Tuyệt Y Tuyết xem từng tư liệu về mảnh đất của cô nhi viện do Mạc Mỵ Miêu đưa cho cô. Đúng là miếng mồi béo bở của các thương nhân. Nơi đây đầu tư vào chỉ có lời chứ không có lỗ. Tuyệt Y Tuyết khẽ thở dài. Cô muốn giữ lại miếng đất này nhưng nếu mua cho bọn trẻ sống thì không được. Bây giờ cô không mua thì bọn trẻ ra đường sống mà mua bọn trẻ cũng ra đường sống. Cô thật sự phải bó tay sao.
"Tổng giám đốc, chúng ta có thể mua miếng đất xây cô nhi viện lại cho bọn trẻ mà" Mạc Mỵ Miêu không yên lòng nhìn Tuyệt Y Tuyết cứ như vậy hoài.
Hôm trước nếu cô không kịp đến khu vui chơi thì chắc có lẽ...
Chiếc xe cứ chạy đến không hề giảm tốc độ Tuyệt Y Tuyết thấy tình hình này cứ tiếp tục thì mạng cô mất là cái chắc. Còn 2cm nữa thì Tuyệt Y Tuyết chống hai tay ra đằng sau làm trụ, chân phải đạp lên lấy đà lộn mèo ra đằng sau tránh được một kiếp nhưng cuộc đời chỉ có may mắn một lần nên chiếc xe nhanh chóng quay lại. Tuyệt Y Tuyết khẽ nhíu mày đau vì vết thương ở chân, chân cô đã không thể cử động nữa làm sau tránh được chiếc xe lần nữa đây?
Cú quay xe của người đó Tuyệt Y Tuyết khẳng định là một tài đua cừ. Chỉ cần chống một chân mà có thể quay một 180 độ. Chiếc xe chạy thẳng đến Tuyệt Y Tuyết như một tia sáng. Tuyệt Y Tuyết đành chịu chết đứng tại chỗ. Lúc này cô thật nhớ một người người mà cô chưa kịp thực hiện lời hứa với người ấy, nói cảm ơn.
"Chị Tuyết, Tuyết tỷ tránh ra" Bọn trẻ đồng thanh lo lắng kêu gào. Người lớn trong đây sốt ruột nhìn Tuyệt Y Tuyết. Điện thoại kêu xe cấp cứu, báo cảnh sát.
Đến giây phút cuối cùng của mình Tuyệt Y Tuyết mỉm cười đầy vui vẻ nhưng trong mắt lại có điều luyến tiếc. Cô khẽ nhắm mắt lại nước mắt rơi ra trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
Tên lái xe khuôn mặt đầy đắc ý vì sắp đạt được ý đồ của mình nhưng đến những giây phút cuối cùng lại có tiếng xé gió của viên đạn bay thẳng vào đầu của hắn chết tại chỗ. Xe cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng lật xuống đường.
Mạc Mỵ Miêu chạy thật nhanh ôm Tuyệt Y Tuyết bay vào lề đường. Thật may là kịp lúc.
"Chủ tử, ngài có sao không?" Mạc Mỵ Miêu giật thót tim. Hôm nãy thật nguy hiểm tuy chiếc xe bị ngã nhưng khoảng cách quá gần ngã lao vào Tuyệt Y Tuyết.
"Không sao" Tuyệt Y Tuyết mỉm cười lắc đầu mắt nhắm lại ngã vào Mạc Mỵ Miêu.
Mạc Mỵ Miêu nhớ lại mà rùng mình.
"Không được" Tuyệt Y Tuyết lắc đầu phản bác hoàn toàn.
Tuyệt gia nhất định ra mặt ngăn chuyện này. Cô không thể hành động nóng vội.
"Cách này cũng không được cách kia cũng không xong. Vậy chúng ta phải làm sao?" Mạc Mỵ Miêu tức giận mà không để ý đến Tuyệt Y Tuyết đang nhìn cô chằm chằm đầy lạnh giá.
"Đấu thầu mảnh đất đó lập kế hoạch xây dựng công ty con" Tuyệt Y Tuyết lật các tư liệu còn lại thẳng thừng ra lệnh.
"Rõ" Mạc Mỵ Miêu mặt bèo nhèo, nhăn nhó chuẩn bị đi ra ngoài.
"Khoan đã, ngươi bắn chết?" Tuyệt Y Tuyết kêu làm Mạc Mỵ Miêu hết hồn.
"Không có" Mạc Mỵ Miêu bình tĩnh lại vội vàng lắc đầu. Tên sát thủ đó cô không có ra tay bắn hắn nga.
"Không có. Vậy là ai?" Tuyệt Y Tuyết lẫm bẩm khó hiểu. Ai có tài thiện xạ cao như thế. Rất chuẩn, rất xác ngay thái dương "Điều tra"
"Rõ" Mạc Mỵ Miêu nhanh chóng rời khỏi phòng để lại Tuyệt Y Tuyết suy tư.
___*-*___
"Thế nào?" Trong căn phòng đen tối chỉ có ánh sáng của viên pha lê chiếu rọi đầy hắc ám không thấy rõ ngũ quan của người đàn ông đang ngồi trên ghế nhưng âm thanh đầy lạnh lẽo pha lẫn lo lắng.
"Bẩm chủ tử, Tử tiểu thư đã không có chuyện gì?" Ngũ đường chủ cung kính trả lời. Đây là lần đầu tiên ông thấy chủ tử quan tâm con gái. Thật kì lạ.
"Ai làm?" Ngạo Thừa Ân trút bỏ gánh nặng trong lòng. Nhớ lại cơn ác mộng xảy ra trước một ngày Tuyệt Y Tuyết gặp nạn Ngạo Thừa Ân thật hoảng sợ. Cơn ác mộng ấy và chuyện xảy ra hôm qua như một. Nếu không phải hắn lo lắng sai thuộc hạ điều tra, theo dõi hành tung của cô thì bây giờ có lẽ.. Đều này hắn thật không dám nghĩ nó quá đáng sợ.
"Theo như tin tức điều tra thì người đứng sau là.."