Bà Xã Đừng Chạy

Chương 55

“Tiểu Đồng, giữa mùa đông, cậu chắc chắn muốn ra ngoài chạy bộ?” Trần Duệ nhìn sân tập chỉ có mấy bóng người, không khống chế được liền muốn lui về sau.

“Ngày đầu tiên còn chưa bắt đầu, tiểu Duệ cậu đã muốn bỏ cuộc sao?”Tân Đồng đang chuẩn bị vận động, câu nói sau cùng còn không quên ném qua một ánh mắt hung tợn.

“Mình huấn luyện cậu không được sao?” Trần Duệ giả bộ đáng thương, cúi đầu nói.

“Chẳng lẽ cậu không muốn giảm một chút sao?” Chuẩn bị xong, Tân Đồng chống nạnh dùng nét mặt trêu chọc nhìn Trần Duệ, thọc bụng cô một cái, lại nhéo nhéo cánh tay cô, cuối cùng còn dùng tay sờ sờ cằm cô “Mặc dù ít thịt hơn mình, nhưng cậu cũng phải phòng bị, cậu xem vóc dáng của Viện Viện xem, cậu không hâm mộ sao?” Câu cuối cùng lại đổi thành câu khiêu chiến, đôi tay nắm chặt trước mặt Trần Duệ làm dấu cầu khẩn.

Trần Duệ không nhịn được lạnh run người “Vì để cho cậu im miệng, mình chết cũng cam nguyện, huống chi là chạy bộ? Chạy đi, một vòng 200m, hay là bốn vòng đi? Chút lòng thành!” Nói xong, dẫn đầu chạy trước.

Tân Đồng ở phía sau nở nụ cười giảo hoạt, cũng chạy theo.

“Hai người cũng ra ngoài chạy bộ sao?”

Lúc Tân Đồng vừa chạy được nửa vòng, một thân hình từ phía sau chạy tới, chạy song song với hai người.

“Đàn anh?” Trần Duệ hoảng sợ, một ngày thấy hai lần, duyên phận này không phải là quá nhiều sao, cô không nhịn được nghĩ muốn hét lên.

Tân Đồng cũng ngẩn người,tần số gặp mặt so với lúc khi lên lớp còn nhiều hơn, miễn cưỡng trả lời “Thật là trùng hợp.”

“Vận động một chút cho thoải mái.” Lý Trung Khải vẫn giữ vững nhịp độ với hai người.

“Đàn anh, ngày nào anh cũng kiên trì chạy sao? Lúc nãy cũng không nghe thấy anh nhắc tới.” Trần Duệ đột nhiên hứng thú.

Sắc mặt mất tự nhiên lạnh xuống, giọng anh cũng quay về giọng nói lạnh lẽo “Ừ, không sai biệt lắm.”

Vừa nghe thấy câu trả lời lạnh lẽo, Trần Duệ tự giác ngậm miệng.

Một chuỗi tiếng chuông phá vỡ không gian lúng túng của ba người, Tân Đồng sờ sờ túi mình, hướng về phía hai người kia xấu hổ cười cười, quả quyết đi ra ngoài, lúc ở cùng Lý Trung Khải cô có một loại cảm giác bức bách, có lẽ tính cách không hợp, nếu không lúc cô vừa mới tới trường sẽ không khiến người ta nổi giận. Cô cố ý đi ra phía ngoài, đến nơi bọn họ không thể nghe thấy.

“Alo?” Cô nghi ngờ nghe điện thoại, theo lý thuyết số điện thoại này cô mới mua, không có nhiều người biết, hơn nữa số gọi tới là số lạ, đoán chừng là gọi nhầm.

“......” Đầu dây bên kia im lặng.

Tân Đồng đột nhiên có cảm giác dựng tóc gáy, đây không phải là cuộc điện thoại quấy rầy như trong truyền thuyết chứ? Nghĩ tới đó liền muốn cúp máy.

“Đồng Đồng là anh, em đừng vội cúp máy.” Đầu dây bên kia Trâu Thần dường như có thể đoán được ý nghĩ của cô, lên tiếng trước cô.

Tân Đồng lập tức lâm vào trạng thái chạy xe trong vô thức, nắm chặt điện thoại trong tay.

“Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào.......” Im lặng.

Tân Đồng cũng không nói, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm mũi chân.

“Anh không nên hung dữ với em, là anh không tốt.” Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Trâu Thần nói một câu “Hôm trước em về nhà an toàn chứ? Tỉnh dậy anh không tìm thấy em, anh rất sợ. Đồng Đồng là anh sai, đừng để anh không tìm thấy em được không?”

Tân Đồng vẫn im lặng không nói gì, cái miệng nhỏ nhắn uất ức.

“Bây giờ em ở đâu? Anh muốn gặp em.” Anh thử hỏi, bàn tay khẩn trương nắm thành nắm đấm.

Cô mím môi, cặp mắt mất tự nhiên nhìn về hướng khác “Bệnh nhân của anh không cần anh sao?” Được rồi, cô thừa nhận cô ghen, cô ghen tỵ! Cô chính là không muốn thấy anh đối xử tốt với người con gái khác, hu hu hu, cô cũng không muốn như vậy, nhưng mà lại không khống chế được, hơn nữa đối phương lại là một người ưu tú như vậy, cô xem kỹ mình từ đầu đến chân nhiều lần cũng tìm không ra được một điểm để so sánh với người ta, không có ý thức ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt lấy mình.

“Đồng Đồng.” Trâu Thần có chút bất đắc dĩ “Cô ấy là bệnh nhân, vừa mới phẫu thuật não xong, cô ấy đang từ từ hồi phục nên không thể bị đả kích quá lớn, cô ấy thích nhất là khiêu vũ, luôn mơ ước trở thành một vũ công nổi tiếng, nhưng em biết không? Qua cuộc phẫu thuật này dù em có hồi phục thế nào, sau này cũng sẽ không như người bình thường, không thể chịu kích thích quá lớn, không thể vận động mạnh, không thể......”

“Em biết rồi.” Cuối cùng Tân Đồng vẫn không nhịn được cắt ngang “Thôi, nếu anh không muốn cô ấy chịu kích thích quá lớn, sau này không vận động mạnh, không ảnh hưởng bởi phóng xạ, vậy anh tới với cô ấy đi!” Cuối cùng không cho anh cơ hội nói, trực tiếp cúp máy.

Cô vứt bỏ điện thoại trong tay, ôm chặt lấy cơ thể mình, cô muốn quên hết mọi chuyện nhưng vẫn có người nhắc! Tại sao!

Trâu Thần ngây ngốc nhìn cuộc nói chuyện đã kết thúc, trong ấn tượng của anh Tân Đồng không như vậy, nhưng tại sao, hơn nữa vừa rồi anh còn chưa nói không thể tiếp xúc với phóng xạ, sao cô ấy lại có thể nói như vậy? Chân mày nhíu chặt, có lẽ anh phải gọi điện thoại về nhà họ Tân hỏi một chút, anh không sợ bị cô hiểu lầm, chỉ sợ mình không chăm sóc tốt cho cô, nếu như không thể hoàn toàn hiểu cô, vậy anh làm sao chăm sóc cô?

“Tiểu Đồng, sao vậy?” Chẳng biết từ lúc nào, Trần Duệ cùng Lý Trung Khải đã chạy tới bên cạnh cô.

Trần Duệ nghĩ muốn đi tới đỡ Tân Đồng dậy, nhưng không nghĩ tới lại có người đoạt trước, cô kinh ngạc nhìn Lý Trung Khải ôm Tân Đồng vào trong lòng, nhất thời không nghĩ được gì, chớp mắt mấy lần mới phát hiện ra lúc này bản thân phải rời khỏi đây thôi, để không gian lại cho hai người bọn họ.

“Tiểu Đồng, muốn khóc thì khóc đi.” Lý Trung Khải an ủi Tân Đồng vẫn luôn im lặng, nếu cô khổ sở thì nên khóc, nếu không thoải mái thì phải nói, dù anh ta phiền, cô cũng nên giống như lúc trước luôn chỉ trích anh ta, chứ không phải yếu ớt như búp bê giống như lúc này.

Tân Đồng im lặng để mặc cho anh ta ôm, hai mắt trống rỗng nhìn về nơi xa.

“Tiểu Đồng.” Anh ta cúi đầu nhìn cô, nhíu mày giống như đang lạc vào nơi nào đó, lông mày dài run lên ngăn trở đôi mắt trong veo thường ngày, làm cho người ta không thấy rõ bất cứ cảm tình nào, cái mũi nhỏ run run như đang kìm nén cái gì, đôi môi mím lại, loại cảm giác đè nén đó không phải cảm giác đè nén bình thường, mà giống như một loại tuyệt vọng, hoặc có thể nói là một loại cảm giác không vướng bận gì với trần thế......Trong nháy mắt anh ta bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, sao lại như vậy? Bình tĩnh nhìn lại, lại phát hiện ra người trong ngực đã khôi phục vẻ bình tĩnh, có lẽ thật sự là anh ta nhìn lầm rồi.

“Thật ngại quá đàn anh.” Cô giùng giằng đứng dậy, miễn cưỡng cười với anh ta, nụ cười này giống như khóc, làm cho người ta nhìn qua cảm thấy đối mặt với khuôn mặt khóc rống của cô còn khó chịu hơn “Em lại mất hồn.”

“Không sao, hôm nay cứ như vậy đi, anh đưa em về trước được không?”

“Không” Cô hít sâu một hơi “Em muốn tiếp tục, đàn anh anh về trước đi, Trần Duệ đâu rồi? Con bé này lại nhân lúc không ai chú ý chạy mất?” Cô cố ý cười đùa.

Nhưng anh ta lại cảm thấy có một loại cảm giác ưu thương vây quanh, đứng dậy nhìn cô trìu mến “Anh thích làm đến nơi đến chốn, chạy cùng chứ?”

Cô hé miệng cười “Được!”
Bình Luận (0)
Comment