Baba Thay Thế

Chương 48

Lộc Hàm mang theo ba lô nhỏ của Ben Ben và cặp công văn công văn của mình xuống lầu, lúc xuống thì thấy Ben Ben cùng Ngô Thế Huân hai cha con đồng thời đang dùng ánh mắt nghi hoặc mà chăm chăm nhìn mình, tất cả các cửa của xe đều được mở ra.

Mà trên tay Ngô Thế Huân chính là cái áo mà hôm qua Kim Tuấn Miên lúc say mèm cởi ra.

Ben Ben nghiêng cái đầu nhỏ nhìn nhìn Ngô Thế Huân, lại nhìn Lộc Hàm, nói: “Đại Cam Cam, trong xe con nhặt được cái áo này, là áo của ba sao?”

Lộc Hàm: “Không phải.”

Bên cạnh chỗ để xe có một cái thùng rác, Ngô Thế Huân quay đầu trực tiếp đem áo ném vào trong sau đó đứng lại bên cạnh xe chờ mùi rượu tán đi.

Lộc Hàm cũng trầm mặc đứng đấy, không biết nên nói cái gì. Cậu dùng ánh mắt liếc nhìn Ngô Thế Huân, trong nội tâm không biết như thế nào lại có chút bồn chồn, cậu nên hay không giải thích một chút? Nhưng kỳ thật cũng không có chuyện gì mà, Lộc Hàm cảm thấy chắc cũng không cần giải thích đi.

Lộc Hàm lại tưởng tượng, nếu như đổi lại là Ngô Thế Huân hơn nửa đêm mới đi uống rượu trở về, ngày hôm sau cậu lại từ trong xe Ngô Thế Huân phát hiện áo của một người lạ, lúc đó cậu sẽ thế nào đây?

… Cậu nhất định sẽ cảm thấy Ngô Thế Huân chắc chắn là đi ra ăn vụng rồi!

Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân cứ đứng nhìn nhau, Ben Ben một tay túm lấy góc áo ba ba một tay túm lấy góc áo đại Cam Cam, nhìn trái nhìn phải, lại bắt đầu cảm thấy hai người hôm nay thật kì quái. Ba ba đang nổi giận sao?

Lộc Hàm vượt qua Ben Ben đi đến bên Ngô Thế Huân, cảm thấy mình cần giải thích rõ ràng: “Ngày hôm qua người kia uống say quá, tôi lấy xe chở về, lúc say người đó hò hét còn cởi áo ngoài vứt ra.”

Ngô Thế Huân: “Ừ!”

Lại là một hồi trầm mặc.

Sau đó Ngô Thế Huân lái xe đưa Ben Ben đi nhà trẻ, lại đưa Lộc Hàm đến công ty, trên đường đi hai người không nói gì, bình thường Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm cũng không có nói gì nhiều với nhau, có nói cũng hầu như là chuyện của Ben Ben, nhưng hiển nhiên hôm nay trong xe không khí trầm mặc đến khó chịu.

Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm tới nơi thì ngừng xe, Lộc Hàm xuống xe, rồi nói một câu: “Tôi đi nha.”

Ngô Thế Huân không có lên tiếng, cũng không như Ben Ben nói một câu gặp lại hoặc là bye bye.

Lộc Hàm cầm cặp công văn đóng cửa xe đi chưa được mấy bước, Kim Tuấn Miên không biết từ chỗ nào chui ra, kéo tay Lộc Hàm lại, trên mặt có biểu tình kinh ngạc với hoảng sợ lại mang theo thần sắc khác thường.

“Thầy!” Kim Tuấn Miên lôi lôi kéo kéo Lộc Hàm.

Lộc Hàm nhìn hắn: “Tỉnh rượu rồi hả?!”

“Anh..anh…anh… Có chỗ nào không thoải mái không?” Kim Tuấn Miên trừng trừng tròng mắt nói, bởi vì quá hoảng loạn nên buổi sáng lúc ra khỏi nhà tóc đều chưa chải, rối một nùi.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Kim Tuấn Miên đột nhiên chạy tới thì nhíu mày, đến lúc Kim Tuấn Miên hỏi Lộc Hàm có thoải mái hay không thì liền mở cửa xe đi xuống, gương mặt lạnh lùng không có biểu tình gì.

Lộc Hàm quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, lại quay đầu nhìn Kim Tuấn Miên: “Không thoải mái là sao? Chỉ có cậu uống say tôi không hề uống.”

“Anh… Thật là không có chỗ nào không thoải mái ư?” Kim Tuấn Miên cảm thấy không thể tin được, không có khả năng ah, cũng đã “như vậy” nhất định sẽ có chút khó chịu a, huống chi ngày hôm qua hắn uống say nên khả năng ra tay có thể không nhẹ, hơn nữa nghe nói làm cái kia rất đau nha?!

Lộc Hàm cảm thấy có chút buồn cười, Kim Tuấn Miên tỉnh rượu bộ dạng so với ngày hôm qua uống say còn buồn cười hơn, nói năng càng ngày càng khó hiểu, “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Lộc Hàm trực tiếp hỏi.

Kim Tuấn Miên bỗng thấy Ngô Thế Huân đã bước xuống từ bao giờ, lúc này chợt sửng sốt một chút, đối với Lộc Hàm hỏi: “Bạn của anh hả? Hay hàng xóm?”

Lộc Hàm quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, thật đúng là không biết làm sao mà giới thiệu, Kim Tuấn Miên lại đột nhiên đưa tay trừng mắt chỉ vào Ngô Thế Huân, “Đúng rồi! Đây là… Ngô Thế Huân?! Chủ tịch trước kia của EXO?!”

Ngô Thế Huân nhíu mày, ra hiệu đúng rồi, Kim Tuấn Miên buồn bực nhìn Lộc Hàm: “Anh ta như thế nào lại ở chỗ này?”

Lộc Hàm bất đắc dĩ nhìn Kim Tuấn Miên, Biện Bạch Hiền mặc dù cũng có lúc làm cậu khó xử nhưng không có giống Kim Tuấn Miên lúc nào cũng khiến cho người ta không có biện pháp, nếu như hiện tại gặp được Ngô Thế Huân chính là Biện Bạch Hiền, đoán chừng cho dù cậu ta có nghi hoặc cũng sẽ không hỏi nhiều như vậy, ít miệng một chút cũng là việc nên làm.

Lộc Hàm đảo mắt nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nhìn lại Lộc Hàm, lại nhìn Kim Tuấn Miên, Kim Tuấn Miên ánh mắt dừng lại tại Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân, hào khí nhất thời dâng lên rồi.

Kim Tuấn Miên: “Không phải… Cái này…” Là hắn buổi sáng hôm nay rời giường chẳng phải tận mắt thấy sao? Như thế nào lại đều không đúng được?

Nhưng mà trước mặt, Lộc Hàm giống như căn bản không có gì. Chẳng lẽ đêm qua lại không có chuyện đó sao!

Kim Tuấn Miên ngây ngốc trừng mắt với Lộc Hàm. Nếu như Lộc Hàm giả ngu, vậy thì sao lại che giấu. còn nếu như Lộc Hàm không có giả ngu… Cmn! Vậy là ai? Tóm lại là hôm qua đã có chuyện gì!!?

Ngô Thế Huân dần dần đã mất đi kiên nhẫn, trực giác mách bảo trước mắt chính là “kẻ uống say cởi áo ném lên xe Lộc Hàm aka thực tập sinh đáng yêu”.

Lộc Hàm nhìn Kim Tuấn Miên: “Vừa sáng sớm đã động kinh rồi hả? Chưa tỉnh ngủ sao? Tôi dắt cậu đi mua thuốc uống nhé.”

Kim Tuấn Miên đầu óc co lại, vội hỏi: “Đêm qua thực không phải anh sao!?” Nói xong chính mình đánh mình một cái rồi ngồi xỗm trên mặt đất vò tóc.

Lộc Hàm đi thang máy lên lầu, bởi vì Kim Tuấn Miên mà trễ mất vài phút, trong văn phòng rất nhiều đồng nghiệp cũng đã đến rồi. Biện Bạch Hiền mỗi ngày đều là tới sớm nhất nhưng hôm nay Lộc Hàm nhìn qua trong phòng làm việc lại không nhìn thấy cậu ta đâu.

“Tiểu Bạch đâu rồi?” Lộc Hàm thuận miệng hỏi.

Nữ đồng nghiệp đang bưng cà phê uống nghe Lộc Hàm hỏi, cũng nghi hoặc nhìn thoáng qua, nói: “Chưa có tới a, lạ thật, thường ngày đều là cậu ta tới sớm nhất!”

Kim Tuấn Miên vẫn ngồi trên mặt đất.

Ngô Thế Huân đi đến bên hắn cũng ngồi xổm xuống, nhìn Kim Tuấn Miên, buồn bực nói: “Cậu vừa mới nói câu đó là ý gì?”

Kim Tuấn Miên giương mắt nhìn Ngô Thế Huân, trên mặt biểu lộ tương đương thống khổ, hắn nhíu mày: “Mắc mớ gì tới anh à?”

Ngô Thế Huân nhìn lại Kim Tuấn Miên, toàn thân lộ ra một lượng nguội lạnh bức khí, lời nói không nể mặt ai: “Nói cho cậu biết, Lộc Hàm là người của tôi!”

Kim Tuấn Miên: “!!!”

Ngô Thế Huân xế chiều đi đón Ben Ben, Ben Ben phát hiện trong xe đồ đạc bên trong đều đã thay đổi, chỗ mình thường ngồi còn có một cái gối hình miếng cam. Trong xe nước hoa cũng đổi thành mùi cam Ben Ben ưa thích.

Ben Ben ngồi ở sau xe, ngửi ngửi, rất vui vẻ nói: “Thơm quá ah!!”

Ngô Thế Huân buổi sáng đưa Lộc Hàm đi xong liền đem xe đi bảo trì. Đem đồ đạc thay hết, thuận tiện còn mua gối cho Ben Ben ngồi xe, còn có đổi mùi nước ho trong xe nữa.

Ngô Thế Huân tâm tình không tệ, trong xe mở một bản nhạc, giai điệu nhẹ nhàng, Ben Ben rõ ràng cảm giác được ba ba tâm tình rất tốt.

Ngô Thế Huân tâm tình thật sự là tốt, buổi sáng còn đứng trước mặt ” thực tập sinh đáng yêu” nói rằng Lộc Hàm thuộc quyền sở hữu của mình, thực tập sinh cái gì cũng chưa kịp nói liền chạy trối chết, trong lòng của Ngô Thế Huân không biết như thế nào lại có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Như là đối với Kim Tuấn Miên đã ra tay dằn mặt.

Lộc Hàm là người của Ngô Thế Huân… Tuy nhiên hiện tại thì chưa phải, đúng ra chỉ có thể nói Lộc Hàm là ma ma của con trai hắn, bất quá Ngô Thế Huân tràn đầy tin tưởng, tin tưởng đã trực tiếp nói như vậy chính mình hoàn toàn không cần lo lắng tương lai Lộc Hàm có thể hay không cùng người khác bên nhau!

Căn bản không cần lo lắng!

Ngô Thế Huân không có về nhà, mà tới tòa soạn báo, cùng con trai đón ma ma.

Lộc Hàm hôm nay không có tan ca sớm để đi đón Ben Ben, lúc thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài thì thấy Biện Bạch Hiền hai mắt thâm xì mở không nổi, chầm chậm đi như hồn ma.

Có đồng nghiệp nói đùa với Biện Bạch Hiền: “Tiểu Bạch cậu hôm nay làm sao vậy? Như thế nào mà lại ra cái bộ dạng đó? Sinh bệnh sao? Hay là có lý do khác? Ha ha.”

Nam đồng nghiệp trong phòng nghe thầy liền cười, nữ đồng nghiệp cũng cúi đầu cười, Biện Bạch Hiền, trả lời: “Không có!! Chỉ là đêm quá phải làm nhiều quá!”

Mọi người ầm ầm cười to!

(Trời ơi Tiểu Bạch của tôi =)))))))))

Lộc Hàm vừa vào thang máy đã nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân, vừa nhấc máy, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói của Ben Ben: “Ba ba, ba ba tan tầm rồi hả?”

“Tan tầm rồi, Ben Ben về đến nhà chưa?”

Ben Ben: “Ba mau ra đây, con cùng ba ba đang chờ đó!”

Lộc Hàm đi ra ngoài tòa soạn báo, quả nhiên thấy xe Buick của mình đậu ở cửa ra vào, Lộc Hàm chạy tới mở ra cửa xe ngồi vào thì ngửi được mùi cam thơm thơm.

Ben Ben thoáng cái đã nhào vào Lộc Hàm, ôm cổ Lộc Hàm, ngửi ngửi lại nhăn mày, “Có mùi mồ hôi!”

Ngô Thế Huân quay đầu nói: “Còn ba ba thì toàn mùi thơm đúng không!”

Ben Ben chu môi, “Hừ” một tiếng, nói: “Ba ba mùi còn khó ngửi hơn!”

Lộc Hàm phát hiện Ngô Thế Huân tâm tình đột nhiên thay đổi tốt hơn, giống như buổi sáng căn bản không có phát sinh chuyện gì vậy.

Buồi tối Ben Ben cùng Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đánh răng, Ben Ben nhìn nhìn Ngô Thế Huân hỏi: “Ba ba làm sao vậy?!”

Ngô Thế Huân đem Ben Ben rửa mặt sạch sẽ rồi chỉ chỉ áo ngủ trên người Ben Ben lại chỉ chỉ Lộc Hàm, nói: “Chúng ta có nên mua cho đại cam cam áo ngủ như thế này không nhỉ?!”

Lộc Hàm đang đánh răng cũng dừng lại, vẻ mặt không hiểu mà nhìn Ngô Thế Huân.

Ben Ben cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ trên người mình, lại giương mắt nhìn nhìn Lộc Hàm, con mắt lóe sáng, gật đầu nói: “Có!” Dừng một chút: “Ba ba cũng mua luôn đi! Chúng ta cùng mặc áo ngủ!”

“Được! Con đi ngủ đi!” Ngô Thế Huân ôm Ben Ben đưa vào phòng ngủ.

Lộc Hàm tiếp tục đánh răng, khóe miệng đều là bọt trắng, Ngô Thế Huân đột nhiên quay lại đi vào nhà vệ sinh, đứng sau lưng Lộc Hàm im lặng nhìn Lộc Hàm trong gương.

Lộc Hàm súc miệng, giương nhìn Ngô Thế Huân, cảm thấy Ngô Thế Huân hôm nay vì sao lại kỳ quái như thế, chẳng lẽ thật sự là không đi làm thì sinh khí sao?

“Anh có chuyện gì muốn nói à?” Lộc Hàm hỏi.

Ngô Thế Huân tiến lên một bước, có chút khom người để chiều cao bằng với Lộc Hàm rồi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm, đặc biệt nghiêm túc nói: “Em buổi sáng tại sao phải giải thích với anh?”

Lộc Hàm quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt Ngô Thế Huân đặc biệt nghiêm túc nhìn chăm chăm vào cậu.

“Tại sao phải giải thích với anh?” Ngô Thế Huân lại hỏi một lần nừa, ánh mắt như dã thú đang rình bắt con mồi.

Vì cái gì giải thích? Lộc Hàm sững sờ, vô thức hồi đáp: “Cái này cần lý do sao?”

Ngô Thế Huân vẫn nhìn Lộc Hàm, chậm rãi dần thu hẹp hơn khoảng cách của hai người, hô hấp đều nóng hơn, hé mắt, nói: “Không cần sao? Em vốn đâu phải là người hay giải thích với người khác!”

Mùa hè cũng đã bắt đầu, thời tiết nóng lên nhanh chóng. Ben Ben buổi tối bắt đầu đá chăn lung tung vì nóng, có đôi khi buổi tối còn giật mình thức giấc.

Lộc Hàm tối hôm đó cơ hồ không sao ngủ được, Ben Ben động một chút cậu liền mở to mắt vỗ vỗ lưng cho con ngủ lại. Lộc Hàm nửa đêm có thói quen uống nước, huống chi hôm nay lại không sao ngủ được, vì vậy nhẹ nhàng rời giường mở cửa đi ra ngoài, đến nhà bếp lấy nước uống.

Lộc Hàm uống được nửa ly xong cũng không có trực tiếp trở về phòng ngủ mà mở cửa ra ngoài ban công đứng một lát.

Đúng vậy, cậu không ngủ được, thật sự không ngủ được. Ngay từ đầu cậu còn không phát hiện được chính mình không ngủ được vì nguyên nhân gì, nằm ở trên giường trằn trọc hai giờ về sau cậu mới dần dần biết được trong lòng mình đang khúc mắc một vấn đề —— cậu buổi sáng tại sao lại giải thích cho Ngô Thế Huân?

Cậu tại sao phải giải thích? Ngay từ đầu kỳ thật cũng không muốn mở miệng, về sau là vì cái gì lại nói với Ngô Thế Huân như vậy? Cậu từ trước đến nay là người ít nói, nếu như không phải bắt buộc, sẽ không giải thích thêm cái gì, cậu là một người như vậy nhưng vì cái gì buổi sáng hay đứng trước mặt người đó làm ngược lại với con người trước đây của mình?

Cậu lúc ấy là đang suy nghĩ gì?!

Đúng rồi, cậu lúc ấy tự đặt mình vào vị trí người đó, cậu nghĩ nếu như đêm qua người đi ăn cơm với đồng nghiệp còn uống rượu lái xe trở về lúc nửa đêm là Ngô Thế Huân thì sẽ làm sao? Nếu như là Ngô Thế Huân muộn như vậy mới về, buổi sáng trong xe còn vô cớ có y phục của nam nhân lạ cậu sẽ là phản ứng gì?

Lộc Hàm lặng yên đứng ở ban công, gió đêm thôi qua hai gò má, tim cậu đột nhiên đập rất lạ… Có cái gì đó rất khác với trước đây.

Tại sao cậu lại đổi vị trí cho Ngô Thế Huân mà suy nghĩ? Tại sao phải “nếu như là Ngô Thế Huân như vậy” chính mình sẽ như thế nào?!

Lộc Hàm ban ngày không để ý, buổi tối Ngô Thế Huân vừa nhắc lại, trong đầu như giật mình bừng tỉnh, người như cậu vốn chỉ sống trong chính thế giới của mình, hoàn toàn nhìn bên ngoài bằng ánh mắt lạnh lùng dửng dưng. Vậy mà vì Ngô Thế Huân lại làm chuyện ngược lại?!

Vì cái gì? Vì cái gì!

Đáp án dĩ nhiên là như vậy…, rõ ràng là như vậy…

Lộc Hàm đặt tay lên lang cang, nhắm mắt cúi đầu, gió lạnh thổi qua, toàn thân run rẩy thoáng một cái, tim đập càng ngày càng không có quy luật…, trong đầu của cậu dần hiện lên hình ảnh Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân không biết lúc nào đã đứng ở sau Lộc Hàm, ngực dựa vào lưng Lộc Hàm vươn tay đem người phía trước ôm vào lòng, ánh mắt xa xôi nhìn về phía chân trời chậm rãi nói: “Lộc Hàm, em là có tình cảm với anh đúng không?”

Lộc Hàm không động đậy cũng không trả lời.

Ngô Thế Huân càng ôm Lộc Hàm chặt hơn, câu môi cười yếu ớt, cằm nhẹ nhàng đặt trên vai Lộc Hàm trên, một tay đưa lên vuốt tóc Lộc Hàm, thở dài: “Ngốc!”
Bình Luận (0)
Comment