"Anh!” Đáy mắt Yến Hoài mang theo lửa giận, lạnh lùng nói: “Nhanh buông tôi ra!”
"Em thật thơm. . . . . . Em yêu, anh chìm đắm mất rồi…..” Khấu Kiệt chạm vào mái tóc đen của Yến Hoài, ngửi mùi hương trên tóc cô, còn hôn xuống.
"Anh! Đồ lưu manh!" Yến Hoài dùng sức đẩy Khấu Kiệt ra.
"Đừng nhúc nhích!" Khấu Kiệt lên tiếng trấn áp cô, mới vừa rồi cô ấy đẩy vào nơi nào đấy?
Lồng ngực rắn chắc của đàn ông, cơ ngực….trên cơ ngực….
"Anh, nhanh chóng cút xuống cho tôi!” Yến Hoài rụt tay lại, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều, mẹ nó, bắp đùi của cô còn tinh tường cảm nhận được chỗ nóng rực của anh…..Đáng chết, sáng sớm anh ta lại bộc phát cái gì!
Cơ thể Khấu Kiệt cứng đờ, trong lòng cũng biết, nếu còn tiếp tục nữa, chắc chắn anh sẽ không thể khống chế được mình, khẳng định sẽ giải quyết cô ngay tại chỗ này, nhưng, không được, cô ấy vẫn còn kháng cự, mình không thể cưỡng ép cô ấy…….
"Ngoan, đừng động đây, nếu không, anh không chắc chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra…….” Khấu Kiệt khẽ thở hổn hển, cố nén cảm giác ham muốn của bản thân, nhẹ nhàng phả hơi lên mặt Yến Hoài, vừa nói dứt lời còn hôn nhẹ lên môi cô, một giây kế tiếp, cơ thể của anh đã chệch sang một chút.
Yến Hoài bị anh chiếm tiện nghi, mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.
Khấu Kiệt rút lui, đứng lên, lấy lại hơi thở, cũng chỉnh sửa lại quần áo trên người, còn Yến Hoài thì nhìn anh, cũng nhanh chóng đứng lên.
Muốn làm dịu đi tâm tình của mình, Yến Hoài vội vã đi ra ngoài, thế nhưng, khi vừa nhìn thấy bữa sáng, bước chân làm sao cũng nhấc không nổi.
Mà Khấu Kiệt cũng vội vàng đuổi theo Yến Hoài ở phía sau, khi thấy cô vừa dừng bước, anh cũng sững lại.
Bất giác nhếch môi cười, Khấu Kiệt từ từ đi lên phía trước: “Mau mau ăn đi rồi còn lên dường đến Macao. Bữa ăn sáng này là để em cảm nhận một chút, cái gì gọi là cuộc sống dã ngoại.”
Bữa sáng hôm nay, có nước hoa quả, có sữa tươi, có bánh ngọt, còn có một ít thịt và cá tươi ngon.
Thế nào mà cô cảm thấy như mình đang ở trong nội thành chứ không phải đang ở một nơi trống trải hoang vu?
Nhưng, những món ăn kia lại dấy lên cơn thèm ăn trong người Yến Hoài….
Bụng của Yến Hoài rất mất hình tượng, kêu ‘ột ột’ lên hai tiếng.
Nhất thời, cả khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ ngượng ngùng, lúng túng.
Khấu Kiệt trực tiếp ngồi xuống, thẳng thắn nói: "Ăn sáng đi!" Giống như mới vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Yến Hoài nhún vai một cái, mà lúc này, Khấu Kiệt đã nhét bánh ngọt vào miệng của anh, nhai nhai: “Nếu em không ăn, thì chịu đói vậy, anh sẽ không khách sáo đâu.”
Yến Hoài trừng mắt liếc anh một cái, ngồi xuống, trong nháy mắt, tay trái cầm sữa tươi, tay phải cầm nước hoa quả, miệng nhóp nhép nhai thịt.
Khấu Kiệt nhìn động tác hiện tại của cô, suýt chút nữa đã bật cười thật to, dáng vẻ của cô ấy, rõ ràng là giống như một đứa bé, đang tranh đồ ăn với mình.
Nhịn xuống, nhịn xuống, dáng vẻ này của cô ấy quả là hiếm thấy! Khấu Kiệt thầm nghĩ trong lòng, nhưng, chợt phát hiện bữa ăn sáng của mình cũng đã sắp hết sạch rồi.
"Này, ít nhiều gì em cũng phải để lại cho anh một chút chứ.” Khấu Kiệt nhìn chằm chằm ly nước hoa quả trong tay cô, nói: “Anh cũng đói vậy!” Hù dọa cô ấy một chút cũng tốt, hoặc là may ra còn có thể giành được chút gì đó cho mình, mình cũng đói nữa.
"Anh . . . . ." Yến Hoài nhìn anh, nhét hết miếng bánh ngọt vào trong miệng: “Cho đói bụng, đáng đời!” Dứt lời, lập tức nhoài người sang, cầm lấy miếng bánh ngọt, thịt nguội, cũng cho hết vào bụng. Vờ như cô đã đói bụng từ mấy ngàn năm trước!
Khấu Kiệt trừng mắt nhìn Yến Hoài, sau một giây, liền in đôi môi mỏng lên gương mặt trắng hồng của cô, đem miếng bánh ngọt kia sang miệng của mình.
Yến Hoài không thể tưởng tượng nổi, mở to mắt, tư thế hiện tại của cả hai đang là miệng đối miệng…..Cái tư thế này. . . . . .
Khấu Kiệt híp mắt, say sưa xâm nhập vào…..Chiếc lưỡi khuấy động mật dịch bên trong, mút vào, triền miên….
"Ưmh. . . . . ." Yến Hoài cũng có chút mê đắm. . . . . . Kỹ thuật của anh ta càng ngày càng. . . . . .
Khấu Kiệt hài lòng xem chừng ánh mắt đang dần trở nên mê ly của cô, bàn tay to cũng chầm chậm dời lên vị trí non mềm bên trên, từ từ gia tăng động tác. . . . . .
Nhưng, lúc này Yến Hoài lại cảm nhận được hành động xoa nắn của anh, sợ đến mức muốn nhảy dựng lên, bỗng chốc muốn đẩy anh ra.
Nhưng, anh lại giống như một bức tường sắt, đứng yên bất động.
Yến Hoài nôn nóng, nhìn chiếc lưỡi linh hoạt của anh xâm nhập vào, khẽ mở miệng, cắn răng.
"Ui da!" Khấu Kiệt vội vàng thu lưỡi lại, lau vệt máu trên môi: “Cô bé này thật là ác độc!"
"Lần sau, trực tiếp băm vằm anh ra!” Yến Hoài hung hăng nói một câu, hết lần này đến lần khác bị anh ta chiếm tiện nghi, hôm nào nhất định phải thẳng tay xử lý mới được!
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, tự nhiên quay người lại, Yến Hoài xử gọn tất cả đồ ăn còn sót lại, xoay người, đi về phía xe: “Cho anh năm phút đồng hồ, bằng không, nhất định tôi sẽ ném anh lại nơi này!” Giọng nói có hơi lạnh nhạt, khiến đáy lòng Khấu Kiệt cảm thấy có chút mất mác.
Mình vẫn chưa chiếm được lòng của cô ấy.
Khấu Kiệt vò tóc, nhưng, cũng lập tức đứng lên, dọn dẹp qua quýt, vội vàng chạy về phía Yến Hoài.
"Bé ơi, anh nói cho em biết!” Khấu Kiệt đưa tay nắm lấy chốt cửa xe, giam Yến Hoài ở giữa anh và thân xe, Yến Hoài mở to mắt nhìn anh, cánh tay đã túm chặt lấy tay anh: “Buông ra!"
Khấu Kiệt bá đạo nói: “Nhất định anh phải có được em!”
"Cứ tự nhiên!" Yến Hoài vờ như không hề gì, quay mặt sang hướng khác, khiến anh không thể phát hiện ra gương mặt đang ửng đỏ của cô.
Khấu Kiệt thả tay xuống, mở cửa xe ra: “Lên xe, anh dẫn em đi Macao.”
"Tôi cũng biết đường vậy!" Yến Hoài liếc anh một cái, khinh thường.
"Em. . . . . . được thôi! Là em dẫn anh đi Macao, thế này đã được chưa?" Khấu Kiệt lập tức ngồi vào ghế lái: “Em dẫn anh đi Macao."
"Đúng, chính là tôi dẫn anh đi Macao." Yến Hoài tỏ vẻ nói một câu.
Khấu Kiệt nhẹ nhàng lắc đầu, nổ máy xe, lập tức phóng xe đi thật xa. . . . . .
Macao, là một nơi phồn hoa sầm uất. Kẻ đến người đi, mua bán tấp nập, mà thứ cuốn hút và nổi trội nhất ở nơi này chính là đánh bạc.
Tại sòng bạc lớn nhất – trung tâm giải trí về đêm.
Bên trong một gian phòng cao cấp.
Một người đàn ông đang nằm trên chiếc giường ngủ thật lớn, khoác một chiếc áo qua loa, hưởng thụ sự chăm sóc của mấy nữ phục vụ chung quanh.
Âm thanh làm mặt người ta đỏ tới mang tai thi thoảng truyền khắp ra bên ngoài, cả những cảnh tượng khó coi.
Nhưng, lúc này.
"Tít tít tít. . . . . ." Điện thoại di động ở một bên liền vang lên.
Người đàn ông nhíu mày, nhưng, bên dưới vẫn không hề ngơi nghỉ.
Cuối cùng, kích tình đi qua, người đàn ông để cho mấy báu vật kia tiếp tục làm nốt công việc của mình, còn hắn thì nheo mắt, chìa tay cầm lấy điện thoại, đè xuống phím màu xanh lá cây.
"Nói." Đôi môi mỏng mấp máy.
~Hết Chương 32~