Edit: Song Ngư
Trước đó, máy quấy nhiễu đã phá hư thiết bị điện tử chung quanh, Ám
Dạ điều hơn mấy vạn người nữa tới Châu Phi, bọn họ đã đã xâm nhập nội bộ Tây Tác.
Mộ Dung Kiệt sau khi biết chuyện này, đặc phái thủ hạ đắc lực nhất – 500 thành viên Huyết Lang tới trước giúp một tay, đừng xem chỉ có 500
người, thật có thể lấy một chống đỡ trăm, thậm chí chống đỡ ngàn.
Trên phi cơ, tập thể bác sĩ ý tá khẩn trương làm trị liệu khẩn cấp cho An Thần, anh mất máu quá nhiều, mặt tái nhợt dọa người.
Tô Thiển đã sớm khóc không còn hình dáng, cô chưa bao giờ nhìn thấy qua
An Thần dọa người như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, An Thần bá đạo cường thế như vậy lại vô lực bất tỉnh, bởi vì cô gọi như thế nào cũng
không phản ứng.
Cô sợ đến choáng váng, vô cùng đau lòng, chỉ sợ anh cứ như vậy nằm ở đó không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Cho đến giờ phút này, cô mới hiểu được, vị trí An Thần trong lòng cô có
bao nhiêu quan trọng, cô có bao nhiêu yêu người đàn ông bá đạo cường
thế này.
Cô cũng biết, trực giác của cô nhất định chính xác, thời gian hai ngày
vừa quá, liền sẽ không có cách nào ngồi yên được, cho nên cầm súng lục
bức bách Y Na mang theo mình tìm An Thần.
Vẫn còn ở nửa đường, liền nghe nói An Thần xảy ra chuyện, một khắc kia,
giống như tâm ngừng đập, dường như trời sập, giống như Ngày Tận Thế,
trời đất trong nháy mắt trở nên ảm đạm không có ánh sáng.
Thật may khi đuổi kịp tới thì người đàn ông của cô thiếu chút nữa đã
vùi thân ở trong bụng sói rồi, cũng chỉ thiếu một chút thôi.
Khi cô nổ súng giết chết con sói kia, tâm lay động kịch liệt.
An Thần trực tiếp được chuyển về Ám dạ, trước phòng giải phẩu, Tô
Thiển cảm thấy chưa bao giờ có khẩn trương cùng tuyệt vọng như vậy.
Loại tuyệt vọng này, so với một năm trước khi ba mẹ cô mất trong tai nạn xe cộ còn mãnh liệt hơn nhiều.
Cô đã một lần trải qua sư tuyệt vọng này, ông trời, ngươi thật sự rất tàn nhẫn.
Giải phẫu kéo dài tám giờ, Tô Thiển như tượng gỗ đứng ở một góc, cho dù ai cũng kéo không nhúc nhích, nước mắt im hơi lặng nhỏ xuống ở trên mu
bàn tay......
An Thần được đẩy ra, bắp thịt toàn thân cô cũng đã tê rần, đứng lên liền lảo đảo.
Được Nhiễm Mạn đỡ vào phòng bệnh, đứng ở bên giường chỉ nhìn thoáng qua liền bất tỉnh.
Ngủ mê một ngày một đêm, tỉnh lại liền nhổ hết kim tiêm trên tay hướng phòng bệnh An Thần mà chạy.
Nhiễm Mạn canh chừng cô, nước mắt cũng không cầm dược.
"An Thần..... Ông xã......", Tô Thiển ngồi ở trước giường,
lau gương mặt không có một tia huyết sắc của anh, không ngừng gọi anh,
chỉ sợ anh ngủ mê man không tỉnh.
Kêu anh An Thần, lại nghĩ đến anh thích mình gọi anh ông xã, vội vàng đổi lại.
Bình thường, nếu cô gọi anh như vậy, anh khẳng định lật người từ
giường bò dậy, sau đó chặt chẽ chế trụ đầu của cô, liều mạng hôn cô.
Nhưng vào thời khắc này, anh vẫn yên tĩnh nằm đó, ngay cả một chút biểu cảm trên mặt cũng không có.
Tô Thiển không thích bộ dáng này của anh, không thích anh không có sức
sống như vậy, giống như đã không có sinh mạng, không nhúc nhích, bộ dáng như vậy tuyệt đối không nên thuộc về An Thần.
Anh trời sanh tính cách vương giả, đứng ở chỗ cao đối với bọn họ phát hiệu lệnh.
Nếu như anh tỉnh, thế nào cũng sẽ tức giận, anh không cho cô cầm súng, cô không nghe lời lại đem súng mà cầm rồi.
Cô nghĩ đến An Thần đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó hung hăng hướng cái mông của mình vung lên bàn tay, sau đó ác ngoan cảnh cáo cô không cho
lấy súng.
"Anh ấy còn lâu mới có thể tỉnh lại?" Tô Thiển cúi đầu, vô lực hướng Hoa Tử đang đang băng bó tay cho mình hỏi.
"Nói không chừng, có lẽ là mất một ngày, cũng có thể là mất một tuần, chị dâu cũng đừng quá lo lắng, tình huống như thế trước kia
cũng có."
Vào lúc mới bắt đầu thành lập Ám Dạ, thương thế nghiêm trọng hơn
thế đều có, bọn họ ngược lại thành thói quen, nhưng Tô Thiển thì chưa
thấy bao giờ nên cô sẽ lo lắng hơn bọn họ.
Cô không nói, nắm tay anh lạnh như băng, yên lặng ở trong lòng cầu nguyện.
******
"Ông xã, tại sao anh còn không chịu tỉnh?" Đã hai ngày trôi qua,
Tô Thiển nóng nảy bất an ở trước giường bệnh. Cô kích động muốn giết
người ah.
"Tiểu Tô tô, Tiểu Tô Tô, tớ van cầu cậu, cậu ăn một chút gì đi,
được không?" Nhiễm Mạn mấy lần muốn đem Tô Thiển lôi đi ăn một chút gì, cũng bị cô cho canh ngoài cửa.
An Thần bất tỉnh mấy ngày, thì có mấy ngày cô không ăn cơm rồi.
"Mình không muốn ăn, nhìn anh hôn mê như vậy, mình liền ăn không
vô." Cô quật cường hất cằm lên, lần nữa đem Nhiễm Mạn đẩy ra khỏi phòng
bệnh.
Nhiễm Mạn bất đắc dĩ rời đi, người đàn ông nhà cô cũng bị thương, chỉ là không nghiêm trọng như vậy.
Ánh mắt liếc thấy Lưu Hoa nơi khúc quanh, Nhiễm Mạn liền nghĩ, cô ấy
nói không ăn sẽ không ăn đi, dù sao cũng không chết đói.
Vì vậy nên có một màn, Tô Thiển bị mấy người hợp lực đè lên giường,
mạnh mẽ tiêm vào dịch dinh dưỡng. Luôn luôn sợ châm như Tô Thiển, tự
nhiên sợ sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.
Cuối cùng, cô ủy khuất chạy đến trước giường An Thần khóc lóc kể lể:
"Ông xã, Lưu Hoa khi dễ em, anh mau tỉnh lại giúp em báo thù có được hay không?"
...................
"Ông xã, anh còn không chịu tỉnh, em sẽ không để ý tới anh nữa.".
...................
"Anh thật muốn ngủ mãi sao?Anh xem em đây thương tâm như vậy, anh thật không chịu tỉnh à?"
...................
"An Thần,nếu anh còn không chịu tỉnh, buổi tối em sẽ không bao giờ cho anh lên giường em."