Xe chạy nơi thì dừng lại, Lộc Hàm định đẩy cửa ra, Ngô Trạch Vân lại nhanh hơn một bước xuống xe giúp cậu mở cửa, Lộc Hàm ôm Ben Ben cùng xuống xe.
Đập vào mắt cậu chính là thảm màu đỏ rực dưới chân, đưa mắt lên lại là hai hàng hoa hồng xếp thành hình vòm.
Hoa hồng còn xếp dọc theo thảm đỏ kéo dài đến hơn trăm mét, Ngô Thế Huân không để cho Lộc Hàm làm bất cứ việc gì chuẩn bị, cho nên khi Lộc Hàm xuống xe nhìn thấy cảnh này thì có phần ngây dại.
Con người rất dễ dàng bị lãng mạn cùng mộng ảo làm cho cảm động, Lộc Hàm cũng giống như vậy, bởi vì Lộc Hàm biết rõ, tất cả mọi việc đều là do Ngô Thế Huân chuẩn bị, Ngô Thế Huân vì hôn lễ này, vì Lộc Hàm mà chuẩn bị.
Lộc Hàm bước đi, Ngô Trạch Vân một mực yên lặng đứng ở bên cạnh, giống như là thay Ngô Thế Huân làm bảo vệ. Tiếng âm nhạc lên, khách mời hai bên đồng loạt đứng dậy bắt đầu nhiệt liệt tiếng vỗ tay.
Lộc Hàm nắm tay Ben Ben, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, Ben Ben giương mắt nhìn nhìn Lộc Hàm, nói: “Ba khẩn trương sao?”
Lộc Hàm câu môi nở nụ cười, một giây sau màng tai ở bên trong vang lên tiếng tim đập bành bành bành, cậu đã tự cho là mình sẽ không khẩn trương, cậu thậm chí từ còn cho rằng hôn lễ bất quá chỉ là một loại hình thức mà thôi, mà bây giờ xem ra là sai rồi, mười phần sai, cậu không chỉ khẩn trương thậm chí còn chờ mong và hưng phấn.
Cậu hiện tại rất chờ mong Ngô Thế Huân xuất hiện cùng cậu cử hành hôn lễ.
Từ ngoài cổng hoa, trong tiếng âm nhạc, Ngô Thế Huân mặc một thân âu phục chậm rãi đi tới.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng nhìn Lộc Hàm, hai người nhìn đối phương, đều từ trong mắt đối phương thấy được chính mình.
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân mặt đối mặt đứng trước mặt nhau, khách mời một lần nữa vỗ tay, Biện Bạch Hiền cùng Kim Tuấn Miên đúng phía trước nhất, còn có huýt gió, huýt sáo. (làm trò team =]])
Ngô Thế Huân vẫn nhìn Lộc Hàm, quay người đi đến bên cạnh Lộc Hàm, Ben Ben đứng ở chính giữa, rất tự nhiên đưa tay ra.
Tiếng âm nhạc rất nhanh nổi lên, mọi người chúc phúc trong tiếng vỗ tay, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân mỗi người một bên nắm Ben Ben đi trên thảm đỏ. Đối với họ mà nói cùng trên con đường này cũng đồng nghĩa với việc cùng bắt đầu một khởi đầu mới.
Hôn lễ được cử hành ngoài trời, ngày hôm nay thời tiết nắng ráo sáng sủa, mặt trời mùa đông lười biếng cũng chiếu một vài tia nắng xuống, nhưng không khí mùa đông ẩm ướt lại là đang lạnh đến thấu xương.
Ben Ben khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi trúng đỏ bừng lên, nhóc vừa bước hết thảm đỏ đã bị Kim Mân Thạc giữ lại không cho đi tiếp, Nghệ Hưng lúc này mặc áo lông, ở bên trong còn có một túi sưởi ấm, bé nhìn thấy Ben Ben cái mũi đỏ rực hít hít vì lạnh, vội vàng đem túi sưởi ấm trong ngực đưa cho Ben Ben, nói: “Cho anh này.”
Nghệ Hưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần hồng lên, Ben Ben nhìn túi sưởi ấm, lại nhìn Nghệ Hưng, “Em không lạnh sao?”
Nghệ Hưng lạnh run cả người vẫn lắc đầu cười nói: “Em không lạnh, em cho anh.”
Các khách mời lần lượt an vị, chủ hôn cũng vào chỗ, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân sóng vai đứng với nhau, mắt nhìn về phía mọi người.
Chủ hôn mỉm cười đứng ở một bên, giới thiệu một chút về hôn lễ sau đó nói một vài chuyện vui cho mọi người nghe.
Lộc Hàm bây giờ hoàn toàn không hề để ý đến mọi thứ xung quanh, cậu hiện tại chỉ có thể nghe tiếng tim đập của mình, tay của cậu nắm lấy tay Ngô Thế Huân mà run run, cậu đang có cảm giác giờ phút này bản thân mình đột nhiên phóng đại, giống như toàn bộ thanh âm trên thế giới đã thu nhỏ rất nhiều.
Lộc Hàm biết rõ chính mình quá khẩn trương, trong lòng bàn tay đều đầy mồ hôi, cậu không biết người chủ hôn nói cái gì, cậu chỉ cảm thấy bàn tay Ngô Thế Huân cầm lấy tay mình càng ngày càng chặt.
Chủ hôn xoay người lại, ra hiệu Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đứng đối mặt nhau, Ngô Thế Huân buông tay Lộc Hàm ra, cùng Lộc Hàm mặt đối mặt.
Chủ hôn nhìn Ngô Thế Huân hỏi: “Anh Ngô Thế Huân, tại đây, nơi có rất nhiều khách mời chứng kiến, trời đất chứng kiến, xin hỏi, anh có nguyện ý cùng anh Lộc Hàm kết hôn, vô luận là hạnh phúc hay khổ đau, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u buồn?”
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, “Tôi nguyện ý.”
Chủ hôn lại đối với Lộc Hàm hỏi: “Anh Lộc Hàm, tại đây, nơi có rất nhiều khách mời chứng kiến, trời đất chứng kiến, xin hỏi, anh có nguyện ý cùng anh Ngô Thế Huân kết hôn, vô luận là hạnh phúc hay khổ đau, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay u buồn?”
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân: “Tôi nguyện ý.”
Tiếng vỗ tay cùng âm nhạc đồng thời vang lên, chủ hôn mặt hướng về mọi người, giơ micro lên nói: “Các vị thân hữu, bằng hữu thân mến, tôi mong mọi người hãy cùng chứng nhận cho tình cảm của hai người ngày hôm nay, không chỉ hôm nay mà còn là về sau.”
Mọi người vỗ tay rất to, đột nhiên có một thân ảnh bé nhỏ đi từ hàng ghế khán giả bước ra, Nghệ Hưng lúc này đã cởi bỏ áo lông bên ngoài, bé mặc một bộ âu phục trắng cầm trân tay một khay bạc đi tới, phía trên còn có để một tờ giấy được gấp rất cẩn thận.
Ngô Thế Huân khiêu mi, ánh mắt nhìn về phía Ngô Trạch Vân, Ngô Trạch Vân lắc đầu, biểu thị mình không biết, cũng không phải mình chuẩn bị.
Nghệ Hưng cầm khay đi đến trước mặt Lộc Hàm, không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, Lộc Hàm không nhìn lại, cậu tiếp nhận khay từ tay Nghệ Hưng mỉm cười xoa đầu bé ra hiệu về chỗ.
Nghệ Hưng hiểu ý, quay người chậm chậm đi về chỗ ngồi.
Lộc Hàm tiếp nhận micro từ chủ hôn, âm thầm hắng giọng một chút, mở tờ giấy trên khay ra bắt đầu đọc ——
“Ba ba của Ben Ben à: Hình như em chưa từng gọi anh như vậy, trước kia em chỉ gọi tên anh hoặc là không hề gọi.” Dưới đài có người cười khẽ, Ngô Thế Huân cũng câu môi nở nụ cười thoáng.
——
Ba ba của Ben Ben à:
Hình như em chưa từng gọi anh như vậy, trước kia em chỉ gọi tên anh hoặc là không hề gọi.
Em nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi đó em ngồi ở quá cà phê ở sân bay chuẩn bị rời đi, anh lại vừa vặn đẩy cửa bước vào, anh nhìn em, em chỉ ngẩng đầu liếc anh một cái. Đó là tháng tư năm ngoái khi em vừa mới tới nơi này. Đối với mới cuộc sống thành thị hay việc làm mới em không có bất kỳ chờ mong nào, cũng không có bất kỳ định hướng nào.
Em vẫn luôn là như vậy, nhiều năm trôi qua, chuyện tốt xấu gì cũng đã gặp qua, cũng không biết đã tiếp xúc với bao nhiêu hạng người. Em đối với cuộc sống đã sớm chẳng còn chờ mong gì nữa. Em đã từng nghĩ phải chăng ông trời bị hỏng mắt rồi, em ở ngay đây, ở ngay dưới bầu trời này mà ông ấy vẫn không nhìn thấy được.
Em có lẽ tim đã chết, lòng đã lạnh, máu đã khô. Sống qua từng ngày, từng ngày, không cảm xúc.
Rồi đột nhiên cuộc sống của em thay đổi đến bất ngờ, em gặp lại con trai mình – Ben Ben, em bỗng nhiên có một điều để động lòng, em còn phi thường chờ mong một ngày mới, chờ mong ngày hôm sau mặt trời mọc, em sẽ nhìn thấy con mình ngày một trưởng thành.
Em chưa từng có ý nghĩ gì khác về anh, em chỉ thật sự rất cảm kích anh, cảm kích anh chăm lo cho Ben Ben tốt như vậy, cảm kích anh có thế để cho em gặp lại con trai.
Em đối với anh lúc ban đầu chính là cảm giác như vậy, anh là người rất tốt, là một chủ tịch tài giỏi, là một người cha rất thương con.
Cho đến có một ngày anh nói với em rằng: Anh không muốn làm chủ tịch EXO nữa, anh sẽ buông bỏ. Anh nói anh không thể bởi vì tranh chấp của gia tộc mà khiến em cùng Ben Ben phải gặp rắc rối, anh không thể nhìn em cùng Ben Ben phải đau khổ, cũng không thể khiến em và nó phải đối mặt với những chuyện không hay. Vì vậy anh buông bỏ quyền lợi cùng địa vị, buông bỏ sản nghiệp Ngô gia đã giao cho, buông bỏ luôn vinh quang mà chủ tịch EXO đang có.
Em đã nghĩ, vì cái gì mà làm cho anh quyết định như vậy? Cái gì làm cho anh đem tất cả những điều mình vứt đi? Nhưng em không nghĩ rằng anh lại đó là vì em.
Kỳ thật lúc đó anh căn bản không biết em là dạng người gì, không biết tính cách của em. Vì cái gì anh lại không chùn bước làm như vậy? Một mình anh gánh vác hết mọi khó khăn, không có than thở, cũng không có bỏ cuộc. Em thật giống như nhìn thấy anh đang từng bước mà đi trên con đường đầy gai, mỗi bước đi đều khiến cho bàn chân toạc máu, nhưng anh không hề than vãn anh còn nhìn em mỉm cười, anh nói anh chờ em.
Em lúc ấy muốn nói, Ngô Thế Huân, anh là một thằng ngốc.
Nhưng không có sao, vì em cũng như anh, cũng là một thằng ngốc rồi.
Anh đi thành phố M công tác, em ở nhà nhà đi làm, đi đón con, chúng ta mỗi ngày đều gọi điện thoại, cách thật xa thật xa nghe tiếng nói của nhau, nhưng mà em không hay nói, anh cũng vậy. Chúng ta liền trở thành cùng nghe tiếng hơi thở của nhau. Đến lúc em phát hiện em thích anh, chúng ta vẫn không có nhiều thời gian cho nhau được.
Cho đến một tháng trước đây, anh ở quán cà phê sân bay cầm nhẫn nói năng lộn xộn cầu hôn em.
Anh cũng không có quỳ xuống, vậy mà em đồng ý với anh.
Bởi vì lúc đó em đã quá hạnh phúc rồi.
Ngô Thế Huân, hôm nay đứng ở chỗ này, trước mặt thân nhân bằng hữu em cùng với anh chính thức kết hôn, vô luận phú quý hay nghèo khó, vô luận khỏe mạnh hay tật bệnh, em cũng sẽ bên anh. Chúng ta mỗi ngày bên nhau, yêu thương nhau, yêu thương Ben Ben, cùng nhau nhìn Ben Ben cho đến ngày nó trưởng thành.
Ngô Thế Huân, Lộc Hàm sẽ bên anh cả đời, vĩnh viễn không rời đi, vĩnh viễn không vứt bỏ anh, mặc kệ anh có không cần em, mặc kệ anh có trở thành dạng người nào đi chăng nữa. Em vẫn luôn bên anh
Ngô Thế Huân! Em yêu anh.
——–
Lộc Hàm đọc xong sau ngẩng đầu, đôi mắt hơi có chút hồng, cậu nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng nhìn cậu, giữa hai người bắt đầu có những cảm xúc mà không một ai khác hiểu.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, nói: “Lộc Hàm, anh cũng yêu em, cũng yêu Ben Ben.” Nói xong, tiến lên một bước nâng mặt Lộc Hàm lên hôn xuống.
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay, xa xa có mấy cô bé cầm giỏ hoa chạy tới hướng hai người mà tung cánh hoa lên.
Ben Ben, Nghệ Hưng và A Xán đứng chung một chỗ, cũng không có người lớn nào còn tâm trí để ý đến ba đứa nhóc con, A Xán chính mình dùng tay che mặt, Ben Ben bình tĩnh hướng ba mẹ mình nhìn thoáng qua, rồi cúi đầu nhìn Nghệ Hưng sau đó dùng tay che mắt Nghệ Hưng lại nói: “Nhắm mắt không cho phép nhìn!”
Nghệ Hưng cầm lấy tay Ben Ben, hét lên: “Vì cái gì không cho phép nhìn! Nhìn một cái thôi! Nhìn một cái!”
Ngô Trạch Vân một mực yên lặng đứng ra phía ngoài đám đông, giờ phút này mọi người hỗn loạn người đông nườm nượp không biết ai là ai, Ngô Trạch Vân cũng lười quản tới mấy chuyện này, chỉ là ánh mắt hắn chậm rãi nhìn một người trong đám đông.
Ngô phu nhân cùng Ngô lão gia đứng ở đàng xa nhìn, Ngô phu nhân ánh mắt nhu hòa nói: “Ông nhìn đi? Là một đứa nhỏ thật tốt nha! Tôi nói có sai. Thế Huân cùng nó một chỗ, tôi rất yên tâm.”
Ngô lão gia ánh mắt lóe lên một cái, không nói gì, chỉ cười.
Độ Khánh Tú cùng Kim Chung Nhân hai người ngồi ở dưới nhìn lên, Kim Chung Nhân quay đầu nhìn Độ Khánh Tú, đột nhiên nói: “Chúng ta hình như chưa có tổ chức hôn lễ.”’
Độ Khánh Tú nhìn lại hắn mỉm cười: “Không có hôn lễ cũng không sao? Chỉ cần có Kim Chung Nhân là được.”
Hôn lễ tiếp tục tiến hành, từ giữa trưa đến buổi tối, mọi người ăn tiệc uống rượu đến thật vui vẻ
Lộc Hàm và Ngô Thế Huân thay đổi quần áo đi ra mời rượu, tiếp nhận lời chúc phúc từ mọi người. Tiệc vẫn còn tiếp tục tới tối khuya.
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân buổi tối không đi tham gia náo nhiệt, chỉ đứng ở ban công phòng ngủ trên lầu nhìn xuống.
Lộc Hàm quay đầu nhìn về phía trong phòng, đột nhiên cười nói: “Anh thật sự là…chuẩn bị lại?”
Ngô Thế Huân gật đầu, ôm Lộc Hàm, nói: “Đương nhiên, rượu đỏ, nến, giường lớn kingsize, bồn tắm lớn. Lần này còn có hoa hồng.”
Lộc Hàm cười, chủ động ôm cổ Ngô Thế Huân hôn lên mặt hắn, nói: “Cảm ơn anh.”
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm thâm thúy: “Lộc Hàm. Anh yêu em.”
Lộc Hàm: “Em cũng yêu anh.”
[đoạn kết trong tiểu thuyết của Lộc Lộc]
Chúng ta đều rất hạnh phúc, bởi vì lúc này em biết anh yêu em và anh biết em cũng yêu anh.
—— cuộc sống mới hoàn ——
HOÀN
Phiên ngoại