắp phẫu thuật, chắc chắn sẽ ở lại đó rất lâu, e rằng mình sẽ không về được, nên rõ ràng mang theo nhiều quần áo.

Có thể là vì băng tuyết tan ra, trên mặt đường có hơi trơn trượt, tài xế lái xe chạy thật sự chậm, các hành khách cũng rất thông cảm, dù sao liên quan đến sự an toàn của họ, không thể qua loa.

Vì vậy mà bình thường chỉ cần nữa tiếng chạy xe, hôm nay lại cần tới một tiếng chạy xe, Kiều Tuyết Nghiên liền vội vã chạy tới bệnh viện, sợ mẹ chờ lâu.

Không biết vì sao, cô cảm giác được bầu không khí rất lạ, mí mắt phải không ngừng giật, dù thế nào trong lòng cũng thấy bất an, dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó.

"Cô Kiều, xin chờ một chút." Khi cô chuẩn bị đẩy cửa vào phòng bệnh của mẹ thì nghe thấy y tá gọi mình, cô không khỏi đưa mắt liếc nhìn.

Y tá lại gần, vẻ mặt phức tạp nhìn cô: "Bà Thẩm . . . . . . Đã mất rồi"

"Cái gì gọi là mất?"Giọng nói của Kiều Tuyết Nghiên rất xao động.

"Bà Thẩm. . . . . . Cắt cổ tay tự sát." Y tá thực bình tĩnh nói ra sự thật.

Trước mắt Kiều Tuyết Nghiên bắt đầu xuất hiện những lấm chấm nhỏ, tin mẹ chết với cô giống như sấm sét giữa trời quang, rõ ràng ngày hôm qua còn rất tốt, bây giờ liền rõ ràng như mây mờ trăng tỏ sáng tỏ, đột nhiên làm sao có thể. . . . . . Tự sát?

"Sau khi tôi rời khỏi, có phải có những người khác đã tới phòng bệnh của mẹ tôi hay không ?" Cô lớn tiếng hỏi.

"Không có, sau khi cô rời khỏi, tôi còn kiểm tra lại một lần, còn cùng bà Thẩm tán gẫu một lúc, khiến bà yên tâm nghỉ ngơi, giọng điệu khi nói chuyện của bà ấy với tôi cũng rất bình thương, không cảm giác được bà ấy sẽ làm như vậy, thật sự thật xin lỗi, bệnh viện chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy tình huống như vậy xảy ra."

"Mẹ tôi bà ấy ở đâu? Tôi muốn nhìn bà." Kiều Tuyết Nghiên cắn môi nói.

"Mời." Y tá dẫn cô lên phía trước.

Khi ngủ vẻ mặt của Thẩm Ý Linh thật bình thản, tùy ý nhắm mắt lại để cho Kiều Tuyết Nghiên kêu khóc thế nào cũng không nói chuyện, rất nhiều bác sĩ và y tá cũng không thể lý giải được hành động tự sát của bà Thẩm, rõ ràng còn có hi vọng , làm sao có thể coi thường mạng sống của mình như vậy ?

"Cô Kiều, di vật của bà Thẩm chúng tôi không hề động tới, còn ở trong phòng bệnh, nói không chừng sẽ có thể cho cô biết được câu trả lời cô muốn biết đến đáp án." Cô y tá nhẹ giọng nói.

"Cám ơn mọi ngươi." Cô tùy ý nói cám ơn mọi người, Kiều Tuyết Nghiên gạt nước mắt, mặc dù Thẩm Ý Linh không phải là mẹ ruột của cô, nhưng ơn nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, đối với cô mà nói, đó là sự thương yêu không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào, mà bây giờ, bà lại bỏ mình mà ra đi như vậy.

Không phải là phẫu thuật thất bại, mà là. . . . . . Tự sát?

Vì sao muốn tự sát chứ? Vì sao lại như vậy?

Cô thật không nghĩ ra, cảm giác tất cả những chuyện xảy ra gần đây quá mức mơ hồ, bắt đầu từ việc cô không phải con gái ruột của mẹ, hàng loạt sự thật dần hé mở, khiến cô không kịp trở tay.

Mới vừa ra khỏi phòng bệnh, bất ngờ nhìn thấy Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư bước tới, trong lòng liền bốc lên một luồng phẫn nộ, những suy nghĩ trong lòng vào hôm qua đã được chứng thật, nhất định chuyện mẹ chết có liên quan với họ, nhất định là bọn họ đã nói gì đó với mẹ, nếu không mẹ đang tốt sao có thể tự sát?

"Mệt tôi vẫn đối xử với hai người như bạn bè mà vẫn các ngừơi lại trêu đùa tôi như con khỉ! Mẹ nói đúng, các người là những kẻ có tiền đều có dụng ý xấu, chỉ sợ tiếp cận tôi là có mục đích mà !"Giọng nói Kiều Tuyết Nghiên lên rất cao.

Lương Chân Chân cùng tới đây với ông xã, muốn động viên tinh thần cho anh, khi đang trên đường liền bất ngờ nhận được điện thọai của bác sĩ Trần, nói Thẩm Ý Linh cắt cổ tay tự sát, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy sự khiếp sợ và không dám tin.

Tự sát? Người phụ nữ như Thẩm Ý Linh lại có can đảm tự sát ư?

"Có dụng ý xấu sao? Mang theo mục đích ư?" Lương Chân Chân hừ lạnh một tiếng, khi Kiều Tuyết Nghiên nói ra những lời đó, sắc mặt A Tư đã muốn đen lại, liền giành nói trước anh: "Từ lúc đầu khi chúng ta quen biết tới bây giờ, cô dựa vào lương tâm của mình mà xem thử, có lần nào tôi chủ động tới tìm cô hay không? Hay chúng tôi có làm gì có lỗi với cô hả? Khi cô tìm tôi để mượn tiền, tôi có từng do dự qua không? Trước khi nói chuyện phải suy nghĩ, đừng mở miệng toàn những lời bẩn thỉu!"

"Cô cho tôi mượn tiền là vì bà là mẹ của các người." Kiều Tuyết Nghiên phẫn nộ phản bác.

Trên mặt Đằng Cận Tư nổi lên một tầng khí lạnh, rét lạnh cả người.

"Thật sự là buồn cười! Xin hỏi cô dựa vào đâu mà nghĩ bà ta với chúng tôi có quan hệ với nhau? Có một lần gặp nhau, bốn người chúng ta ngồi chung một bàn, mẹ cô có chủ động nói chuyện với chúng tôi hay thể hiện bất kỳ sự thân thiện nào không? Hay ở trước mặt cô nói với chúng tôi câu nào hả?" Giọng nói của Lương Chân Chân lạnh lùng, khóe môi gợi lên nụ cười chế nhạo.

Nói ra những lời này khiến cho Kiều Tuyết Nghiên sững sờ cả người, nghĩ lại từ lúc biết nhau tới bây giờ, quả thật Lương Chân Chân không có chủ động gọi điện thoại cho mình, mỗi lần gặp đều là. . . . . . Vô tình gặp được; về chuyện ở quán cà phê lần trước, sắc mặt của mẹ với họ vốn không hề tốt rồi, đừng nói tới nói chuyện chủ động và thân thiện với bọn họ; ở nhà, cũng chưa bao giờ chủ động đề cập tới bọn họ, trừ phi mình chủ động nhắc tới, sau đó mẹ sẽ lại ngăn cản mình gần gũi với họ . . . . .

."Ngày hôm qua mẹ còn rất tốt, nhưng mới nghe về các người, bà liền tự sát, chẳng lẽ chuyện này với hai người không có chút quan hệ nào sao?" Cô chất vấn hai mắt của cô rưng rưng.

"Thật là chuyện cười mà! Việc bà ta chết có lien quan gì với chúng tôi hả? Một người phụ nữ bỏ rơi con trai ruột của mình hơn ba mươi năm, trong những năm đó chưa bao giờ trở về nhìn xem con mình một lần, cũng chưa từng gọi điện thoại thăm hỏi sức khỏe con có khỏe không, mà sau ba mươi năm gặp lại, cũng coi như người xa lạ, lại còn muốn quên đi tất cả, bây giờ chỉ muốn cuộc sống yên bình, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu cô có một người mẹ như vậy, cô sẽ tha thứ cho bà ta sao? Hay là như chúng tôi cho bà mượn tiền trị bệnh, còn vì bà ta mà nhờ bệnh viện giấu tên rồi quyên tủy, đây là muốn hại bà ư?" Lương Chân Chân nghiêm khắc từng chữ, hùng hổ dọa người.

Kiều Tuyết Nghiên ngẩng đầu nhìn hai người, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp mù mịt không rõ ràng, Lương Chân Chân nói những lời hợp lý như vậy, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được mẹ lại là người như vậy.

Đúng vậy, lần trước nếu không phải trong lúc Nam Cung Thần vô tình nói ra đã nhìn thấy tấm hình của mẹ chụp một nhà ba người, căn bản cô sẽ không tin rằng trước khi lấy ba mẹ đã từng kết hôn, bởi vì vợ chồng họ đằm thắm như vậy, mà mình như hòn ngọc quý trên tay bọn họ, lại thêm cưng chiều, trước mặt cô chưa bao giờ nói về thành phố C, trong nhà cũng không có bất kỳ tấm hình nào của bà.

Chỉ có hai loại khả năng, vốn dĩ bà chưa từng tới đó; hoặc, chính bà muốn hoàn toàn vứt bỏ.

Lại nói, cô cũng là đứa nhỏ không có cha mẹ ruột, thật sự cô rất muốn biết vì sao cha mẹ ruột không cần mình, bất kể câu trả lời là như thế nào, đều đã làm người ta thương tâm.

Bỗng nhiên cô liền hiểu rõ nỗi đau khổ của Đằng Cận Tư , là mình quá xúc động, nghe tin mẹ chết thì đầu óc không còn tỉnh táo, mất đi lý trí mà rống to với chị Lương và anh Đằng.

Khi cô muốn nói lời xin lỗi, thì họ đã rời khỏi, trong lòng buồn bã vô cùng, bắt tay vào thu dọn mọi thứ trong phòng bệnh, mẹ mất rồi, cô nên đi nơi nào?

Ở thành phố C này, e rằng cô không thể trụ nổi nữa, nhiều người quen, nhiều nơi quen thuộc, dễ dàng gợi lên chuyện thương tâm.

Có lẽ, cô nên trở lại bệnh viện nơi mình sinh ra, nói không chừng còn có thể tìm được một ít manh mối về thân thế của mình, dù sao thì cũng tốt hơn là không biết gì.

Khi dọn dẹp giường bệnh, lại có thể phát hiện hai lá thư ở dưới gối, cô cầm lên thì thấy, trên một lá thư viết: Gởi con gái Tiểu Nghiên, trên một cái khác là chỗ trống, đại khái cô cũng đoán được là cho ai .

Tiểu Nghiên:

Xin tha thứ mẹ không từ mà biệt, mẹ rất yêu con cũng không nỡ bỏ con.

Bỏ lại một mình con sống cô đơn ở trên đời này là mẹ không đúng, nhưng mẹ không có dũng khí để sống tiếp, giống như mang theo lỗi lầm rất lớn trên lưng, dồn nén đến không thể nào thở nỗi.

Vốn tưởng rằng mẹ có thể hoàn toàn vứt bỏ, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, nhưng mãi đến bây giờ mẹ mới phát hiện, mẹ chỉ đang trốn tránh mà thôi, không muốn đối diện mọi chuyện, cho nên vô hình trung làm tổn thương rất nhiều người, mẹ thực áy náy.

Tiểu Nghiên, thật ra con cũng không phải con gái ruột của mẹ. Ngày đó, mẹ và mẹ ruột của con đều bị đẩy vào cùng phòng phẫu thuật, con của mẹ vừa sinh ra liền chết, mà khi đó mẹ của con cũng bị xuất huyết quá nhiều, không thể nào cứu được, tuy rằng mẹ và bà ấy chỉ kém chỗ một ngày, nhưng dựa vào lời nói hành động của bà ấy, bà rất yêu con, cũng chờ con được sinh ra, bà ấy còn nói với mẹ rằng ba con là một người lính, chỉ tiếc trong một nhiệm vụ chiến đấu đã hy sinh, con là kết tinh tình yêu của họ.

Vẫn còn nhớ rõ lúc ấy mẹ thấy tình cảnh của con trong phòng cho trẻ sơ sinh, hai má trắng mịn, mắt to lúng liếng, mở miệng cười với mẹ, dáng vẻ vui sướng hoa chân múa tay khiến cho tình cảm dịu dàng tràn đầy trong lòng mẹ, không chút suy nghĩ liền nhận con về nhà nuôi dưỡng .
Bình Luận (0)
Comment