Bà Xã Đừng Chạy

Chương 40

Ngày cuối cùng của tập huấn là ngày biểu diễn, thời tiết tương đối tốt, ngay cả mây cũng rất ít, ánh mặt trời chói chang treo trên không trung cao vút, tỏa ra ánh sáng chói lóa cùng khí nóng, giống như muốn hơ khô toàn bộ mọi thứ trên mặt đất......

Trên khán đài, hiệu trưởng vẫn còn đang đọc bài diễn văn dài dòng, ở phía dưới học sinh đứng xếp thành đội hình ngay ngắn cũng không ngừng kêu khổ, đồ rằn ri trên người đã ướt đẫm mồ hôi, cùng với nhiệt độ nóng bỏng dính sát vào làn da mịn màng của bọn họ, cái mũ trên đầu mặc dù có thể cho được ánh nắng mặt trời, nhưng không khí nóng xung quanh lại làm cho bọn họ có cảm giác không thở nổi, mồ hôi theo từ trên mặt từng giọt từng giọt chảy xuống, ngứa ngáy, nhưng lại không dám lộn xộn trước mặt hiệu trưởng, tóm lại, cảm giác kia thật kinh khủng.

“......Why do birds suddenly appear every time you are near. Just like me, they long to be close to you......”

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa đội hình chỉnh tề, không khí trầm thấp rốt cuộc có chút sôi nổi, những sinh viên mới không dám cử động, nhưng chung quy vẫn khẽ thì thầm một hai câu, huấn luyện viên cùng trợ giảng đứng bên cạnh không nhẫn tâm làm cho bọn họ còn chưa bắt đầu đã ngất xỉu, không tính là quá rõ ràng liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tân Đồng dùng ánh mắt quan sát bốn phía, bàn tay đã sớm đút vào túi nắm chặt cái điện thoại đang kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kinh hoảng, trước khi xếp thành đội hình cô quên chuyển sang chế độ rung, nhưng mà, là ai không có mắt, lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này chứ? Trong lúc bối rối căn bản không tìm thấy phím tắt, gấp đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vốn dĩ đã đỏ càng thêm đỏ bừng, rốt cuộc thừa dịp huấn luyện viên quay sang nói chuyện với trợ giảng, vội vàng lấy di động ra, vừa nhìn thấy “Trâu háo sắc”......Người này quả nhiên cùng cô bát tự không hợp!

Lại nhìn xung quanh một lần nữa, không ai chú ý sang bên này, cô giữ vững nét mặt như cũ, lại khẽ cúi người, cho đến khi người phía trước hoàn toàn ngăn trước cô, thở phì phò nghe điện thoại “Trâu Thần chết tiệt, anh muốn chết à, lại chọn lúc này gọi điện thoại cho em!”

“Không phải chuẩn bị biểu diễn quân huấn sao? Thiệu Lâm dám không phân biệt cao thấp sao? Giả vờ không biết được.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Trâu Thần “Đúng rồi, sau khi buổi biểu diễn kết thúc anh sẽ tới trường đón em, lúc đầu em nói rồi, sau khi tập huấn kết thúc liền chuyển ra ngoài ở cùng anh, anh ở đây đã chuẩn bị tinh thần rồi......”

“Ai nói muốn dọn ra ngoài!” Cô chột dạ vội vàng cắt ngang “Anh đừng có nói lung tung!”

“Đồng Đồng, em không thể như vậy, theo như ba anh, ông nội anh nói, em thế nào cũng được tính là một nữ công đời thứ ba? Nói lời phải giữ lời! Đừng tới thời điểm quan trọng liền lui về phía sau, đảng và nhân dân đang nhìn em, cứ như vậy......” Giọng nói đầu dây bên kia càng lúc càng vô lại.

“Anh đừng có ở đó tâng bốc em! Còn nữ công đời thứ ba? Nhà em thế nào em tự biết, nói không đi là không đi, có bản lĩnh thì anh tới trói em lại đi!” Cô không tin trường học lớn như vậy, cô muốn trốn một người lại không thể trốn được!

“Con bé chết tiệt kia, em chờ đi, bây giờ anh lập tức tới trường tìm em! Em có tin anh làm loạn buổi biểu diên quân huấn của em không!” Chưa nói đôi câu, người nào đó đã lộ nguyên hình.

“Anh Thần.” Lúc mềm thì phải mềm, anh nói dám, cô tin tưởng anh nhất định dám, chuyện này không thể nói giỡn......” Tập huấn quân sự xong em ở đây......” Cô vừa mới muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt nhận sai, sau đó sẽ tranh thủ tỏ rõ lập trường kiên định của mình, điện thoại ở trong tay liền bị một tay to cướp đi......

Lý Trung Khải cầm điện thoại của Tân Đồng, lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt vốn dĩ đã lạnh bây giờ càng lạnh hơn, giống như băng ở cùng nam cực.

Tân Đồng nóng nảy nhìn điện thoại của mình trong tay anh ta, bởi vì cảm thấy bản thân có lỗi nên không dám mở miệng, cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, rồi lại không cam lòng khi điện thoại của mình cứ như vậy bị tịch thu, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng thẳng về phía trước, thế nhưng hai mắt lại liên tục liếc nhìn về phía Lý Trung Khải ở bên cạnh.

“Lát nữa giải tán thì tới gặp tôi.” Anh ta cầm điện thoại quơ quơ trước mặt cô, sau đó chắp tay sau lưng đi xuống cuối hàng.

Tân Đồng uất ức, Trâu Thần chết tiệt! Đều là lỗi của anh! Chiếc điện thoại kia cô mới mua chưa tới hai tháng, hu hu hu......

Mà Trâu Thần ở đầu dây bên kia, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Tân Đồng nói gì “Alo! Alo! Alo! Đồng Đồng, em đừng giả bộ mất tín hiệu với anh!” Cô nhóc chết tiệt, lúc đầu thì mạnh miệng, vừa đến lúc hành động liền rút lui!

“Tín hiệu rất tốt.” Giọng nam lạnh lùng vang lên “Anh đừng gọi điện cho cô ấy, sau khi quân huấn kết thúc cô ấy còn có việc.” Lý Trung Khải mặt không thay đổi, không chột dạ dùng điện thoại của Tân Đồng nói chuyện với Trâu Thần.

“Anh là cái thá gì?” Trâu Thần nổi giận, sao đột nhiên lại xuất hiện người không thức thời như vậy, còn dám nói chuyện với anh như vậy? Tân Đồng là của mình anh, còn những người khác cút hết đi! “Không cần biết anh là ai, trả điện thoại lại cho cô ấy!” Giọng ra lệnh không được xía vào.

“Không cần thiết!” Điện thoại lập tức bị cắt đứt.

“Alo!” Đầu dây bên kia Trâu Thần tức giận đến xù lông! Được! Xem như người này có dũng khí! Anh muốn xem một chút tại sao người này lại nói với anh như vậy!

Là chuyện phải làm rồi lại ngoài dự đoán, lớp Tân Đồng quả nhiên đạt được giải đặc biệt trong buổi biểu diễn quân huấn, nhìn văn bằng sáng chói, Tân Đồng vui mừng, ngoài vui mừng còn có một chút cảm giác nói không ra lời, cô ngẩng đầu nhìn về phía màu xanh lá cây trên lễ đài, đồng thời Thiệu Lâm giống như có cảm giác nhìn về phía cô, hai người cách khá xa nên chỉ có thể gật đầu với nhau, nhưng nhìn mặt Thiệu Lâm ở phía xa, cô lại cảm thấy tấm văn bằng này chân thật hơn một chút, nụ cười càng nở rộ.

“Được rồi, tất cả mọi người quay về nghỉ ngơi đi!” Tiếng vỗ tay của Lý Trung Khải hấp dẫn sự chú ý của tất cả sinh viên “Nghỉ đến hết tuần, sang tuần sau chính thức bắt đầu đi học, mọi người đến gặp lớp trưởng lấy thời khóa biểu, còn có gì không hiểu thì đến gặp trợ giảng.”

“Tiểu Đồng, bảo trọng!” Trần Duệ nhìn theo ánh mắt của Tân Đồng “Chỉ là cậu bị đàn anh giữ lại cùng không xem là quá xấu.”

“Nói cái gì vậy? Nếu không cậu ở lại đi?” Trương Lệ Na có chút mất hứng, Trần Duệ vội vàng lắc đầu, trốn sau lưng Tống Viện Viện “Tiểu Đồng, cậu xin lỗi đàn anh sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động về, sau này cẩn thận một chút, bây giờ vẫn chưa chính thức đi học, cậu đã bị mời uống trà nhiều lần như vậy, sau này không biết đàn anh sẽ sinh ra thành kiến gì với cậu?” Cô thật sự có chút lo lắng.

“Không sao, mình nói khéo với anh ta là được.” Tân Đồng phờ phạc cúi gằm đầu.

“Khẳng định không có việc gì, có chuyện cứ tìm mình.” Trong bốn người chỉ có Tống Viện Viện cười kỳ quái “Mau đi đi, bọn mình về ký túc xá chờ cậu.” Nói xong, lôi kéo hai người còn lại nhanh chóng rời đi.

“Đi thôi!” Nhìn dòng người dần dần rời đi, Lý Trung Khải đi tới bên cạnh Tân Đồng.

“Đàn anh.” Tân Đồng nhút nhát mở miệng “Trước tiên anh có thể trả lại điện thoại cho em được không? Em thật sự có việc gấp.” Vừa rồi còn đang nói chuyện dang dở với Trâu Thần, không biết anh bị chọc giận thành cái dạng gì rồi.

“Trước tiên theo tôi đi ra ngoài, xong việc sẽ trả lại cho em.” Anh ta cố ý đem điện thoại quơ quơ trước mặt cô sau đó nhét vào túi quần.

Cô ngẩng đầu nhìn mặt anh ta, phát hiện anh ta không có ý trêu đùa, người đàn ông lạnh lùng băng giá làm sao biết nói đùa? Nhưng Trâu Thần giận điên lên hay không? Sao cô lại cảm giác con đường sau này của cô sẽ không dễ đi?

Trâu Thần lái chiếc xe Hummer cuồng dã đến cổng trường đại học T, nhìn thấy sinh viên mặc đồ rằn ri từ trong trường đi ra, anh chỉ có thể liều lĩnh đậu xe trước cổng trường, điện thoại của Tân Đồng ở trong tay người khác, lúc này căn bản anh không thể liên lạc được, vốn dĩ muốn nấp trước cửa của khu biểu diễn quân huấn, kết quả trong trường có chút việc khiến anh bị trễ, lần này thì tốt rồi, Trâu Thần chỉ có thể ngây ngốc đứng trước cổng trường chờ người, gần đây anh luôn làm những việc ngu ngốc.

Tâm tình không tốt mở cửa xe, sau đó nhảy xuống, anh lười biếng dựa người vào xe, đôi mắt như ra đa quét qua từng sinh viên mặc đồ rằn ri.

“Đàn anh! Anh muốn em đi ra ngoài cũng phải để cho em thay đồ đã chứ?” Tân Đồng đứng giữa đường không chịu đi, cô chính là nghĩ không ra, hôm nay người đàn ông lạnh lùng này bị làm sai, đột nhiên lại cố chấp, khác thường như vậy.

Lý Trung Khải không nói gì, chỉ nhét tay vào túi quần đi tới ống cống ở bên cạnh, sau đó lấy điện thoại của Tân Đồng ra, đưa tới khe hở ở trên ống cống.

“......” Thật là núi cao còn có núi cao hơn, sao cô lại gặp phải người như vậy chứ? Trong lòng không phục “Em đột nhiên cảm thây quần áo này cũng rất tốt, ít nhất thay bộ quần áo khác ra ngoài người khác nhận không ra.....”

Đôi môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt của anh ta cũng có nụ cười thản nhiên.

Lúc sắp đến cổng trường, Lý Trung Khải đột nhiên kéo Tân Đồng sang một bên, sau đó mình bước lên trước nửa bước, ngăn cô ở phía sau, sau đó lại kéo tay cô đi về phía trước.

Tân Đồng kinh ngạc, nghi ngờ lui về phía sau một bước, nhìn về phía bên kia, a, đó không phải là Trâu Thần sao? Mặc quân phục cả người dựa vào bên cạnh Hummer nhìn thật đẹp, nhưng mà sắc mặt kia, muốn giết người sao! Cô hả hê đưa tay về hướng kia vẫy vẫy “Trâu háo sắc!”

Lý Trung Thần ở bên cạnh trong nháy mắt tối sầm mặt, dùng sức kéo tay Tân Động lại.

“Đàn anh, anh làm tay em đau!” Thấy Trâu Thần nhìn về phía này, cô theo bản năng tránh bàn tay Lý Trung Khải.

Trâu Thần quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng hết sức chói mắt, thu hồi vẻ lười biếng, lần đầu tiên ở trước mặt Tân Đồng lộ ra vẻ khí phách, đứng dậy vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hai người kia lôi kéo.

Tân Đồng cảm giác thấy giờ phút này Trâu Thần rất khác thường, dùng sức tránh bàn tay kia “Đàn anh, em đi qua kia một chút.”

Lý Trung Khải không trả lời, lại buông lỏng tay, để cô dễ dàng quay qua.

Nhìn thấy hai người tách ra, trên mặt Tân Đồng có vẻ giải thoát, khuôn mặt căng thẳng của Trâu Thần rốt cuộc hòa hoãn, đi đến trước mặt cô “Điện thoại di động đâu?”

Cô khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Lý Trung Khải không dám nói gì.

Trâu Thần dời ánh mắt từ Tân Đồng chậm chạp lại có chút ý khinh thường chuyển sang phía Lý Trung Khải, anh từng thấy người này, là trợ giảng của lớp Tân Đồng, sinh viên năm ba trường đại học T, con nhà gia tộc, công ty kinh doanh rộng khắp mọi nơi, rất có địa vị trên thương trường ở thành phố A, hơn nữa là người lạnh nhạt, không có gì không ghi chép, nếu là người có gia cảnh bình thường được gả vào nhà bọn họ, được tính là gả cho nhà giàu, nhưng đối với Tân Đồng mà nói, căn bản không cần! “Không cần, anh đưa em đi mua cái mới!” Nói xong kéo Tân Đồng qua, trào phúng “Món đồ anh không muốn nữa sẽ cho người khác làm kỷ niệm!”

“Hả?” Người này lấy di động của cô bồi dưỡng tình cảm? “Đợi lát nữa, đàn anh muốn em cùng đi ra ngoài một chút!” Được rồi, cô lại bộc phát tính khí quật cường, hơn nữa lúc này nếu đi theo Trâu háo sắc, đích đến của anh hẳn là chỗ anh ở......Không cần, cô còn chưa giảm cân thành công, còn chưa cho anh biết mình không thể không có anh, ngàn vạn lần không thể thỏa hiệp như vậy!

“Hả?” Trâu Thần trong lòng đặc biệt tức cô nhóc này, nhưng trên mặt vẫn giả bộ ngây thơ, cao giọng, đôi mắt lúc này có chút lạnh lùng, đẹp trai đến nỗi khiến Tân Đồng bần thần.

“Cô ấy nói phải đi ra ngoài cùng tôi!” Lý Trung Khải bước lên trước muốn giành Tân Đồng.

Trâu Thần khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười giễu cợt, xoay người ôm Tân Đồng vào lòng “Cô ấy không đi!”

Tân Đồng căn bản không biết bọn họ đang làm gì, chỉ không đến mức không biết không khí có chút kỳ lạ, vội vàng tìm đường lui cho mình “Em quên mất, em phải quay về ký túc xá, Trâu Thần, hay là anh đi cùng đàn anh đi.”

Lý Trung Khải sợ run lên, chỉ cảm giác đỉnh đầu có vô số quạ đen bang ngang qua......

Trâu Thần ngược lại buồn bực hít sâu một hơi, dưới tình huống chưa ai phản ứng kịp, trực tiếp khiêng Tân Đồng lên vai mình “Bắt buộc anh phải đánh sao! Em mới có thể nghe lời?” Nói xong hung hăng vỗ hai cái lên mông người nào đó vẫn còn đang ngơ ngác.

“Nhanh thả em xuống, Trâu Thần, đồ biến thái này!” Tân Đồng mắc cỡ muốn chết, hơn nữa đàn anh Lý Trung Khải vẫn còn đứng đây, sau này cô làm sao gặp mặt anh ta chứ?

“Buông cô ấy xuống!” Lý Trung Khải thật sự không khống chế nổi, đi tới kéo Trâu Thần.

Trâu Thần cười nhạo một tiếng, đạp chân một cái khiến anh ta ngã xuống “Người con gái của Trâu Thần tôi chưa tới phiên người khác nói chuyện.” Sau đó sải bước đi tới cạnh xe Hummer, cẩn thận bỏ Tân Đồng vào xe, cuối cùng đạp chân ga, nghênh ngang rời đi trước mặt Lý Trung Khải.

Lý Trung Khải ngồi dưới đất, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt hung tợn, làm cho người ta càng không dám đến gần, anh ta giơ tay lau vết máu trên khóe miệng, một cái liền có thể quật ngã anh ta, bản lĩnh nhất định không tệ, anh ta cũng đã điều tra qua người này, nhưng chỉ có thể điều tra ra người này học khoa y ở đại học quân y trong thành phố, ngoài ra không biết gì cả, chưa từng có khiêu chiến làm cho đáy mắt anh ta hừng hực lửa như vậy......
Bình Luận (0)
Comment