Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 49

Editor: ChiMy

Tiết Giai Ny ngồi bên cạnh vội khều cô, ngón tay chỉ vào một đoạn trong sách, ý tứ rất rõ ràng, nhưng hôm nay Lương Chân Chân hoàn toàn không có tâm trạng, trong đầu rối thành một nùi.

Ngày thường là một học sinh xuất sắc, hôm nay đứng đờ ra trước mặt một trăm bạn học trong lớp, thật xấu hổ.

Xui xẻo hơn nữa là giáo sư tiết này vốn có tiếng là "Phù thuỷ già", phải biết bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn chưa kết hôn, lời đồn ở sau lưng thật sự có thể so với cát chảy.

"Sao chiều nay đầu óc em để đâu không vậy! Tối hôm qua đã làm gì! Đánh dã chiến hay đi ăn cướp?" Giáo sư Chân lớn tiếng nói, đúng là bà có tiếng độc miệng ở đại học F, cái gì cũng dám nói, không phân biệt nam nữ.

"Ha ha ha. . . . . ." Nhất thời, cả lớp cười ầm lên, nhất là bọn con trai, ánh mắt nhìn về phía Lương Chân Chân mập mờ hơn, trực tiếp như thế, khiến mặt cô đỏ lên, ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

"Cười cái gì mà cười! Tất cả đều nghiêm chỉnh lại cho tôi! Em, sau khi tan học đến phòng làm việc của tôi, học kĩ chương trình dạy học hôm nay mới được về!" Giáo sư Chân nổi giận, bất kì sinh viên nào mất tập trung trong giờ học của bà đều phải chịu phạt, bà nói là làm, đã từng có sinh viên xem lời của bà như gió thoảng bên tai, đến bây giờ vẫn ở lại lớp không lên nổi.

Điều này càng thêm khẳng định danh hiệu "Phù thuỷ già", hầu như không có mấy ai dám thách thức quyền uy của bà, trừ phi là những tiểu thư cậu ấm nhà giàu có cha mẹ quyền cao chức lớn.

Mà Lương Chân Chân, rõ ràng không thuộc về loại đó. Cô không có gia thế hiển hách, chỉ có thể cố gắng học tập để được nhận học bổng, tiết kiệm giúp mẹ Diệp một số tiền.

Cô như ngồi trên đống lửa, gương mặt vẫn đỏ bừng, nóng hừng hực nhắc nhở sự lúng túng vừa rồi, câu "đánh dã chiến" của lão phù thuỷ càng làm cô đau đớn, giống như bị chọt trúng chỗ đau, làm cô không biết làm sao, còn cố tình ở trước mặt các bạn học trong lớp, khiến cô không ngốc đầu lên được.

Nhưng mà, chuyện khiến cô lo lắng nhất chính là sau giờ tan học phải làm sao đây? Cô không đắc tội nổi với tên ác ma kia, nhưng lão phù thuỷ cô cũng không dám đắc tội, nếu như rớt môn của bà thì chắc chắn cô sẽ không lấy được học bổng mà cô hy vọng đã lâu, như vậy học phí sang năm là một vấn đề lớn.

Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người rối rít dọn dẹp bài vở rời khỏi phòng học, Lương Chân Chân vẫn còn ngơ ngác cúi đầu ngồi ở đó, suy nghĩ rối loạn, mờ mịt nâng mắt, vừa khoé chạm phải ánh mắt âm u của lão phù thuỷ, dường như muốn nói: đừng nghĩ tới chuyện lừa dối vượt qua kiểm tra, tới phòng làm việc của tôi ngay!

Trong nháy mắt, đầu óc cô bừng tỉnh, âm thầm ra quyết định.

Thu thập xong bài vở đang chuẩn bị đứng dậy, thì bạn tốt Tiết Giai Ny dịu dàng an ủi: "Chân Chân, cậu đừng để lời nói của lão phù thuỷ kia ở trong lòng, bà ta vốn có tiếng độc miệng, xem như là bà ta đánh rắm đi, ngoan, bình tĩnh lại."

"Đúng vậy, bởi vì nội tiết mất cân đối cộng thêm thời kì mãn kinh đến sớm dẫn đến tính cách bà ta nóng nảy, giống như loại bà già thiếu đàn ông thương yêu thì tự nhiên sẽ ghen tỵ với tuổi trẻ và bộ dáng xinh đẹp của chúng ta, cậu cũng đừng trúng kế. Tôi thấy bà ấy, bởi vì bản thân thiếu sót nên mới hâm mộ những thứ người đánh dã chiến kia." Miệng Cát Xuyến luôn giết người trong vô hình.
Bình Luận (0)
Comment