Lộc Hàm lưu loát ký xuống rồi đưa bút và bản thỏa thuận cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nhướng mày, nhìn phong cách hành sự gọn gàng lưu loát của người ngồi đối diện mà thầm giật mình: “Cậu không đưa ra điều kiện gì sao?!” Anh nghi hoặc hỏi.
Lộc Hàm thản nhiên liếc nhìn Ngô Thế Huân một cái: “Không cần thiết.”
Ngô Thế Huân đưa tay cầm lại đồ, Lộc Hàm hỏi: “Khi nào thì tôi có thể gặp con?”
Ngữ khí của Lộc Hàm có vẻ gấp gáp, tuy không rõ lắm, nhưng có chút khác biệt với phong cách nói chuyện bình thường, Ngô Thế Huân giật mình: “Cuối tuần này đi, lúc đó tôi có thời gian.”
Lộc Hàm nhíu mày: “Anh cứ làm việc, tôi tự mình đi gặp Ben Ben là được mà.”
Ngô Thế Huân cất kỹ văn kiện, mắt nhìn Lộc Hàm chăm chú, nghiêm túc nói: “Lộc chủ biên, đã nói trước rồi mà. Thời gian chúng ta quen biết không bao lâu, mặc dù cậu là người sinh ra Ben Ben, nhưng tôi đâu quen biết, nhân phẩm của cậu cũng cần có thời gian quan sát. Mong cậu phối hợp, tôi hy vọng cuộc sống của Ben Ben cũng vui vẻ giống như những đứa trẻ bình thường khác, nếu cậu có đủ tư cách của người làm cha, tôi sẽ không ngăn cản hai người gặp nhau, còn nếu như ngược lại, phận làm cha của nó tôi có nghĩa vụ bảo đảm con mình không phải chịu bất cứ tổn thương gì.”
Ngô Thế Huân nói rất rõ ràng, Lộc Hàm nghe xong cũng thấy có lý, dưới góc độ của một người cha mà xem xét vấn đề này, thì Ngô Thế Huân suy nghĩ thấu đáo, Lộc Hàm gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Hai người thảo luận xong vấn đề về con cái nhất thời cũng không còn gì để nói, Lộc Hàm đột nhiên nhớ tới câu nói của Diệp An Ninh hồi trưa, hỏi: “Giới truyền thông biết anh có con trai không?”
Ngô Thế Huân lắc đầu: “Không biết, ngoại trừ người nhà cùng một số ít bạn rất thân, cơ hồ không ai biết, giáo viên trong nhà trẻ của Ben Ben cũng không rõ lắm.”
Lộc Hàm sửng sốt, càng cảm thấy cô gái Diệp An Ninh này có vấn đề.
Hai người ăn cơm xong lúc chờ thang máy, Ngô Thế Huân hỏi: “Cậu sống ở chỗ nào, tôt đưa về.”
Lộc Hàm đứng đối diện Ngô Thế Huân, ngước mắt nhìn anh, thản nhiên nói: “Không cần, tôi tự đón xe về.” Dừng một chút: “Cuối tuần anh gọi điện thoại cho tôi đi.”
“Được.”
Hai người lại im lặng. Lộc Hàm cảm thấy đó là đương nhiên, điều này nói lên ý nghĩa năm đó mình cùng Ngô Thế Huân chỉ là một vụ giao dịch. Mình thiếu tiền, Ngô Thế Huân vừa vặn muốn một đứa con, vì thế thông qua người môi giới không mưu mà hợp. Ngô Thế Huân là một thương nhân hào phóng, ra tay rộng rãi, đương nhiên năm đó Lộc Hàm vì sinh hạ đứa bé cũng chịu khổ không ít. Một cuộc mua bán, hai đối tác, tuy rằng hiện giờ lập trường mua bán đối lập song phương đột nhiên chuyển biến, nhưng ở trong lòng Lộc Hàm giữa cậu và Ngô Thế Huân trừ bỏ con cùng công việc cũng sẽ không có bất cứ điều gì khác xuất hiện.
Chỉ duy nhất một việc, Lộc Hàm cảm thấy vận mệnh thật khéo trêu đùa. Năm đó mình vì Hoàng Tử Thao mới mang thai thuê, món tiền đó cuối cùng cũng dùng để trả món nợ của nhà Hoàng Tử Thao, hiện giờ Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân thế nhưng lại có quan hệ với nhau.
Có thể thấy được đôi khi ông Trời mắt bị mù rồi.
Ngô Thế Huân nhìn gương mặt sáng sủa của Lộc Hàm ngay trước mặt chợt giật mình, “Cậu sống ở đâu, nếu tiện đường tôi đưa về.”
Cùng một vấn đề nói những hai lần, Lộc Hàm cũng không tiện từ chối, nói địa chỉ, Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn thang máy gợi ý, “Vừa vặn tiện đường, tôi đưa cậu.”
Ngô Thế Huân lái xe đưa Lộc Hàm về, trên đường đi có chút chán, vì hai người chẳng ai nói gì.
Ánh đèn phía bên ngoài rọi qua cửa kính, hình bóng hai người phản chiếu lên kính chắn gió rất rõ, Ngô Thế Huân như vô tình nhịp ngón tay lên bánh lái, biểu tình của Lộc Hàm thì hết sức lãnh đạm.
Lộc Hàm đăng nhập QQ bằng di động để kiểm tra email, thanh âm nhấn bàn phím vang lên không dứt, Ngô Thế Huân hỏi: “Cậu là người địa phương?”
Nhạc hiệu của QQ vang lên bên trong xe có vẻ chói tai bất thường, Lộc Hàm rời khỏi QQ đáp “Không phải.”
“Vừa mới đổi công việc hả?”
“Đúng vậy.”
“Ở nhà trọ sao?”
“Nhà của tòa soạn báo.”
“Có xe không?”
“Không có.”
“Thu nhập ổn định chứ?”
Ngô Thế Huân hỏi một câu Lộc Hàm đáp lại một câu, Lộc Hàm vốn đang cho rằng Ngô Thế Huân chỉ thuận miệng hỏi một chút, đến khi hỏi vào vấn đề thu nhập cậu mới ý thức được Ngô Thế Huân thật sự đang tìm hiểu gia cảnh của mình. Nếu giữa cậu và Ngô Thế Huân không có Ben Ben, hiện tại Lộc Hàm cũng lười cùng hắn phí nước miếng, nhưng bây giờ lập trường của cả hai là giống nhau, cho nên Ngô Thế Huân hỏi nhiều một chút, Lộc Hàm cảm thấy người này làm cha cũng rất cẩn thận, ngược lại tăng thêm một chút cảm tình.
Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân, lần đầu tiên rất nghiêm túc cùng một người khác nói về thu nhập của mình trong một năm: “Công việc chính của tôi là biên tập, bất quá tiền kiếm được lại không phải ở đó, thu nhập một năm của tôi đại khái hơn trăm vạn.”
“Àh!” Ngô Thế Huân nhịn không được lên tiếng tán thưởng, trong lòng chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên. Lộc Hàm kiếm được nhiều tiền là chuyện tốt, như vậy chứng tỏ rằng người ngồi bên cạnh là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm và sự nghiệp, tương lai về mặt vật chất cũng sẽ không bạc đãi con cái. Nhưng anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, mà cũng không biết vì sao.
Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm về gần tới nhà, Lộc Hàm nói: “Dừng ở cổng tiểu khu đi.”
Ngô Thế Huân bẻ tay lái chạy thẳng vào trong tiểu khu, thuận miệng nói: “Sợ cái gì, cậu cũng đâu phải là phụ nữ. Khu nào?”
Lộc Hàm bị lời này làm cho nghẹn họng không thể phản bác: “Khu C.”
Ngô Thế Huân dừng xe dưới lầu khu C, khi Lộc Hàm đang cởi dây an toàn, Ngô Thế Huân ngồi bên cạnh đột nhiên nghĩ đến gì đó hỏi một câu: “Nghề phụ của cậu là gì mà một năm kiếm được hơn trăm vạn lận?”
Lộc Hàm đẩy cửa xe ra quay đầu lại thản nhiên liếc Ngô Thế Huân một cái, ánh mắt chợt lóe: “Đè.” Nói xong xuống xe chạy lấy người.
Ngô Thế Huân: “...”
Ngô Thế Huân phải về công ty tăng ca, chạy ra khỏi tiểu khu nhà Lộc Hàm thì tăng tốc theo hướng ngược lại, hai người đương nhiên không có khả năng tiện đường, công ty Ngô Thế Huân cùng chỗ ở của Lộc Hàm căn bản là hoàn toàn ngược hướng, hơn nữa lúc này chạy trên đường rất đông đúc.
Trên đường đến công ty Ngô Thế Huân bị kẹt xe, anh không chút để ý ngồi chờ bên trong xe, đột nhiên nhớ tới vừa nãy lúc Lộc Hàm xuống xe đã thốt ra từ “Đè” một cách thản nhiên, nhịn không được lắc đầu cười nhạo ra tiếng, ngón tay gõ gõ trên bánh lái, thầm nghĩ Lộc Hàm nói từ đó là đáp lễ câu “Cậu cũng không phải là phụ nữ” của mình chăng?!
Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, nhịn không được nhếch môi cười, tâm trạng vô cùng tốt, cũng không quá quan tâm đến chuyện về công ty tăng ca.
Anh bấm di động gọi cho Ben Ben, biết giờ này nhóc con nhất định chưa ngủ.
Ben Ben nghe máy, thanh âm không có vẻ gì là buồn ngủ: “Ba, có chuyện gì vậy?”
Ngô Thế Huân tâm tình không tồi, đương nhiên xem nhẹ thái độ ác liệt của Ben Ben: “Ngủ rồi à?”
“Biết con chưa ngủ ba còn hỏi, người gì mà chán ngắt.” Ben Ben cũng không dám trực tiếp cùng ông già mình đấu võ miệng, thanh âm nghẹn lại trong cổ họng, nghe vào tai cảm thấy mềm mại nhẹ nhàng.
Ngô Thế Huân kiên nhẫn chờ xe phía trước lăn bánh, “Đi ngủ sớm một chút, cuối tuần này dẫn con đi gặp... Phụ huynh.” Hiện tại Ngô Thế Huân không biết gọi Lộc Hàm trước mặt con là gì.
Giọng Ben Ben the thé: “Thật chứ?” Rồi lại xác nhận “Lần này lại nhìn thấy cái ót nữa hả?”
Ngô Thế Huân bị một câu này của Ben Ben khiến cho tâm tình rất tốt, tuy rằng kẹt xe nhưng cả người đều thấy thoải mái: “Không đâu, lần này cho con gặp trực tiếp, còn có thể nói chuyện nữa.”
Giọng Ben Ben thét chói tai kèm thêm tiếng vỗ tay từ đầu kia điện thoại sung sướng truyền tới, hưng phấn đến nỗi quăng cả điện thoại, cuối cùng thậm chí câu hẹn gặp lại cũng chưa nói với Ngô Thế Huân thì đã cúp điện thoại.
Khóe miệng Ngô Thế Huân gợi lên ý cười rất rõ ràng, mắt ánh lên tia thoải mái cùng sung sướng, trong đầu lần thứ hai nhanh chóng hiện lên gương mặt xinh đẹp của Lộc Hàm, anh không thể không thừa nhận năm đó mình tuyển người mang thai hộ đúng là may mắn vô cùng.
Ben Ben sôi nổi hưng phấn trực tiếp ném điện thoại lên giường, quay cuồng thét chói tai.
Nhóc nằm úp sấp trên giường gọi điện thoại cho A Xán, hưng phấn nói cho A Xán nghe cuối tuần này mình có thể được gặp ma ma.
Tại đầu kia điện thoại giọng A Xán nén lại, “Cậu nói nhỏ thôi!! Muốn hại tớ bị ăn đập hả!?”
Ben Ben hạ giọng: “Hiện tại tớ ngủ không được, làm sao đây?”
A Xán nói: “Lần trước ở trường hình như tớ có gặp qua người mà cậu nói, đi cùng với ba của tớ! Lúc nhìn thoáng qua, hai người quả thực bộ dạng rất giống nhau! Ba của tớ cũng nói vậy!”
Ben Ben: “Cậu cũng gặp hả? Sao trước đó không nghe cậu nói gì hết vậy?”
A Xán: “Bởi vì tớ cũng không xác định a, vừa nãy thừa dịp ba đi toilet tớ vào thư phòng nhìn trộm vào QQ trên máy tính của ông ấy, hình như tớ thấy một số QQ có vẻ quen quen.”
Ánh mắt Ben Ben bừng sáng: “Số QQ gì?”
A Xán: “Số QQ của mẹ cậu, có thể là nó đó, tớ nghe hai ba ba nói chuyện với nhau có nhắc qua, trên mạng ông ấy hình như tên là Lộc Lộc. Cậu có đăng nhập QQ không? Một lát nữa tớ gởi qua cho cậu.”
“Được đó được đó!!” Ben Ben hưng phấn gật đầu lia lịa, vừa nói vừa chạy vào thư phòng mở máy tính của ba ba lên, nhóc không có QQ, mỗi lần nhìn thấy biểu tượng chim cánh cụt quàng khăn mắt ngó láo liên ngốc ngốc kia thì nó liền đau đầu, nhưng nhóc biết ba ba có vẫn thường dùng QQ.
Sau khi Ben Ben cúp điện thoại bèn chạy đến thư phòng dưới lầu mở máy tính, đăng nhập vào QQ của Ngô Thế Huân.
Bên kia A Xán rất nhanh chóng gởi tin nhắn tới, Ben Ben chưa dùng QQ bao giờ, vì thế lại gọi điện thoại hỏi A Xán, ở đầu kia A Xán trên máy tính hướng dẫn từ xa một hồi rồi tìm số QQ kia, quả nhiên hiện ra cái tên Lộc Lộc.
Ben Ben cúp điện thoại, quỳ gối trên ghế sô pha của Ngô Thế Huân, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chuột máy tính thật cẩn thận bấm vào “Thêm bạn”.
Lòng tràn đầy chờ mong chờ đối phương xác nhận, đột nhiên nhảy ra một dấu hiệu chấp nhận thêm bạn.
Ben Ben biết không ít chữ, đương nhiên cũng nhận ra dấu hiệu “Chấp nhận thêm bạn” trong ô tròn này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc đối diện với màn hình máy tính, mày nhíu chặt, nói gì bây giờ? Ngón tay Ben Ben ngần ngừ trên bàn phím, đánh hai chữ — Ben Ben, nghĩ nghĩ rồi lại xóa đi, nói thẳng tên Ngô Phàm ra, nếu lỡ người kia không biết tên mình thì sao? Vì thế thực bất đắc dĩ lại xóa đi, đánh năm chữ — Con trai Ngô Thế Huân.
Cuối cùng bấm enter, Ben Ben buồn bực xấu hổ không thôi ghé vào bàn máy tính trước mặt, mình không thích chim cánh cụt quả nhiên là có lí do a!!!
Lộc Hàm về nhà tắm rửa xong, sau đó mở máy tính vào QQ.
QQ hiện lên gợi ý thêm bạn, Lộc Hàm mở ra, một ngụm nước vừa uống thiếu chút nữa phụt lên màn hình.
“Con trai Ngô Thế Huân”
Lộc Hàm ho sặc sụa, cậu đặt ly nước qua một bên, nhắp chuột đồng ý thêm bạn, tiếp theo cũng không biết nên nói gì.
Lộc Hàm ngồi ở trước màn hình nhìn biểu tượng hình đầu người kia, đối phương trên QQ tên là Leo, Lộc Hàm nhíu mày, kỳ thật cậu cũng không xác định được người đó là ai, thực lòng cậu nghi ngờ khi Diệp An Ninh nhỏ giọng nói thầm câu kia, khẩu khí có vẻ như cũng không chắc chắn lắm việc Ngô Thế Huân có con trai hay không, nhưng rõ ràng là có biết chuyện gì đó. Hiện giờ Lộc Hàm cũng xem như là người của truyền thông, biết trong giới này rất nhiều tin tức kỳ thật chỉ là vô căn cứ, cậu cảm thấy mình có hơi đa nghi, nhưng trong vấn đề này cẩn thận vẫn tốt hơn.
Cậu không chủ động chát với người kia, quay qua click vào số của Độ Khánh Tú, gởi hình đầu người mang tên Leo rồi hỏi 【 Số của Ngô Thế Huân? 】
Độ Khánh Tú trả lời rất nhanh 【 Phải. 】
【 Quái Thú Vai To: Công việc của hai người tiến triển như thế nào rồi? 】
【 Lộc Lộc: Bình thường. 】
【 Quái Thú Vai To: Ngô Thế Huân làm việc rất nghiêm túc, kỳ thật thái độ làm người cũng không tồi, chỉ là nhìn có hơi nghiêm nghị. Hai người còn có thể làm bạn nữa đó. 】
Lộc Hàm nghĩ thầm quan hệ của mình cùng Ngô Thế Huân thật không thích hợp làm bạn bè gì cả, nhưng cũng không tiện nói với Độ Khánh Tú.
【 Lộc Lộc: Cậu có gặp qua con trai của Ngô Thế Huân chưa? 】
【 Quái Thú Vai To: Chưa, chỉ biết là hắn có một đứa con trai. Tớ phải đi dỗ con ngủ đây, hẹn gặp lại. 】
Lộc Hàm nhìn lên câu trả lời của Độ Khánh Tú trên màn hình, thầm nghĩ cũng đúng, Ben Ben và mình bộ dạng giống nhau như vậy, nếu Độ Khánh Tú biết Ben Ben chính là con trai của Ngô Thế Huân phỏng chừng đã sớm nghi ngờ nói ra rồi.
Lộc Hàm xác nhận Leo kia chính là tài khoản của Ngô Thế Huân, trong lòng đột nhiên căng thẳng, cậu nghĩ Ngô Thế Huân vừa mới đưa mình về không có khả năng giờ này lại lên QQ, hơn nữa yêu cầu thêm bạn viết rất rõ ràng — Con trai Ngô Thế Huân.
Con trai Ngô Thế Huân!!
Lộc Hàm cảm thấy tay mình đặt trên bàn phím đang run rẩy, cậu gởi qua hai dấu chấm hỏi, lại run rẩy nhìn màn hình, chờ đợi đối phương trả lời.
Không lâu, đầu kia gởi tới một dãy biểu tượng【╭(╯3╰)╮】
Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào dãy biểu tượng trên khung chat, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, cậu nghĩ đến bé con mới sáu tuổi, còn chưa biết chữ, chỉ có thể gởi đi biểu tượng.
Mà ở đầu kia máy tính Ben Ben ghé vào màn hình nhìn dãy ký hiệu mình gởi đi, hơi sợ người kia có thể nhìn không hiểu, nhóc nghĩ có nên gởi một dãy biểu tượng tương đối nghiêm túc đứng đắn qua, rồi lại lăn tăn bình thường thái độ của mình quá lạnh lùng người kia có thể chẳng thích hay không?
Ngay cả A Xán cùng bé Hưng Hưng đều nói người lớn thích con nít hồn nhiên hay cười.
Vì thế Ben Ben chọn dãy biểu tượng coi như đứng đắn gởi qua, xong rồi mới phát hiện ra ký hiệu kia là một cái hôn gió, Ben Ben đầu đầy hắc tuyến nhìn biểu tượng mà mình đã gởi đi, hối hận muốn chết, đột nhiên nhìn thấy đầu kia cũng gởi lại một dãy biểu tượng giống vậy【╭(╯3╰)╮】
Vì thế vào ngày hôm nay, tâm trạng phấn khích của Ben Ben đột nhiên bình tĩnh lại, cũng không còn lo lắng người kia có thể chẳng thích mình hay không. Bàn tay nhỏ bé nhắp chuột máy tính bắt đầu không ngừng gởi cho phía bên kia kí hiệu hôn môi.