Vương Bội Bội điên rồi, thật sự điên rồi!
Độ Khánh Tú sau khi trở về tự giam mình ở trong phòng suy nghĩ thật lâu, cậu muốn biết Vương Bội Bội như thế nào mà điên? Cô ta chẳng phải luôn tính toán kĩ chính mình muốn cái gì sao? Cô không phải năm đó xuất ngoại tìm cuộc sống mới sao? Cô bây giờ điên rồi, còn đứa bé kia là ở ra?
Độ Khánh Tú đã từng nhờ bạn điều tra, Vương Bội Bội xác thực có sinh ra một đứa con trai, vậy bây giờ nó đâu? Vương Bội Bội điên rồi đứa bé sẽ ra sao? Hay là đứa bé kia đã bị chết, cho nên Vương Bội Bội mới điên. Bởi vì hiện tại không ai mang đứa bé nào đến cho Độ Khánh Tú lẫn ba mẹ cậu.
Độ Khánh Tú cảm thấy chuyện này còn chưa kết thúc nên quyết định cần phải làm một số chuyện!!
Địa chỉ nhà Vương Bội Bội, Độ Khánh Tú có biết, Độ Khánh Tú theo địa chỉ mà tìm tới, kết quả phát hiện gia đình Vương Bội Bội một nhà sớm dọn đi rồi, đi sang nhà hàng xóm hỏi, nghe câu trả lời còn càng giật mình.
“Lão Vương một nhà bị tai nạn giao thông qua đời bảy năm trước, chỉ còn lại một bà cô hai ba năm sau bà ấy cũng dọn đi rồi, nhà ở đều bán đi, ai, thật tội nghiệp cho nhà đó còn có một bà cô già và một đứa con gái, kết quả cuối cùng đứa con gái còn bị điên.” Nói đến đây về sau người hàng xóm không có nói thêm gì nữa, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi.
Độ Khánh Tú nói: “Làm sao vậy ạ?”
Hàng xóm nói: “Tôi cũng không biết cậu tại sao tìm nhà đó, bất quá người trong thôn đều nói nhà họ mắc điềm xấu.”
Độ Khánh Tú: “Điềm xấu?”
Hàng xóm che miệng, thấp giọng nói: “Thôn chúng tôi lúc bắt đầu quy hoạch chỗ này lúc trước là nghĩa trang liền được giải phóng thành khu dân cư, lão Vương cũng đổng thời mua nhà này dọn tới, sau khi nhà họ gặp chuyện, người trong thôn nghĩ lại… Cái nhà đó đúng là có chuyện ma quái rồi!!”
Độ Khánh Tú: “…”
Độ Khánh Tú đối với mấy chuyện ma quái loại không có bất kỳ hứng thú nào, qua tai nghe xong liền quên nay, cậu hỏi hàng xóm địa chỉ mới mà bà cô kia đang ở xong thì quay đầu lái xe tiếp tục tìm.
Đó là một khu cư xá ở nội thành, nhà bà ở tầng cao nhất. Độ Khánh Tú đứng trước cửa gõ gõ, cả buổi đều không có người nào mở, Độ Khánh Tú nhìn đồng hồ, quyết định hay vẫn là về trước, dù sao cậu cũng đã tìm được cụ thể địa chỉ rồi, ban ngày không có người, cậu có thể buổi tối lại đến.
Độ Khánh Tú lúc đến khách sạn nấu cơm thì phát hiện Kim Chung Nhân vẫn chưa về, con trai của Kim Chung Nhân là A Xán một mình ngồi ở trên ghế sa lon chơi xe, nhóc hôm nay không có cùng Kim Chung Nhân đi ra ngoài, một mình ở trong phòng chơi cảm thấy rất nhàm chán, vừa thấy Độ Khánh Tú vào nhóc rất vui vẻ hô một tiếng: “Chú!!”
Độ Khánh Tú bây giờ cứ nhìn đến trẻ con tâm lý tựu có chỗ xúc động, nhất là trẻ con tầm bốn tuổi, liếc mắt nhìn sẽ khiến cậu suy nghĩ về đứa bé kia.
Độ Khánh Tú không có vội vàng đi làm cơm, đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, nhìn A Xán nói: “Ba ba vẫn chưa về sao?”
Nhóc con nghiêm trang nói: “Ba ba rất là bận, ba ba phải kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên không có thời gian ở nhà với con.”
Độ Khánh Tú lời nói đều kẹt tại cổ họng mà nói không ra lời, cậu là muốn hỏi mẹ con đâu, nhưng mà không dám, cậu từ trước đến giờ đều thấy Kim Chung Nhân đi đâu cũng tự mình mang theo con, chưa từng thấy có thêm một ai khác nữa.
A Xán ngây ngốc cười tiếp tục nói: “Ba ba công việc bận rộn, con đều là tự mình chơi, ba ba nói nếu con ngoan, về sau sau ma ma sẽ trở lại.”
Độ Khánh Tú hơi kinh ngạc, sờ lên đầu nhóc con, đứa nhỏ này thật sự là quá nghe lời rồi, Độ Khánh Tú lúc bằng tuổi nhóc còn cả ngày đi theo ca ca chơi bùn leo cây, căn bản sẽ không ngoan ngoãn ngồi chính mình chơi mấy giờ, một phút đồng hồ cũng chịu không nổi!! Độ Khánh Tú một bên mềm mại, một bên cảm thấy kỳ lạ, Kim Chung Nhân một đại nam nhân vậy mà như vậy mà tự mình giữ con, chăm con?!
Độ Khánh Tú bắt đầu nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn đều là khách sạn mỗi ngày đưa lên, Độ Khánh Tú chỉ cần chọn là làm được.
Độ Khánh Tú đeo tạp dề bắt đầu nấu cơm, A Xán một tay cầm đồ chơi một tay sờ sờ mấy thứ trên bàn bếp, nhóc trừng to mắt tò mò xem, còn tinh nghịch sờ sờ lên thớt lên dao, Độ Khánh Tú cúi đầu nhìn A Xán, đẩy tay nhóc ra: “Cái này không phải món đồ chơi, có thể bị thương đấy!”
“Ah!!” A Xán chép miệng, con mắt ngây thơ, cổ cố gắng ngẩng lên thành bộ dạng vô tội.
Kim Chung Nhân lúc trở về chứng kiến cảnh tượng như thế này —— Độ Khánh Tú đem đồ ăn đã nấu thơm ngon đến bên bàn, A Xán cùng Độ Khánh Tú ngồi bên cạnh nhau, A Xán đưa tay hướng tới đĩa thịt, Độ Khánh Tú hiểu ý liền dùng đũa gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng nhóc con, dừng một chút, đưa lại bên miệng thổi thổi cho hết nóng mới đem thịt một lần nữa đưa tới cho nhóc ăn, A Xán ăn đặc biệt ngon, vừa nhai lại vừa cười.
Kim Chung Nhân cảm thấy cảnh này đặc biệt mỹ hảo, trong tay hắn còn mang theo cặp công văn, lúc ở công ty về ngoài đường có chút hơi lạnh mà giờ khắc này hắn cảm thấy một lượng hương vị ngọt ngào bắt đầu len lỏi khiến cả gian phòng ở bên trong dị thường ấm áp.
Độ Khánh Tú đi đến bồn rửa bắt đầu rửa dụng cụ, A Xán ngoắt ngoắt cái đuôi nhỏ từ trên bàn ăn nhảy xuống đi đến đứng kế bên, còn có ôm ôm cọ cọ Độ Khánh tú. Kim Chung Nhân đột nhiên cảm thấy cảnh trước mặt mình tại sao phải quen như vậy? Thật giống như trong lòng mình đã tưởng tượng qua ngàn vạn lần, chinh làĐộ Khánh Tú đứng ở nơi đó còn có con trai đứng cạnh bên làm nũng.
“Ba ba?” A Xán quay đầu thì thấy Kim Chung Nhân, vui sướng chạy tới, nhào vào lòng Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân ôm con trai, Độ Khánh Tú quay đầu nhìn qua, nói: “Kim tiên sinh.”
Kim Chung Nhân cảm thấy tâm tình rất tốt phi thường tốt, cho dù buổi chiều tại công ty có nhiều chuyện phát sinh bây giờ vẫn không còn buồn bực nữa.
Độ Khánh Tú đem cái nồi cuối cùng treo lên, rửa tay chuẩn bị rời đi, A Xán ngồi ở trên ghế, quơ quơ chân, quay đầu nói: “Chú sao lại về? Không cùng chúng ta cùng một chỗ ăn cơm sao?”
Độ Khánh Tú sững sờ, Kim Chung Nhân tiếp lời: “Khoan hãy đi, ở lại ăn cơm.”
Độ Khánh Tú lúc này đầu óc có chút hóa bột nhão, suy nghĩ một chút nói: “Thôi được rồi.”
Độ Khánh Tú lần này ngồi ở đối diện A Xán, nhóc con liền nhanh chóng nhảy xuống, bưng lấy chén đũa vặn vẹo uốn éo người chạy vội tới ngồi bên cạnh Độ Khánh Tú bên cạnh.
Kim Chung Nhân trong mắt có điểm vui vẻ.
Ba người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, A Xán cầm đũa còn chưa tốt, ăn được một lát bên khóe miệng đã dính đầy cơm, trên mặt bàn cũng rơi đầy đồ ăn. Độ Khánh Tú lúc ăn cơm quay đầu nhìn nhóc, trong nội tâm đặc biệt không thoải mái, trong lòng còn có chút lo lắng, vừa nhìn thấy A Xán lại liên tưởng đến đứa nhỏ con trai Vương Bội Bội
Mà Kim Chung Nhân lại đang suy nghĩ một vấn đề khác, hắn cảm thấy Độ Khánh Tú rất tốt, hiền lành ít nói, làm được đồ ăn ngon, tính tình cũng tốt, mấu chốt nhất chính là, có thể cùng A Xán ở chung, tuy A Xán tính cách hoạt bát thích người, nhưng một mực bám không buông như Độ Khánh Tú là chưa từng có.
Kim Chung Nhân nghĩ đến lời đề nghị của mình với Độ Khánh Tú lúc sáng, cảm giác mình phải chăng có nên thêm nhanh một chút tốc độ, nhưng trong lòng của hắn có chút không có yên lòng, không biết Độ Khánh Tú nghĩ về hắn như thế nào.
Độ Khánh Tú ăn cơm chiều xong thì đi về, bát đũa để đó đều không cần phải rửa, cậu chỉ phụ trách nấu cơm là tốt rồi.
Kim Chung Nhân đem người tiễn tới cửa, hữu ý nhắc lại đề nghị lúc sáng, Độ Khánh Tú lần này nhịn không được, cau mày, trong lòng của cậu đột nhiên có chút phiền, Kim Chung Nhân có tiền lại có thân phận, đi công tác còn có thể mang theo con trai bảo bối, lại nghĩ đến đứa bé kia không biết bây giờ ở nơi nào, mẹ nó lại còn phát điên. Cái thế giới này chính là như vậy, có người tốt như vậy hạnh phúc như vậy, lại có người vận mệnh bi thảm như vậy, ông trời không biết có thật sự là hỏng mắt hay không?
Độ Khánh Tú biết là chính mình tâm tính có vấn đề, chuyên này hoàn toàn không liên quan đến Kim Chung Nhân, nhưng cậu rất là phiền, đặc biệt phiền nhất là Kim Chung Nhân đối với chính mình như ý thăm dò.
Độ Khánh Tú lần này quyết định rất rõ ràng, không hề quanh co lòng vòng: ” Kim tiên sinh, tôi nghĩ anh là nghĩ không đúng rồi, tôi chỉ là một đầu bếp, hiện tại đang nấu cơm cho ngài, nhưng về sau tôi cũng có thể rời đi. Xin ngài đừng có những lời nói như vậy nữa”
Độ Khánh Tú nói rất rõ ràng, Kim Chung Nhân đương nhiên nghe hiểu, cái này là cự tuyệt, không có lạt mềm buộc chặt gì hết, thái độ phi thường cứng nhắc. Kim Chung Nhân thoáng có chút kinh ngạc, hắn vốn cho Độ Khánh Tú là người đơn giản gặp một lời đề nghị như vậy thì sẽ mừng rỡ chấp nhận nhưng hắn không nghĩ tới cậu sẽ mạnh mẽ cự tuyệt.
Độ Khánh Tú sau khi rời khỏi, Kim Chung Nhân ngồi trong phòng suy nghĩ, không biết là chỗ nào có vấn đề, hắn luôn cảm thấy mình cũng không đến nổi nào khiến cho người ta ghét bỏ, hắn cũng là độc thân, điều kiện lại tốt, hắn có cho người nghe ngóng qua rằng Độ Khánh Tú cũng là độc thân, cũng không có người yêu, nhưng vì cái gì Độ Khánh Tú lại cự tuyệt hắn??
Hắn cũng không phải muốn Độ Khánh Tú nghĩ mình là kẻ hay bao dưỡng nam nhân, hắn chĩ muốn một mối quan hệ bình thường giữa hai người, cùng nhau chung sóng hạnh phúac, nhưng mà cậu làm sao lại như vậy mà bài xích?!
Kim Chung Nhân ngồi ở trên ghế sa lon nghĩ, điện thoại lại đột nhiên vang lên, cầm lên xem phát hiện là mẹ mình gọi.
Kim Chung Nhân nghe: “Alô!”
Kim mẫu vội muốn chết: “Ai ôi! Con như thế nào mà bây giờ mới nghe máy hả!? Từ chiều đến giờ mẹ gọi tìm con không dưới mười lần!!”
“Có chuyện gì sao?” Kim Chung Nhân cảm thấy Kim mẫu khẩu khí không đúng lắm.
“Con nhanh chóng mang A Xán về đây ngay đừng ở bên ngoài làm loạn nữa! Ở viện mồ côi vừa gọi điện tới bảo là người nhà nó đến đòi con, mau lên mau đem A Xán về ngay cho mẹ! Không thể để họ mang cháu mẹ đi được!”
Kim Chung Nhân, nói: “Mẹ đừng kích động, chúng ta là làm thủ tục nhận nuôi rất rõ ràng theo pháp luật, họ bây giờ không phải muốn đòi về là đòi được.”
Kim mẫu: “Mẹ biết! Nhưng mẹ đang lo chuyện khác! Mẹ sợ mẹ nó đến gặp nó thì sao?! Nếu nó muốn theo mẹ nó quay về thì làm sao bây giờ?!”