"Khấu thiếu gia . . . . ." Hoàng Thiên nhìn thấy Khấu Kiệt vừa đi ra, lập tức tiến lên, cung kính thưa, thấy sắc mặt của anh lúc này không tốt lắm, cũng không dám mở miệng thở mạnh.
Khấu Kiệt liếc mắt nhìn Hoàng Thiên, không nói gì, đi về phía xe của mình.
Hoàng Thiên vội vàng đuổi theo, chạy đến mở cửa xe ra.
Khấu Kiệt lập tức ngồi vào chỗ: “Dạ Thành Túy Sinh.”
Không dám chậm trễ một phút giây nào, những thủ hạ kia nhanh chóng đuổi theo…
Khấu Kiệt ngồi trên xe, trong đầu vẫn nghĩ đến cô.
Đáng chết!
Khấu Kiệt mắng một tiếng, nhưng, trong đầu anh vẫn là hình ảnh của cô, không xua tan được. Khấu Kiệt ngửa lưng về sau, nhắm mắt, dùng sức suy nghĩ để mình có thể bình tĩnh trở lại.
Mà ở bên này, Yến Hoài đang đỡ Triều Trạch đi về phía nhà trọ.
Thật ra thì, Triều Trạch cũng không bị thương nặng là mấy. Nhưng hắn ta cố ý muốn để cho Yến Hoài biết mình bị thương, để cô cách xa tên đàn ông kia ra. Bị Khấu Kiệt đánh, nói gì thì nói, cũng rất không vui.
Nhất định phải tìm cơ hội đánh cho hắn một trận ra hồn. Hoặc là hôm nào đó cho người đến giết hắn. Triều Trạch hung hăng phun một ngụm xuống đất.
Nhưng, vừa giương mắt nhìn Yến Hoài thì Triều Trạch liền nghĩ đến, người đàn ông kia là tổng giám đốc tập đoàn Khấu thị, hơn nữa, nghe nói còn là cháu trai của Tham mưu trưởng quân khu Hoa Long. Nếu bây giờ trở thành thư ký thị trưởng, vậy tại sao không. . . . . . ? Dầu gì thì đối với mình, cô gái này cũng bảo sao nghe vậy.
Nhưng, vấn đề quan trọng bây giờ là, bản thân mình còn chưa thưởng thức qua báu vật này! Làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy?
Triều Trạch nhíu mày, nhìn lên cô gái trước mặt.
Bộ trang phục chỉnh tề ôm trọn lấy vóc dáng mỹ lệ của cô, trước sau có lồi có lõm, không thể không thừa nhận vẻ nuột nà trên từng đường cong ấy. Những điểm nên cong, khẳng định là khi nhô lên sẽ rất đẹp mắt, nhìn qua sẽ vô cùng hấp dẫn. Da dẻ bóng loáng thế này, cảm giác không cần phải bàn cãi, chắc chắn là rất mượt.
Lúc này, Yến Hoài đang móc chìa khóa ra, mở cửa nhà trọ.
Không được! Đêm nay phải nếm thử mùi vị của món báu vật này.
Sau khi đưa ra quyết tâm, Triều Trạch đi lên, ôm lấy Yến Hoài từ phía sau.
Yến Hoài ngẩn người, nhanh chóng mở cửa ra, sau đó liền gỡ tay của Triều Trạch xuống.
"Trạch, anh cũng biết em rồi!” Yến Hoài đứng đối mặt với Triều Trạch, giọng nói trở nên lạnh nhạt: “Em còn rất để ý đến những chuyện này!"
Nói xong, Yến Hoài đi thẳng vào bên trong, không để ý tới Triều Trạch.
Triều Trạch bĩu môi, đã là chuyện của mười ngàn năm trước rồi, làm gì còn bày đặt ra vẻ như vậy.
Yến Hoài cởi giày cao gót xuống, đi vào phòng bếp: “Em nấu chút gì cho anh ăn, chờ một tí là xong.”
"Không cần!" Triều Trạch gọi Yến Hoài, sống với cô cũng được mấy năm rồi, làm sao lại không biết việc cô nấu đồ ăn khó nuốt muốn chết. Lần nào cũng không bằng món ăn hắn gọi bên ngoài.
"Em mệt rồi!” Triều Trạch bẻ bẻ cổ, cởi giày da dưới chân ra, tiếp tục miệng lưỡi trơn tru: “Để anh gọi đồ ăn bên ngoài, một lúc là xong!”
"Đồ ăn mua ngoài không được vệ sinh, hay cứ để em làm đi.” Yến Hoài tiếp tục.
"Yến nhi!" Triều Trạch nhìn Yến Hoài, đến gần cô: “Sẽ xong ngay thôi.” Dứt lời, lập tức móc điện thoại di động ra, bấm số.
"Này? Làm cho tôi vài món, mang đến địa chỉ. . . . . ."
Yến Hoài nhìn anh, đành vậy thôi, anh ta thích thế nào thì cứ làm thế đấy đi.
Cô vẫn chưa từng quên cuộc tàn sát vào năm mười tuổi ấy, khi đó anh ta mười lăm tuổi, chính anh đã cứu cô, sau đó cô bắt đầu kiếp sống trong giới hắc đạo của mình, bởi lòng biết ơn đối với anh, thế nên, chỉ có thể nghe theo anh ta.
Nhưng, cô không quen với những hành động thân mật như thế, nỗi ám ảnh của năm mười tuổi ấy, vĩnh viễn bám theo cô.
Yến Hoài gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình xuống, đi về phòng.
Triều Trạch nhìn cô, vội vàng cúp điện thoại, nhìn quanh phòng khách một chút, cũng không thấy vật mình muốn.
Đáng chết!
Được rồi! Hôm nay cứ đóng một vở kịch lãng mạn đi.
Triều Trạch thừa dịp Yến Hoài đang làm việc trong phòng, vội vàng trang trí phòng ăn một phen.
"Leng keng!" Chuông cửa vang lên, Yến Hoài vừa tính đi ra mở cửa.
Nhưng, Triều Trạch đã nhanh chân hơn.
Lúc đi ngang qua cửa phòng của Yến Hoài, Triều Trạch nói: “Em cứ ở trong phòng tập trung làm việc, chờ lát nữa sẽ có bất ngờ dành cho em.”
Yến Hoài dừng chân, khẽ nhếch môi cười, được thôi.
Mà Triều Trạch vừa mở cửa nhà trọ, liền trao đổi ánh mắt với nhân viên giao hàng kia…
Lặng lẽ liếc về phía phòng của Yến Hoài một cái, phát hiện cô không có động tĩnh gì, liền cho một ít gì đó vào thức ăn và chai rượu XO…
Lần này lặn lội thừ thành phố M tới thành phố D, chính là muốn thăm dò tình hình ở thành phố D một chút, quan trọng hơn là phải tìm ra một phương pháp để tiêu diệt Hoa Long bang. Mà bây giờ, vật trở ngại chính là Khấu Kiệt, còn vật trở ngại của Khấu Kiệt chính là cô gái trước mắt kia.
Hắn từng nghe nói, bên cạnh Khấu Kiệt chưa từng có một người phụ nữ nào. Nhưng hôm nay ở trên hành lang hắn đã trông thấy tất cả, dựa vào kinh nghiệm tình trường nhiều năm, liền hiểu rõ – Khấu Kiệt kia có nhược điểm.
Hừ!
Triều Trạch vừa sắp xếp đồ ăn, vừa tìm manh mối.
Tám giờ tối. Bữa ăn tối bắt đầu.
"Yến nhi, ăn cơm thôi!" Triều Trạch cố tình mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bởi hắn đã hai mươi chín tuổi, thế nên nhìn như vậy có thể anh tuấn hơn một chút, nhưng so ra vẫn thua kém Khấu Kiệt.
Nghĩ đến tên đàn ông kia, quả đấm trong tay Triều Trạch càng chặt hơn, sức lực của mình vẫn chưa đủ mạnh! Con bà nó, nhất định lần sau phải chặt đứt đường con cháu của tên đó.
"Ừm.” Yến Hoài đáp một tiếng, trước máy vi tính, gõ xuống những phím cuối cùng, hoàn thành nốt những bước gửi đi.
Vừa mở cửa phòng ra, lập tức bị thu hút bởi cảnh tượng trước mắt.
Không thể không nói, Triều Trạch cũng rất biết chuẩn bị mấy thứ này.
Chỉ thấy mấy bông hoa đỏ vàng được treo lủng lẳng bên trong phòng khách, mặc dù tất cả đều là hoa giả, nhưng, vẫn có thể nắm bắt được trái tim của Yến Hoài.
Đi vào bên trong phòng ăn, ánh nến chập chờn, bên dưới ánh nến là hai chai rượu XO.
Vào ngay lúc này, một đoạn nhạc êm dịu vang lên, chậm rãi, du dương.
"Em yêu, thích không? Chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến vì em.” Lúc này Triều Trạch cầm hai ly rượu bước đến, dứt lời, đung đưa ly rượu trong tay.
"Ừ." Khóe miệng Yến Hoài cười cười, chuyện này, đây là lần đầu tiên thấy anh ta hành động như vây. Trước kia, anh sẽ không như thế, chỉ biết nói, ăn cơm.
Có phải đêm nay sẽ có chuyện gì hay không?
Nhất thời trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ này.
Nhưng, cô lại không dám nghĩ tiếp, anh ta biết tính tình của mình mà.
"Đến đây đi!" Triều Trạch đẩy Yến Hoài đến trước bàn cơm, đổ rượu XO ra đầy một ly, cũng rót cho mình thật đầy. Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn lê quý đôn.
"Yến nhi, ăn mừng anh đến thăm em.” Triều Trạch nâng ly rượu lên.
Yến Hoài nhìn hắn, chần chừ, cô chỉ uống rượu có một lần, và từ đó về sau chưa từng đụng đến nó nữa, bởi vì tửu lượng của cô rất kém, rất dễ say.
"Sẽ không say! Yên tâm đi!" Triều Trạch biết cô đang do dự điều gì: “Em uống nhiều, luyện thêm nhiều một chút thì sẽ khó say. Hơn nữa, bây giờ em đã là thị trưởng, ít nhiều gì cũng sẽ đi xã giao, không học uống rượu làm sao được đây?”
"Cái này. . . . . ." Yến Hoài nghe hắn nói thế, cũng cảm thấy rất có lý.
"Ở trước mặt anh, em sợ cái gì chứ?" Triều Trạch nâng ly rượu trong tay lên.
Yến Hoài cầm lấy ly rượu, cụng ly với Triều Trạch.
Triều Trạch lập tức uống cạn.
Yến Hoài nhìn hắn uống cạn sạch ly rượu kia, ngây người mất mấy giây, mình phải uống ư?
"Uống đi!" Sắc mặt Triều Trạch có hơi hồng, hơi ơ lên một cái, nhìn Yến Hoài.
"Ừm.” Yến Hoài nâng ly rượu lên, anh ta nói không sai, cuối cùng cũng sẽ có một ngày mình phải ra ngoài xã giao, vẫn nên tập uống.
Hơi ngửa đầu lên, Yến Hoài trông có vẻ ấm ức, uống một ngụm XO…
"Khụ khụ khụ. . . . . ." Yến Hoài bị nghẹn, lập tức ho khan mấy tiếng.
Vội đặt ly rượu lại trên bàn.
Ngay lúc này, Triều Trạch cũng đã ra khỏi chỗ ngồi của hắn, đi tới bên cạnh Yến Hoài, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: “Quen là tốt rồi! Quen là tốt rồi! Ha ha!”
Yến Hoài cố gắng hít thở, nhưng, sau khi XO đi xuống bụng, cảm giác nóng hổi liền dâng lên đến cổ…
Lúc này bàn tay của Triều Trạch ở trên lưng cũng từ từ trượt xuống….
"Trạch." Yến Hoài hô to một tiếng, ngẩng đầu lên, nhìn Triều Trạch.
"Anh nghĩ, chỉ có như vậy, anh mới có thể có được em, mà em, sẽ không phải chịu gánh nặng tâm lý.” Triều Trạch đối diện với ánh mắt của cô, bàn tay to liền hướng về phía đồi núi cao vút….
"Sao anh có thể làm vậy?” Yến Hoài trừng mắt nhìn hắn: “Tôi…tôi tin tưởng anh như thế! Thế nhưng anh…”
"Yến nhi, em cũng đã biết, anh là một người đàn ông bình thường.” Triều Trạch vừa dứt lời, lập tức bế bổng Yến Hoài lên.
"Buông tôi ra!" Yến Hoài dùng sức giãy giụa.
"Người em cần bây giờ chính là anh.” Triều Trạch quát.
"Tôi không cần bất kỳ ai! Tất cả cút hết cho tôi." Yến Hoài cố gắng tránh thoát.
Còn Triều Trạch lại không nói lời nào, lập tức mang Yến Hoài vào phòng, ném lên trên giường, dùng cơ thể to lớn của hắn đè lên người cô…
~Hết Chương 19~