Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 407

【Nắm tay nhau cùng chung sống tới già 】 Ngoại truyện ngọt ngào16

Đương nhiên Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân sẽ không đả kích sự tự tin của con gái, hơn nữa, xác thực thì bức tranh của con bé không xấu lắm, đứa nhỏ mới bốn tuổi thôi, không thể yêu cầu quá cao, phải được khích lệ thỏa đáng.

An An bĩu môi, cách cư xử của ba mẹ quá rõ ràng .

Nhưng Nhạc Nhạc lại hết sức vui vẻ, quấn quít nũng nĩu với ba, cứ không chịu xuống, từ đầu tới cuối quấy rối Đằng Cận Tư không có cách nào làm việc được, chỉ có thể dỗ dành chơi đùa với con bé.

Lương Chân Chân tức giận liếc mắt nhìn anh, dường như muốn nói: Cần phải đến phòng sách.

Không có việc gì. Đằng Cận Tư dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói với bà xã, chơi đùa với con gái cũng là điều cần thiết mà.

Sáng chủ nhật, Mạc Đông Lăng gọi điện thoại tới, nói muốn mang hai đứa con trai đến trường đua ngựa để cưỡi ngựa, hỏi anh hai có muốn mang An An và Nhạc Nhạc đi cùng hay không.

Không đợi Đằng Cận Tư trả lời, Nhạc Nhạc đang ở trong lòng ngực của anh mắt sắc nghe được, liền mạnh mẽ la hét muốn đi.

Đằng Cận Tư không có biện pháp, đành phải đồng ý.

"Oa! Thật muốn đi cưỡi ngựa mà!" Công chúa nhỏ vui vẻ nhảy loạn ở trên giường.

"Qua đây, mẹ mặc quần áo cho con, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ không được cưỡi ngựa." Lương Chân Chân cố ý hù dọa con gái.

"A." Nhạc Nhạc ngoan ngoãn chạy tới phối hợp mặc quần áo với mẹ, mà bên kia, An An đã mặc xong chỉnh tề, lặng lẽ vào nhà tắm rửa mặt.

"Ông xã, nếu không thì gọi hai nhà Giai Ny và Cát Gia cùng đi chung, dù sao cũng là Chủ nhật, đúng lúc mọi người tụ tập." Lương Chân Chân vừa mặc quần áo cho con gái vừa nói.

"Ừ, em quyết định là được rồi." Đằng Cận Tư không nghĩ ngợi gì nói, từng lời nói hành động trong cuộc sống đã thể hiện ra sự nuông chiều.

Đôi mắt Lương Chân Chân cúi xuống, cầm lấy di động phân biệt gọi cho hai người bạn tốt, cả hai người thật sảng khoái đồng ý, dù sao cũng khó có được một ngày Chủ nhật tốt như vậy, trời trong, ánh nắng rực rỡ.

Thực thích hợp đi ra ngoài, nhất là tụ tập một chỗ với cả đám bạn tốt.

*****

Tràng đua ngựa ở phía tây ngoại ô lớn nhất thành phố C, bốn chiếc xe limousine lần lượt dừng xe theo vị trí, cả tốp người bước xuống.

Vợ chồng Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân, với con trai và con gái: An An và Nhạc Nhạc. ( đều bốn tuổi )

Vợ chồng Mạc Đông Lăng và Milla Bối Nhi, với hai đứa con trai: Mạc Thừa Diệp và Mạc Thừa Hạo. ( đứa một tuổi, đứa hai tuổi, vốn dĩ Mạc Đông Lăng trông chờ bà xã sinh con trai , kết quả vừa sinh ra, lại là như vậy, anh không biết phải làm sao. )

Vợ chồng Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny, với con gái Quan Diệc Ưu hai tuổi.

Vợ chồng Đỗ Triêu Hàng và Cát Xuyến, cùng với con trai Đỗ Nhất Thần bốn tuổi.

Tất cả gộp lại là mười bốn người, thế trận có chút lớn, ông chủ tràng đua ngựa tươi cười, mời tất cả những vị Phật lớn này bước vào trong, cũng phân phó những con ngựa tốt nhất cho họ, ngay cả những người bạn nhỏ cũng mỗi người một con.

Đương nhiên, ngựa để cưỡi của những người bạn nhỏ đều còn nhỏ mà thôi.

Vì tuổi của Mạc Thừa Hạo và Quan Diệc Ưu còn quá nhỏ, căn bản là không ngồi được, cho nên cả hai chỉ có thể chơi đùa với ngựa con Tiểu Mã.

Trên bãi cỏ xanh mượt, người hăng hái nhất là Nhạc Nhạc, đặc biệt thay đổi một bộ trang phục cưỡi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi trên lưng con ngựa con Michael cao khoảng 90 li, bắt chước kiểu dáng như đang lôi kéo dây cương, điều kiện trước tiên là phải có người thuần phục ngựa dắt, nếu không con bé cũng không dám.

Mạc Thừa Diệp nổi tiếng không sợ gì, trong mấy đứa nhỏ, cậu lớn tuổi nhất, đã theo ba tới trường đua ngựa từ rất lâu, vì vậy mà có nhiều kinh nghiệm về thuật cưỡi ngựa, có thể tự cưỡi ngựa chơi đùa khắp nơi.

An An thuộc loại thông minh , học cái gì cũng rất nhanh, không bao lâu có thể tự cưỡi con ngựa con Tiểu Mã .

Lòng can đảm của Đỗ Nhất Thần không lớn, cho nên trong một lát cũng không hoàn toàn bắt chước được, chỉ có thể để cho người thuần phục ngựa dắt đi, nhưng cũng tràn trề hưng phấn, đứa nhỏ thôi mà! Đều thích những việc mới mẻ cả. .

Mạc Thừa Hạo và Quan Diệc Ưu chỉ có thể hoàn toàn để cho mẹ của mình giúp đỡ mới có thể ngồi vững vàng, lúc đầu cũng rất sợ hãi, nhưng từ từ, nhìn thấy các anh và các chị có thể tự mình chơi đùa, lòng dũng cảm cũng lớn hơn.

Trong chốc lát, tiếng hoan hô liên tục không ngừng, mọi người chơi đùa rất vui vẻ.

"Ba, con rất thích con ngựa Tiểu Bạch này, ba mua về nhà đi được không?" Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc hăng hái nói.

Đằng Cận Tư không biết làm so, chỉ có thể nhìn bà xã xin giúp đỡ.

"Nhạc Nhạc, con ngựa không phải thú cưng, nó phải ở trong môi trường riêng biệt mới có thể tiếp tục sinh tồn, con bắt nó mang về nhà, nó không có đồng bọn, không có thức ăn, chết đói thì làm sao bây giờ?" Lương Chân Chân rất kiên nhẫn dạy dỗ con gái. Bên trong nhỏ bé.

"Nhưng mà. . . . . . Con rất thích!" Công chúa nhỏ nũng nịu vễnh môi.

"Như thế này được không? Mẹ sẽ mua nó cho con, nhưng nó chỉ có thể được nuôi ở đây, mỗi tuần con có thể tới đây chăm sóc nó một chút."

Công chúa nhỏ Nhạc Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy mẹ nói rất có đạo lý, liền gật đầu.

Nhìn thấy con gái gật đầu, trong lòng Lương Chân Chân thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Nhạc là một cô bé thích mọi thứ mới mẻ, nhìn thấy cái gì cũng muốn, thói xấu này không tốt, về nhà phải dạy dỗ tốt mới được!

Nửa tiếng sau, Nhạc Nhạc cảm giác mình học xong, liền nói với người thuần phục ngựa: "Chú không cần phải dắt cháu nữa, cháu có thể làm được."

"Thật sự có thể chứ?" Người thuần phục ngựa vẫn không yên tâm hỏi lại.

"Đương nhiên." Công chúa nhỏ kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt liếc nhìn Mạc Thừa Diệp, rất không phục cậu ta lại có thể cưỡi ngựa tốt như vậy, còn có anh hai, không cần người dắt, cũng có thể tự mình xoay quanh .

Bọn họ đều có thể làm được, đương nhiên cũng không thành vấn đề với cô!

Cho nên, bi kịch đã xảy ra ——

Không biết cô bé đá vào chỗ nào, kết quả khiến ngựa con Tiểu Mã sợ hãi, lao đi nhanh, dọa cô bé phải thét chói tai, như vậy, ngựa con Tiểu Mã càng sợ, càng không có xu thế dừng lại.

Trái tim mọi người đều treo lên cao, liền rớt xuống lập tức, lúc cao lúc thấp.

"Oa ô ô. . . . . . Ba, ba. . . . . ." Nhạc Nhạc khóc thét lên, thân mình bé nhỏ lảo đảo ở phía trên, giống như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Lúc ấy chỉ có Mạc Thừa Diệp là ở gần cô bé nhất, những người khác nước xa không cứu được lửa gần, ngoại trừ lo lắng suông vẫn là lo lắng suông, may mắn Mạc Thừa Diệp thông minh, cưỡi ngựa theo Nhạc Nhạc, muốn tìm cơ hội liền cứu Nhạc Nhạc, để ngừa xảy ra việc đau buồn hơn.

Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là đứa bé bảy tuổi, sức lực rất nhỏ, đồng thời cứu cô bé , cả hai người cùng rơi xuống, trái lại cậu rất dũng cảm che chở Nhạc Nhạc trong lòng.

"Nhạc Nhạc!" Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân vội vàng chạy tới, trong lòng vô cùng lo lắng.

"Mạc Mạc!" Mạc Đông Lăng và Milla Bối Nhi cũng chạy vội tới, trong lòng cầu nguyện bọn nhỏ bình yên vô sự.

"Oa!" Nhạc Nhạc kéo cổ họng khóc to, thật ra ngựa con Tiểu Mã không cao lắm, ngã xuống cũng sẽ không có nguy hiểm đặc biệt, nhưng bởi vì con ngựa chạy nhanh, trình độ nguy hiểm liền gia tăng rất nhiều, hơn nữa cô bé chỉ mới bốn tuổi, khó tránh khỏi sợ sẽ.

May mà Mạc Thừa Diệp che chở cô bé vào trong ngực, cái chính là bị dọa sợ mà thôi; trái lại Mạc Thừa Diệp, tình trạng thương tích của cậu nặng hơn một chút, ngã gãy xương tay.

"Mẹ. . . . . ." Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy mẹ liền bổ nhào vào trong lòng mẹ, khóc thương tâm.

"Con gái ngoan, nói cho mẹ biết, ngã đau chỗ nào , chúng ta đi bệnh viện được không?" Lương Chân Chân đau lòng vỗ sau lưng của con gái, kiểm tra tỉ mỉ rồi cả người con bé, phát hiện chỉ bị trầy da một chút thôi.

"Mạc Mạc, hôm nay con rất dũng cảm, con bị gãy tay hả ?" Mạc Đông Lăng bế con trai lên, phát hiện tư thế tay phải của cậu có chút kỳ lạ, không thể không hỏi.

" Giống như là tay bị. . . . . . Chặt đứt vậy." Trên trán Mạc Thừa Diệp mồ hôi lạnh toát ra chảy ròng ròng, mệt mỏi trả lời.

Nghe nói như thế, hai mắt Nhạc Nhạc đẫm lệ nhìn lại về phía cậu, miệng mỏng , trong lòng cảm xúc thực phức tạp, thật ra cô bé vẫn cũng không thích anh Mạc Mạc chút nào, ai bảo cậu ta thường hay bắt nạt mình, nhưng mà. . . . . . Cậu ta lại có thể vì cứu mình mà gãy xương như vậy . . . . . .

"Mình xem thử." Quan Hạo Lê vội vàng đã đi tới, anh là bác sĩ chuyên nghiệp, nhìn thoáng qua liền biết đại khái: "Mức độ gãy xương cánh tay thấp, trước tiên cần tìm một tấm ván để cố định đơn giản, sau đó đưa tới bệnh viện."

Sau khi tiến hành làm cấp cứu đơn giản, đoàn người liền nhanh chóng lao tới bệnh viện , hoàn toàn không có người thích cưỡi ngựa nữa, chỉ sợ sau này, mọi người sẽ không còn muốn bàn bạc gì tới việc cưỡi ngựa, đây là bóng ma!

Sau khi mọi người rời khỏi, ông chủ kia ra sức răn dạy và quở mắng người thuần phục ngựa một trận, trông nom ra sao vậy! Lại có thể để xảy ra việc này? Tương đương với tổn thất vài người khách lớn!

*****

Trong bệnh viện, thương thế của Mạc Thừa Diệp đã không còn đáng ngại, cánh tay đã được bó bột, nằm im lặng ở trên giường bệnh.

"Đều trở về thôi, bác sĩ nói, sau bảy ngày là có thể tháo bột, đứa nhỏ sớm bình phục, không có việc gì." Giọng điệu Mạc Đông Lăng thoải mái, chỉ cầncon trai không sao là tốt rồi.

Mật Mật ôm con trai thở phào nhẹ nhõm, tình huống lúc nãy thật sự là quá nguy hiểm, may mà ngựa cưỡi của Mạc Mạc và Nhạc Nhạc là ngựa nhỏ, cách mặt đất rất gần, nếu không liền hỏng bét.

"Mẹ, con muốn ở trong bệnh viện với anh Mạc Mạc." Âm thanh Nhạc Nhạc đè nén nói, ở trong lòng cô bé, anh Mạc Mạc cứu mình, con bé phải cám ơn người ta.

Lương Chân Chân nhìn thoáng qua con gái: "Được, con gái thật biết điều."
Bình Luận (0)
Comment