Lương Chân Chân là đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của ba, cô vội vàng bước tới gần, nhưng hai mẹ con Liễu Tình lại bước tới trước, nắm lấy tay của Thẩm Bác Sinh, giả vờ than khóc thảm thiết.
"Cút!" Đằng Cận Tư bực mình cau mày.
Hai mẹ con của Liễu Tình bị khiếp sợ bởi sự lạnh lùng và tàn bạo của anh, liếc mắt nhìn nhau, thân thể vẫn đứng im như cũ, dựa vào cái gì mà bọn họ phải đi ra ngoài? Hai người mới là vợ và con gái của Thẩm Bác Sinh trên danh nghĩa pháp luật.
Người cần cút ra ngoài phải là người khác chứ!
"Tôi xem thường việc đánh phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho hai người, hai người có thể đánh vào mặt bà xã của tôi sao? Đừng nói tôi không cho hai người cơ hội, là hai người không biết tốt xấu! Trong thế giới của Đằng Cận Tư này, luôn luôn làm theo nguyên tắc có thù phải trả, việc tôi thích làm nhất là dùng gậy ông đập lưng ông, đương nhiên, còn phải xem việc này có đáng được chú ý . . . . . ."
Bây giờ toàn bộ sự nhẫn nại của Đằng Cận Tư đối với hai mẹ con họ đã bị tiêu hao gần hết, lần này cho dù ai nói tốt, cũng không thể khiến cho anh ra tay lưu tình.
Nghe anh dằn từng chữ cuối cùng, trong lòng Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã cùng lúc xuất hiện ý nghĩ không tốt, đương nhiên họ biết thái độ làm người của Đằng Cận Tư, nổi tiếng tàn nhẫn vô tình.
Còn việc anh nói về cơ hội thứ hai và thứ ba, từ đầu đến cuối hai người đều không tin, nhất định là lừa gạt, làm sao mà anh có suy nghĩ tốt như vậy? Cho họ ba cơ hội chứ? Thật sự có lòng tốt như thế thì anh đã không phải là Đằng Cận Tư!
Căn cứ vào bình thường, suy nghĩ của bọn họ là đúng, nhưng mà hai người lại quên Đằng Cận Tư là một người đàn ông rất yêu thương bà xã của mình, vì bà xã anh có thể nhượng bộ mọi chuyện.
"Anh nghĩ bây giờ tôi còn sợ gì? Dù sao tôi đã thê thảm rồi có thê thảm hơn nữa cũng đâu có sao? Anh có bản lĩnh liền nhắm vào tôi này!" Thẩm Quân Nhã hoàn toàn không đếm xỉa điều gì, nói ra giống như mình không sợ trời không sợ đất.
"Cút ra ngoài! Tôi không muốn phải nói thêm lần nữa!" Dường như ánh mắt lạnh lẽo của Đằng Cận Tư có thể xuyên thấu cô ta, khiến cô ta không có cách nào trốn tránh.
Có ít người, trời sinh đã có được khí thế rất mạnh, một ánh mắt hay một động tác cũng có thể giết người trong vô hình, khiến cho người ta không tránh được.
Vừa vặn Đằng Cận Tư lại là người như thế, anh không giận thì thôi, một khi tức giận, nhất định sẽ làm núi lở đất rung, cho nên, tốt nhất là đừng đối nghịch với anh.
Nếu không thì tự nhận lấy hậu quả!
"Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải cút ra ngoài hả? Các người mới là người phải đi." Liễu Tình quát chói tai, hoàn toàn không nhìn đến ông xã đang nằm trên giường bệnh.
Thẩm Bác Sinh không có tỉnh lại, chỉ là động đậy một tý như thế, lập tức liền yên tĩnh lại, đúng như lời bác sĩ nói thì tiềm thức của ông không muốn tỉnh lại đối mặt với mối quan hệ gia đình rối bời.
"Dù cho nhà họ Liễu là dòng họ thương nhân có chút danh tiếng ở thành phố C này, thì tôi chỉ cần dùng một đầu ngón tay nhỏ của mình cũng có thể nhổ tận gốc rễ của các người dễ như trở bàn tay! Khiến cho các người không có biện pháp làm ăn mày nữa kìa, vẫn còn nữa, các người đừng tưởng rằng gia sản nhà họ Thẩm còn nhiều hơn, ở trong mắt của tôi, không đáng một đồng. Tôi có cả nghìn vạn phương pháp đối phó với hai người, các người đều đã trải qua hết nhiều việc rồi, chắc hẳn sẽ không để ý việc có thể bị bán ra nước ngoài đâu nhỉ, thế nào? Có muốn thử không hả?" Đằng Cận Tư nói chậm rì, khóe môi chậm rãi nỗi lên nụ cười âm u lạnh lẽo.
"Ma quỷ! Cậu là đồ ma quỷ biến thái!" Dường như Liễu Tình nổi điên quát lên.
Lương Chân Chân nhíu mày chặt lại, nếu còn tiếp tục ầm ỹ như vậy, chắc chắn ba sẽ bị đánh thức, vì sao hai mẹ con họ không thể yên tĩnh một tý chứ?
Còn liên tục kêu gào ầm ỹ như vậy ở chỗ này?
"Tôi đếm một. . . .hai. . . ." Đằng Cận Tư sắp đến cực hạn, hai mẹ con họ thật đáng ghét tột cùng, với tính tình của anh cũng thật mong muốn hai người này lập tức biến mất ở trên thế giới này!
"Mẹ, mình ra ngoài thôi." Thẩm Quân Nhã vội vàng lôi kéo Liễu Tình rời khỏi, bây giờ cô ta đã không có thanh danh, nhưng cô ta còn có tiền, nếu như cả tiền cũng bị mất thì thật sự là không thể giở trò gì được nữa rồi!
Cô ta nhất định không sống cuộc sống nghèo hèn, một khi không có tài sản của gia đình, cô ta liền mất tất cả, chắc chắn những người mà cô ta từng xem thường sẽ cùng nhau chế giễu lại cô ta, cô ta không thể chịu nổi việc này.
Đó là lý do mà cô ta rất biết điều bước ra ngoài trước, trứng chọi đá, vậy khẳng định chỉ có một chữ là thua mà thôi.
Liễu Tình bị con gái buộc phải ra ngoài, không phải là bà không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu ngầm của con gái, dù cho trong lòng không muốn để ý tới nhưng chỉ có thể bước ra trước.
Trong phòng bệnh tạm thời yên tĩnh.
Lương Chân Chân hơi mệt mỏi ngồi lên ghế, ngơ ngác nhìn ba đang nằm mê man trên giường, xoa huyệt thái dương của mình, thật là làm ầm ĩ hết sức.
"Nai con, còn đau không?"Ánh mắt lạnh nhạt của Đằng Cận Tư gần như tan biến hết, chỉ còn lại cưng chiều dịu dàng, rõ ràng còn dấu vết đỏ lên như vậy, chắc chắn là bàn tay dùng lực rất mạnh, nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng anh lại hừng hực bốc cháy lên ở trong lòng của anh.
"A Tư, cuối cùng em đã biết đại khái vì sao cuối năm ba cũng không muốn về nhà, ông thà rằng ở lại trong công ty làm thêm giờ, vẫn không muốn. . . . . . Đầu của em nha, thật muốn vỡ ra, bây giờ lỗ tai liên tục vang lên tiếng ong ong." Lương Chân Chân cười châm biếm.
Mặc dù cô không có nói thẳng với Đằng Cận Tư, nhưng ý nghĩ đã rõ ràng cả rồi.
"Uh, sẽ không như vậy nữa, có đôi lúc nên tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn, nếu không mình sẽ là người bị nạn." Đằng Cận Tư giơ bàn tay đầy vết chai của mình dịu dàng xoa hai má sưng đỏ của bà xã, tràn đầy thương tiếc.
Lương Chân Chân không hề phản bác, có thể là cô đã nghĩ rằng bản tính của con người quá tốt đẹp mà thôi.
"Em nghe lời anh." Khóe mắt của cô để lộ ra sự dịu dàng.
"Bác sĩ nói, bệnh của bác Thẩm chỉ cần nghĩ ngơi thật tốt, thì sẽ không có gì đáng lo, trái lại anh lo lắng cho mặt của em hơn, bây giờ việc mà An An và Nhạc Nhạc thích nhất là thò tay làm loạn, anh sợ em sẽ bị cuốn theo." Đằng Cận Tư cau mày nói.
"Không sao, em cũng đâu có trẻ con như vậy chứ." Lương Chân Chân hờn dỗi liếc mắt nhìn anh.
"Bây giờ em phải nghe lời anh. An An và Nhạc Nhạc sẽ không nể tình em là mẹ mà nhẹ tay đâu."
Đằng Cận Tư kiên trì theo ý mình, ra ngoài gọi y tá tới, khiến cho cô ta xoa thuốc lên khuôn mặt sưng đỏ của bà xã, nhất định phải có hiệu quả ngay mới được.
Trong lòng Lương Chân Chân hiểu được lý lẽ trong lời nói của ông xã, bàn tay nhỏ bé của An An và Nhạc Nhạc rất thích cào vào mặt và tóc của cô —— điều đó vẫn thường xảy ra.
Đáng lẽ Đằng Cận Tư muốn đến công ty giải quyết công việc, nhưng sự việc vừa xảy ra làm anh không yên tâm để bà xã ở lại đây một mình, vì vậy cũng ở đây chờ đợi.
Sau ba giờ, Thẩm Bác Sinh tỉnh lại, ông liếc mắt nhìn thì thấy khuôn mặt sưng đỏ của con gái, giọng điệu thở dài: "Hóa ra, ba không phải đang nằm mơ, mọi chuyện xảy ra là thật."
"Ba, ba khỏe không?" Lương Chân Chân ân cần hỏi han.
"Chân Chân, ba xin lỗi con, lại khiến con tủi thân rồi." Trong giọng nói của Thẩm Bác Sinh là từng mảnh thê lương, không cần đoán, cũng biết là bị hai mẹ con Liễu Tình đánh.
"Ba, ba có nhớ năm ngoái ba với con ăn cơm tại tiệm cơm Tây không? Trước mặt người nhiều như vậy mà Thẩm Quân Nhã làm nhục con, con nhịn, sau đó con cũng không tìm cô ta gây chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là con rộng lượng đến nỗi tùy ý người ta cưỡi lên đầu muốn làm gì thì làm."
Giọng điệu Lương Chân Chân nhẹ nhàng, dừng một chút, tiếp tục nói: "Con tự nói với chính mình, cô ta là con gái của ba, bản tính của cô ta rất tốt, phải chừa cho cô ta một đường lui, con cho cô ta ba cơ hội, nhưng mà hôm nay hai mẹ con họ đã dùng hết hai lần cơ hội còn lại rồi, con cũng là con gái của mẹ, nếu mẹ biết con bị người khác bắt nạt, chắc chắn bà sẽ rất khó chịu trong lòng . . . . . ."
Giọng nói của cô càng nghẹn ngào, có chút thê lương.
"Con gái, đừng nói nữa, ba đều hiểu được." Thẩm Bác Sinh vội vàng lên tiếng ngăn cản cô nói tiếp.
Ông thở dài trong lòng, nếu không phải Chân Chân còn nhớ đến tình chị em, thì Nhã Nhi đã sớm chết cả nghìn cả vạn lần rồi, nhưng con bé còn không chịu hối cải, càng ngày càng quá đáng . . . . .Ra tay đánh người!
Đằng Cận Tư nuông chiều bà xã đã không phải là bí mật ở thành phố C này rồi, làm sao anh ta có thể nhìn người phụ nữ mình yêu thương bị người ta bắt nạt mà không ra tay được chứ? Đây chắc chắn không phải tác phong của anh!
Phản kích, đó là không sớm thì muộn cũng xảy ra thôi.
Đều là con gái của ông, nhưng ông đã không thể tìm được lời nào thích hợp để miêu tả đứa con gái lớn, tính xấu không đổi, hồ đồ ngu xuẩn, không khéo léo, bụng dạ hẹp hòi, còn nhỏ hơn cả lỗ cây kim.
"Ba, bác sĩ nói bởi vì ba làm việc quá vất vả mà té xỉu, với lại huyết áp của ba hơi cao, nhất định phải được nghỉ ngơi, A Tư có một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, không bằng ba đến đó ở, hoàn cảnh ở đó cũng rất tốt, rất thích hợp để ba dưỡng bệnh, lúc nào rỗi rãi con sẽ dẫn An An và Nhạc Nhạc tới thăm ba." Ánh mắt Lương Chân Chân nhìn ba tràn đầy mong đợi.
"Được." Thẩm Bác Sinh gật đầu.
Dù ông biết được suy nghĩ của con gái, nhưng cũng phải nhắm mắt làm ngơ! Bây giờ, chắc chắn Đằng Cận Tư sẽ có hành động, mà bản thân mình lại không thể bận tâm tới, có biết cũng chỉ làm mình phiền não hơn thôi, không có chút ảnh hưởng nào.
Ôi. . . . . . Mà thôi!