Vẻ mặt bác sĩ chủ trị tràn đầy tiếc nuối, nói: “Đáng tiếc rằng bệnh nhân không thể chống đỡ đến cuối cùng, vừa mới tắt thở nửa tiếng trước khi cậu tới.”
Trợ lý Ngô trầm mặc một lát, nhìn thật kỹ người nằm ở giường bệnh – cô gái đã không còn sự sống, mang theo tâm tình có chút đau đớn kịch liệt rời đi. Hắn không lên tầng cao nhất ngay lập tức mà ngồi trên ghế dài ở hành lang, bấm số điện thoại gọi cho phòng Nhân sự của công ty: “Tiểu Lưu, là tôi - trợ lý Ngô, công ty có một thực tập sinh tên là Dương Dung đúng không? Đúng, là cô ấy... Cô ấy gặp tai nạn giao thông vừa qua đời, cậu giúp tôi liên hệ với người nhà của cô ấy để bọn họ... Sớm tới đây xử lý hậu sự.”
Thông báo cho bộ phận Nhân sự xong, trợ lý Ngô lập tức gọi điện thoại cho BOSS: “Thịnh tổng, Tam thiếu phu nhân kêu tôi xuống xem tình hình cô Dương Dung bị thương thế nào. Nhưng cô Dương Dung vừa mới qua đời, tôi đã thông báo phòng Nhân sự liên hệ cho ba mẹ cô ấy đến đây lo chuyện hậu sự, thuận tiện... Thương lượng về vấn đề bồi thường.”
Phía đầu dây bên kia nói thêm mấy câu, trợ lý Ngô gật đầu "Vâng" hai tiếng rồi cúp điện thoại. Sau đó mới đi lên tầng cao nhất.
Kỳ thật Dương Dung đã sớm chuẩn bị tâm lý. Cô biến thành Tần Thi Nghi, nếu cơ thể cô không tiếp nhận linh hồn của Tần Thi Nghi vậy thì chỉ còn con đường chết. Không có linh hồn, sao thể xác tồn tại được đây? Nhưng lúc tận tai nghe câu trả lời của trợ lý Ngô, hai tay Dương Dung giấu dưới chăn, vẫn không nhịn được mà run rẩy. Cô nhịn, rồi nhịn, cuối cùng không nén được vội ngẩng đầu, nước mắt trượt xuống hai bên má.
Trợ lý Ngô có chút khiếp sợ, lại có chút xúc động, mấp máy môi nói: “Tam thiếu phu nhân, người đã chết không thể sống lại, hơn nữa trách nhiệm không hoàn toàn thuộc về cô.”
“Nghe nói cô ấy mới hai mươi ba tuổi.” Dương Dung, không, hiện tại là Tần Thi Nghi, môi cô run rẩy: “Mới vừa… Tuổi còn trẻ như vậy, chắc hẳn chỉ mới tốt nghiệp đại học, cánh cửa cuộc đời vừa bắt đầu mở ra, tương lai của cô ấy vốn dĩ có rất nhiều cơ hội...”
Tần Thi Nghi chưa nói xong, đã bị một người đàn ông trẻ tuổi ngắt lời. Hắn mặc âu phục màu trắng, ánh mắt phong lưu đào hoa. Trong đầu Tần Thi Nghi ngay lập tức hiện ra một cái tên: Thịnh Hạo Vũ - anh hai của ông xã cô.
“Người đã chết rồi, cô ở đây khóc lóc thì có ích lợi gì?” Thịnh Hạo Vũ lườm cô một cái, cầm giấy ăn trên bàn trà ném về phía cô, lơ đãng nói: “Lau sạch nước mắt, nghĩ xem nên bồi thường thế nào cho thỏa đáng đi.”
“Người bị tông trúng là Dương Dung - Thực tập sinh của công ty. Vốn định chuyển lên chính thức, nào biết...” Trợ lý Ngô ngừng một chút, vội đem chủ đề lệch quỹ đạo kéo trở về: “Quê Dương Dung nằm ở một thôn sơn hẻo lánh. Tôi đã thông báo bên phòng Nhân sự liên hệ với người nhà của cô ấy, chỉ là nếu muốn đến thành phố sợ rằng sẽ phải mất vài ngày.”
“Điều kiện nhà cô ấy rất kém?” Thịnh Hạo Vũ nhất thời nóng lòng hỏi, thấy trợ lý Ngô gật đầu liền lộ ra một ít ý cười: “Vậy thì dễ giải quyết.”
Khác với vẻ mặt nhẹ nhõm của Thịnh Hạo Vũ, Tần Thi Nghi nghe được lời này, khuôn mặt bỗng lộ ra vẻ đau xót cho người thân đã chết.
Cô nhớ rõ ràng hai ngày hôm trước, lúc cô gọi điện về báo cho ba mẹ biết mình sắp trở thành nhân viên chính thức. Ba mẹ vui mừng đến bật khóc...
Trợ lý Ngô hơi xấu hổ.
Hắn nói vậy, vốn dĩ giữ chút tâm tư. Dù sao nhà BOSS nghèo đến mức chỉ có tiền là không thiếu. Nếu Tam thiếu phu nhân động lòng trắc ẩn, bồi thường cho gia đình Dương Dung nhiều một chút. Chí ít là giúp ba mẹ cô ấy một đời không lo cơm áo cũng coi như giảm bớt phần nào đau thương cho gia đình này. Nhưng phó Thịnh tổng nói thẳng ra như vậy, ngược lại biến Dương gia thành ra loại người thấy tiền sáng mắt.
“Việc này cậu xử lý là ổn!” Thịnh Hạo Vũ vỗ vai trợ lý Ngô, bộ dạng mười phần tín nhiệm, lườm Tần Thi Nghi thêm một cái: “Nếu cô đã không có việc gì, vậy tôi đi trước. Rảnh thì gọi điện thoại cho mẹ, bà ấy rất lo lắng, còn cả Tiểu Kiệt...”
Tần Thi Nghi mải chìm đắm trong những suy nghĩ về cái chết của chính mình, đồng thời liên tưởng đến tâm trạng đau khổ rối ren của ba mẹ, nên không chú ý trợ lý Ngô tiễn Thịnh Hạo Vũ đi lúc nào.
“Tam thiếu phu nhân...”
Bỗng dưng Tần Thi Nghi nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên nói: “Ba mẹ tôi... À không phải, người nhà Dương Dung ở nơi xa xôi như vậy, anh báo bọn họ nhanh chóng tới đây bằng cách nào? Ngồi tàu hỏa sao?”
Trợ lý Ngô ngẩn người, hơi nghi hoặc nói: “Đi máy bay tính ra sẽ bớt ít thời gian hơn tàu hỏa…”
Tần Thi Nghi lộ vẻ mặt khó xử: “Vé máy bay đắt như vậy...”
Trước đây cô đã tìm hiểu qua, giá vé máy bay khứ hồi vào mùa ế khách cũng tới hai ngàn tệ. Nếu ba mẹ và hai anh trai đều tới đây, bốn người vừa đi vừa về ít nhất phải mất khoảng chừng một vạn, chưa kể chi phí ăn uống ngủ nghỉ, sao cả nhà có thế gánh vác nổi chi phí này? Nhưng đây có lẽ cơ hội cuối để cô gặp lại người thân. Cô hy vọng cả nhà đều có thể đến.
“Đắt?” Trợ lý Ngô vô cùng hoảng sợ. Tam thiếu phu nhân tùy tiện mua một cái túi xách rẻ nhất cũng phải mấy mấy vạn tệ, thế mà ngại vé máy bay đắt?
Tần Thi Nghi lập tức nhớ tới, hiện tại cô đã là thiếu phu nhân nhà giàu, mấy cái vé máy bay thì tính là gì? Chỉ sợ thuê nguyên cả cái máy bay riêng cũng chả phải nói chơi.
Sợ trợ lý Ngô nhìn ra sơ hở, cô vội vàng giải thích: “Ý tôi nói là tôi… Gia đình Dương Dung, chắc hẳn sẽ tiếc tiền đi máy bay.”
Trợ lý Ngô hơi sửng sốt, bỗng có cái nhìn khác, trong lòng vô cùng cảm thán vốn tưởng rằng Tam thiếu phu nhân chỉ biết làm đẹp và mua sắm. Hóa ra bản chất lại là một người rất lương thiện, biết suy nghĩ vì nguời khác. Thế nên gật đầu tán đồng ngay: “Tam thiếu phu nhân nói đúng, tôi lập tức thông báo cho phòng Nhân sự thay Dương gia đặt vé máy bay khứ hồi.”
“Bọn họ... Chắc từ trước đến giờ bọn họ chưa bao giờ rời xa quê nhà. Nếu có thể thì hãy cử người đi đón đi.”
Trợ lý Ngô gật đầu, trong lòng nghĩ nếu chỉ gọi một cú điện thoại tới, vạn nhất Dương gia nghĩ rằng đây là lừa đảo, không chịu đến thì chẳng phải sẽ lãng phí thời gian hay sao?
“Ở tỉnh đó có chi nhánh của công ty, tôi lập tức thông báo cho người phục trách bộ phận bên đó để cậu ta trực tiếp đến thôn Dương gia ở đón người.”
“Ừ” Tần Thi Nghi nhắm mắt, trong đầu nghĩ xem mình có thể làm việc cuối cùng gì cho ba mẹ? “Dương gia có tất cả mấy người?”
“Ba mẹ Dương Dung đều khỏe mạnh, trên cô ấy còn hai người anh trai.” Trợ lý Ngô đáp, mười phần cẩn thận: “Hai anh trai của cô ấy đều chưa kết hôn.”
Cô biết, tiền kiếm được đều chu cấp cho cô ăn học, trong nhà nào còn tiền để hai anh trai cưới vợ? Vốn tưởng rằng giờ đi làm, công ty có đãi ngộ tốt. Nếu cô trở thành nhân viên chính thức tiền lương khoảng tám ngàn tệ, khấu trừ thuế thu nhập cá nhân vẫn cầm được hơn bảy ngàn tệ. Cô đã bàn với bạn thời đại học cùng thuê chung một căn phòng nhỏ, công ty có nhà ăn, tiêu pha cẩn thận tính gộp lại phí sinh hoạt mỗi tháng có thể khống chế trong khoảng hai ngàn tệ. Năm ngàn tệ còn dư lại, cô sẽ tiết kiệm cuối năm mang về nhà một thể. Ít ra cũng được hơn hai vạn tệ, vậy thì anh cả sẽ có cơ hội tìm đối tượng.
Nghĩ đến đây, Tần Thi Nghi lại muốn khóc.
Trợ lý Ngô xem mặt đoán ý, lựa lời mà nói: “Tam thiếu phu nhân, tốc độ cô điều khiển xe rất đúng luật, không hề vi phạm bất kỳ quy định nào. Phán quyết đưa xuống, phí bồi thường chắc hẳn không quá nhiều. Nhưng nếu cô có lòng muốn giúp Dương gia, không bằng tôi thay mặt cô liên hệ với người nhà đứa bé được Dương Dung cứu. Bọn họ chi ra một khoản, chúng ta thêm một khoản, chí ít ba mẹ Dương Dung sẽ không phải lo lắng chuyện mưu sinh đến cuối đời."
Tần Thi Nghi vội vàng gật đầu không ngừng nói: “Phiền anh...”
Trợ lý Ngô là cánh tay phải đắc lực của Thịnh tổng, có rất nhiều việc cần giải quyết, không thể cứ túc trực ở bệnh viện mãi.
Hiện tại Tần Thi Nghi chưa có tâm tình nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, cô chỉ biết thầm mong ngóng ba mẹ sớm tới đây.
Nhưng chưa chờ được ba mẹ đến, thì cô đã chờ được một bánh bao nhỏ xinh đẹp.
Khi vẫn còn là Dương Dung, cô không quan tâm đến chuyện gì ngoài học hành, đương nhiên không có kinh nghiệm chơi cùng trẻ con. Mà trong ký ức của Tần Thi Nghi, tuy rằng con trai do cô sinh, nhưng ở nhà có vài bảo mẫu phụ trách chăm sóc, lại thêm mẹ chồng ôm đồm trong ngoài chu toàn mọi việc cô không cần bận tâm, nên không hề thân thiết với con trai.
Vì vậy nên khi "Mẹ chồng" đương nhiệm của cô - Thịnh phu nhân dắt một bé trai vô cùng xinh đẹp đáng yêu giống như búp bê sứ đi vào, để mẹ con hai người gặp nhau chốc lát, Tần Thi Nghi thật sự luống cuống hết cả chân tay.
Làm thế nào để ở chung với anh bạn nhỏ này đây?
Tần Thi Nghi nghiêng đầu, nhìn bé trai xinh đẹp. Thịnh phu nhân tới rồi vội vàng rời đi, nghe nói bà có chuyện rất quan trọng phải giải quyết, nên để lại anh bạn nhỏ rồi đi mất. Phòng bệnh bõng chốc chỉ còn hai người, một lớn một nhỏ tròn mắt nhìn nhau.
Vẫn là bé trai chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Anh bạn nhỏ ngồi xuống cái ghế dựa bên cạnh giường bệnh, cơ thể nhỏ ưỡn cao thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ thì nỗ lực tạo ra bộ dáng nghiêm túc, nhưng vừa mở miệng lại là một giọng nói ngọt ngào vị sữa, còn cố ra vẻ người lớn trưởng thành, nhưng dù làm thế nào cũng không thể che được hết âm điệu ngây thơ của trẻ con.
“Cơ thể của mẹ đã phục hồi tốt chưa ạ?”
Tần Thi Nghi chớp chớp mắt. Để cho anh bạn nhỏ chủ động tìm đề tài, cô cũng hơi ngại ngùng, lại có chút được quan tâm mà sợ: “Cũng không tệ lắm.”
“Vâng.” Anh bạn nhỏ gật đầu, nề nếp nói: “Mẹ phải ghi nhớ lời bác sĩ dặn, ngoan ngoãn uống và tiêm thuốc, như vậy mới nhanh ra viện được.”
Anh bạn nhỏ giả bộ làm người lớn thật sự quá đáng yêu.
Tần Thi Nghi không chú ý, đôi mắt đào xinh đẹp đã cong thành vầng trăng non từ lúc nào.
Tiểu gia hỏa hơi ngẩng đầu nhìn cô, đúng lúc thấy cảnh này, bỗng chốc ngây ngẩn cả người, đôi môi hồng nhỏ xinh khẽ mấp máy, khuôn mặt nhỏ dù nỗ lực ngụy trang, nhưng vẫn có thể nhìn ra được một chút ảo não.
Chẳng lẽ mình nói sai điều gì? Vì sao mẹ lại nhìn mình như vây?
Còn có, mình không cẩn thận nghe thấy các dì trong nhà tám chuyện, nói rằng mặt của mẹ bị thương, dung nhan đã bị hủy. Chính mình cũng cảm thấy như vậy, nhưng tại sao khuôn mặt mẹ còn quần nhiều băng gạc như thế mà vẫn có thể cười được?
Bé trai không có cách nào tự giải thích.
Tần Thi Nghi cũng nhìn ra sự thay đổi cảm xúc trong chớp mắt của anh bạn nhỏ, không khỏi chần chừ.
Dương Dung đã chết, hiện tại cô chính là Tần Thi Nghi, Tần Thi Nghi thật sẽ không thể quay về nữa. Tiếp nhận thân thể này, đương nhiên cô phải thay Tần Thi Nghi thật sống cho tròn trách nhiệm với gia đình, cô không thể trốn tránh được.
Vậy khi con trai mình có cảm xúc tiêu cực, phải dỗ như thế nào đây?
Ôm một cái?
Tần Thi Nghi nhìn bé trai ngồi lưng thẳng tắp ảo não nhấp môi, cánh môi hồng hồng lộ ra vẻ đáng yêu khiến cô không nhịn được, dang hai cánh tay ra, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên nhu hòa: “Tiểu Kiệt, qua đây với mẹ.”
Tiểu gia hỏa ngẩng đầu, mở tròn mắt nhìn cô, Tần Thi Nghi thấy được trong đôi mắt trắng đen rõ ràng hiện rõ sự kinh ngạc đến ngây người.