Chương 11: Giấy Nợ Một Triệu 6
Nhìn thi thể của mẹ đang nằm trong nhà tang lễ mà cô suy sụp hoàn toàn.
Vào cái đêm hôm đó, cô như người mất hồn đứng trước mặt Vũ Tĩnh Hi cởi bỏ từng mảnh quần áo trên người.
Nhoáng một cái, đã ba năm.
Ba năm trước, ngày mà cô bán đi lần đầu, bán đi sự trong trắng của bản thân.
Từ đêm hôm đó về sau, cô vẫn là cô nhưng một triệu đó lại không thể cứu được mẹ cô.
Số tiền đó dùng để trả phí mai táng cho mẹ còn thừa hơn nửa.
Cuối cùng với một khoản tiền đặt cọc trước thì cô đã mua được căn nhà chưa đầy 40 mét vuông mà khi còn sống mẹ và cô thuê.
Mà từ đó về sau cô cùng Vũ Tĩnh Hi cũng chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Thực ra, cô chỉ biết người mua cô vào cái đêm ba năm trước là một người đàn ông họ Vũ.
Ngoài ra, cô không biết bất kỳ một thông tin nào khác, mà cô cũng không muốn biết.
Tối qua đang làm việc thì cô bị lôi ra ngoài, sau đó lại bị Ngô Tổng trêu ghẹo.
Sau khi bị hạ thuốc, trí nhớ cô trở nên mơ hồ.
Chỉ là trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ trôi đi rồi lại trôi về, lênh đênh trên biển, nâng lên rồi lại nâng xuống không ngừng như không có hồi kết.
Cũng không nhớ rõ là đã ngủ quên từ khi nào, chỉ là lúc tỉnh lại đã là đầu giờ chiều.
Toàn thân đau nhức, toàn thân chỗ cao chỗ thấp đâu đâu cũng là dấu hôn, eo cũng không cử động được.
Trở mình, cô thở thật dài.
Tháng kế tiếp đến thật nhanh, ngân hàng sẽ trừ tiền trong tài khoản.
Tiền điện tiền nước cùng tiền mạng cần phải thanh toán mà trong điện thoại giờ không còn đồng nào.
Cô còn phải ăn, còn phải sống, mà lại khó, vì không thể nghỉ việc! Nhớ tới chuyện cùng Vũ Tĩnh Hi, cô mở túi xách, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc.
Mặc dù mấy ngày trước kỳ kinh nguyệt vừa qua khỏi, hôm qua xem như kỳ an toàn của cô, nhưng là cô cũng sợ, lỡ như ngoài ý muốn trúng thưởng! Vừa mới rót nước chuẩn bị uống thuốc, đột nhiên điện thoại của cô rung lên, trên màn hình hiện lên cái tên “ Liễu Tử Hân”.
.