Bà Xã Của Tui Là Xã Hội Đen

Chương 11

Kỳ nghỉ sắp hết, tất cả dường như trở lại bình thường, nhưng hai người vốn như hai đường thẳng song song lại đạm đạm giao nhau.

Tề Lạc không hiểu, trong lần gặp nhau này đã xen lẫn một chút gì đó vui vẻ, hơi thở tình yêu như tới cùng mùa xuân, quấn quýt giữa hai người, xiết chặt, trói nhau cả đời.

Mơ hồ, cảm giác mà Tề lạc thích cũng là tác phong của nàng.

Nàng nghĩ mình khi còn sống chỉ cần sống một cuộc sống bình thường đạm mạc là tốt rồi.

Bất kể ở đâu, nàng hy vọng mình chỉ là một thành viên trong biển người bình thường là tốt rồi.

Nhưng thượng đế lại chơi một trò chơi với nàng, để cho giấc mơ được sống một cuộc sống bình thường của nàng -- khó mà thực hiện.

Ngày cuối trong kỳ nghỉ xuân, Tề Lạc không thức dậy sớm mà lười biếng nằm trên ghế sô pha, Tiểu Mạch lếch cái bụng mập mạp của mình ghé vào bụng của Tề lạc tiếp tục mơ màng.

Kỳ nghỉ này, đại khái là kỳ nghỉ nóng nhất trong mấy năm nay?

Âu Dương Nam đã rời khỏi phòng từ rất sớm, mặc dù động tác rất nhẹ nhưng mình quen thức dậy sớm vẫn nghe được tiếng mở cửa của nàng, sau đó, không ngủ được nữa, lẳng lặng nhìn trần nhà xa lạ lại có chút quen thuộc, cuối cùng cũng có thời gian tĩnh tâm để tự hỏi lòng mình, bắt đầu từ chuyện xảy ra vào ban đêm kia cho tới mọi thứ, mọi thứ---

Nàng lãnh ngạo dưới ánh trăng

Dưới lớp mặt nạ băng sơn kia là một cô gái hiền lành

Thỉnh thoảng có mỉm cười...

Tề lạc ngồi dậy, thở phì phò từng hơi một, lồng ngực đập mạnh cho thấy lòng nàng thấy bất an.

Mồ hôi lạnh buổi sớm thấm ướt lưng của nàng, áo ngủ dính chặt lên lưng -- trí nhớ bắt đầu từ đêm bình an. Tất cả, tất cả, vì sao chỉ có mỗi nàng ta?!

Sợ hãi, nỗi sợ từ trong đáy lòng.

Đây là tình yêu sao? Có lẽ phải, bởi vì nó đã thổi tung lớp bụi trên cánh cửa nằm sâu trong lòng của mình, đó là góc sâu nhất, là sự yếu đuối mà trong tiềm thức muốn bảo hộ, mọi thứ đều có thể thương tổn nó, cái cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm ấy, không bao giờ muốn cảm nhận nữa.

Không vui vẻ, Tề Lạc chỉ cảm thấy sợ hãi.

Trong trí nhớ của nàng.

Yêu

Là gánh nặng

Không thể bỏ xuống

Rất nặng

Khiến cho người ta thở không ra hơi

Tề Lạc đưa tay ôm Tiểu Mạch nãy giờ im lặng ngồi xổm bên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào nàng, ẵm nó ôm vào lòng, cúi đầu, nói với nó, hoặc như đang tự nhủ ---

“Có lẽ, đến lúc rời khỏi rồi.”

Thế nhưng, luyến tiếc ngươi.

Nghĩ vậy, Tề Lạc có hơi thương cảm, nhưng nhất định phải quyết liệt.

“Thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn.” Trước khi Tề lạc đẩy cửa phòng sách của Âu Dương ba ba đã có suy nghĩ như thế trong lòng.

Lễ phép gõ cửa, sau khi đi tới phòng sách thì trước mắt Tề Lạc là tình huống mà nàng chưa từng nhìn thấy lần nào -- khuôn mặt của Âu Dương Triết không vui vẻ tươi cười như ngày thường mà cau mày đi tới đi lui trong phòng, Bằng Phi ngồi ở trên ghế sô pha thì kiên nghị, ánh mắt theo dõi Âu Dương Triết, hai người trong phòng không nói gì cả, nhưng từ máu tươi không ngừng chảy ra từ cánh tay phải của Bằng Phi cùng khuôn mặt nhợt nhạt của hắn đã nói rõ.

Trái tim của Tề lạc bỗng thấy nặng như rơi xuống đáy cốc, đột nhiên có hơi khó thở, không biết tại sao, trong lòng nàng chỉ có một phản ứng -- người đó gặp chuyện

Nếu như mỗi sinh mệnh khi sinh ra đều đã có một kiếp nạn cần trải qua thì lần này hẳn là kiếp nạn lớn nhất trong hai mươi năm sinh tồn của Tề Lạc.

Không còn rõ quá trình, Tề lạc chỉ nhớ nước mắt không biết vì sao lại chảy ra từ khóe mắt, không có bất cứ báo hiệu nào trước, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng đó, nước mắt trong veo lăn trên khuôn mặt tuấn mỹ của nàng ---

Đã rất nhiều năm không khóc

Đã quên cái cảm giác đau lòng này

Lúc này, cảm giác đau đớn lại lần nữa đâm sâu vào trái tim của Tề Lạc sau nhiều năm.

Ở trong mộng, mình có một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, ôn nhu cùng đau đớn.

Rất nhiều lần, đều nằm mơ thấy giấc mộng như thế.

Trong lúc lơ đãng

Có một bóng người cùng mình đi dạo dưới cơn mưa phùn mát mẻ

Nắm lấy tay của mình cùng nhau ngắm trăng

Cuối cùng

Làm bạn với mình cho tới lúc già

Cùng nhau trải qua những ngày tháng xinh đẹp

Cùng nhau cảm nhận sự tươi đẹp của tự nhiên

Cứ thế

Lẳng lặng ngồi ở đó

Không suy nghĩ bất cứ điều gì

Chỉ nghĩ tới mỗi mình ngươi ---

Bóng người đó từ từ trở nên rõ ràng, nhưng không phải người mà nàng nghĩ, mà là một nàng khác.

“Trái tim... ngươi trách ta chứ?”

“A Lạc... chăm sóc mình cho tốt... phải sống thật vui vẻ...”

Bóng người từ từ biến mất, một bóng người khác từ từ trở nên rõ ràng.

“Cháu muốn đi theo” Không có lời nói dư thừa, chỉ những chữ này.

Tề lạc đứng lẳng lặng ở cửa, nét mặt rất bình tĩnh, nhưng cũng rất kiên nghị.

Âu Dương Triết dừng chân lại, giống Bằng Phi chuyển ánh mắt nhìn Tề lạc.

“Ngươi?” Bằng Phi có chút ngoài nghi.

“Phải” Tề Lạc nhìn Âu Dương Triết không nói câu gì: “Cháu biết, nàng đã gặp chuyện.”

Trầm mặc, không một lời nói.

Tề Lạc cũng không nói gì, vẫn đứng lẳng lặng nhìn Âu Dương Triết cũng đang nhìn mình.

Sau một hồi lâu

Trong phòng sách lớn như vậy chỉ quanh quẩn hai chữ

“Được thôi”

Cơn mưa đầu xuân tới một cách đột ngột, không một điềm báo trước.

Lạnh như đá, khi Tề Lạc bước ra cánh cửa lớn dinh thự nhà Âu Dương chỉ có mỗi cảm giác này, đi từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu, cơn lạnh rùng mình chạy khắp cơ thể.

Ngước đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, nàng cảm thấy rất hỗn loạn, hỗn loạn tới nỗi không thể suy nghĩ gì hết.

“Tề Lạc” Không biết từ lúc nào, một cây dù đã che trên đầu, Âu Dương Triết đã đứng cạnh nàng “Lên xe nào”

Hai người ngồi vào chiếc Benz, không nói câu nào.

Trầm mặc

Âu Dương Triết đã không còn nóng nảy hay bất an như trước mà vẻ mặt trấn tĩnh, từ cặp mày đang nhíu chặt lại, Tề Lạc có thể đoán ra tính nghiêm trọng của chuyện này.

Vì sao mình lại đi theo? Tề Lạc không rõ, không phải đã chuẩn bị tâm lý rời khỏi chổ này rồi sao?

Không phải muốn trước khi rơi vào cái hố sâu đó thì dứt ra sao? Không phải đã quyết định không chạm vào cánh cửa đó sao?

Không hiểu, không hiểu...

Chỉ rõ lòng rất đau, đau lắm, giống như bị dao phẫu thuật cắt vào ngón tay trong lần đầu giải phẫu vậy đó, cơn đau đớn đó tới quá đột ngột, chẳng lẽ vì thế mà không kịp trở tay hay sao?

Phải, hay không phải, câu trả lời đã không còn quan trọng.

Bởi vì luyến tiếc, bởi vì không thể bỏ xuống được, bởi vì không rời khỏi được, giãy dụa trước đó đều uổng phí, rời đi gì chứ, đó chỉ là liều thuốc phiện để ma túy bản thân, dùng để gạt mình gạt người.

Trong lòng thấy hơi sợ, bởi vì không muốn mất, bởi vì còn quá trẻ, chia cách mãi mãi không phải là chuyện mà bản thân có thể gánh nổi, vì thế tự phong bế mình, một mình thương cảm, lạnh lẽo mà buồn chán...

Tôi nghĩ, tôi đã yêu nàng, vì thế trốn tránh...

Kho hàng số ba ở bến tàu.

Ngừng xe lại, Âu Dương Triết cùng Tề lạc đứng trước cửa kho hàng đã bỏ hoang rất lâu này, Bằng Phi đưa một tấm fax cho Tề Lạc ---

“Giai nhân trong mưa, độc hành một mình.”

Rất đơn giản, nếu muốn cứu Âu Dương Nam bị nhốt, chỉ có thể đi vào một người, đây cũng là nguyên nhân Âu Dương Triết bỏ lại đám anh em trong băng đảng, chỉ có ba người tới giải cứu.

“Nàng ---” Trong lòng Tề lạc chỉ muốn biết nàng ta ra sao, tên đàn ông hung ác trong đêm bình an... kẻ thù kết hận mấy năm nay, Tề Lạc không biết gì về xã hội đen, nhưng nàng không phải kẻ ngu, chỉ cần Âu Dương bị một ai trong số đó tóm lấy thì đều không chỉ bị thương nhẹ thôi, không biết, bọn họ sẽ làm gì nàng nữa... hình ảnh Âu Dương máu me đầy mình dường như xuất hiện trước mắt, Tề lạc cảm thấy chân có chút mềm nhũn.

“Tề Lạc -- cô” Bằng Phi đỡ nàng.

“Không sao” Tề Lạc lắc đầu.

Âu Dương Triết nãy giờ không lên tiếng cầm tờ fax trong tay Tề Lạc, cẩn thận xếp lại, bỏ vào trong túi, mỉm cười, Bằng Phi ngăn cản Âu Dương Triết: “Đại ca, ngài...” Dừng một chút:

“Tôi muốn đi theo, tiểu thư là do tôi chăm sóc trưởng thành.”

Âu Dương Triết lắc đầu, vỗ vỗ vai Bằng Phi: “Nhiều năm như vậy đã vất vả cho cậu rồi, Bằng Phi”

Vẻ mặt này, Bằng Phi rất quen, nụ cười bĩnh tĩnh đó, không khác mấy so với năm đó.

Bằng Phi đi theo Âu Dương Triết bắt đầu từ năm mười lăm tuổi đã nhìn qua nhiều biểu cảm của ông -- vừa ra giang hồ thì ngổ ngược bất kham, đối với anh em thì hào khí can vân, đối với gia đình thì có trách nhiệm với vợ cùng con gái...

Duy chỉ có mỗi biểu cảm này của Âu Dương Triết là chân thực nhất, đó là muốn quyết liệt đánh cược bằng tính mạng của mình, giống như nụ cười đó, dưới sự bình tĩnh là sóng gợn từng cơn.

“Cho cháu theo” Những lời này của Tề Lạc rất có sức rung động.

“Vì sao?” Âu Dương Triết nhìn Tề Lạc.

“Cháu không muốn mình hối hận.” Tề Lạc nắm chặt bàn tay, bởi vì dùng quá sức nên một số chỗ đã trắng bệch.

Âu Dương Triết nhìn nàng, bình tĩnh hỏi.

“Cháu biết nhu đạo hay không thủ đạo?”

“Không biết.”

“Biết bắn súng?”

“Không biết.”

...

“Cuối cùng, cháu muốn dùng thân phận gì để cứu nàng?”

Giọng nói của Âu Dương Triết thình lình lên cao khiến cho Tề Lạc sững sờ.

“Cháu không có gì cả, không những không có năng lực đi cứu nàng! Cháu ngay cả thân phận cũng chẳng có, vì thế không có tư cách đi cứu nàng!”

Tề Lạc ngẩng đầu, đón lấy khuôn mặt nghiêm túc của Âu Dương Triết.

“Hai ngươi tốt nhất nên ở bên ngoài, Bằng Phi, phải coi chừng nàng cho cẩn thận!” Trang bị súng cùng mã tấu xong, Âu Dương Triết đẩy cánh cửa kho hàng số ba.

“Cháu yêu cô ấy, cho nên cháu có tư cách... Bằng Phi, anh buông ra...”

Phía sau truyền tới tiếng kêu la cùng giãy dụa của Tề lạc.

Không ai nhìn thấy trên mặt của Âu Dương Triết chợt lóe lên nụ cười thản nhiên.

“Nhóc con, cháu phải nhớ kỹ lời hôm nay nói đó.”
Bình Luận (0)
Comment