Bà Xã Đừng Chạy

Chương 37

Há miệng, Tân Đồng kéo kéo áo Trâu Thần, cô biết lúc này mình rời khỏi đây tuyệt đối sẽ không có lễ phép, hơn nữa ở trước mặt trưởng bối sẽ giống như không hiểu chuyện, nhưng mà, xem như cô giả bộ, tuyệt đối cũng sẽ không giả bộ không quen với Mạnh Phỉ, không thích chính là không thích! “Anh giúp em nói với ba mẹ một tiếng, em về trường học trước.”

Trâu Thần xoay người ngăn cô “Đồng Đồng.” Chứng kiến Trâu Tường đưa Mạnh Phỉ về nhà anh cũng nói không ra được phiền não trong lòng, mặc kệ thế nào, Tân Đồng thật vất vả mới mở miệng, bắt buộc phải rèn sắt khi còn nóng, vì Mạnh Phỉ mà đập tan kế hoạch của anh, ra vẻ như cô ta vẫn chưa quan trọng tới mức độ đó “Không cho đi! Em là chủ, cô ta là khách, đừng như chuột thấy mèo.” Anh cố ý kích cô.

Ngẩng đầu trừng anh, người này thật đáng ghét “Anh mới là chuột đó!”

“Ừ, em là con mèo hoa.” Anh nói nghiêm trang, cuối cùng còn sờ đầu cô tán thưởng.

Mẹ Trâu là người thông minh, vừa nhìn thấy Tân Đồng thay đổi nét mặt, cũng biết do hai người mà Trâu Tường đưa về, nhất định là phạm vào điều mà cô kiêng kỵ, Ngô Nhạc, cả ngày không có tim không có phổi, nếu có gì với Tân Đồng, đã sớm bị con trai mình ném ra xa rồi? Vậy chỉ có thể là Mạnh Phỉ, cô bé này bình thường tính tình ngang ngược, nhưng đối với hai vợ chồng bọn họ rất hiếu thuận, hơn nữa đối với Trâu Tường, Trâu Thần cũng rất được, chính là rất sợ ông nội, tổng thể mà nói vẫn là một đứa bé ngoan. Mẹ Trâu có chút do dự, bà thích cả hai cô bé, thật ra thì tốt nhất là hai cô bé xứng với hai đứa con trai, nhưng mà làm người không thể quá tham lam, vì vậy.......

“Tiểu Đồng, Mạnh Phỉ cùng Ngô Nhạc tới, con xuống bếp nói với mẹ Loan, làm thêm hai món mà Mạnh Phỉ cùng Ngô Nhạc thích, tiểu Thần, con cũng đi cùng đi.” Một câu nói, thân sơ xa gần rõ ràng, nhưng mẹ Trâu khuôn mặt vẫn nở nụ cười thân thiết lôi kéo tay Mạnh Phỉ.

Thấy mẹ mình xác minh rõ lập trường của mình, Trâu Thần thầm vui trong lòng, trước kia mọi ý kiến của bản thân cũng chỉ có thể để trong lòng, lúc này mẹ Trâu vừa nói, lâp trường của anh lập tức trong sáng hóa, rốt cuộc không cần sợ Mạnh Phỉ dùng trưởng bối gây áp lực với anh, cười ha hả kéo Tân Đồng vẫn chưa hiểu gì đi xuống phòng bếp.

Mạnh Phỉ nhìn Trâu Thần kéo Tân Đồng rời đi, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng lại bị mẹ Trâu ở bên cạnh thân hiết hỏi lung tung này kia, cơn tức trong lòng muốn bộc phát cũng không thể bộc phát, liếc nhìn mẹ Trâu một cách xa lạ, rồi lại không thể không thay bộ dáng ngây thơ, được rồi, cách lấy trưởng bối để gây áp lực tạm thời thất bại, cô ta vẫn có thể khiến người nào đó rời đi, đến lúc đó cô ta nhân cơ hội mà vào,a, không đúng, là lúc Trâu Thần bị ném bỏ cô ta dịu dàng chờ đợi, cô ta không tin mình không thành công?

Bĩu môi làm nũng ôm cánh tay mẹ Trâu “Mẹ Trâu, mẹ không nhớ con sao, hôm nay anh Tường về nhà cũng không gọi con đến ăn cơm.” Cô ta đổ thừa!

“Sao có thể chứ? Lần này anh Tường chỉ về một thời gian ngắn, dì nghe nói con đang phải tập huấn không phải sao? Dì sợ con phạm kỷ luật, đến lúc đó ông con lại đến tìm dì.” Mẹ Trâu cười đi vòng qua.

“Mẹ Trâu, mẹ có nhớ con không? Lâu rồi con chưa gặp mẹ, ở trường con đều rất nhớ món ăn mà mẹ làm.” Cô ta cố ý nói lớn tiếng, chỉ sợ người nào đó ở phòng bếp không nghe thấy, hừ, mẹ Trâu đều tự mình xuống bếp nấu cơm cho tôi, đồ cô ăn đều do người giúp việc nấu! Trong lòng cô ta lúc này rất hả hê.

“Mẹ, mẹ định không cho bọn con vào sao?” Trâu Tường cũng phát hiện ra bầu không khí trong nhà hơi kỳ lạ, hơn nữa cô bé vừa mới đứng cùng Trâu Thần kia rất lạ, anh chưa bao giờ thấy, nhưng nhìn vẻ mặt của ba mẹ lại giống như rất thân quen, lúc anh đi vào thì nghe thấy ba mình đang xin lỗi? Xin lỗi cô gái kia sao?

“Nhìn xem, mẹ vui đến nỗi quên mất, ông Trâu, ông đi thay quần áo đi, về nhà mà còn mặc như vậy, ai mượn ông chứ? Mạnh Phỉ, Ngô Nhạc vào nhà ăn trái cây đi, tiểu Tường con cũng đi thay đồ đi, gần đây công ty vẫn tốt chứ?”

“Tạm được, Ngô Nhạc, tiểu Phỉ hai đứa ngồi đi, anh lên trước.”

Nhìn thấy mẹ Trâu bê nước trái cây rồi lại hoa quả tới, Ngô Nhạc đĩnh đạc ngồi trên ghế sa lon “Dì, đừng vội, chúng cháu cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, dì khách khí như vậy khiến cháu rất ngại.” Anh trầm bổng từng chữ từng chữ bắn ra ngoài, chọc cho mẹ Trâu nhất thời lúng túng.

“Thằng bé này, không có chuyện gì liền trêu đùa dì! Vậy mấy đứa ngồi đi, dì xuống phòng bếp xem một chút, để tiểu Thần cùng tiểu Đồng ra ngoài ngồi cùng mấy đứa.” Mẹ Trâu cũng hiểu, có một số việc phải để bọn trẻ tự giải quyết, xem như bà cho bọn chúng cơ hội đi.

“Đối với Trâu Thần vẫn chưa hết hy vọng sao?” Nhìn xung quanh không thấy ai, Ngô Nhạc cầm quả táo lên cắn một miếng.

“Không liên quan đến anh.” Mạnh Phỉ tức giận ném lại một câu, chuyển sang bên kia ngồi, giống như Ngô Nhạc là một loại vi khuẩn cực lớn.

“Nếu như anh có thể giúp em thì sao?” Anh ta lại cắn một miếng, khuôn mặt nở nụ cười hả hê “Còn không liên quan đến anh sao?”

“Anh?” Cô ta hoài nghi quay đầu nhìn anh ta “Đó đương nhiên lại là chuyện khác, chỉ là, em không tin anh lại tốt bụng như vậy.” Giọng nói hơi chậm lại.

“Vậy em mỏi mắt chờ xem!” Anh ta nói đầy tự tin.

Cô ta không nói tiếp, chỉ là không ngồi xa như lúc nãy nữa, ngược lại mất tự nhiên ngồi lại gần một chút.

“Em nhớ phải lấy nhu thắng cương, trước tiên nhận sai với Trâu Thần, em cũng biết tính Trâu Thần cố chấp, em ngàn vạn lần đừng cùng cậu ta cứng đối cứng, chuyện còn lại anh giúp em đối phó, nhưng mà phần sau còn phải xem bản thân em, sư phụ chỉ dẫn vào cửa, việc tu hành là do bản thân em!” Bộ dáng bí ẩn, hai chân vểnh lên thoải mái dựa vào ghế sa lon nhà họ Trâu.

“Nếu anh không giải quyết được, Mạnh Phỉ em sẽ không tha cho anh!” Cô ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống.

Anh ta không lên tiếng, chỉ hơi hất cằm về phía nhà bếp, sau đó nở nụ cười thâm cao khó lường.

Trâu Thần nắm tay Tân Đồng từ nhà bếp đi ra, Tân Đồng như cũ không ưỡn ẹo giùng giằng, cô nhìn thế nào cũng thấy Mạnh Phỉ không thuận mắt, cũng không như Trâu Thần nói bên ngoài một kiểu, trong lòng một kiểu, ở nhà có thể ngoan ngoãn, láu lỉnh tranh thủ sự đồng tình, nhưng vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy mình không ăn của bọn họ, không uống của bọn họ, càng không thiếu nợ bọn họ, tại sao còn phải nhìn ánh mắt của bọn họ mà làm việc, nhất là Mạnh Phỉ này, mỗi lẫn đều chủ động gây chuyện, cô không ra tay đáp trả là không tệ rồi, sao còn phải nhân nhượng cô ta chứ? Nếu có bọn Lôi Lôi ở đây, nhất định sẽ giúp cô hả giận. Trâu Thần thối tha!

“Ngây ngốc cái gì! Em nói xem bộ dáng em thế nào sau này ra ngoài xã hội thì phải làm sao? Hay là em tốt nghiệp rồi chúng ta liền kết hôn?” Trâu Thần nhìn bộ dáng cô cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì.

“Nghĩ hay lắm!” Lười phản ứng lại với anh! Còn kết hôn nữa chứ? Nghĩ thật xa xôi.

“Cũng không phải là để em nhân nhượng với cô ta, xem như cô ta không tồn tại là được rồi, trong lòng em cũng dễ chịu hơn, mặt cũng dễ xem hơn.” Xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.

Mếu máo “Em không phải là thú cưng của anh! Sờ đầu em nữa, em liền......”

“Liền thế nào?” Anh kéo cô ôm vào lòng, cười đùa với cô, mỗi lần nói với cô, anh đều cảm thấy tâm tình rất tốt, giống như xung quanh có hoa thơm chim hót, ấm áp hòa thuận vui vẻ, vô cùng thoải mái.

“Bọn họ đang nhìn đấy.” Cô rúc đầu nhỏ giọng nói.

“Không phải nói với em, xem như bọn họ không tồn tại sao?” Anh cười, cũng biết cô nhóc nhà anh không phải là người cẩn thận.

Tức giận đập anh, chỉ biết bắt nạt cô!

“Khụ!” Ngô Nhạc ngậm quả táo vội ho một tiếng “Có cần bọn tôi che mắt lại không?”

Mạnh Phỉ đứng bên cạnh nghiêm mặt không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đĩa đựng trái cây.

“Có công phu che mắt, cậu dứt khoát rời khỏi đây đi? Giả bộ hỏi làm gì?” Trâu Thần thân thiết ôm Tân Đồng đang đỏ mặt không khách khí mắng trả.

“Anh Thần.” Mạnh Phỉ từ nãy giờ im lặng cắn môi cẩn thận mở miệng nói “Lần trước là em không đúng.”

Trâu Thần sững sờ, Ngô Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn, bộ dáng hài lòng, Tân Đồng giật mình......

Bình Luận (0)
Comment