Bà Xã Hàng Tỷ Của Chủ Tịch

Chương 7



Trong con ngươi đen láy của người đàn ông bỗng dưng lướt qua một tia nghi ngờ.

"Tối ngày hôm qua, khổ cực cho anh rồi! "Hồi lâu sau, cô lấy hết dũng khí trong người, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm.

"Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đưa cho anh!"Trong phòng, bỗng nhiên được bao phủ bởi bầu không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị.


Một lúc sau, cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của anh bắn tới, trong lòng Thẩm Lan Hiểu có chút hoảng hốt.

Vẻ ung dung và hài hước trên gương mặt anh tuấn lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Con ngươi đen và sâu híp lại, chiếu ra ánh sáng nguy hiểm dị thường.

"Cô, cô nói gì?""Vũ tiên sinh, tối hôm qua cám ơn anh đã giúp đỡ tôi!"Trải qua cơn hốt hoảng vừa rồi, cô đã hơi trấn định một ít.

Đầu óc Thẩm Lan Hiểu vẫn xoay chuyển chậm chạp nhưng cô vẫn cố gắng chật vật tổ chức lại ngôn từ.


"Nếu như không phải là anh xuất hiện thì tôi có thể! Sẽ bị tổng giám đốc Ngô chà đạp không còn gì rồi.

Chuyện tối ngày hôm qua là một việc ngoài ý muốn.

Tôi! ""Ý cô là tối ngày hôm qua! cô đưa tiền cho tôi?"Tiếng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu Thẩm Lan Hiểu, vẻ kìm nén giống như một quả lựu đạn.

Thẩm Lan Hiểu chật vật nuốt nước miếng một cái, gật đầu một cái, chỉ cảm thấy cổ cương cứng muốn đơ.

Trên mặt anh nháy mắt thoáng qua một tia sáng, gương mặt của anh vốn đang cười đùa lập tức trở nên hờ hững và lạnh như băng.


Đột nhiên, anh cười nhạo một tiếng, khóe mắt và giữa chân mày đều là thần sắc âm trầm.

"Cô muốn đưa tiền mua một đêm của tôi, tôi sợ cô không trả nổi!""Bao nhiêu? Chỉ cần chúng ta sau —— này không có liên quan gì với nhau thì tôi sẽ đưa!"Cô ngẩng đầu, trong ánh mắt trong suốt mang theo vẻ hi vọng và thỉnh cầu.

"Một triệu!"Anh nói ra mấy con số này xong, tiếp đó bước đôi chân thon dài của mình đi tới bên bệ cửa sổ, dựa người vào vách tường trắng như tuyết, mặc dù trên mặt anh mang nét cười nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức dị thường.

.


Bình Luận (0)
Comment