Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 79

"Hoài!" Khấu Kiệt nhìn cô, lập tức đuổi theo, ngược lại Lý Hoàn Suất vẫn còn đủ tỉnh táo, mỉm cười nhìn những người đang kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng ban nãy, gật đầu rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Thương Truy Ý và Nhạc Không Thượng lập tức gật đầu tỏ ý tạm biệt, nhanh chóng đi theo.

Yến Hoài sít sao đuổi sát theo người đàn ông mặc áo khoác đen: “Ông là ai? Tại sao ông lại ở đây?”

Nhưng, tốc độ của ông ta lại cực kỳ nhanh, Yến Hoài thấy thế, xem ra mang giày cao gót như cô thì khó mà đuổi kịp. Lập tức đá giày cao gót sang một bên, đuổi theo người đàn ông.

Người đàn ông đi về hướng nhà vệ sinh, lật người một cái, trèo lên bức tường phía trên.

Yến Hoài dừng lại, nhìn theo hướng người đàn ông vừa chạy trốn, muốn nhảy lên theo, nhưng phía sau Khấu Kiệt đã kịp chạy tới: “Đừng đuổi theo nữa, ông ta đã chạy xa!"

Yến Hoài nghe thế, xoay người lại, nhìn Khấu Kiệt đang đến gần.

"Như thế nào? Là ai? Có nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn hay không?"

"Người đó, chính là kẻ muốn giết chúng ta mà em trông thấy. Nhưng, không nhìn rõ bộ dạng ông ta ra sao. Năng lực của ông ta rất mạnh." Yến Hoài vừa nói chuyện, đôi bàn chân trắng nõn liền giẫm lên sàn nhà bóng loáng, nhìn về phía Khấu Kiệt thì trông thấy anh đang cầm đôi giày mà cô vừa bỏ rơi ban nãy.

Khấu Kiệt đi tới, ngồi xổm người xuống: “Mang vào lại nói, sàn nhà lạnh."

Khi Lý Hoàn Suất vừa chạy tới, liền trông thấy một màn như vậy, Khấu Kiệt đang ngồi xổm người xuống, mang giày cao gót vào cho Yến Hoài. Có chút ngoài ý muốn, dáng vẻ này, thật sự đây là lần đầu tiên anh trông thấy Khấu Kiệt mang giày giúp một cô gái.

Yến Hoài ngẩng đầu lên, liền trông thấy vài người đi tới, lúc này Khấu Kiệt cũng vừa mang giày vào cho Yến Hoài xong, đứng lên.

Mọi người nhìn nhau, Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt, lại nhìn sang Yến Hoài: “Mình biết ngay mà, nhất định các cậu sẽ trở về!"

"Ừ." Khấu Kiệt mỉm cười nhìn Thương Truy Ý, nhìn bọn họ.

Nhạc Không Thượng nhìn Yến Hoài, nhưng, ánh mắt của Yến Hoài chỉ đặt trên người của Khấu Kiệt. Một lúc sau, Nhạc Không Thượng mới dời tầm mắt sang Lý Hoàn Suất: “Không chết là tốt rồi."

"Dĩ nhiên!" Lý Hoàn Suất đi tới, ôm lấy Nhạc Không Thượng.

Bốn người đàn ông ôm lấy nhau trước mặt Yến Hoài, còn cô thì chỉ đứng ở một bên nhìn cảnh tượng này.

Vừa lúc Dương Giới Thừa và Dương Miêu Miêu từ hội trường đi ra, đến chỗ rẽ liền trông thấy cảnh ấy, nhất thời, á khẩu không nói nên lời.

"Tứ đại cuồng long!" Dương Giới Thừa ngơ ngác nói.

"Không phải chỉ là bốn người thôi sao, cái gì mà cuồng long! Chúng ta đi!" Dương Miêu Miêu cũng không vừa, nghĩ rằng phía sau còn có người làm chỗ dựa, lúc này quên mất lo lắng, kéo Dương Giới Thừa đi, nhưng một cuộc điện thoại liền gọi tới.

Năm người bọn Khấu Kiệt đứng chung một chỗ, lạnh lùng nhìn lên hai người trước mặt.

Yến Hoài không buồn nhìn bọn họ, xoay người: "Chúng ta đi! Còn có chuyện lớn phải làm!"

Khấu Kiệt đuổi theo, còn ba người kia tự nhiên cũng đi theo.

Dương Giới Thừa nhìn theo bọn họ, nỗi lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt, lần này, thiếu chút nữa đã chiếm được cái ghế thị trưởng. Tất cả đều do bọn họ làm hại! Dương Giới Thừa đưa ánh mắt về phía Dương Miêu Miêu, nhưng, lúc này Dương Miêu Miêu đã đi tới một bên, nghe điện thoại.

Dương Giới Thừa tức giận, nó lại muốn làm gì! Mình thì mẻ đầu sứt trán mà vào lúc này nó lại như thế!

Đi tới, Dương Miêu Miêu vừa tắt điện thoại, xoay người, liền trông thấy Dương Giới Thừa đang đùng đùng tức giận nhìn mình!

"Làm gì?" Dương Miêu Miêu nhìn cơn giận của hắn, cô ta cũng không khỏi tức giận.

"Em gọi điện thoại cho ai?"

"Người đàn ông kia, ông ta gọi cho em đấy!"

"Ông ta?" Đôi mắt của Dương Giới Thừa mở to như chiếc chuông đồng: “Ông ta nói gì hả?”

"Không có việc gì, ông ta giải thích lần này là do sơ sót của ông ta, chưa diệt được bọn họ.” Dương Miêu Miêu bĩu môi: "Nhưng, ông ta nói, ông ta có biện pháp, nhất định có thể. . . . . ."

"Đủ rồi!" Dương Giới Thừa nhìn Dương Miêu Miêu: "Nói cho ông ta biết, anh không cần ông ta nhúng tay vào. Anh có thể dựa vào hai tay của mình để đoạt được thị trường kinh tế của thành phố D! Hừ!" Dương Giới Thừa nói xong, lập tức xoay người bỏ đi.

Dương Miêu Miêu đuổi theo: “Anh, hãy nghe em nói! Hãy nghe em nói! . . . . . ."

Cách đó không xa, một người mặc áo khoác đen đứng lặng ở nơi ấy thật lâu, nghe cuộc nói chuyện của những người này, khóe miệng khẽ nhếch lên hai cái, trong nháy mắt lại biến mất vào bóng đêm.

Biệt thự nhà họ Khấu.

"Chính là như vậy?" Thương Truy Ý nhìn ba người bọn họ: “Các cậu cứ như vậy mà trở về?"

"Thế nào? Cái gì cứ như vậy mà trở về? Suýt chút nữa là bọn này chết rồi!" Lý Hoàn Suất trừng mắt nhướn mũi, nhìn Thương Truy Ý, còn Thương Truy Ý chỉ cười: “Các cậu không hỏi xem chiếc thuyền kia là ở đâu ra?"

"Hỏi rồi, là thuyền thăm dò khí tượng trên biển." Yến Hoài nhìn Thương Truy Ý: "Nhưng, em cứ có cảm giác chiếc thuyền kia có điều gì đó không đúng, nhưng vẫn không nghĩ ra. Trùng hợp như vậy sao? Hơn nữa, tại sao họ lại không trói chặt em lại?"

“Không cần suy nghĩ quá nhiều." Khấu Kiệt nhàn nhạt mở miệng: "Hoặc là do bọn họ sơ sót?"

"Đúng rồi, bây giờ cả bốn người chúng ta đều ở đây, vậy thì ngày mai đến quân khu thăm ông một chút? Đã lâu rồi không trở về nơi ấy.” Nhạc Không Thượng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người, ánh mắt đầy vẻ chờ mong.

"Không được." Khấu Kiệt vỗ vỗ bả vai của Nhạc Không Thượng, đi về phía Thương Truy Ý: "Mới vừa trở lại, mình muốn xem qua tình hình của công ty thế nào. Ý, cậu vất vả rồi.”

Thương Truy Ý gật đầu một cái.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Trong phòng bếp, thím Lý đi mở cửa: "Tiểu thư à? Tiểu thư trở lại!"

Khấu Tử Liên chán ghét liếc mắt nhìn thím Lý, không thèm để ý đến lời của bà ….xách túi đi vào.

"Các người? Không phải các người. . . . . . Đã chết rồi sao?" Khấu Tử Liên vừa trông thấy Khấu Kiệt, Yến Hoài, Lý Hoàn Suất trong phòng khách, nhất thời kinh ngạc.

Yến Hoài đứng lên, nhìn Khấu Tử Liên, khóe miệng khẽ nhếch: “Có hơi thất vọng?"

"Tôi. . . . . ." Khấu Tử Liên lùi về phía sau.

"Trở về lúc nào?" Thương Truy Ý đứng lên, vừa kéo Khấu Tử Liên đến: “Vất vả lắm bọn họ mới tìm được đường sống trong chỗ chết.”

"Mắc mớ gì tới anh?" Khấu Tử Liên ngược lại không thèm nể mặt mũi! Ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn Thương Truy Ý: “Lúc nào tôi muốn quay về thì về.”

Thương Truy ý nhìn lên cô gái trước mặt, nhất thời kích động, nảy sinh ý nghĩ muốn đập chết người, nhưng, vẫn nhịn xuống: “Vậy thì cứ tự nhiên!"

"Láo xược!" Khấu Kiệt đứng lên, tức giận: “Em thật sự là càng ngày càng hỗn láo!"

"Anh, chẳng lẽ em nói không đúng ư?" Khấu Tử Liên nhìn Khấu Kiệt: “Cái nhà này là nhà của em, em muốn về lúc nào thì về, chẳng lẽ còn phải thông báo với những người khác nữa à?”

Khấu Kiệt kéo cà vạt trên cổ xuống, cầm trong tay: “Ý có lòng tốt hỏi em.”

"Anh.” Lúc này Khấu Tử Liên lại quanh co lòng vòng, bắt đầu giở trò: “Anh, giáo sư đã nói rồi, em bị thiếu hụt kinh nghiệm, từ ngày mai trở đi, em sẽ đến công ty của chúng ta hỗ trợ, được chứ?" Dứt lời, còn đẩy Nhạc Không Thượng đang ngồi cạnh Khấu Kiệt ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Khấu Kiệt.

Yến Hoài không có tâm trạng xem màn náo loạn này, xoay người, muốn rời khỏi, nhưng, vào lúc này Nhạc Không Thượng liền đứng lên: “Ý, thị trưởng Yến, Suất, mình có chuyện quan trọng muốn nói với mọi người.” Dứt lời liền đi ra ngoài.

Yến Hoài nghe thế liền đi theo, Thương Truy Ý nhìn hai anh em Khấu Kiệt, nháy mắt ra hiệu cho anh, hãy đi theo cùng.

Lý Hoàn Suất ngáp một cái, đứng lên rời đi.

Ngược lại Khấu Tử Liên rất vui vẻ, những người mình cảm thấy chướng mắt đều đi cả rồi, nhất thời tâm tình cũng thoải mái hẳn lên: “Anh, em rất nhớ anh đó!" Nói xong, còn làm giống như một con mèo, sắp sửa sà vào trên người của Khấu Kiệt.

Khấu Kiệt vừa đứng lên, Khấu Tử Liên bất ngờ, nhất thời ngã nhào trên ghế sofa: "Ai u!"

"Ngày mai bắt đầu đi làm, cùng cấp bậc với bất kỳ một nhân viên nào trong công ty, đừng nghĩ đến bất cứ một đặc quyền gì. Không tuân thủ thì rời khỏi công ty!" Dứt lời, Khấu Kiệt nhấc chân đi ra ngoài.

"Anh! Anh!" Khấu Tử Liên nhìn theo bóng lưng của Khấu Kiệt, đôi mắt lóe lên vẻ bất mãn: “Em chẳng làm gì hết! Vì sao lại phải đối xử với em như vậy! Hừ!" Phát cáu lên, dùng sức ném chiếc gối trên ghế sofa ra ngoài.

"Đều do cô ta!" Khấu Tử Liên nhìn về phương hướng kia: “Không có cô ta, tất cả đều hoàn hảo, tất cả đều tốt đẹp! Anh mình cũng sẽ không đối xử với mình như thế! Hừ!" Nghĩ tới đây, Khấu Tử Liên đi vào trong phòng của mình, cầm điện thoại lên: "Là Miêu Miêu ư?"

. . . . . .

Trong một gian phòng hội nghị nhỏ, bốn người ngồi chung một chỗ, ở trên chiếc bàn, Nhạc Không Thượng mở đoạn ghi âm mình vừa thu được trong nhà vệ sinh nữ vào hôm nay, cũng đề cập đến người mặc áo khoác đen mà mình trông thấy.

Người đàn ông mặc áo khoác đen.

"Như thế nào?" Nhạc Không Thượng nhìn ba người, cất máy ghi âm vào.

"Thấy được người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện phía sau."

Bốn người nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Khấu Kiệt đứng tựa lưng vào cạnh cửa, dáng vẻ hiện tại của anh, áo sơ mi trắng để mở, hé lộ lồng ngực vạm vỡ, mơ hồ tiết lộ ra dã tính vô tận bên trong.

Yến Hoài cúi đầu xuống.

Mà Khấu Kiệt cũng đi tới, ngồi bên cạnh Yến Hoài, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Yến Hoài muốn rút tay về, nhưng lại bị lôi kéo, sức lực này vừa phải, cũng không làm đau Yến Hoài, nhưng, cũng không thể khiến Yến Hoài có thể thu tay về.

Yến Hoài trừng mắt liếc anh một cái, nhưng, anh lại làm như không nhìn ra, nhìn ba người kia, ba người bọn họ nhìn thấy tình huống này, cũng làm như không trông thấy.

"Nếu Dương Miêu Miêu là một con nghiện, vì sao không trực tiếp đem cô ta đến đồn công an, bêu xấu tập đoàn Dương thị?" Lý Hoàn Suất đứng lên: “Mình có thể trực tiếp cho người đưa cô ta vào trại giam.”

"Không." Thương Truy Ý nhẹ nhàng lấy tay ấn Lý Hoàn Suất về lại chỗ ngồi: “Đây là chuyện nhỏ, Dương Giới Thừa sẽ không để ý. Điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải tìm ra người đứng đằng sau giúp Dương thị, mà Tử Liên.." Thương Truy Ý đưa ánh mắt về phía Khấu Kiệt: “Sẽ để cho Kiệt tự mình tự đi giải quyết."

Nhạc Không Thượng đứng lên: “Tớ đến phòng nghiên cứu xem bọn họ làm việc đến đâu rồi, tớ nghĩ, rất nhanh sẽ có kết quả."

"Nghiên cứu cái gì?" Khấu Kiệt quay đầu lại nhìn Nhạc Không Thượng: "Nghiên cứu?"

"Khi hàng hóa của chúng ta vừa xuất cảng, lúc nào cũng không hợp lệ, nguyên nhân do nhiễm ký sinh trùng gây bệnh, mình bảo Không Thượng cho người đi nghiên cứu chuyện này, đoán chừng rất nhanh sẽ có kết quả thôi, yên tâm.” Thương Truy Ý trả lời thay Nhạc Không Thượng, còn Nhạc Không Thượng thì gật đầu một cái, đi ra ngoài.

Lý Hoàn Suất nhìn bọn họ, cũng đứng lên: “Mình phải trở về thành phố M thôi, mình sẽ điều tra xem rốt cuộc người kia là ai!"

"Cậu về cũng tốt, thăm dò tình hình ở thành phố M." Khấu Kiệt hướng mắt về phía Lý Hoàn Suất.

"Về phía ông nội?" Thương Truy Ý nhìn bọn họ, ý bảo còn chuyện của ngài Khấu Đức.

"Không có việc gì, mình sẽ tranh thủ thời gian, nhưng mà ngày mai không thể, ngày mai mình còn có chuyện quan trọng phải làm." Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, Yến Hoài gật đầu một cái, rốt cuộc thì làm sao cô mới có thể tìm thấy ba mẹ nuôi? Thật sự là phải chờ người ta ra tay trước sao?

Thương Truy Ý liếc mắt nhìn Yến Hoài, khẽ cười cười, xoay người đi ra ngoài. Lần này bọn họ gặp nạn, mình nhất định phải trợ giúp bọn họ!

Đương lúc chỉ còn lại Yến Hoài và Khấu Kiệt, điện thoại của cô liền vang lên!

"Ông rốt cuộc là ai? Đừng giả thần lộng quỷ ở đây!" Yến Hoài chộp lấy điện thoại di động, hung hăng nói.

"Tôi là ai cũng không quan trọng, ha ha ha. . . . . ." Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp như cũ.

"Tại sao lúc ở trên thuyền lại không giết tôi? Chẳng lẽ chơi đùa như vậy vui lắm sao?" Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt, ra hiệu đi theo anh, liền cầm điện thoại đi đến sau lưng Khấu Kiệt.

"Ha ha ha, ít ngày trước, cô vi phạm quy tắc của trò chơi, cho nên, việc tôi phải làm là lấy tiền đi mà không để người lại."

"Tôi không có làm trái với quy tắc trò chơi! Thế nào? Ông còn nói đến quy tắc?" Yến Hoài cau mày, mà lúc này, Khấu Kiệt đã kéo cô đi đến một không gian nhỏ, đây phòng cách âm.

Yến Hoài mở to mắt, không thể tin được, nơi này còn có một thiết bị truy tìm điện thoại mini!

Khấu Kiệt vội vàng chuẩn bị dụng cụ, người ở bên trong liền nói: "Như vầy đi, tôi sẽ cho cô một cơ hội, mấy ngày trước, ở bến cảng thành phố M, tập đoàn Dương thị có xuất khẩu một nhóm hàng, trong vòng ba ngày, cô tìm cách chuyển hàng của bọn tôi ra ngoài, tôi liền đưa hai người nhà cô về nhà trọ an toàn, như thế nào? Rất đơn giản chứ?"

Tập đoàn Dương thị? Thành phố M? Yến Hoài ngẩng đầu nhìn Khấu Kiệt, Khấu Kiệt gật đầu một cái, Yến Hoài lập tức trả lời: "Được, tôi đồng ý với ông, nhưng, tôi muốn nghe giọng nói của ba mẹ tôi một chút!"

Nhưng, bên kia đã truyền đến tiếng "Tút tút tút. . . . . ." , mà bên trong thiết bị truy tìm điện thoại, hiện lên vị trí của nó đang ở thành phố D.

"Hắn vẫn còn ở thành phố D." Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài: “Em nghĩ thế nào?"

"Nhóm hàng kia, nhất định là có vấn đề." Yến Hoài nói với giọng khẳng định: “Em muốn kiểm tra và nhận nhóm hàng kia!"

"Vậy ngày mai. . . . . ."

"Ngày mai em đi thành phố M xem một chút."

"Anh cùng đi với em."

"Không được, còn có rất nhiều chuyện chờ anh xử lý, anh không thể rời khỏi đây." Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt: “Yên tâm, nơi đó sẽ không có nguy hiểm gì."

Lúc này, bên cửa nhỏ liền vang lên tiếng gõ cửa.

Khấu Kiệt đi tới, mở cửa.

Nhạc Không Thượng chạy tới nhanh như mèo: “Đã hoàn thành rồi, chờ chúng ta đi thí nghiệm thử xem kết quả thế nào!" Nói xong, nhìn ống nghiệm trong tay, giống như là sói nhìn thấy dê, hai mắt sáng lấp lánh.

"Được, ngày mai anh và Nhạc tiên sinh đi xem một chút!" Yến Hoài cười cười: “Hàng hóa của tập đoàn Khấu thị, ngàn vạn lần đừng phát sinh sai lầm."

Hai người gật đầu, còn Yến Hoài cũng đi ra ngoài, cuối cùng, quay đầu: “Em nghĩ, dự án ở khu Nam đã tiến hành rồi chứ?"

Gương mặt Khấu Kiệt nhất thời có chút trắng bệch, nhưng, lúc này Thương Truy Ý liền nói vọng vào từ bên ngoài: “Đang chờ thị trưởng xem qua."

"Hả?" Yến Hoài quay đầu, đi ra khỏi căn phòng nhỏ, nhận lấy tờ giấy trong tay Thương Truy Ý.

"Gặp lại sau, em về." Nhìn tờ dự án, Yến Hoài liền đi ra bên ngoài.

"Chờ anh một chút, anh đưa em về!" Khấu Kiệt đẩy Nhạc Không Thượng ra, lập tức chạy theo.

Nhạc Không Thượng chỉ có thể trợn trắng mắt, còn Thương Truy Ý thì vỗ vỗ bả vai của Nhạc Không Thượng: "Đi, ăn thịt bò bít tết."

——

Cuối cùng cũng trở về đến nhà trọ, vẫy tay từ biệt.

Khấu Kiệt nhìn theo bóng lưng khuất xa, lúc Yến Hoài đóng cửa cũng thoáng nhìn lại lần cuối, nhất thời liền cảm thấy, tối nay rốt cuộc cô cũng hiểu cái gì gọi là “Lưu luyến không rời."

Nhún vai một cái, Khấu Kiệt chui vào trong xe, lái xe đến gần bên dưới cửa sổ phòng ngủ của Yến Hoài, ở trong xe, cách một khoảng, ngước nhìn một mảng tốt đẹp.

Yến Hoài mở sáng đèn, khóa cửa, xoay người, nhất thời phát hiện, đồ vật bên trong đã bị ai đó xem qua!

Nhất thời Yến Hoài rút dao găm ra, cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong.

Yến Hoài nheo mắt lại, tìm xem bên trong rốt cuộc là ai, nhưng, kiểm tra qua thì không phát hiện bất kỳ một dấu chân nào. Chỉ có vài đồ vật bị lục tung lên, cũng không bị mất thứ gì.

Yến Hoài cất dao vào, ngồi trên giường ngủ, nhìn tất cả trước mặt.

Tại sao? Ai đã đến nơi này? Là Triều Trạch? Hay là ai khác? Người đàn ông mặc áo khoác đen? Yến Hoài nhíu mày, đưa ánh mắt về phía ngoài cửa sổ, phía đối diện là cửa sổ của một gian nhà trọ nhỏ. Yến Hoài đi tới, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa, quay người ngồi xuống.

Nhưng, sau một khắc, Yến Hoài nhanh chóng đứng lên, kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ, nhìn về khung cửa sổ nhỏ phía xa.

Ở bên dưới, Khấu Kiệt thấy Yến Hoài đóng cửa sổ, kéo rèm, vừa muốn rời đi, nhưng, lại nghe thấy tiếng mở cửa sổ, tức khắc tắt đèn xe, nhìn phía trên.

Yến Hoài nhìn chằm chằm về hướng cửa sổ nhỏ, chẳng lẽ khung cửa sổ nhỏ ấy đã theo dõi mình? Những tấm hình trước kia được chụp từ chính góc độ này?

Nheo mắt lại, Yến Hoài ước lượng khoảng cách ấy.

Cự ly ước chừng hơn 50m, với khoảng cách này, ai đó rất có thể mượn lực để bò vào phòng ngủ của mình! Yến Hoài nhìn cửa sổ nhỏ, nhất thời cảm thấy hơi lo sợ, rốt cuộc là ai đã tới nơi này?

Ngay lúc ấy, cửa bên ngoài bị ai đó gõ một tiếng.

Yến Hoài nhất thời cảnh giác, cầm dao găm lên, chầm chậm đến gần cửa.

Thông qua con mắt nhỏ trên cửa, nhìn thấy Khấu Kiệt.

Yến Hoài thở phào nhẹ nhõm, cất dao găm vào, mở cửa.

"Sao vậy? Anh vừa thấy em đóng cửa sổ lại, anh sợ em xảy ra chuyện gì." Khấu Kiệt nhìn người con gái đứng ở trước mặt mình.

Lúc nào thì mình trở nên nói nhiều thế này, từ lúc nào thì mình lại quan tâm đến một người như vậy?

Loại cảm giác này, thật kỳ diệu, nhưng, lại phải khống chế chính bản thân mình!

"Không có việc gì, em chỉ phát hiện, nhà trọ có người đột nhập." Yến Hoài nói: "Vào đi!"

Khấu Kiệt đi tới: “Là ai? Có mất thứ gì không?"

"Không có." Yến Hoài đóng cửa lại: "Đi theo em, em vừa phát hiện một chỗ."

Mà ngay lúc này, trong phòng bếp thoáng qua một bóng người!

Hai người thất kinh, gần như là đồng thời xông về nơi ấy, nhưng, bóng người kia đã chạy về phía phòng ngủ của Yến Hoài.

Yến Hoài rút dao găm ra, một giây kế tiếp liền phóng nó đi!

Bóng người kia cực kỳ nhanh chóng, lật người một cái, chạy vội tới phòng ngủ của Yến Hoài, nhìn cửa sổ, không chút do dự liền nhảy xuống!

Yến Hoài nhìn thấy thế, chỉ có thể lắc đầu: "Hắn chạy rồi."

"Không ngờ, hắn có thể trốn thoát dưới tầm mắt của chúng ta.” Khấu Kiệt cảm thấy có chút thất bại.

Hai người từ trong phòng ngủ ra ngoài, Khấu Kiệt ngồi trên ghế sofa: “Anh cảm thấy nơi này không đủ an toàn, em theo anh về nhà chứ?"

"Em. . . . . . Như vậy sợ rằng không tốt lắm đâu?" Yến Hoài nhe răng: "Không có chuyện gì đâu."

"Anh không yên lòng, bằng không anh ở đây cũng được, ở lại một đêm cũng không sao." Vừa dứt lời, Khấu Kiệt liền nằm lên ghế sofa, cởi giày da ra.

"Anh. . . . . ." Yến Hoài mở to mắt: "Thôi." Yến Hoài chỉ vào thư phòng: "Thư phòng vẫn là của anh." Nói xong, xoay người, đi vào phòng ngủ của mình.

Đã lâu rồi chưa dược nghỉ ngơi yên tĩnh như thế này, không khí ở nơi đây tràn ngập mùi hương của cô, thoải mái cỡ nào.

Sáng sớm, Khấu Kiệt làm món ăn sáng, rồi đưa Yến Hoài đến cao ốc thị trưởng, hai người cùng nhau đi vào.

Mọi người thấy hai người bọn họ đi tới, nhất thời tránh hết ra thành một đường, mà ngược lại Yến Hoài chỉ mỉm cười nhìn họ thay cho câu chào hỏi, còn Khấu Kiệt thì trầm mặc hơn nhiều, trên mặt thoáng qua nụ cười.

Đi vào phòng làm việc của thị trưởng, Yến Hoài liền nhìn lên chiếc bàn chất đầy tài liệu, là đống công việc trong khoảng thời gian mà cô mất tích.

Không nói hai lời, Yến Hoài lập tức bắt đầu công việc của mình, Khấu Kiệt nhìn cô, vừa muốn mở miệng, Yến Hoài đã nói: "Anh đi làm chuyện của mình đi, em giải quyết xong những thứ này nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh.”

"Anh giúp một lúc đã." Khấu Kiệt ngồi vào vị trí của thư ký thị trưởng, giúp cô sắp xếp lại tài liệu, sao chép giấy tờ, cái gì cũng làm.

Yến Hoài nhìn anh, cúi đầu, tiếp tục động tác trong tay.

"Tiểu Nhã, cô đem bản phân tích kinh tế dạo gần đây đến cho tôi, bây giờ tôi đang cần.” Yến Hoài nói vào điện thoại, chờ câu trả lời ‘Vâng’, sau đó tắt máy, lại gọi một cuộc điện thoại khác: “Tôi muốn danh sách hàng hóa xuất nhập khẩu của thành phố M, đúng, ở bến cảng thành phố M, trong vòng mấy ngày nay."

Khấu Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn Yến Hoài bận rộn, cúi đầu, chỉ có thể cố gắng giúp cô một tay.

Lúc này, Khấu Kiệt ngược lại trông thấy một tờ báo.

Khấu Kiệt cầm lên, trên đó viết, quân đội giải ngũ, nước mắt ngày chia tay.

Khấu Kiệt nhìn tờ báo này, đột nhiên nghĩ đến, đã lâu rồi mình không điện thoại cho ông nội, không biết bây giờ ông như thế nào?

Thở dài một hơi, Khấu Kiệt đặt tờ báo sang một bên, lúc này Yến Hoài cũng lên tiếng: "Gọi điện thoại cho ông nội đi, chắc ông sẽ rất vui."

Khấu Kiệt ngẩn ra, một giây kế tiếp, lại cực kỳ vui vẻ: “Ừm!"

Mặc dù anh bảo không có thời gian, nhưng dầu gì cũng chỉ là một cuộc điện thoại thôi. Khấu Kiệt nghĩ thế liền gọi điện thoại ngay.

"Ông nội." Khấu Kiệt đứng nghiêm, thiếu điều ra dáng một anh quân nhân.

"Ừm." Lúc này ngài Khấu Đức cũng chỉ nói được mỗi một chữ, có rất nhiều lời còn cắm ngay cổ họng, không nói ra!

"Cháu. . . . . . cháu. . . . . . cháu nhớ ông."

Yên tĩnh, chung quanh đều là yên tĩnh. Yến Hoài ngẩng đầu lên, nhìn Khấu Kiệt đang gọi điện thoại trong phòng tài liệu ở sau lưng, anh ấy cũng biết nói lời như vậy. Nhưng, rõ ràng là bên trong không có phản ứng gì.

Ngài Khấu Đức đứng ngẩn người, tâm tình lắng đọng.

Viên chính ủy ở một bên nhìn dáng vẻ của Tham Mưu Trưởng vào lúc này, vừa định hỏi, nhưng, ngài Khấu Đức đã khép miệng của ông ta lại.

"Ừm." Một lúc sau ngài Khấu Đức mới nói ra chữ này.

Khấu Kiệt bĩu môi: “Cháu còn đang làm việc, cháu cúp máy trước."

"Được." Một lúc sau ngài Khấu Đức mới trả lời, giống như con chữ này nặng đến ngàn cân, khó có thể trôi ra khỏi miệng.

Khấu Kiệt đi ra khỏi phòng tài liệu, không nói tiếng nào, ngồi vào trị ví của mình.

Lúc này, Tiểu Nhã đã gõ cửa đi vào, giao tài liệu phân tích cho Yến Hoài.

Yến Hoài không nói gì: “Chiều nay em phải đến thành phố M."

“Được." Khấu Kiệt nhớ lại ngài Khấu Đức vừa nói chữ này.

Buổi trưa nhanh chóng trôi qua, đến buổi chiều, Khấu Kiệt đã đến công ty, tự anh biết rõ, tình hình trong công ty đã trở thành như thế nào.

Mà Yến Hoài đã lên đường đến thành phố M, ở thành phố M, Lý Hoàn Suất đang tiến hành điều tra ở bến cảng.

Xe hơi từ từ lái vào thành phố M, điện thoại của Yến Hoài liền vang lên.

"Hoàn Suất?" Yến Hoài mở điện thoại di động ra: "Thế nào?"

"Bây giờ tôi đang điều tra ở bến tàu, khi cô đến thì gọi cho tôi….tôi dẫn cô đến nơi hàng hóa phải xuất khẩu của tập đoàn Dương thị mấy ngày nay."

"Được, cám ơn anh!" Yến Hoài tắt điện thoại, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lập tức bay đi.

Khấu Kiệt đi thang máy lên, hướng về phòng làm việc của mình, trên đường đi, trông thấy rất nhiều nhân viên đang gật đầu nhìn mình, Khấu Kiệt mỉm cười, ý bảo mọi người tiếp tục làm việc.

Chỉ chốc lát sau, Khấu Kiệt đã vào đến phòng làm việc của mình.

Thương Truy Ý đang ở nơi đó, tập trung nhìn vào số liệu trên máy vi tính, bên cạnh, còn có vài bản vẽ.

"Tớ muốn xem qua dự án ở khu Nam mà cậu đưa cho Hoài hôm qua." Khấu Kiệt xoay người, ngồi lên chiếc ghế sofa cách đó không xa.

Thương Truy Ý ngẩng đầu lên, nhìn Khấu Kiệt, rút ra một tờ giấy bên trong xấp bản vẽ, vò thành một cục, ném về phía Khấu Kiệt.

Khấu Kiệt khép hai ngón tay lại, kẹp lấy cuộn giấy bị ném đến.

Mở ra, từ từ xem.

Mà ngay lúc này, Khấu Tử Liên đã tới gõ cửa.

"Anh, nghe nói anh vừa đến?" Khấu Tử Liên mở mắt thật to, gương mặt bôi son trát phấn đỏ lừ, vừa mở cửa ra, đã nói câu này.

"Nói nhảm." Khấu Kiệt nhàn nhạt nói một câu, móc ra một cây bút từ trong túi áo, viết lên bản vẽ: “Em không có việc gì làm sao? Công ty không nuôi người rãnh rỗi!"

"Em...em, em lập tức đi ngay!" Khấu Tử Liên dậm chân, chần chờ một chút mới rời đi.

Thương Truy Ý từ đầu đến cuối vẫn tập trung vào máy vi tính: “Bản kế hoạch xây dựng đã tốt rồi, cậu có thể nhìn qua một chút." Dứt thời, xoay máy vi tính qua, hướng nó về phía Khấu Kiệt.

Khấu Kiệt nghe thấy thế, sau khi viết xong một chữ cuối cùng, liền nhìn vào máy vi tính.

Nhìn xong, Khấu Kiệt lại vò tờ giấy thành một cục, ném về phía Thương Truy Ý!

Thương Truy Ý vung tay phải lên, vững vàng chụp được tờ giấy.

"Không tệ, chuyện này liền giao cho cậu!" Khấu Kiệt đứng lên: “Ngay bây giờ mình sẽ đến thành phố M."

"Lại đi?" Thương Truy Ý cũng đứng lên, nhìn Khấu Kiệt.

"Mình không yên lòng về cô ấy." Khấu Kiệt cười cười, vỗ vỗ bả vai của Thương Truy Ý: “Anh em tốt, cảm ơn đã gánh vác!"

Dứt lời, liền đi ra ngoài.

Đi qua, nhìn thấy Khấu Tử Liên đang sắp xếp lại tài liệu, Khấu Kiệt bất đắc dĩ cười cười.

Bên này, Yến Hoài xuống xe, lập tức gọi điện thoại cho Lý Hoàn Suất.

Lý Hoàn Suất vội vàng đi ra từ bên trong, dẫn Yến Hoài vào, hướng về phía nhóm hàng hóa của tập đoàn Dương thị.

"Như thế nào? Anh có phát hiện điều gì không?" Yến Hoài hỏi.

"Những hàng hóa kia, tôi không dám suy đoán bừa, bây giờ tôi đang chờ cô đến, có giấy tờ hẳn hoi tôi mới có thể kiểm tra những hàng hóa này, bởi vì, tôi không phải bên hải quan." Lý Hoàn Suất nhìn Yến Hoài: “Mục đích của cô đến đây là?”

"Xem qua những hàng hóa này một chút, tôi nghĩ, nếu như có sai phạm gì, tập đoàn Dương thị này, hừ, đoán chừng cũng không còn bao nhiêu ngày sống!"

Lý Hoàn Suất nhìn cô gái đang đi trước mặt mình, dừng lại, dõi theo bóng lưng của cô, sau lại vội vàng đuổi theo: “Tôi sẽ cho người giúp cô."

"Ừ." Yến Hoài quay đầu: "Cám ơn!" Nói xong, cười cười.

Trong phút chốc, Lý Hoàn Suất giống như vừa được tắm trong gió xuân!

"Anh ở đó làm gì đấy?" Yến Hoài cảm giác một lúc lâu mà Lý Hoàn Suất còn chưa đến, không thể làm gì khác hơn là xoay người lại hỏi, liền phát hiện Lý Hoàn Suất đang ngây ngốc đứng ngẩn người ở đó, điều này khiến cô càng thêm hoài nghi.

"Không có, không có gì." Lý Hoàn Suất nhẹ nhàng nói, vội vàng chạy lên.

Mày đang làm gì đấy Lý Hoàn Suất! Quên mất mình đang ở đây làm gì sao?!

Đứng ở trước mặt mấy container chở hàng, Yến Hoài nhìn những tấm giấy niêm phong, kiểm tra danh sách hàng hóa bên trong, không hề phát hiện ra bất kì điểm gì khả nghi, giống như đúc với bản danh sách mà cô vừa thấy ở văn phòng sáng nay.

Yến Hoài xoay người, nhìn Lý Hoàn Suất đứng cách đó không xa: “Anh có phát hiện ra thứ gì không?"

Lý Hoàn Suất lắc đầu: “Tôi không dám động đến những món hàng này, dầu sao tôi cũng phải tuân thủ quy tắc."

Yến Hoài gật đầu, nhưng, trong đầu lại nghĩ tới, nếu như tài liệu đến chậm, vậy thì làm sao kiểm tra được những món hàng này?

Đến gần container, Yến Hoài ngửa đầu nhìn lên dấu hiệu phía trên, nhìn ổ khóa, quay đầu hỏi: "Đã kiểm tra qua mới gắn lên sao?"

"Đã kiểm tra, nhưng, bởi vì gió to nổi lên mấy ngày nay mà vẫn còn đậu ở chỗ này.” Lý Hoàn Suất nhìn về mặt biển xa xăm, sóng biển đang vỗ dồn dập.

Yến Hoài gật đầu, xem ra, chỉ còn có một phương pháp, đó chính là trở lại vào ban đêm!

"Có nơi nào để nghỉ ngơi một chút hay không?" Yến Hoài cười cười: “Tôi nghĩ, hôm nay đã mệt mỏi rồi, hơn nữa, thời tiết không tốt lắm, đoán chừng trời sắp mưa, tôi trở về, chắc là không kịp."

"Có, cô có thể đến nhà của tôi, ở bên đó, không xa.” Lý Hoàn Suất chỉ về phía một xóm nhỏ cách đó không xa.

Nhìn sắc mặt của Yến Hoài, Lý Hoàn Suất cho rằng cô đã hiểu lầm ý của mình, liền bổ sung: “Hoặc là, tôi có thể giúp cô tìm khách sạn."

"Không cần, chỉ có mình anh ở đó à? Tôi chỉ ở nhờ thôi."

——

Ban đêm dần dần buông xuống, chẳng mấy chốc, bầu trời đã lấp lánh ánh sao.

Lý Hoàn Suất tỉ mẩn chăm sóc Yến Hoài từ bữa ăn, cô cũng đành miễn cưỡng đón nhận.

Hai người hẹn nhau bắt đầu hành động vào nửa đêm, trong nháy mắt liền đi tới cửa khẩu bến tàu, đối với mớ giấy tờ chẳng biết khi nào thì đến, thà rằng mình phá vỡ quy tắc để có thể nắm giữ toàn cục.

Hai người nhanh chóng đi về phía mục tiêu, tiến vào trong bến tàu, chung quanh container đã không còn ai, dường như tất cả đã đi ngủ.

Thỉnh thoảng có gió thổi lên, sóng biển cuồn cuộn, hung hăng vỗ vào bờ.

Yến Hoài ra hiệu cho Lý Hoàn Suất nhìn hướng gió, còn cô thì trèo lên trên, dụng cụ gắn khắp người, giống như trở về những năm tháng ngày xưa, thời kỳ sinh tồn với vũ khí.

Ký ức thoáng hiện qua trong đầu, nghĩ tới quá khứ của mình, Yến Hoài bật cười.

Rút ra thứ dụng cụ cần thiết từ bên hông, đến gần đám đinh ốc kia, lặng lẽ, xốc hết đám giấy niêm phong trên container lên, dùng một cái tua vít phá hủy linh kiện bên trong.

"Ken két." Vài tiếng động vang lên, cửa container mở ra, Lý Hoàn Suất đi tới: "Như thế nào?"

"Tôi đi vào xem qua một chút!" Yến Hoài nhìn một mảng đen ngòm bên trong, nhưng, Lý Hoàn Suất đã tóm lấy tay cô: “Bên trong quá tối, không an toàn!"

"Không phải chỉ là một ít hàng hóa thôi sao? Thế nào lại không an toàn?" Yến Hoài cau mày.

"Cô không nghe thấy Khấu Kiệt đã nói qua rồi sao, trước đó hàng hóa của tập đoàn Khấu thị bị nhiễm ký sinh bệnh khuẩn?” Lý Hoàn Suất vẫn nắm lấy tay cô như cũ: “Tôi không biết những thứ bệnh khuẩn kia như thế nào, nhưng, tôi. . . . . . Không cho phép cô tùy tiện xông vào."

"Yên tâm." Yến Hoài rút cánh tay ra: "Những thứ đồ này, yên tâm, không làm gì được tôi ."

"Cô. . . . . ." Lý Hoàn Suất vẫn chưa nói hết, Yến Hoài đã lật người bò vào bên trong container.

Lý Hoàn Suất chỉ có thể nhìn vào bóng đêm.

Yến Hoài mở đèn pin nhỏ, tiến vào gần đám hàng hóa bên trong.

Dùng miệng cắn đèn pin nhỏ, sau đó móc ra dao nhỏ từ trên người, cạy mở miệng thùng hàng, tì tay vào cảm nhận đám hàng bên trong, nhưng, vẫn không phat hiện ra có điểm nào không ổn.

Chậm rãi dán kín miệng thùng lại, sau đó lại đi về hướng thùng hàng khác.

Động tác giống nhau, nhưng, vẫn không phát hiện ra có điểm nào bất thường.

Yến Hoài nhíu mày, lúc này, không ngờ cô lại cảm giác cánh tay của mình có hơi nhột!

Theo thói quen, dùng tay trái gãi gãi, nhưng, lại phát hiện trên tay có thứ gì đó.

Yến Hoài hoảng hồn, vội vàng chiếu đèn pin sang.

Trời ạ! Đó là một con trùng nhỏ, nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối không thể phát hiện ra bóng dáng của nó!

Yến Hoài vung tay hất con trùng lên mặt thùng hàng, rút từ bên hông ra một chai cồn, bôi lên cánh tay của mình, đây là chất sát khuẩn tốt nhất.

Bước kế tiếp, Yến Hoài rút ra một chiếc máy chụp hình nhỏ từ trên lưng ba lô, chụp ảnh bề mặt thùng hàng.

Tiếp tục dùng dao nhỏ ém miệng mở thùng hàng ra, phát hiện bên trong còn có rất nhiều con trùng nhỏ như vậy.

Nhanh chóng, dùng một chiếc túi nhỏ lấy một ít trùng, sau đó cho vào túi đeo lưng của mình. Kiểm tra một chút, phát hiện, dường như nhóm hàng hóa này cũng không phải là thực phẩm bình thường, trong ấy xen lẫn một ít sản phẩm làm từ động vật hoang dã!

Hừ! Yến Hoài cười lạnh một tiếng, vội vàng chụp lại rất nhiều ảnh.

Nhưng, vào lúc này, bên ngoài lại truyền tới một hai tiếng ho khan liên tục!

Yến Hoài lập tức cất máy chụp hình vào, ém miệng thùng hàng lại, nhìn bốn bề vắng lặng, mới lật người ra khỏi container.

Nhưng, lúc này, lại có mấy người vội vàng chạy đến gần!

“Ai đó?" Một người đàn ông mặc đồng phục gầm lên, chiếu đèn pin trong tay lên phía trên.

Yến Hoài vụt một cái, nhào người treo ngược lên trên!

Nhìn đúng sợi dây kia, Yến Hoài bắt chặt lấy.

Lúc này, Lý Hoàn Suất đã chạy về hướng khác, cố tình đá vào thanh sắt trên container cách đó không xa, làm nên tiếng vang ầm ầm!

"Nơi đó!" Người đàn ông mặc đồng phục chạy về hướng của Lý Hoàn Suất, dăm ba người mặc đồng phục tuần tra liền đuổi theo Lý Hoàn Suất.

Ngược lại lúc này Lý Hoàn Suất giống như một con thỏ, chạy trốn vào từng ngóc ngách.

Yến Hoài đu ở trên không, từ trên cao nhìn xuống, có thể thu cả quang cảnh ở bến cảng vào trong tầm mắt.

Lúc này, Yến Hoài lại chú ý tới một điểm, bên trong căn biệt thự gần bến cảng, có người đang quan sát bên này.

Yến Hoài nghiêng người, để sợi dây che khuất mình, sau đó nhìn người kia, nhưng, khi cô vừa tập trung quan sát thì phát hiện người kia đã biến mất tự lúc nào.

Thời điểm mọi người đang tìm kiếm, ở vài mét sau lưng Yến Hoài, liền vang lên âm thanh: “Cô ở đây tìm tôi?"

Âm thanh kia trầm thấp, hòa vào gió đêm, làm tăng thêm mấy phần lạnh lẽo!

Yến Hoài ngẩn ra, hắn rốt cuộc là ai? Nghĩ tới đây, liền từ từ xoay người lại, nhưng, lại không trông thấy người vừa cất giọng!

"Còn không trở về?" Lúc này, thậm chí còn có người thì thầm bên tai!

"A!" Yến Hoài cả kinh, trực tiếp té xuống từ trên cao.

Quay đầu, nhìn nơi mình vừa đứng, căn bản là không có ai! Nhưng, việc quan trọng nhất mà cô cần đối mặt không phải là vấn đề này, mà là cô sắp sửa té chết!

"Cẩn thận!" Lý Hoàn Suất không biết nhảy ra từ nơi nào, lập tức ôm lấy Yến Hoài đang rơi từ trên cao xuống, sức nặng này khiến cả hai cánh tay của Lý Hoàn Suất đều tê rần.

Hai người ôm như vậy có chút mập mờ, Lý Hoàn Suất nhìn sắc mặt của Yến Hoài còn có chút hoảng sợ, gương mặt nhỏ nhắn còn hơi giật mình, anh chợt ngây người.

Dưới bóng đêm, cô ấy lại cực kỳ quyến rũ như vậy! Giống như là một bức họa, muốn thời khắc này mãi mãi vĩnh hằng.

Khấu Kiệt vừa xuống xe, lặng lẽ âm thầm tiến vào nơi này, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong nháy mắt liền sững sờ.

Bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt, Yến Hoài cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ ấy, quen thuộc với mình nhường nào, hơi thở ấm áp, nhưng tuyệt đối không phải đến từ người trước mặt.

"A!" Yến Hoài nghĩ tới điều gì đó, lập tức đẩy Lý Hoàn Suất ra, Lý Hoàn Suất vội vàng đứng dậy từ trên đất, chỉ chớp mắt, liền trông thấy Khấu Kiệt đứng sau lưng Yến Hoài chừng mười mấy mét.

Toát mồ hôi lạnh.

Trời ạ! Không biết cậu ta có thấy là do mình cứu cô ấy mới ôm hay không!

Yến Hoài xoay người, thấy được người phía sau, nhìn nhau mấy giây, Yến Hoài cất vật dụng đang cầm trong tay, cầm túi đeo lưng, chạy như điên ra bên ngoài: “Đi.”

"Nơi đó có người!" Những người đang bận lục soát chung quanh hét lên.

Lý Hoàn Suất nhìn Khấu Kiệt đang đứng lẳng lặng một chỗ chẳng buồn đi, xông lên, nắm lấy tay của Khấu Kiệt: "Trở về rồi hãy nói."

Khấu Kiệt ngẩn ra, nghe tiếng bước chân đang vọng đến gần, duy trì vẻ trầm mặc, vù một cái đuổi theo Yến Hoài.

Tay phải đoạt lấy túi đeo lưng trong tay cô, Yến Hoài không biết, xoay người, liền nhìn thấy gương mặt của Khấu Kiệt có chút tức giận.

Tay trái của Khấu Kiệt túm lấy cánh tay của Yến Hoài, dùng sức kéo cô chạy về xe của mình.

Tuyệt đối không để cho cô ấy và Lý Hoàn Suất ở chung một chỗ! Khấu Kiệt gào thét trong lòng, nhét Yến Hoài vào trong xe của mình, chạy ra khỏi bến cảng.

Lý Hoàn Suất không dám chậm trễ, vội vàng chui vào xe, đuổi theo Khấu Kiệt.

Chạy như bay tới trước cửa một khách sạn, Khấu Kiệt vừa xuống xe liền kéo Yến Hoài đi vào.

"Đừng gấp gáp quá, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Yến Hoài không để ý đến vẻ tức giận của anh, ngược lại nói.

Khấu Kiệt nhíu mày, đó chính là, em đi mạo hiểm phải không?

Sau một khắc, Lý Hoàn Suất đã vội vàng chạy đến: “Kiệt à, ở đây nói chuyện không tiện! Đến chỗ của mình."

Khấu Kiệt cau mày, nói như vậy, ban nãy do mình quá kích động nên mới kéo cô ấy đến đây?

Quay đầu, mới phát hiện bây giờ Yến Hoài đang mặc quần áo toàn đen, dưới bóng đêm, càng thêm lạnh lẽo.

"Thôi, ở chỗ này đi!" Yến Hoài nhàn nhạt nói một câu, vội vàng mở cửa một gian phòng lớn rồi đi vào.

Hai người ra hiệu lẫn nhau, đuổi theo sát phía sau.

"Những thứ này, là mấy con trùng mà em tìm thấy bên trong đống hàng của tập đoàn Dương thị." Yến Hoài lấy ra một cái bọc nhỏ trong túi đeo lưng, những con trùng kia vẫn còn đang nhúc nhích, điều này khiến cô cảm thấy có chút ghê tởm.

Lúc này, Khấu Kiệt liền chú ý tới, cánh tay của Yến Hoài hình như có chút bất thường.

"Cánh tay của em?" Khấu Kiệt túm lấy cánh tay phải của cô: “Tại sao lại chuyển sang màu xanh?"

Yến Hoài cả kinh, nhìn cánh tay của mình, quả thật, chỗ đó chính là nơi con trùng kia bò qua.

"Da của cô bị dị ứng?" Lý Hoàn Suất nhìn Yến Hoài: “Hay là, do những con trùng kia bò lên mới thành ra như vậy?"

"Có lẽ đám trùng kia có độc, nhưng, hiện giờ em không cảm thấy có chỗ nào không ổn.” Yến Hoài lắc đầu, tiếp tục lấy đồ bên trong túi của mình ra, đặt trước mặt cả ba người, mở băng ghi hình và những tấm ảnh mà mình vừa chụp được.

"Như thế nào?" Yến Hoài nhìn vào hình rồi nói: "Những thứ này có thể khiến cho danh tiếng của tập đoàn Dương thị lụi tàn phải không?"

"Ừ." Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài: “Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Rốt cuộc cũng đề cập đến vấn đề này? Yến Hoài hé môi, giải thích sự việc, trọng tâm nhấn vào việc trông thấy ai đó vào lúc ấy, tại sao lại nhắc cô phải đi nhanh lên? Đúng là muốn chết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Quan trọng hơn hết, năng lực của người kia rất lợi hại!

Ba người trầm mặc, tự suy ngẫm.

Lúc này, điện thoại của Yến Hoài liền vang lên! Yến Hoài ngẩn ra, cầm lấy điện thoại di động, trông thấy sô điện thoại của ba nuôi.

"Mời nói." Yến Hoài bình tĩnh nói.

"Hoài!" Bên trong truyền đến một giọng nói hiền từ.

Yến Hoài lập tức bị kích động: “Ba, ba thế nào rồi? Ba có khỏe không? Ba và mẹ như thế nào? Có bị thương không? Người kia có làm tổn hại đến hai người không? Có đánh hai người hay không? Có uy hiếp hay không?"

Đầu dây bên kia nhất thời không có tiếng động, Yến Hoài sốt ruột: “Ba! Ba! Nói cho con biết, hai người ở đâu, con sẽ đi đón!"

"Ha ha ha. . . . . ." Bên trong lại truyền đến tiếng cười, Yến Hoài nhất thời hụt hẫng ngồi phịch xuống ghế sofa: “Nói đi, rốt cuộc là ông muốn làm gì?”

"Cô đến bến cảng làm chi? Ai đồng ý cho cô đi?"

"Không có ai đồng ý cả, tôi muốn đi thì đi thôi.” Yến Hoài lạnh nhạt trả lời.

"Bây giờ tay của cô có cảm giác rất ngứa, rất ngứa phải hay không?"

Yến Hoài ngẩn ra, nhưng, vào lúc này thật sự là cảm thấy cánh tay rất ngứa! Tay phải đang cầm điện thoại di động cũng có chút phát run, mà tay trái không tự chủ được liền gãi lấy!

Khấu Kiệt nhìn cô, cầm lấy tay trái, Yến Hoài hít sâu một hơi: “Vậy nó là loại trùng gì? Ông cho lên ư?”

"Ha ha, chỉ là một ít đồ thôi, vật lớn vẫn còn ở phía sau, bất quá, nhanh như vậy mà cô đã phát hiện ra rồi, thật sự chẳng thú vị gì!" Người bên kia tiếp tục nói: “Trong vòng nửa tháng đừng đụng đến nước, hừ, nếu không, cánh tay của cô sẽ bị tróc da, rớt thịt!"

Thân hình Yến Hoài có chút run rẩy, nhưng, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần: “Ông, rốt cuộc đang muốn làm gì? Tôi nhớ ông đã từng nói qua lúc còn ở trên thuyền, ông là anh em của ba tôi? Ông đối xử với con gái của anh em mình như thế sao?”

Người bên kia sững sờ, không nghĩ đến việc Yến Hoài có thể nói như vậy, nhưng, vẫn đè nén cảm xúc: “Nghỉ ngơi cho tốt!" Nói xong, liền cúp điện thoại.

Người đàn ông đứng ở trên lầu cao, thông qua ống nhòm, nhìn về cửa sổ phía xa, nơi đó, ba người đang tụ tập cùng nhau.

"Hổ phụ sinh hổ tử, ha ha, bây giờ nhìn lại, con gái so với con trai quả là hoàn hảo!" Người đàn ông nói xong, xoay người muốn rời đi, nhưng, có một người phụ nữ ước chừng bốn năm mươi tuổi đứng ngay trước mặt ông ta.

"Ông cho rằng làm như vậy tốt lắm sao?" Người phụ nữ mang đồ trang sức nhã nhặn, dưới ánh đèn ngược lại làm tăng thêm một phần bi thương.

"Trở về đi thôi!" Người đàn ông nhẹ nhàng kéo bả vai của bà: “Đừng gây thêm phiền phức, nếu không, kế hoạch của Tần Liễm sẽ bị nhỡ."

——

"Thôi." Khấu Kiệt lấy điện thoại trong tay Yến Hoài xuống, nhìn thấy Yến Hoài gãi đến đỏ ửng cả tay, ngay tức khắc gọi điện cho Nhạc Không Thượng: "Hòa thượng, lập tức chạy tới đây. Không biết Yến Hoài bị loại trùng gì cắn, hình như là thứ mà cậu đang nghiên cứu? Mau mau tới đây cho mình.”

"Anh ta vẫn còn ở thành phố D, làm sao có thể đến nhanh như vậy?" Yến Hoài lấy lại tinh thần, muốn bảo thôi, nhưng Khấu Kiệt đã cúp máy rồi: “Không cần khuyên, cậu ta sẽ tới nhanh thôi."

Lúc này, Thương Truy Ý liền gọi điện thoại tới: “Kiệt à, không thấy tư liệu dự án khu Nam!"

"Cái gì? Bây giờ đang ở giai đoạn bảo mật, ngược lại bị trộm tài liệu?" Khấu Kiệt nện tay vào khay trà trước mặt, phát ra tiếng vang. Yến Hoài và Lý Hoàn Suất lập tức vây quanh, nhưng, Khấu Kiệt ra dấu bảo bọn họ dừng lại.

"Tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc trở lại, liền phát hiện có người giở trò, theo quan sát, phát hiện có người động đến tài liệu!" Thương Truy Ý có chút lo lắng nói.

"Băng ghi hình đâu?"

"Bị tiêu hủy!" Thương Truy Ý ngồi trước máy vi tính, có chút ảo não nói.

"Người kia rất quen thuộc nội bộ của công ty các anh?" Yến Hoài nghe qua đoạn đối thoại của bọn họ, nói.

Khấu Kiệt ngẩng đầu nhìn Yến Hoài, sau đó nói với Thương Truy Ý ở bên trong điện thoại: “Cất kỹ những tư liệu đó, cậu làm lại một dự án khác, hừ, tung tin tức, nói rằng, dự án trước có quá nhiều tỳ vết, là một phương án bỏ đi, sau đó, chờ bắt rùa trong hũ!"

"Được!" Thương Truy Ý tắt điện thoại, nhìn lên tờ giấy trắng trước mặt, có chút khó khăn, thật sự phải làm lại lần nữa ư?

Thương Truy Ý đứng lên, mở cửa, hồi tưởng lại chuyện ban ngày.

Ban ngày anh có quay về, đi ra ngoài nhìn nhân viên làm việc chung quanh.

Cũng có rất nhiều người đang chuyên tâm làm việc của mình, chỉ có một số ít nhìn ông chủ vừa mới tới, giả vờ giả vịt, liếc mắt nhìn Thương Truy Ý, thầm ngưỡng mộ anh chàng ôn thuận nền nã.

Sau đó có người cầm tài liệu đi qua trước mặt mình, đó là Khấu Tử Liên.

Thương Truy Ý ra sức nhớ lại tất cả.

Khấu Tử Liên đi tới phòng làm việc của mình, gõ tài liệu, không có làm gì, cũng chẳng nói năng gì.

Vậy rốt cuộc là ai đây? Thương Truy Ý nhìn phòng làm việc vắng lặng, từ từ đi về phía phòng làm việc của những nhân viên cấp cao trong công ty.

Lúc này, điện thoại di động lại vang lên.

"Thế nào?" Thương Truy Ý có chút không vui hỏi.

"Làm sao anh vẫn chưa về nhà? Anh trai của em còn chưa trở về, em sợ." Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút nũng nịu của Khấu Tử Liên, ngược lại nhiều hơn một phần yêu mị.

Thương Truy Ý ngẩn ra, con bé này muốn làm gì? Có chút phiền phức, không kiên nhẫn nói: “Thì chờ cậu ta trở về." Nói xong, tắt điện thoại, hừ, chẳng phải nói mình không xứng ở trong nhà đó sao? Thế nào mà bây giờ trong nhà không có ai, lại muốn mình trở về? Không đúng, nhất định là có chuyện gì đó.

Thương Truy Ý trở về phòng làm việc, sắp xếp lại giấy tờ, mở máy vi tính ra, muốn nhìn lại bản vẽ nằm trong máy tính, nhưng lại phát hiện, máy vi tính không mở được!

"Shit!" Thương Truy Ý nổi khùng rồi: “Ai đã động đến máy tính? Bên trong có tài liệu hết sức quan trọng! Con mẹ nó!" Thương Truy Ý nhìn máy vi tính, cơn tức giận bốc lên. Đã lâu lắm rồi không giết người, bây giờ muốn thấy máu đúng không?

Ôm máy tính lên, trực tiếp đi thang máy xuống phòng công tác dưới đất.

"Nhạc đâu?" Thương Truy Ý mở cửa ra, hỏi người bên trong, những người bên trong vẫn đang miệt mài làm việc, nhìn Thương Truy Ý đang bừng bừng tức giận, có hơi né tránh anh.

"Ông chủ mới vừa điện thoại tới, Nhạc tiên sinh đã đi rồi."

"Chuyện gì?" Thương Truy Ý hỏi.

Nhân viên làm việc lắc đầu một cái.

Đặt máy tính lên một chiếc bàn dài: “Lập tức kiểm tra toàn bộ máy tính cho tôi.”

"Vâng" Nhân viên làm việc đáp, cầm máy vi tính đi xuống.

Thương Truy Ý không muốn về, nhưng, nghĩ đến Khấu Tử Liên, liền chạy về biệt thự. Xem xem con bé này muốn chơi trò xiếc gì!

——

Khấu Kiệt nhẹ nhàng thoa một chút rượu thuốc lên cho Yến Hoài, còn Lý Hoàn Suất thì vùi mình trên ghế sofa, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, nhưng, vẫn không có đầu mối gì, liền mở TV lên xem một chút.

Không ngờ giờ này còn có tin tức thời sự nóng, Lý Hoàn Suất nhất thời tỉnh táo hẳn lên.

"Theo báo cáo, có phần tử khủng bố mang theo một lượng ma túy khá lớn đã thâm nhập trái phép vào khu Nam, hơn nữa, cảnh sát điều tra phát hiện, thủ đoạn của bọn chúng cực kỳ tàn nhẫn, đã sát hại không ít lực lượng công an, cảnh sát thông báo đến toàn dân, khi đi ra ngoài phải cẩn thận. . . . . ."

"Có gì hay ho?" Yến Hoài quay mặt đi, hỏi.

Vừa lúc đó, một tiếng thật lớn vang lên ở bến cảng thành phố M.

Yến Hoài nhảy đến bên cửa sổ, nhất thời, ánh lửa ngút trời, mấy thùng container ở bến cảng phát ra mấy tiếng nổ mạnh, có thể đánh thức tất cả mọi người đang chìm vào giấc ngủ.

"Không xong rồi!" Yến Hoài xoay người, nhìn bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment