Baba Thay Thế

Chương 42

Lộc Hàm cùng Ben Ben sáng thức dậy Ngô Thế Huân đã ngồi dưới lầu rồi, trên bàn còn đặt sẵn đồ ăn sáng.

Ben Ben ngồi cạnh Lộc Hàm bắt đầu ăn, Ngô Thế Huân ngồi trên ghế sa lon đọc báo, Ben Ben cầm lấy một cái bánh quẩy, miệng chung quanh bóng loáng dầu, ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân: “Ba ba không ăn sao?!!”

Ngô thế Huân đưa mắt nhìn thoáng qua Ben Ben, nói: “Đã ăn rồi, con ăn đi, cẩn thận dầu dính vào quần áo.”

Ben Ben “Ah” một tiếng, quay đầu lại nhìn sang Lộc Hàm, nhóc cảm thấy thật lạ nha, ba ba vậy mà sớm đã ăn rồi? Sao lại không ngồi cùng mình và đại cam cam?!

Ben Ben nhìn nhìn Lộc Hàm lại nhìn một Ngô Thế Huân, phát hiện hai người này, một người thì cắm mắt vào tờ báo, người kia thì cúi đầu ăn, hai người đều không ai nói gì, trong phòng không khí rõ ràng căng thẳng.

Ben Ben khịt khịt mũi, rồi lại thôi.

Ben Ben cùng Lộc Hàm ăn xong, Lộc Hàm đem chén đũa thu dọn sạch sẽ, Ngô Thế Huân buông báo xuống đem Ben Ben ôm đến cửa trước đổi giày, không bao lâu Lộc Hàm từ phòng bếp đi ra, từ trên ghế salon cầm ba lô đưa cho Ben Ben, thay giầy xong đi theo Ngô Thế Huân ra ngoài đóng cửa lại.

Ben Ben bị Ngô Thế Huân ôm, nhìn ba ba lại quay đầu nhìn đại cam cam, cảm thấy hai người rất kì lạ.

Ngô Thế Huân mở cửa xe, đem con trai đặt ở ghế sau, quay đầu nhận ba lô từ tay Lộc Hàm rồi đưa cho Ben Ben, nhìn Lộc Hàm nhẹ gật đầu, sau đó ngồi vào ghế lái.

Lộc Hàm cũng nhẹ gật đầu, chuyển mắt về phía Ben Ben, nói: “Hôm nay cũng phải ngoan ngoãn có biết không?”

Ben Ben vẫy đuôi: “Mỗi ngày con đều ngoan, cho nên mỗi ngày ba đều phải tới!”

Lộc Hàm cười gật đầu, khoát khoát tay ra hiệu tạm biệt, Ben Ben ghé vào cửa sổ cũng khoát khoát tay, “Hẹn gặp lại!”

“Ben Ben hẹn gặp lại!”

Ngô Thế Huân vẫn không nói gì, một mực yên lặng lặng yên nhìn chăm chú lên phía trước làn xe, sắc mặt cùng bình thường không có biểu cảm, Ngô Thế Huân lái xe trên mặt trầm mặc đến mức làm cho Ben Ben cảm thấy có chút sợ hãi.

ba ba bị làm sao vậy? Sao không nói gì hết?! mình rất ngoan mà, đâu có chọc giận ba ba?!

Ben Ben chỉ dám len lén nhìn Ngô Thế Huân, không dám lên tiếng.

Ngô Thế Huân trầm mặc lái xe, nhìn vào gương chiếu hậu thấy Ben Ben đang chăm chú cầm ba lô của day day, bộ dáng nhu thuận không có phiền hà gì.

Lúc đến nhà trẻ Ben Ben nhìn Ngô Thế Huân nói: “Ba ba tức giận sao?”

Ngô Thế Huân mở cửa xe đem Ben Ben ôm ra ra, không trả lời nhóc con, trực tiếp hướng vào lớp mà đi.

Ben Ben vòng lấy cổ Ngô Thế Huân, yên lặng nhìn ba ba, bàn tay đặt trên mặt Ngô Thế Huân vỗ vỗ, nói: “Ba ba không được buồn, đại cam cam sẽ có một ngày đồng ý.”

Ngô Thế Huân nghiêng đầu Ben Ben, con trai dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng câu nói của nó đã chạm vào nội tâm của anh rồi.

Ngô Thế Huân câu môi cười nhạt thoáng một cái, trong nội tâm đột nhiên nghĩ, may mắn mình còn có đứa con trai này, may mắn còn có Ben Ben.

Lộc Hàm buổi sáng đi tới tòa soạn, vừa vào tới cửa đã bị Kim Mân Thạc lôi vào văn phòng.

“chuyện gì vậy?” Lộc Hàm không hiểu nhìn Kim Mân Thạc.

Kim Mân Thạc đối mặt Lộc Hàm, nói: “Cậu thấy nhà của tòa soạn cấp thế nào?”

Lộc Hàm: “Cũng ổn.”

Kim Mân Thạc: “Nếu có cái gì đó thay đổi sinh hoạt thì sao?”

Lộc Hàm: “Anh nói gì vậy?”

Kim Mân Thạc hít sâu một hơi, thở dài: “cậu vốn là chủ biên của tòa soạn nên được cấp cho một phòng ở, vốn là phúc lợi của cấp trên. Nhưng mà…” Kim Mân Thạc phất phất tay rồi nói tiếp: “thực tập sinh mới của tòa soạn, trường học và tòa soạn đều không thuận đường, cậu ta nói với ban quản lý tòa soạn liệu có cho thuê chỗ nào gần tòa soạn không. lão già bên đó chưa gì liền điện thoại cho tôi hỏi có phải cậu đang sống một mình đúng không? Cứ cho cậu ta ở chung đi, vài tháng trường khai giảng cậu ta vào ở kí túc xá là được!”

Lộc Hàm đã hiểu ý Kim Mân Thạc, bất kể là chuyện to chuyện nhỏ đều nói rất quanh co lòng vòng, về chuyện này cậu thấy cũng không có gì là không ổn.

Lộc Hàm ban ngày đi làm ở tòa soạn, ban đêm là đến ngủ cùng Ben Ben, nhà cũng không ở được nhiều mấy: “Được, bảo cậu ta cứ mang đồ đạc đến đi.”

Kim Mân Thạc áy náy nhìn Lộc Hàm: “Việc này thật sự là… anh ngại quá! Dù gì cũng là nhà riêng cho chủ biên, kết quả hiện tại lại thành như vậy!”

Lộc Hàm nghiêng người chuẩn bị trở về văn phòng, nhìn Kim Mân Thạc cười nhạt nói: “anh với em mà khách khí cái gì? Cũng đâu phải lỗi của anh! Vừa vặn em gần đây cũng không ở nhà thường lắm.”

Kim Mân Thạc suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Lộc… cậu gần đây buổi tối thường không có ở nhà đúng không?”

Lộc Hàm nhìn Kim Mân Thạc, ánh mắt bình lặng, Kim Mân Thạc Mang khoát tay: “Không,không, ý anh là mấy hôm trước anh và Đại Đại định ghé qua cậu mời cậu ăn khuya, nhưng mà lúc đó cậu không có ở nhà!”

Kim Mân Thạc cùng Kim Chung Đại lúc ấy đi qua đã là tối khuya, quả gõ cửa không có người mở cửa, nhà đối diện nghe ồn ào liền mở cửa hỏi tìm ai? thuận tiện nói luôn chủ nhà đó mấy ngày nay đều không có ngủ lại ban đêm trong nhà.

Kim Chung Đại cùng Kim Mân Thạc trước kia đã biết rõ Lộc Hàm Hòa đã gặp mặt đứa bé kia, vì vậy hai người lập tức nghĩ đến hẳn là cậu đến chỗ của nó rồi.

Kim Mân Thạc rất muốn trực tiếp hỏi Lộc Hàm đấy, nhưng Lộc Hàm tính cách đạm mạc đã quen, Kim Mân Thạc sợ chính mình khiến Lộc Hàm cảm thấy khó chịu, bạn thân thì thân cũng có một vài thứ không nên nói, Kim Mân Thạc cùng Kim Chung đối với chuyện đứa bé kia đều đồng lòng là không nhắc tới trước mặt Lộc Hàm.

Lộc Hàm: “Buổi tối em không ngủ ở nhà, nên cậu ta cứ tới không sao đâu. Em đi làm việc, có cái gì tan tầm rồi nói sau.”

Kim Mân Thạc sững sờ, đúng là Lộc Hàm đã thực sự ở chung với đứa bé kia rồi.

Lộc Hàm ngày hôm nay công việc bắt đầu từ sớm, nguyên lai là người chủ biên của tòa soạn lại đến làm việc sớm, mọi người trong tòa soạn nhìn vào cũng có mấy phần kính trọng.

Bài báo về Ngô Thế Huân được phát hànhra phản hồi đều không tệ, đồng nghiệp thậm chí là không thuộc ban tài chính và kinh tế cũng cảm khái Lộc Hàm. Bài phỏng vấn Ngô Thế Huân lần này có lẽ là độc nhất vô nhị khiến mọi người đều giật mình đỏ mắt ghen tị, dù sao bọn họ có làm từ lâu cũng chưa chắc làm được một bài báo như này, đây chính là minh chứng cho cái gọi là độc nhất vô nhị!

Mà trong giới báo chí này cái gì là độc nhất vô nhị? Chính là tranh giành vị trí thứ nhất mức độ quan tâm của mọi người.

Nhưng mà không không nghĩ tới chính là, bài báo về Ngô Thế Huân hôm qua của Lộc vừa phát hành hôm qua, sáng sớm hôm nay cũng có một tờ báo khác để hình Ngô Thế Huân chễm chệ trên trang đầu, tiêu đề bài báo viết to tổ chảng màu đỏ nhìn đến chói mắt

【 Công khai người yêu đồng tính của chủ tịch tập đoàn EXO – Ngô Thế Huân! 】

Tin này đưa lên, lập tức bài phỏng vấn của Lộc Hàm mất luôn vị trí! Ai còn quan tâm tới bài phỏng vấn tài chính – kinh tế đâu? Sự việc giật gân này người người đổ xô nhau mà tìm hiểu! Lộc Hàm cùng cả tòa soạn thật giống như biến thành một cái đồ kê chân, một bước bị người giẫm lên đạp hạ xuống.

Tin tức vừa vừa phát ra khiến mọi người một mảnh xôn xao! Ngô Thế Huân dù gì cũng là người nổi tiếng, người quan tâm anh ta cũng thuộc dạng 5 con số ở cái đất nước này đi, nhưng mà hôm nay chuyện tình cảm bị phanh phui trên báo, bên trong còn có hình Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân chụp chup, chuyện tình cảm hai người còn được phân tích hết sức rõ ràng và tỉ mỉ!

Biện Bạch Hiền ngồi ở đối diện nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm dùng tốc độ nhanh nhất đọc hết bài báo, cuối cùng vẫn không quên nhìn tên của người biên tập bài báo—— An Bình.

Lộc Hàm sắc mặt có chút đen, vô luận là ai ở thời điểm này đều không thể bình tĩnh được, nhất là Lộc Hàm.

Phong vấn Ngô Thế Huân là bài báo gần như lấy tin bí mật, cả phòng ban còn không biết đến, nhưng mà hôm nay lại có người đi phát ra bài báo như thế nào, mà người tiếp xúc với Ngô Thế Huân còn lại ngoài Biện Bạch Hiền là Diệp An ninh.

Lộc Hàm đem báo ném lên mặt bàn, trong văn phòng áp khí cực thấp, đây là lần đầu tiên Biện thấy Lộc Hàm sắc mặt kém như vậy.

Biện Bạch Hiền nhìn trên tờ báo trên bàn chí, nói: “Kim Mân Thạc đã gọi điện cho bên kia rồi, kẻ làm chính là Diệp An ninh, nghề nghiệp của cô ta đúng là để cho chó ăn hết rồi!”

Lộc Hàm: “Cậu đi nói với Kim Mân Thạc đi, đừng làm chuyện ầm ĩ gì cả, xem chừng đây còn là kế li gian dấy”

Biện Bạch Hiền gật đầu rồi tìm Kim Mân Thạc.

Lộc Hàm lấy tờ báo lên đọc lại một lần, sắc mặt càng thêm âm trầm, cậu cảm thấy Diệp an Ninh này đúng là nữ nhân nguy hiểm.

Trên báo chí đăng ảnh chụp Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân choáng gần hết trang chính, bài viết thì đưa ra những phân tích và bằng chứng cho thấy Ngô Thế Huân chính là gay, đến ngay cả từ trước đến giờ scandal với phụ nữ còn chưa có, về phần Hoàng Tử Thao bài báo đó lại viết là Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân bốn năm quan hệ yêu đương mặn nồng, đến cuối cùng thì hai người đã chia tay, Hoàng Tử Thao đau buồn lại xuất ngoại một lần nữa, máy bay vừa mới cất cánh ngày hôm qua.

Tin tức nhằm thu hút người đọc là chính, thật thật giả giả, không biết đâu mà lần. nhưng cuối cùng người viết kết lại một cậu Vì sao Ngô Thế Huân với người yêu quen nhau bốn năm như vậy lại đột ngột chia tay, cuối cùng còn đưa ta quan điểm phải hay không Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao phát hiện không hợp nhau, hay liệu một trong hai có người khác?!

Có lẽ người thường đọc vào sẽ thấy tò mò hấp dẫn, nhưng là Lộc Hàm là người trong cuộc biết rất rõ ràng mọi chuyện, Diệp An ninh đem tin tức vốn bình thường thêm mắn dặm muối nâng lên mấy bậc, Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao từ khi về nước chỉ có gặp nhau mấy lần, mà hai người cũng gần như là hợp tác trong công việc!

Lộc Hàm cầm báo trên tay, thầm nghĩ mình có nên hay không đi cảm ơn Diệp An ninh một tiếng. Cảm ơn cô ta còn chưa nói ra chuyện con trai của Ngô Thế Huân!?

Lộc Hàm buông báo ra vừa định gọi cho Ngô Thế Huân, điện thoại di động của mình đã vang lên, Lộc Hàm bắt máy, Ngô Thế Huân tại đầu bên kia điện thoại phi thường nghiêm túc hỏi: “Đã xem báo chưa?”

“Xem rồi.”

“Hôm nay cậu đi đón Ben Ben đi, giữa trưa sẽ có người tới đưa cho cậu chìa khóa phòng ở, buổi tối tôi sẽ gọi lại.”

“Ừ.

Giữa hai người bây giờ hiện tại không có gì để nói thêm trực tiếp cúp máy, chuyện của Ngô Thế Huân bây giờ đang được bơi móc trên báo, sau này còn có cái gì kinh khủng hơn còn chưa biết được.

Ngô Thế Huân luôn là người cẩn thận, báo chí này nọ cũng không mấy tiếp xúc, không ngờ hôm nay lại bị đâm một vố đau như vậy.

Bài báo nhanh chóng trở thành boom tấn kích thích nhân dân bạo động, người không thích thì liếc qua một cái cảm thán Ngô Thế Huân dù gì cũng là một người đồng tính thôi không cần phải làm quá như vậy, người thích thì chui đầu vào đọc say sưa còn đánh giá Ngô tổng này nọ không biết chừng còn bao trai xinh trai đẹp khác ở bên, Diệp An ninh còn hơn cả thần thông, chỉ trong một ngày đã đẩy mọi chuyện lên đủ loại rắc rối.

Trong văn phòng mọi người đọc tin xong, vừa định lên tiếng cảm thán đã thấy sắc mặt Lộc Hàm vô cùng xấu nên lại thôi, Kim Mân Thạc ngồi một mình trong phòng đóng cửa, ai dám hó hé ngay tức thì sẽ bị ăn mắng, vì vậy mọi người kháo nhau thôi thì ít một lời cho khỏe thân.

Nữ đồng nghiệp phụ trách chuyên mục xã hội từ dưới lầu chạy lên, cầm trong tay tờ báo cực hot từ sáng đến giờ, nói với Kim Mân Thạc cùng Lộc Hàm: “An Bình gì chứ, có ai khác ngoài con khốn Diệp An ninh đâu!? Còn dám làm như thế này! Lão nương mà tóm được sẽ không tha cho nó!”

Buổi trưa Ngô Thế Huân cho thư kí đến gặp Lộc Hàm, cho Lộc Hàm một cái chìa khóa, dặn dò Lộc Hàm phải chăm sóc tốt cho con trai, trên đường có gặp phải người phỏng vấn hay làm gì khác cũng đừng dừng lại trả lời, cứ bình tĩnh mà vượt qua hết.

Lộc Hàm gật đầu đáp ứng.

Tòa soạn báo hôm nay tổ chức họp khẩn cấp, bình thường nếu có họp sẽ nói rất nhanh mà cho tan tầm nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng Kim Mân Thạc ngồi ở ghế tọa đàm nói không ngừng trong lòng bao nhiêu bực tức liền xả ra hết.

Kim Mân Thạc còn chưa nói xong, Lộc Hàm đã rời đi. Trước khi đi Lộc Hàm đi cậu có ghé qua chỗ giám đốc tòa soạn, kể lại chuyện Diệp An ninh.

Lộc Hàm ra khỏi tòa soạn liền gọi điện thoại cho Độ Khánh Tú, Độ Khánh Tú gần đây vẫn còn nghiên cứu bộ tiểu thuyết của Lộc Hàm, căn bản không có chú ý buổi sáng hôm nay có tin gì mới.

Lộc Hàm hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Độ Khánh Tú không hiểu lắm: “Ah!? Tớ đang ở nhà, đợi lát nữa đi đón con của rồi, làm sao vậy?”

“Nói cho tớ biết địa chỉ nhà cậu, tớ tới ngay.”

Độ Khánh Tú rất nhanh đọc địa chỉ của mình, vừa nghi hoặc hỏi: “sao phải trực tiếp tới vậy? Có chuyện gì sao?”

Lộc Hàm khoát tay đón taxi, trong điện thoại tóm gọn sự việc nói cho Độ Khánh Tú nghe, Độ Khánh Tú kinh hãi: “Cái gì! Cái kia tòa soạn kia dám đưa tin Ngô Thế Huân như vậy?! cậu tới nhanh đi, rồi đi xe tớ tới trường đón con, tớ còn muốn nhìn mặt xem đứa nào to gan dám đắc tội Ngô Thế Huân đắc tội Ngô Thế Huân xong thì qua tới Kim Chung Nhân luôn đi!”

Lộc Hàm định nhanh chóng tới nhà Độ Khánh Tú rồi cùng đi đón con, đột nhiên nhớ mình cần trở về nhà một chuyến, lấy theo đồ dùng cá nhân, quần áo, còn có laptop và vật dụng hằng ngày. Nên nhờ Độ Khánh Tú vòng lại phía nhà tòa soạn.

Độ Khánh Tú đỗ xe dưới lầu chờ…, Lộc Hàm đi lên lầu lấy đồ đạc lại đột nhiên phát hiện cửa nhà mình mở toang!

Lộc Hàm đứng ở cửa ra vào dừng vài giây, suy nghĩ đầu tiên là nhà có ăn trộm, cậu giữ bình tĩnh xem xét một lượt, phát hiện đóng cửa không phải bị phá mà có chìa khóa đàng hoàng, chìa khóa còn cắm trong ổ.

Lộc Hàm im lặng đứng tại cửa ra vào, nhìn thoáng qua bên trong, trong phòng khách có hai cái valy và mấy thùng giấy lớn, từ dưới bếp phát ra ánh sáng, còn có một người đàn ông đi ra.

Lộc Hàm nhìn người kia, người kia đang cầm trong tay một cái ly giấy uống nước, quay đầu giơ mắt đối mặt với Lộc Hàm, một ngụm nước trực tiếp phun ra luôn!

Người mặc áo thun màu trắng, quần jean xanh, hắn ho hai tiếng, vội vàng đem ly nước trong tay đặt trên bàn cơm, xông lại chỗ Lộc Hàm nói: “Em em em em… tên Kim Tuấn Miên! Là người tới thực tập! Em không phải ăn trộm đâu!”

Lộc Hàm cũng không phải lần đầu thấy Kim Tuấn Miên nên lập tức đã nhận ra, cậu gật đầu, cởi giầy vào nha nói với người kia: “Cậu cứ tự tiện!” Nói xong vào phòng mình lấy đồ đạc.

Kim Tuấn Miên nghe Lộc Hàm nói giọng lạnh lùng như vậy thì có chút thất vọng, Lộc Hàm vẫn như năm đó hắn thấy, ngoại hình không có đổi khác gì, chỉ là khí chất không còn ôn hoà như cũ.

Kim Tuấn Miên vội vàng chạy đến phòng Lộc Hàm nhìn Lộc Hàm thu dọn đồ đạc mà dõng dạc giới thiệu: “Chúng ta sau này sẽ là bạn cùng phòng rồi, em là học sinh năm 3 của đại học G, tên em là Kim Tuấn Miên!”

“Tôi biết rồi, nhà này cậu cứ tự nhiên xử dụng, tôi không ở đây nữa.”

Kim Tuấn Miên sững sờ, “Tại sao vậy? Là vì em chuyển đến sao? Em không có ý gì cả, chỉ là ký túc xá của trường học cách tòa soạn xa quá thôi, hết kì nghỉ em sẽ dọn đi ngay.”

Lộc Hàm không nói gì, cậu lấy valy cho đồ đạc vào rồi khóa lại, cuối cùng lấy tranh cát ở đầu giườnt cất vào tủ quần áo. Làm xong cậu quay người đi ra ngoài, lướt qua Kim Tuấn Miên, lấy Laptop trên bàn phòng khách cho vào giỏi, lại từ phòng vệ sinh cầm mấy thứ đồ dùng rửa mặt đánh răng.

Trong lúc Lộc Hàm thu dọn, Kim Tuấn Miên vừa nghi hoặc vừa khẩn trương mà chăm chú xem xét, đã sáu năm trôi qua rồi, Lộc Hàm có lẽ không có nhận ra hắn là ai?! Tuy nhiên hắn cảm giác mình tướng mạo mình thật ra cũng không có thay đổi gì, cả chiều cao cũng vậy.

“Anh…” Kim Tuấn Miên nhìn Lộc Hàm trầm mặc thu dọn đồ đạc, trong nội tâm đặc biệt không có yên lòng, hắn một mực biết rõ Lộc Hàm không phải là người thích giao thiệp với người lạ, chính mình nãy giờ cũng là làm cho Lộc Hàm khó chịu rồi nha?!

Lộc Hàm dọn xong đồ đạc, đem va ly đặt ở trên ghế sa lon ngồi nghỉ một chút, mới quay đầu nhìn nam sinh: “Kim Tuấn Miên, nhà này cậu cứ ở, tôi sẽ không về làm phiền nữa.”

“Không phải, em…”

“Sáu năm không gặp rồi, cậu học khoa văn khiến tôi bất ngờ đấy, lí lịch cậu gửi còn được nhà trường bổ sung phiếu điểm, thành tích không tệ, từng có hai lần thực tập nữa, rất giỏi, Cố gắng phát huy nhé. Cậu cứ tự nhiên, tôi còn có việc đi trước! Ngày mai gặp nhau ở tòa soạn.” Nói xong kéo va ly ra khỏi nhà.

Kim Tuấn Miên không không nghĩ tới Lộc Hàm như vậy mà còn nhớ hắn là ai, kinh ngạc tiêu hóa lời mà cậu nói nãy giờ…, thấy cậu nói xong xoay người rời đi, vội vươn tay: “Khoan đã! anh nhớ em là ai sao!?”

Lộc Hàm quay đầu lạnh nhạt nói: “Trí nhớ tôi cậu nghĩ kém lắm à?” Nói xong lướt qua cửa bước xuống lầu.

Kim Tuấn Miên đứng cả nửa ngày nhìn cho đến khi Lộc Hàm đi khuất, mới hoàn toàn kịp phản ứng, trong nội tâm như có sét đánh ầm ầm.

Năm đó Lộc Hàm hai mươi tuổi dạy kèm cho hắn ôn thi, sáu năm rồi lại có thể gặp lại người thầy năm đó, Lộc Hàm hiền lành lại dạy rất tốt làm cho năm đó hắn vừa nể phục vừa kính mến! Giáo viên cùng học sinh tình cảm tốt đẹp như vậy, bây giờ gặp nhau lại nói có mấy câu lạnh lùng.

Cuộc đời không phải luôn là bi hài như vậy sao!?

Nhưng Lộc Hàm nhìn thấy hắn có thể nói ra một câu lạnh lùng “Sáu năm không gặp rồi” là có ý tứ gì!? Kim Tuấn Miên vốn nghĩ sẽ là màn gặp gỡ vô cùng cảm động, không ngờ bây giờ thành ra thế này, hắn đột nhiên có chút ảo não mà gãi đầu, nhíu mày nghĩ đến ngày mai chính mình làm như thế nào đối mặt Lộc Hàm đâu!?
Bình Luận (0)
Comment