Trong lòng An Thần chợt trầm xuống nhưng giọng nói vẫn như cũ bình tĩnh, anh ta thế nhưng lại điều tra về chuyện tai nạn xe cộ đó. Tất cả chứng
cứ đều bị anh thiêu hủy, về chuyện này anh hoàn toàn có thể chắc chắn,
anh chưa bao giờ hòai nghi năng lực xử lí công việc của Dạ Thương.
Vạn Dạ chê cười, trong mắt thoáng qua tia khinh thường: “nếu tôi không
có chứng cứ xác thật dám ở trước mặt An thiếu gia nói bậy sao? An thiếu gia không phải là người luôn luôn dám làm dám chịu? cũng có lúc không
dám thừa nhận sự thật, buồn cười”.
Đáy mắt An Thần càng lúc càng lạnh lùng, tài liệu trong tay bị hung hăng vò thành một cục: “cho nên tiếp theo anh tính toán như thế nào? chạy
đến trước mặt của Tô Thiển nói cho cô ấy biết cha mẹ của cô ấy là do
chính ông nội của người cô ấy yêu nhất hại chết, sau đó nhìn Tô Thiển
thương tâm tuyệt vọng, cùng tôi náo loạn chia tay, nhân cơ hội đó anh sẽ chiếm được tình yêu của cô ấy.” Nói xong một câu anh liền tiến tới gần
một bước, giọng nói rét lạnh thấu xương.
Vạn Dạ chu miệng cực kì khinh thường, tay để trong túi quần hờ hững nhìn An Thần càng ngày càng mất kiên nhẫn “đúng, tôi yêu Tô Thiển không sai
nhưng mà tôi tự nhận mình là một người quân tử cho dù muốn cùng anh
tranh giành cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn hèn hạ này. Chỉ là, anh đừng
hiểu lầm, tôi chỉ không muốn cô ấy chịu một chút xíu tổn thương nào
thôi. Về phần anh, tôi không cần biết anh là ai.”
Vạn Dạ anh là một nam nhân si tình, không thể chịu được người phụ nữ
mình yêu bị một chút thương tổn nào, chỉ cần cô luôn vui vẻ cho dù bắt
anh phải lên núi đau xuống biển lửa anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện,
không một chút nhíu mày.
Trước kia, Vạn Dạ ẩn dấu tài năng, chờ đời chính là để đợi đến ngày làm sáng tỏ sự thật.
Về vụ tai nạn xe cộ của cha mẹ Tô Thiển, anh vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ
nên đã âm thầm điều tra, đáng tiếc chỉ bằng vào lực lượng ít ỏi của mình vẫn chưa đi được đến cuối cùng, đến lúc anh chân chính có quyền lực thì lại phát hiện có người đi trước một bước tiêu hủy hết mọi chứng cứ, hầu như không tìm thấy dấu vết.
Nếu không phải tự nhiên xuất hiện nam nhân tên Hướng Kì, anh cơ hồ đã bỏ qua.
“Tốt nhất là như thế, nếu anh dám có một câu ảnh hưởng đến hạnh phúc của Tô Thiển, tôi mặc kệ đại ca của anh là ai đều sẽ không tha cho anh”.
Rất muốn rất muốn cứ như vậy bóp chết anh ta, thật không muốn giữ lại
một tình địch mà thời thời khắc khắc đều có thể uy hiếp mình ở bên cạnh.
“hạnh phúc của Tô Thiển?” Vạn Dạ thấp giọng cười: “anh là cháu của kẻ
thù đã giết chết cha mẹ Tô Thiển mà cũng nói là có thể cho cô ấy hạnh
phúc.”
Phanh___
Vừa dứt lời quả đấm của An Thần liền nện thẳng vào mặt An Dạ, tưởng rằng có đại ca bảo vệ thì An Thần anh không dám làm gì hắn ta sao, ngu xuẩn
!!!
Vạn Dạ thân hình lảo đảo lui về sau hai bước đụng vào góc bàn, lập tức
ngồi dậy, lau khóe miệng dính máu, cười lạnh: “An thiếu gia là thẹn quá
hóa giận rồi sao? trừ nắm đấm ra, anh còn có thể dùng phương thức khác
để giải quyết chuyện này sao?”
Tuy ngoài mặt Vạn Dạ nói được bình tĩnh nhưng trong lòng đang cố gắng đè nén lửa giận sắp bộc phát, dù gì đó cũng là người đàn ông Tô Thiển yêu, như thế nào cũng không thể trước mặt tình địch mất phong thái.
An Thần tà mị nâng lên khóe môi, lại thêm một quyền đánh xuống, theo
anh, thời điểm tình yêu bị uy hiếp, cái gì phong độ, cái gì ưu nhã đều
là phù vân.
Lần này Vạn Dạ không hề chần chừ lập tức đánh trả, nếu tiếp tục chịu đựng thì anh là đứa ngốc rồi.