Bà Xã Đừng Chạy

Chương 27

“Không sai biệt lắm, dọn dẹp một chút rồi dậy đi.” Trâu Thần đi đến bên cạnh Tân Đồng thật tự nhiên nâng tay lau vật lạ vướng nơi khóe mắt.

“A.” Cô thật nghe lời, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhắm mắt lại để mặc anh lướt qua khóe mắt, hai má, cuối cùng là nhéo......Cô chỉ biết ham mê của anh ngày càng biến thái, không kiên nhẫn nâng tay xóa sạch, miễn cưỡng mở to mắt trừng anh “A!”

Nhìn thấy bóng dáng cô chạy nhanh như thỏ quay về phòng, anh nhíu mày, nhìn theo hướng cô vừa nhìn......

Ngô Nhạc dựa người vào cửa, một tay ngăn ở khung cửa phòng ngừa Mạnh Phỉ giận dữ vượt qua anh ta, tay còn lại giơ lên che hai mắt mình, nhưng mà xuyên qua kẽ tay lại có thể thấy rõ ràng đôi mắt anh ta đang đảo xung quanh.

Săc mặt Mạnh Phỉ cũng không tốt đẹp, nhìn tư thế kia dường như muốn nhào lại xé rách ai đó, lại bị Ngô Nhạc phòng ngừa kín mít, ngọn lửa giống như muốn lan đến đỉnh đầu......

“Như mọi người thấy, tôi phải đi cùng vợ tôi.” Không che giấu gì, Trâu Thần thừa nhận “Mạnh Phỉ nếu em muốn tìm bạn thì ở đây có sinh viên năm nhất trường đại học T.” Ngẫu nhiên anh lại nhiệt tình như vậy một lần. Cũng không muốn tiếp đãi khách, trự tiếp đi theo Tân Đồng về phòng “Rầm” một tiếng vang lên đem hếttất cả mọi người nhốt ngoài cửa.

“Ai cho anh vào!” Tân Đồng bị một màn vừa rồi làm cho thanh tỉnh, hai tay ôm quần áo che trước ngực, đôi mắt to tràn đầy uy hiếp trừng mắt nhìn Trâu Thần đứng ngoài cửa không nhúc nhích “Quay ra ngoài!”

Được rồi, Trâu Thần thừa nhận vừa rồi anh cũng không phải rất tuấn tú đi ra ngoài, mà bị một màn trước mắt này làm cho hoảng hốt bổ nhào về phía cửa......

“Khụ, cũng không có gì để xem, lớn nhất cũng chỉ là cỡ B, anh không có hứng thú với phụ nữ ấu trĩ!” Một bên nghe lời quay người một bên còn mạnh miệng, chép miệng, không nghĩ tới cô chưa trưởng thành nhưng lại có cơ thể như vậy, nhớ rõ lần trước bản thân sờ hình như không lớn như bây giờ......Nhưng ai có thể nói rõ ràng chứ?

“Sắc lang!” Tân Đồng bị xấu hổ đến đỏ mặt, hơn phân nửa người lộ ra ngoài cũng đều nhiễm một màu đỏ, vội vàng cầm áo sơ mi trước ngực mặc vào, ngẫm lại cảm thấy vẫn không đủ, oán hận đi tới đạp một cái.

“Đau!” Trâu Thần đau đến nỗi ngồi chồm hổm ôm chỗ bị thương “Nhóc con chết tiệt! Dùng lực cũng không nhẹ!”

“Ai cho anh nhìn trộm!”

“Đó là em bức anh xem đấy chứ? Ai bảo em thay quần áo lại không đóng cửa!”

“Ai bảo anh không gõ cửa liền đi vào!”

“Cùng lắm thì cho em nhìn lại!” Anh nói xong liền đứng lên muốn cởi áo.

“Nhìn thấy liền......” Cô đột nhiên phản ứng lại có gì đó không đúng “Cút ra ngoài!” Vội vã quát một câu.

“Em thay đồ xong rồi còn không cho anh thay đồ sao? Em có thể nói đạo lý một chút không?” Nói xong liền cởi áo, cởi trần đi đến tủ quần áo tìm áo sơ mi.

“Xong chưa?” Nghe thấy tiếng anh lật quần áo, mặt cô lại đỏ hơn, ngày hôm nay làm sao trôi qua chứ! Trong lòng bắt đầu cầu nguyện nhanh đến trường, để cho cô nhanh thoát khỏi con người biến thái này......

“Được rồi!” Trâu Thần vừa thắt cà vạt vưa quay người nhìn người đứng bên cửa sổ, khóe miệng thủy chung nở nụ cười thản nhiên.

“Hô!” Thở ra một hơi, Tân Đồng xoay người lại, lại nhìn Trâu Thần ăn mặc chỉnh tề, lúc này anh ngửa đầu, vẻ mặt mang theo ý cười thắt cà vạt, ánh mặt trời buổi sáng, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người anh, bóng dáng cường nghị của đàn ông tràn ngập mê người, lòng của cô có chút ngứa ngáy, sờ miệng che giấu sự xấu hổ của bản thân, ánh mắt không ngừng di chuyển.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Nhìn chưa đủ sao? Nhanh đi rửa mặt đi! Suốt ngày không biết trong đầu anh đang nghĩ gì!” Giọng nói có răn dạy cùng đắc ý.

“Không phải có loại có sẵn cà vạt trên áo sao? Sao lại phải tự mình thắt làm gì?” Cô xấu hổ đến nỗi quên phủ nhận, chính là liên tiếp không có gì để nói, cô nhớ rõ quân đội có phát loại quân phục trên áo có sẵn một cái cà vạt, ba cô dùng loại này, nhưng ông ngoại lại không dùng, mỗi lần cô hỏi, ông ngoại đều xoa đầu cô với bộ dáng cao thâm.

“Ai giống như em, ngay cả cơm anh cũng phải đưa đến miệng cho em? Nhanh đi rửa đi!”

“... ...” Kêu rửa cái gì?

Tân Đồng đi ra khỏi phòng ngủ trước, kết quả vừa mới vừa mới đứng vững liền nhìn thấy một đôi mắt nhìn như muốn thiêu đốt cô “Làm làm làm gì vậy?” Sợ hãi lui về sau từng bước. Lui đến vùng an toàn.

“Không nghĩ tới mới gặp cô hai lần, thế nhưng lại khiến cho anh ấy dẫn cô về, đừng tưởng như vậy tôi sẽ buông tha!” Mạnh Phỉ thề son sắt.

“A, không dễ dàng buông tha là đúng rồi, nhưng mà chúng ta từng gặp nhau sao?” Oai đầu nhướng mày, thế nào cũng nghĩ không ra bản thân đã từng người này hay chưa.

“Cô!” Mạnh Phỉ chỉ vào Tân Đồng nhưng lại không nói được gì, trước kia đều là cô ta quên người khác, hôm nay cô ta thử cảm giác đó một lần..... “Cô đừng giả vờ ngây thơ với tôi, có bản lĩnh thì giữ chặt Trâu Thần! Tôi xem cô có thể kiên trì được bao lâu!” Đột nhiên phát hiện trong lòng mình đầy lửa giận mà không có nơi phát tiết “Nghe nói cô cũng là sinh viên năm nhất trường đại học T?” Bàn tay đang chỉ vào Tân Đồng, biến thành cái bắt tay, trên mặt nở nụ cười “Sau này chúng ta là bạn học, mình sẽ chiếu cố bạn nhiều hơn!”

Há miệng, nhíu mày bộ dáng giãy giụa “Tuy rằng từ nhỏ ông ngoại đã dạy tôi làm người phải lễ phép, đối phương bắt tay nhất định phải nắm nhưng tôi lại cảm thấy tôi không cần cô chiếu cố, sau này cô cần giúp đỡ cứ tìm đến tôi, nhưng......” Từ đáy lòng bày ra một nụ cười tinh khiết “Chúng ta thật sự không quen nhau!” Nói xong mang theo ý cười liền đi ngang qua người cô ta.

“......” Bàn tay vươn ra hung hăng nắm lại, ngọn lửa trong lòng Mạnh Phỉ càng dâng cao hơn.

“Chép miệng, không nghic tới nhóc con nhà cậu cũng có lúc lợi hại như vậy.”
Ngô Nhạc dựa vào Trâu Thần vuốt cằm suy nghĩ.

Trâu Thần không thay đổi sắc mặt “ Cô ấy thật sự không nhớ rõ! Không tin ngày nào đó cậu đến trường học thử xem, cậu đứng trước mặt chào cô ấy, cô ấy có khả năng làm như không thấy.”

“Vậy sao?” Ngô Nhạc mở to hai mắt nhìn.

“Ngu ngốc!”

“... ...”

Hơn tám tiếng sau, Tân Đồng cùng mọi người rốt cuộc tới cổng trường đại học T ở thành phố A.

“Em thật sự không cùng anh đi thăm mẹ sao?” Trâu Thần xách hành lý của Tân Đồng đứng đó bất động.

“Chờ e thu xếp tốt mọi thứ rồi tự mình đi!” Tân Đồng không muốn để ý đến anh.

“Anh Trâu đẹp trai, em sẽ giúp anh nhắc nhở cô ấy!” Trì Phỉ thoải mái đi tới nói, sau khi tới thành phố A bọn họ tới trường cô trước.

“Anh Ngô, hành lý của em hơi nhiều, anh có thể giúp em đưa vào không?” Mạnh Phỉ không dán vào Trâu Thần như thường ngày, ngược lại xoay người hướng về phía Ngô Nhạc xin sự trợ giúp.

“Tiểu Phỉ, mình cũng có thể giúp bạn!” Thiệu Ngôn tích cực chủ động đưa ra hỗ trợ, dọc đường mọi người đều im lặng, chỉ có hai người Thiệu Ngôn cùng Mạnh Phỉ, giống như bạn thân đã nhiều năm không gặp nói không ngừng.

“Đừng, cậu cũng không ít đồ, chờ sau khi thu xếp xong chúng ta lại gặp nhau!” Lúc này Mạnh Phỉ không có bộ dáng cả vú lấp miệng em như mọi ngày, ngược lại hòa ái dễ gần như cô hàng xóm, chẳng qua cô ta không thể đè nén xuống, đắc ý nhìn thoáng qua Trâu Thần đang giằng co với Tân Đồng.

Trâu Thần thấy Thiệu Ngôn dời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn thấy nhóc con quật cường trước mặt, chân mày không khỏi nhíu lại “Khi nào em muốn đi thì gọi điện thoại báo cho anh một tiếng, anh đi với em!” Anh thỏa hiệp, hai ngày nay cũng đủ sức ép rồi, anh cũng đau lòng cô.

“Được.” Tân Đồng ngoan ngoãn trả lời, lại lấy hành lý trong tay anh “Trì Phì vào cùng em là được rồi, anh về thăm dì đi, thuận tiện giúp em gửi lời, em sợ lúc em đến sẽ dọa dì sợ.”

“Lại không muốn cho người khác thấy?” Anh cầm hành lý không chịu buông tay, anh liền như vậy không gặp được người?

“Đạo lý cơ bản, nhân sinh không quen chỗ mới, anh không thấy rõ ràng sao.” Đoạt không được, mếu máo, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to trong nháy mắt làm người ta mềm lòng.

“Vậy được, nếu ở ký túc xá không quen thì nói cho anh biết, nhà chúng ta còn một phòng trống.” Không muốn buông tha cô “Nếu không cuối tuần em đến đi, anh thay đổi đồ ăn cho em.” Thử thu hút cô.

Chu miệng, nâng tay nhéo cánh tay mình “Mẹ em ra lệnh cho em giảm béo, em vẫn nên rời xa anh đi!” Nói xong thừa dịp anh giật mình đoạt lấy hành lý, vô cùng vui vẻ túm Trì Phỉ chạy vào cổng, vừa chạy vừa quay đầu lại phất tay với anh.

Bộ dáng đắc ý của cô, anh từ xa nhìn lại, thế nào cũng cảm thấy luyến tiếc......
Bình Luận (0)
Comment