Tin tức Ngô Thế Huân từ chức đến buổi chiều đã được tất cả mọi người biết, buổi tối EXO có buổi trình diễn cho nhãn hàng thời trang mới, bộ phận PR của EXO đối với sự việc của Ngô Thế Huân đứng trước mọi người cũng không nói thêm bất cứ cái gì khác, chỉ nói quanh co lòng vòng rằng lý do rất phức tạp, hơn nữa cái chính mà bên EXO muốn nói là chủ tịch mới—— Ngô Trạch Vân.
Bộ phận PR giới thiệu Ngô Trạch Vân rất sơ lược, chỉ nói qua có mấy câu rồi tạm xin rút, nhưng rất nhiều người đều ngửi được người này đúng ra rất không bình thường —— Ngô Trạch Vân? Ngô Thế Huân? Trùng hợp như vậy đều họ Ngô sao?
Show trình diễn thời trang là được phát trực tiếp, bên PR nói gì đều được TV truyền bá đi hết, Lộc Hàm xem buổi trình diễn có công bố chủ tịch mới thì hết sức sửng sốt, có phải không Ngô Trạch Vân kia là người đứng sau nâng đỡ Diệp An Ninh?
Lộc Hàm buổi sáng xem báo, thấy Ngô Thế Huân hôm nay chính thức từ chức chủ tịch EXO thì không khỏi choáng, không, không chỉ là choáng mà quả thực cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, cậu còn sợ mình nhìn lầm nên cầm báo đọc đi đọc lại mấy lần, trong nội tâm còn nghĩ hôm nay chẳng lẽ là ngày Cá tháng Tư?
Ngô Thế Huân căn bản không có biểu hiện gì khác thường, thậm chí chuyện của công ty cũng không hề nói tới, lúc trước chỉ nói cổ phần và hải quan có chút rắc rối, mấy ngày nay lại không nói gì nữa, vậy mà như thế nào hôm nay lại đột nhiên từ chức?
Lộc Hàm định gọi điện cho Ngô Thế Huân, nhưng cậu nghĩ nếu như Ngô Thế Huân vẫn cố biểu hiện cho bình thường, cậu thấy nếu mình đường đột gọi như vậy thật không nên.
Ngô Thế Huân từ chức với thương giới là tin giật gân, đối với Diệp An Ninh cũng vậy, cô buổi tối xem trình diễn thời trang mới biết được Ngô Thế Huân đã từ chức, mà ban giám đốc công bố chủ tịch mới chính là —— Ngô Trạch Vân?
Ngô Trạch Vân là ai? Tại sao bây giờ lại lòi ra thêm một người này nữa?
Diệp An Ninh đang hoang mang thì có người gọi điện thoại tới, trong não vẫn còn ngây ngốc, nhấc điện thoại nhưng không nói gì, bên kia chờ lâu liền nói: “Cô có còn sống không vậy?! Hay cô cho rằng ai cũng như cô rảnh rỗi đi!?”
Diệp An Ninh bị mắng cũng không có để ý, lúc này không phải lúc cãi nhau, cô vội vàng hỏi: ” Ngô Trạch Vân là người của anh? Ngô Thế Huân như thế nào lại đột nhiên từ chức vậy? Hắn làm sao có thể chấp nhận buông bỏ chức vụ lớn như vậy?”
Bên kia cười lạnh: “Người của tôi? Hừ! Ngô Trạch Vân hắn có thể là người của tôi sao! Hắn là anh trai của Ngô Thế Huân! Anh ruột đấy!! Cô nghĩ tôi có thể làm gì được hắn sao?”
Diệp An Ninh choáng váng, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được: “Làm sao có thể, anh trai thì anh trai nhưng mà là chức chủ tịch đó, Ngô Thế Huân vốn nắm trong tay cả một tập đoàn như vậy mà đi nhường cho người khác sao? Liệu là hắn đang tính toán cái gì? Hắn nhường lại chức vụ đó chẳng phải trở thành kẻ hai bàn tay trắng rồi sao?! Tôi không tin!! Không tin!!”
“Cô không tin cũng phải tin! Cô chẳng phải nói đem tin tức kia của Ngô Thế lên báo thì có thể kéo hắn xuống sao? Hiện tại thì sao?! Ah!? Hắn nháy mắt một cái chắp tay đem giang sơn mình đã dốc sức bao năm cho anh trai! Còn mạnh miệng lên báo công khai từ chức!! Chúng ta đều bị hắn chơi xỏ hết! Hắn căn bản là không hề quan tâm! Hắn đều an bài tốt hết thảy rồi, cô xem kế tiếp là hắn chỉnh chúng ta hay chúng ta chỉnh hắn!?”
Diệp An Ninh tay cầm di động run run, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ cùng kinh ngạc: “Anh, anh lúc đó chẳng phải là người của Ngô gia sao? Anh không phải cũng rất có thế lực sao?”
“Thế lực!? Tôi nếu có năng lực cùng thế lực lớn như vậy, còn cần mượn tay của cô sao?! Cô tính toán cái thứ gì? A, Diệp An Ninh, tôi nói nghe này, cô vẫn là quá khinh địch a, cô hại Ngô Thế Huân như vậy hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”
Diệp An Ninh đứng trên sân thượng, gió thổi rất mạnh, quất vào mặt cô ta đến đau rát, cô ta đỏ mắt cầm di động tay run rẩy: “Anh, anh đừng quên là anh bắt giữ Hoàng Tử Thao! Nhưng hắn là bạn trai của Ngô Thế Huân, hai người đó dù gì cũng đã có quan hệ hơn bốn năm rồi!!”
“Hoàng Tử Thao?” Bên kia bị Diệp An Ninh nói như vậy, lập tức cũng nổi giận, hắn như chưa thấy cái chết đến nơi nên còn hùng hổ đe dọa Diệp An Ninh: “Diệp An Ninh, tôi không phải kẻ ngu, cô biết rõ hắn trước là bạn trai Ngô Thế Huân thì tôi đương nhiên cũng biết, từ trong miệng hắn moi không ra bất kỳ cái gì tôi đã sớm thả hắn đi rồi! Ngô Thế Huân cho dù biết là tôi làm thì thế nào? Tốt xấu gì tôi cũng họ Ngô, còn cô thì là cái gì hả!?” Nam nhân cười lạnh một tiếng, liền tắt điện thoại.
Kế hoạch đánh ngã Ngô Thế Huân bắt đầu cho tới hôm nay được bao lâu? Còn chưa được nửa tháng! Diệp An Ninh ngay từ đầu luôn tưởng tượng mình cùng người kia có thể cùng đem Ngô Thế Huân kéo xuống, rồi trèo lên vị trí của Ngô Thế Huân, một người là chủ tịch, một người làm phu nhân, về sau tha hồ cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý!
Hiện tại thì sao? Bây giờ còn có cái gì chứ?
Nam nhân kia thấy mình không còn giá trị lợi dụng rồi một cước đem mình đạp đi, Ngô Thế Huân từ chức bình thản đến thoải mái, Mà người mới nhậm chức lại là anh trai của hắn? Hiện tại là sao? Hắn muốn làm cái gì? Từ chức rồi về sau sẽ thế nào đây?
Diệp An Ninh nghĩ đi nghĩ lại rốt cục phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn ngồi xuống trên mặt đất, người nam nhân kia cũng họ Ngô cũng là người Ngô gia, Ngô Thế Huân chắc chắn sẽ không đem hắn xử lý, còn mình thì sao? Mình nên làm cái gì bây giờ!!? Mình chết chắc rồi! Thật sự chết chắc rồi!
Ngô Thế Huân làm việc tác phong rất rành mạch, lòng dạ lại ác độc, ra tay không chút lưu tình, đều không để ý tới cái gì là tình cảm! Ngô Thế Huân không phải Kim Chung Nhân, không phải anh họ của mình, lần này mình nhất định chết, nhất định sẽ chết!
Diệp An Ninh lúc này liên tục hù dọa chính mình, Ngô Thế Huân bên kia còn im lặng không có động tĩnh gì, cô ta càng khẩn trương, trong đầu đã bắt đầu rối loạn rồi. Cầm điện thoại, mở cửa sân thượng chạy đi tìm nam nhân kia, nhưng bởi vì quá mức bối rối nên trượt chân lăn xuống dưới.
Ngô Thế Huân nghỉ việc, Lộc Hàm biết rõ, nhưng Ben Ben vẫn không biết.
Từ khi đến ở nhà này nhóc cũng không về lại nhà lớn nữa, mỗi ngày đều ở trong nhà mới, nhóc cảm thấy nhà mới thật tốt nha, có ba ba có đại Cam Cam còn có Ben Ben, một nhà ba người mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, có đôi khi nhóc con lăn lăn vài vòng nũng nịu còn có thể làm cho ba ba cùng đại cam cam hai người mỗi người một bên ngủ cùng nhóc, đại Cam Cam cũng không về nhà tòa soạn nữa, mỗi ngày đều cùng Ben Ben ở cùng một chỗ.
Ben Ben đã có quyết định quan trọng, phải, chính là muốn như vậy! Đại Cam Cam cùng với Ben Ben cùng một chỗ, nên đại Cam Cam cũng phải cùng ba ba cùng một chỗ!
Ben Ben mấy ngày nay tan học so với bình thường muộn hơn một giờ, mỗi ngày đều ở lại theo thầy giáo tập kịch, kỳ thật thì kịch cho trẻ con thường rất đơn giản, tình tiết cũng không có gì, lời thoại cũng chỉ vài ba câu, nhưng là trẻ con thì không thể nào nghiêm chỉnh mà tập luyện từ đầu tới cuối cứ chốc chốc là lại kêu loạn lên, cho nên tập luyện luôn mất rất nhiều thời gian.
Ngô Thế Huân nghỉ việc so với lúc trước cũng chẳng khác gì mấy, chỉ là thời gian đặc biệt nhiều, mỗi lần đến đón Ben Ben đều tới rất sớm, đứng ở bên ngoài nhìn Ben Ben cùng một đám nhóc luyện tập cùng thầy giáo.
Có đôi khi Lộc Hàm tan tầm sớm cũng sẽ tới, hai người lớn đứng song song ngoài cửa sổ nhìn vào, ánh mắt đều hướng tới một chỗ.
Ben Ben lúc luyện tập cũng thường xuyên nhìn ra bên ngoài, hiện tại ba ba cùng đại Cam Cam cùng đứng một chỗ nhìn mình, Ben Ben cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, gần đây trên mặt đều tràn đầy biểu cảm đắc chí tươi cười, A Xán nhìn vào đều rất hâm mộ.
A Xán cùng Ben Ben đều làm dũng sĩ, hai đứa nhóc đứng chung một chỗ, thì thầm nói chuyện chốc chốc: “Ben Ben, ma ma cậu hiện tại có thích ba ba cậu không?”
Ben Ben trước kia cảm thấy đại Cam Cam hẳn là không thích ba ba, nhưng mấy ngày nay quan sát nhóc cảm thấy hai người ở chung rất tốt đẹp, không có cãi nhau không có đấu võ mồm, còn có thể cùng ngủ với nhóc, Ben Ben hỏi: “Thích là cái gì?”
A Xán: “Cái này tớ biết rõ nha! Ba ba của tớ nói, thích một người là muốn cùng người đó ngủ cùng một chỗ! Ba ba của cậu cùng ma ma có ngủ cùng một chỗ không?”
Ben Ben con mắt lóe sáng lóe sáng đấy, mãnh liệt gật đầu: “Ngủ cùng một chỗ đấy! Tớ ngủ chính giữa, ba ba cùng đại Cam Cam mỗi người ngủ một bên!”
A Xán há hốc mồm, biểu thị rất hâm mộ: “Ba ba của cậu vậy mà đồng ý sao? Tớ mỗi lần muốn cùng với ma ma ngủ, ba ba đều nói muốn đem tớ đá xuống giường hoặc là đem tớ bán cho phế phẩm lựa ve chai!”
Ben Ben cằm nhỏ giương lên, quay đầu lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, hướng A Xán nói: “Ba ba của tớ không có!”
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đứng ở bên ngoài nhìn, Ngô Thế Huân đã nghỉ việc nên không mặc tây trang, hôm nay mặc quần đen với áo sơ mi, tóc không chải keo mà để rủ xuống tự nhiên, nếu so với lúc trước âu phục cà- vạt lạnh lùng thì bây giờ trở nên lười nhác rất nhiều, đứng bên ngoài cửa dựa vào bệ cửa sổ, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng như ngày xưa.
Lộc Hàm thu hồi ánh mắt đang nhìn Ben Ben, nghiêng đầu nhìn sang Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không phải không thừa nhận, Ngô Thế Huân thay đổi ngoại hình vừa toát lên vẽ gần gũi lười nhác nhưng vẫn còn đầy đủ khí chất băng lãnh đế vương.
“Anh không đi làm nên rất rảnh hả?” Lộc Hàm hỏi.
Ngô Thế Huân quay đầu nhìnLộc Hàm, Lộc Hàm có thể thấy rõ ràng tóc rủ xuống như vậy làm cho gương mặtNgô Thế Huân không giống với lúc trước lắm, nhưng lại không nói ra.
“Không đi làm đương nhiên rảnh!” Ngô Thế Huân vẫn tựa ở trên bệ cửa sổ, nói chuyện ngữ khí không nhanh không chậm.
Lộc Hàm nhịn không được cười một tiếng, Ngô Thế Huân quay qua nhìn cậu: “Cười cái gì?”
Lộc Hàm thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn vào trong phòng học: “Không có gì.”
Hai người ở ngoài cửa vẫn đứng như vậy, ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, Lộc Hàm rốt cục cũng hỏi Ngô Thế Huân sau này tính như thế nào.
Ngô Thế Huân nghiêng đầu đối mặt với Lộc Hàm, nói: “Loại người đó không thể dễ dàng mà bỏ qua được, cô ta cùng người bình thường không giống nhau, cô ta luôn ảo tưởng một ngày nào đó sẽ đạt được mọi thứ, leo lên một vị trí thật cao, nếu cứ mặc kệ cô ta, sau này sẽ còn xảy ra chuyện.”
“Cô ta còn biết cả chuyện của Ben Ben.” Lộc Hàm nhắc nhở.
“Vậy thì càng không thể buông tha.” Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm bàn về Diệp An Ninh người này cũng không có là gì, bất quá chỉ như con tép nhãi nhép, không cần để vào mắt, chỉ là cảm thấy nữ nhân này đi xa quá rồi, dù sao Ngô Thế Huân cùng cô ta không thù không oán ấy vậy cô ta lại vì lợi ích cá nhân mà muốn kéo hắn xuống.
Ngây thơ đến đáng hận, nhàm chán đến đáng thương!
Lộc Hàm lại nói: “Không phải chỉ đơn giản như vậy chứ? Cô ta biết nhiều lắm, mấu chốt là anh đó.”
“Tôi biết!”
Ben Ben lúc này không còn quay đầu ra cửa, Ngô Thế Huân nhíu mày, Lộc Hàm cũng mở trừng hai mắt.
Ngô Thế Huân kéo dài tình trạng này khoảng chừng mười ngày, không nhanh không chậm bắt đầu chỉnh đốn Diệp An Ninh.
Hoàn toàn không gấp, xác thực không gấp, hơn nữa muốn đối phó người như vậy, vừa bắt đầu là nên án binh bất động, để cho cô ta phải tự mình làm loạn, đợi đến khi buông bỏ đề phòng rồi, mới bắt đầu tấn công.
Diệp An Ninh đầu kia rối loạn suốt mười ngày, tòa soạn báo cũng không tới nữa, cũng không đi đâu bán tin.
Cha của Diệp An Ninh bởi vì việc Diệp An Ninh làm với anh họ mình liền cảm thấy hổ thẹn với gia đình Kim Chung Nhân, nên xin về hưu sớm rồi về quê làm nông mà sống, hai năm trước vừa cưới cho con trai lớn một đứa con dâu, con dâu tuy không phải mình sinh ra nhưng là rất hiếu thuận, người một nhà cùng sống hòa thuận thoải mái. Diệp An Ninh vốn xem thường cuộc sống thôn quê, đặc biệt là nông dân, năm đó còn thẳng thừng kết thúc quan hệ với cha mình. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cũng không thể nào mà còn có mặt mũi về quê.
Gia đình Kim Chung Nhân thì sao? Diệp An Ninh mặt trước gọi một tiếng anh họ, mặt sau liền đem “Chị dâu” hãm hại, Độ Khánh Tú bây giờ đã là người nhà Kim gia, hiện trong nhà người thân thích đều không còn ai để ý tới Diệp An Ninh nữa, họ đều sợ ngày nào đó chính mình cũng sẽ bị người như cô ta hãm hại.
Những người khác đâu? Đồng sự, bạn thân? Diệp An Ninh nữ nhân như vậy còn sẽ có bạn thân sao? Cô ta nhìn ai cũng đều là lỗ mũi chỉ lên trời, cũng không muốn cùng người bình thường giao làm bạn thân, ai ai đã gặp cô ta qua một lần cũng là tránh rất xa.
Vì vậy Diệp An Ninh trong mười ngày đều trốn trong biệt thự ở Đông Sơn, cả ngày kinh sợ, không dám đi ra cửa, cửa chính đóng chặt, cửa sổ cũng không mở.
Thời gian dần qua, Diệp An Ninh thấy không có động tĩnh gì, cho rằng đã qua nguy hiểm rồi, đang định đi tòa soạn, đột nhiên có người tìm tới tận cửa rồi nói biệt thự này bị người khác mua đi rồi, người mua cũng đã trả tiền cùng bàn giao giấy tờ và sang tên thành công.
Diệp An Ninh choáng váng, làm sao có thể, biệt thự này là người khác tặng cho cô ta, bất động sản cũng là tên của cô hết!
Luật sư đem chứng nhận bất động sản lấy ra, đưa tới trước mặt cô: “Tiểu thư à, cô xem đi, đây là tên chủ hộ cùng chứng nhận bất động sản.”
Diệp An Ninh cúi đầu xem xét, thiếu chút nữa là phát điên, chứng nhận bất động sản trên đó viết rất rõ ràng ba chữ Ngô Thế Huân.
Diệp An Ninh vốn đã từ bỏ nhưng lại lần nữa xiết chặt tay lại, trong đầu cô vô số lần thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Ngô Thế Huân, cuối cùng lại trở thành bộ dạng của Lộc Hàm.
Chẳng lẽ là Lộc Hàm? Ngô Thế Huân vốn đã buông tha cho cô, chẳng lẽ là Lộc Hàm ở sau lưng giở trò quỷ? Nhất định! Nhất định là như vậy!
Tất cả ngân hàng và tài khoản của Diệp An Ninh đều bị đóng băng kết, nhà ở cũng mất, Diệp An Ninh bị buộc dọn ra khỏi nhà, cô lấy điện thoại di động liên tục gọi điện cầu cứu, cuối cùng mấy mươi cuộc gọi nhưng căn bản không một ai chịu giúp đỡ!
Diệp An Ninh mang theo hành lý cùng một ít tiền ngồi xổm bên đường, sợ hãi trừng mắt nhìn mọi người đi qua, cuối cùng bắt taxi tới tòa soạn báo của Lộc Hàm.
Nhờ sự giúp đỡ của Độ Khánh Tú, Lộc Hàm đã mua được một chiếc xe, tiền đặt cọc trả hơn ba mươi vạn để mua một chiếc hiệu Buick, cậu cảm thấy xe của Âu Mỹ tuy hao xăng nhưng rất an toàn, chở Ben Ben đi bằng xe này cậu rất an tâm.
Lộc Hàm tại văn phòng mắt thấy Biện Bạch Hiền hướng dẫn cho thực tập sinh mới rất nhiệt tình, cậu gật đầu một cái, đúng thật là Kim Tuấn Miên phải giao cho Biện Bạch Hiền mình mới yên tâm được!
Biện Bạch Hiền đối với Lộc Hàm cũng gật đầu một cái, nói đại vương yên tâm, có em ở đây sắt đá gì cũng thành bánh ngọt được hết!
Kim Tuấn Miên vẻ mặt khổ sở nhìn Lộc Hàm, lại cắn răng liếc qua Biện Bạch Hiền, biểu tình xúc động đến mức muốn phun máu!
Lộc Hàm đi thang máy xuống hầm để xe, hướng xe của mình đi tới, đột nhiên Diệp An Ninh từ đâu xuất hiện nhìn mình bằng gương mặt cực kì hoảng loạn.
Diệp An Ninh ước chừng là đã khóc rất thảm thiết, lớp trang điểm trên mặt đều nhòe hết, lông mi nhướng cao, nhìn về phía cậu tựa như là người điên.
Diệp An Ninh hô to một tiếng Lộc Hàm, đã chạy tới gắt gao cầm lấy tay cậu, móng tay đều nắm chặt như muốn bóp chết người: “Là anh! Nhất định là anh xúi giục Ngô Thế Huân! Là anh!”
Lộc Hàm đứng im không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn cô ta.
Diệp An Ninh gương mặt dữ tợn: “Anh tại sao không nói chuyện?! Là anh đúng không!? Nhất định là anh! Nhất định là anh! Anh làm như vậy không biết xấu hổ sao? Mang thai thuê rồi bán con của mình hiện tại lại còn câu dẫn nam nhân? Tôi nói cho anh biết, anh phải nói gì đó để Ngô Thế Huân buông tha tôi! Có nghe hay không!? Nếu không tôi nhất định viết một bài báo, để cho mọi người đều biết anh năm đó đã làm những chuyện xấu xa gì! Cho mọi người đều biết quan hệ của anh với Ngô Thế Huân và cả đứa bé kia nữa!!”
Lộc Hàm đột nhiên nắm lấy cổ áo Diệp An Ninh, lạnh lùng nhìn cô ta, hai con ngươi lù lù bất động, không có thương cảm cũng không có đồng tình. Lộc Hàm là nam nhân, vóc dáng so Diệp An Ninh cao hơn, lực tay cũng lớn hơn nhiều, Diệp An Ninh rất nhanh cầm lấy tay Lộc Hàm, dốc sức trừng mắt giãy dụa, hai tay túm lấy tay Lộc Hàm, hai chân đạp vào người Lộc Hàm.
Lộc Hàm vẫn bất động, mặc kệ cho Diệp An ninh giãy dụa, trên tay sức lực không lớn, bảo đảm Diệp An Ninh còn có một hơi để thở.
Diệp An Ninh vẫn trừng mắt nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm lúc này mới nói: “Người cô đắc tội không phải tôi, là Ngô Thế Huân, cô nghĩ cho kĩ đi, cô đi đăng thêm tin về Ngô Thế Huân chẳng khác nào tự đi tìm con đường chôn mình!” Lộc Hàm nói khuôn mặt chậm rãi tiến sát vào Diệp An Ninh, thiêu mi hạ giọng, nói: “Cô biết nhiều như vậy, nếu cô nói ra, cô nghĩ mình sẽ thành dạng người gì! Hiện tại cho dù cô không nói, Ngô Thế Huân cũng chưa chắc tha cho cô! Diệp An Ninh! Cô nên tự lo cho mình thì hơn, đừng đến tìm tôi nữa!”
Lộc Hàm nói xong buông Diệp An Ninh ra, quay người đi lấy xe, Diệp An Ninh vậy mà dám đem Ben Ben uy hiếp cậu, nếu là thật cậu nhất định không tha cho cô ta.
Sau lưng Lộc Hàm, Diệp An Ninh ngã ngồi dưới đất há mồm thở dốc, trong nội tâm nhảy qua vô số cảm xúc cùng suy nghĩ, cuối cùng đưa tay ôm ngực, trong đầu đen trắng hỗn độn một mảnh, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.
Ngô Trạch Vân buổi trưa đáp máy bay xuống, Ngô Thế Huân lái xe đi đón, hai anh em ở phi trường gặp mặt, bắt tay, chạm vai, biểu lộ niềm vui sau thời gian dài không gặp.
Ngô Trạch Vân so Ngô Thế Huân cao hơn một chút, hai người cùng đi lấy xe, Ngô Trạch Vân trêu chọc nói: “Nghe nói cậu lần này là muốn mỹ nhân từ giang sơn à? Ai nha, làm sao bây giờ, anh đặc biệt muốn gặp mặt em dâu đại nhân nha!”
Ngô Thế Huân nhịn không được cong khóe môi, nói: “Hiện tại còn chưa phải.”
“Không phải vì người? Vậy là cái gì? Cậu đang chơi bốc thăm trúng thưởng à? Hay là EXO không còn giá trị gì nữa?” Ngô Trạch Vân kinh ngạc, nghiêm túc nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân không trả lời Ngô Trạch Vân, lái xe đưa Ngô Trạch Vân về khách sạn, hai người ngồi ở trên ghế salon uống trà.
Ngô Trạch Vân rốt cục hỏi: “Rốt cục là có chuyện gì xảy ra? EXO mà cậu cũng từ bỏ? Sự nghiệp cả đời của Ngô gia mà cậu từ bỏ dễ dàng vậy sao?”
Ngô Thế Huân uống một ngụm trà, gương mặt rất nghiêm túc nói: “Em là muốn chính mình tạo dựng sự nghiệp, không muốn dựa vào Ngô gia, nếu như thành công, sau này quyền thừa kế tất cả của Ngô gia em đều từ chối hết.”
Ngô Trạch Vân cảm giác mình nhất định là điên rồi, nếu như không phải mình điên rồi, vậy khẳng định là Ngô Thế Huân điên rồi!
“Cậu nói bậy bạ gì đó? Gây dựng sự nghiệp thì không ai cấm, nhưng việc đó với việc từ chối quyền thừa kế thì có quan hệ gì?”
Ngô Thế Huân lắc đầu: “Từ chức là em suy nghĩ rất kĩ, nghĩ kỹ mới quyết định. Em rời khỏi EXO, đem tất cả tài sản và cổ phần của Ngô gia gửi vào một tài khoản riêng biệt, có lẽ cũng sẽ không dùng đến! Em sẽ chính mình gây dựng sự nghiệp, mặc kệ thành công hay thất bại, đều muốn chính mình thử sức.”
Ngô Trạch Vân lắc đầu: “Cậu quả nhiên điên rồi, cậu muốn gây dựng sự nghiệp, chẳng lẽ không nghĩ tới lời đồn bên ngoài Ngô gia?”
Ngô Thế Huân: “Em đương nhiên biết, chuyện đó là không thể tránh được, dù sao em cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm rồi.”
Ngô Trạch Vân: “Cậu như thế nào đột nhiên lại suy nghĩ như vậu? Bị cái gì kích thích hả?”
Ngô Thế Huân lần này im lặng thật lâu không nói, cúi đầu nhấp một ngụm trà, mới giương mắt, chân thành nói: “Em đã gặp được một người, gặp được người đó về sau em cảm giác mình kỳ thật cái gì cũng không có giá trị, em muốn theo đuổi người đó, nhưng em thấy trong lòng cậu ấy em cái gì cũng không phải, không hề có một chút giá trị nào.”
Ngô Trạch Vân từ kinh ngạc rồi hoảng sợ, trong nội tâm nhộn nhạo không biết nói sao, hắn nghĩ Ngô Thế Huân nói như là phim truyền hình, hắn như thế nào cảm giác mình không thể hiểu nổi.
Diệp An Ninh ban đêm kéo hành lý đi vào một khách sạn, mặt tiền của khách sạn rất nhỏ, nhưng được lắp đặt thiết bị khá tân tiến, Diệp An Ninh đăng ký giao tiền thuê phòng rồi cầm chìa khóa lên lầu, trước khi đi lễ tân nhắc nhở cô một câu: “Thang máy bên tay phải bị hỏng rồi, chỉ dùng được bên trái.”
Diệp An Ninh đi thang máy lên lầu, người đã bình tĩnh trở lại, trên mặt lộ vẻ tiều tụy không có nửa điểm sức sống, cô ngừng ở lầu bốn, tìm được số phòng nhưng không sao mở được. xem kĩ lại thì lại là lầu ba không phải lầu bốn.
Diệp An Ninh lại đần độn u mê kéo lấy hành lí vào thang máy, đầu óc cô hỗn độn đều hiện lên Lộc Hàm bộ dạng lạnh lùng nói ra từng từ khiến mình khiếp sợ.
Diệp An Ninh ấn phím thang máy, đợi một chút, cửa thang máy bên phải mở ra,cô không chú ý, rủ mắt xuống kéo hành lý đi vào.
Ngô Thế Huân ngày hôm sau nhận được một cú điện thoại, là tin tức của Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao từ sau khi đáp máy bay thì không tới trường học mà chính mình đi Los Angeles, bây giờ đang ở một bệnh viện tại đó. Hắn bây giờ thính lực một bên bị ảnh hưởng, theo bệnh viện nói là tai nạn xe cộ, có mẩu thủy tinh đâm vào tai.
Còn có buổi sáng hôm nay nhận được tin tức, Diệp An Ninh chết rồi, đêm qua tháng máy ở lầu bốn khách sạn bị đứt dây cô ta trực tiếp té xuống, cột sống đứt đoạn tử vong tại chỗ.
Buổi tối trước ngày Ben Ben diễn kịch, Ben Ben ngủ đặc biệt sớm, chui vào chăn, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân hai người đứng trên ban công hóng gió, vai sóng vai, chính giữa chừa ra một khoảng cách vừa đủ cho Ben Ben.
Ngô Thế Huân mặc quần ngủ màu lam, áo T-shirt, không có hút thuốc.
Lộc Hàm nghiêng nhìn xa xa ra ngoài, quay người nhìn xem Ngô Thế Huân nói: “Về sau anh định làm cái gì?”
Ngô Thế Huân cũng quay người, nhìn Lộc Hàm đáp: “Tôi còn có chút tiền, sau này chính mình sẽ gây dựng lại sự nghiệp.”
Lộc Hàm: “Cái đó… chỉ sợ Ben Ben lại có ý kiến thôi, làm lại từ đầu sẽ mất rất nhiều thời gian…”
Ngô Thế Huân nói: “Không phải tôi còn có em sao?”
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, hai người từ lần Ngô Thế Huân thổ lộ, đây là lần đầu tiên nghiêm túc nói chuyện.
Ngô Thế Huân chăm chú nhìn Lộc Hàm, nói: “Tôi muốn gây dựng lại sự nghiệp của mình từ đầu, không muốn dựa vào Ngô gia, tôi không thể để cho vợ của mình và con trai trong tương lai phải chịu phiền toái cùng tranh chấp của gia tộc.”
Ngô Thế Huân vẫn nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm cũng nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân sau khi nói xong tiến qua một bước, ôm lấy bả vai Lộc Hàm, kiên định mà chấp nhất nói: “Sự xuất hiện của em đối với anh cùng Ben Ben mà nói vô cùng có ý nghĩa, Ben Ben không muốn xa em, anh cũng vậy. Những chuyện đau khổ trong quá khứ của em anh không có cách nào đền bù được, anh giống như một kẻ bất tài vậy, em luôn không thèm nhìn đến anh. Nhưng lần này hãy cho anh một cơ hội đi, cũng như cho cả em và Ben Ben một cơ hội vậy. Nếu có một ngày em yêu anh, chúng ta sẽ là một nhà ba người sống thật hạnh phúc. Em có đồng ý cho anh cơ hội không?”
Ngô Thế Huân cảm thấy nói ra nói như vậy vạn phần khó khăn, hắn cố gắng lắm mới nói ra được từng câu nguyên vẹn, đối mặt Lộc Hàm tựa hồ càng khó khăn hơn: “Quá khứ là điều không có cách nào biến mất được, anh hiểu điều đó. Anh hiện tại có thể nói cơ hồ là hai bàn tay trắng, anh xem như quên đi tất cả bắt đầu lại từ đầu, sự nghiệp hay tình cảm cũng vậy, anh hiện tại không phải là Ngô tổng gì đó, anh chỉ là Ngô Thế Huân, là ba ba của Ben Ben. Em sẽ cho anh cơ hội chứ? Anh muốn cùng em mỗi ngày nhìn con trai trưởng thành, em là đại Cam Cam của nó, là vợ của anh, chúng ta ba người cùng một chỗ.”
Ngô Thế Huân trong đầu đột nhiên hiện lên ngày đó ở phi trường lần đầu tiên nhìn thấy Lộc Hàm.
Chỉ một lần cả đời cũng không có cách nào quên, đó là sự thay đổi trong cuộc đời Ngô Thế Huân cũng là thay đổi trong cuộc đời Ben Ben.
Ngô Thế Huân sống hơn hai mươi năm, chưa từng có nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ buông tay tất cả hiện có, thậm chí là từ bỏ quyền thừa kế Ngô gia.
Nhưng hiện tại đều đã buông hết!
Ngô thế Huân đã nghĩ điều đó là rất khó khăn, nhưng kiện tại lại kỳ thật rất dễ dàng, chỉ cần nghĩ đến Lộc Hàm cùng Ben Ben, nghĩ đến đại Cam Cam cùng tiểu Cam Cam, Ngô Thế Huân đã cảm thấy buông bỏ tất cả đều là đáng giá, cũng chẳng phải là hi sinh cái gì, hắn chỉ là lựa chọn một con đường khác mà thôi.
Nhưng con đường này hắn vui vẻ chịu đựng, vô luận tương lai gặp phải bất cứ cái gì, hắn đều nguyện ý!
Trích đoạn trong tiểu thuyết của Lộc Lộc ——
Tôi biết, khi tôi gặp được anh, đó là mở đầu cho một cuộc sống mới, cuộc sống có một người đồng hành bên cạnh.
Sau này sẽ còn có nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần đi cùng người đó tôi đều nguyện nếm trải qua.
Trong lòng mỗi người đều chờ đợi một tương lai tươi sáng, tôi cũng vậy.
Nhưng tôi đã đặt hết niềm tin vào người đó.
Người đó không phải là thánh nhân, anh ấy chỉ là một ba ba bình thường!