Bà Xã Hàng Tỷ Của Chủ Tịch

Chương 47



Nghe Thẩm Lan Hiểu nói như vậy, trong lòng tự nhiên có chút không vui.

Nhìn đến Lạc Vi Hi có vẻ không vui, Mạc Vũ Hàn vội vàng khuyên anh ta:“Vẫn là chờ Tĩnh Hi trở về rồi nói sau, mà cậu cũng không phải là không biết, mấy bình rượu vang đỏ đó là bảo bối của cậu ấy mà.

”Thẩm Lan Hiểu biết trên mặt anh ta có chút vui là bởi vì mình, cho dù là như thế nào, mặt cô vẫn khiêm tốn, không hóng hách:“Xin hỏi anh trai này, muốn uống cái gì?”Lạc Vi Hi nhìn cô liếc một cái không nói gì, Mạc Vũ Hàn thì cười nói:“Đừng để ý đến cậu ta, tính cách cậu ta là như thế đấy.


”Chờ cô đi rồi, Lạc Vi Hi vẻ mặt không vui: “Này, Vũ Hàn, sao cậu lại chào đón đứa con gái đáng ghét kia với gương mặt tươi cười như thế chứ.

”Lời này ý nói anh ta là là một thiếu gia đào hoa "vạn người mê", nói thật ra thì cái cụm "vạn người mê" kia mọi người cũng tự hiểu đi.

"Cô nhóc đáng ghét sao?"Mặc Vũ Hàn cười một tiếng, nếu nói anh ta là "vạn người mê" thì tất nhiên cũng không phải chỉ là danh ảo.

Tuy rằng Thẩm Lan Hiểu nhìn trông quê mùa, áo sơ mi quần dài, hoàn toàn che đi vòng 1 đáng tự hào của cô, dáng người mảnh khảnh, vòng eo thon thả và đôi chân thẳng tắp.

Nhưng mà, anh chỉ cần liếc mặt một cái cũng có thể nhận định rằng bộ ngực kia chắc hẳn là 34c.

Hơn nữa, trên mặt cô, cũng không có một tí gì gọi là đồ trang điểm.

Thế nên màu da đẹp như vậy, cũng không biết bao lâu rồi chưa được nhìn thấy.


Nếu trang điểm một chút, thay đổi cách ăn mặc thì chắc sẽ có một sự “lột xác” ở đây.

Mạc Vũ Hàn còn đang tự hỏi, thì tiếng thang máy vang lên, Vũ Tĩnh Hi với đôi chân thon dài xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nhiếp Bách Khải lười biếng chào hỏi: “Chà, cậu chủ đã về rồi.

”“Cậu đến rồi.

”Vũ Tĩnh Hi nhìn ba người, cũng mỉm cười nói.

“Tôi! ”Lời nói còn chưa nói xong, một giọng nói mang đầy sự ngạc nhiên vui mừng truyền tới:“Aaron, anh quả nhiên là ở chỗ này.


”Quay đi quay lại, lại vẫn là Lê Thiên Vận.

Vốn dĩ cô ta đang rất tức giận vì bị Thẩm Lan Hiểu chèn ép dăm ba câu.

Lại còn bị cô nhốt ngoài cửa, gõ thế nào cũng không chịu phản ứng lại.

Giận dỗi xuống lầu, ngồi trong xe nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi lên.

.


Bình Luận (0)
Comment