Bác Chiến Giang Sơn Vi Sính

Chương 37


Tiêu Chiến trước giờ không hề nghĩ trong lòng Vương Nhất Bác lại coi như y như vậy, giữa lúc bệnh, cả gương mặt trắng bệch bỗng nhiên cười lên.

Trái tim Vương Nhất Bác run lên, nụ cười không lý do ấy khiến hắn hoảng sợ, dường như có thứ gì đó chẳng thế nắm bắt được nữa.

Tiêu Chiến đã quên mất mình trở về doanh trại thế nào, chỉ biết Vương Nhất Bác rốt cuộc không liếc mắt tới y một lần nào nữa, phảng phất như dừng mắt trên người y sẽ làm ô uế hai mắt hắn.

Dọc theo đường đi, y rốt cuộc có thể không kiêng kị gì mà nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vẫn luôn cười nhàn nhạt, dần dần tầm mắt lại mơ hồ, y rốt cuộc đã xác định được mình động tình với vị đế vương trẻ tuổi này rồi, nhưng cũng đã chết tâm rồi.

Người sắp chết, tất thảy đều không quan trọng nữa.

Tiêu Chiến bị giam lỏng, tất cả thị vệ đều đổi thành thân vệ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cố ý để lộ ra tin Tạ Doãn bỏ quên nhiệm vụ phạt 50 gậy cho Tiêu Chiến.

Trong vương trướng, ánh nến trong sáng chiếu lên mặt Yến đế, chiếu ra một mảng mây mù trong đáy mắt hắn.

Mấy ngày nay hắn chưa từng ngủ yên được một giấc nào.

Trương Tận Trung đi vào rót trà cho Vương Nhất Bác, nói: "Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương chịu phạt xong rồi."
Vương Nhất Bác nhận lấy trà, giống như vô tình hỏi một câu: "Chỗ Tiêu phi thế nào rồi?"
Trương Tận Trung sao có thể không biết ý của Vương Nhất Bác, vội trả lời: "Nương nương bên đó chỉ nói là làm liên luỵ đến Vương gia, còn lại không có gì khác."
Vương Nhất Bác không nói nữa, Trương Tận Trung đứng bên Vương Nhất Bác cũng duy trì trầm mặc.

Từ lúc Vương Nhất Bác vẫn còn là hoàng tử đã chăm sóc hắn, chuyện quốc gia đại sự tuy lão không hiểu, nhưng luận về chuyện thâm tâm quân vương, không ai có kinh nghiệm bằng hắn.

Dù gì thì cũng đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn, đối với Vương Nhất Bác giống như đối đãi với tôn nhi của mình.

Tình cảm của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến, đương sự có lẽ chưa nhận rõ lòng mình, nhưng Trương Tận Trung lại thấy rõ ràng.

Bởi vì sự tồn tại của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới có một tia nhân khí như thế, bất kể là hỉ hay nộ, đều giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Nhưng có những lời không đến lượt lão nói, cũng chỉ có thể tuỳ duyên thôi.

"Mấy ngày nay, y đã nói những gì?"
Tuy hắn giam lỏng Tiêu Chiến, lại cố ý thả chút tin tức ra ngoài, nếu hắn đoán không sai, Tiêu Chiến hẳn là đã sớm biết việc y phải đi hoà thân.

Vương Nhất Bác đang đánh cược, đánh cược rằng Tiêu Chiến cũng có phần thật lòng với hắn, chỉ cần Tiêu Chiến để lộ ra một chút miễn cưỡng hoặc không nguyện ý, y sẽ nói thẳng kế hoạch của mình ra, nói cho đối phương rằng mình không phải thật sự muốn y gả cho Giang Tả, cũng nhất định sẽ bảo vệ y chu toàn.

Nhưng Tiêu Chiến mấy ngày này không khóc không náo, bình tĩnh tựa như một miệng giếng cổ, không một tia gợn sóng.

Trương Tận Trung không dám lừa gạt, nhưng tư tâm lại không muốn Vương Nhất Bác giận chó đánh mèo với Tiêu Chiến.

"Nô tài nghe nói đã nhiều nương nương không khoẻ, lại ho ra máu mấy lần, chỉ sợ còn chưa biết việc này."
Vương Nhất Bác biết Trương Tận Trung muốn giải vây cho Tiêu Chiến, trong lòng khổ sở, nhưng lời Trương Tận Trung nói cũng là sự thật, thị vệ của hắn tới báo, Tiêu Chiến đã thổ huyết ba lần.

"Trên đường hoà thân giá lạnh, chuẩn bị nhiều y phục chống lạnh một chút.

Ngoài ra phái thái y đi theo xem bệnh cho y, đừng chậm trễ ngày hoà thân.

Lui ra đi."
"Lão nô tuân chỉ."
Trương Tận Trung lui ra, khi đi tới cửa, đôi mắt vẩn đục lại nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác.

Rõ ràng là có quan tâm, tại sao lại không chịu nói ra? Nửa đôi mắt Vương Nhất Bác dưới ánh nên, nhìn qua lại có chút giống lúc Tiên đế còn tại thế, một kẻ cô đơn, không ai bên cạnh.


"Bệ hạ", vành mắt Trương Tận Trung đỏ lên, "Nghỉ ngơi sớm thôi."
Thánh chỉ hoà thân đã hạ, Tiêu Chiến lấy thân phận nghĩa đệ của Tạ Doãn xuất giá.

Nhận được thánh chỉ, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, sắp đến chết.

Vương Nhất Bác cũng muốn giữa y và Tạ Doãn có một tầng quan hệ như thế, khiến bọn họ đời này kiếp này tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau.

"Bệ hạ, cần gì phải thế chứ, Tiêu Chiến ta tuyệt đối không hầu nhị phu."*
*không theo hai chồng
Ngẩng đầu lên đã có ý muốn chết.

Giữa tháng tư, vốn đã đến lúc cỏ mọc chim bay, năm nay lại không biết vì sao vẫn rét lạnh như cũ.

Kết thúc việc săn thú, các chư hầu đều đã rời đi, ngoại trừ sứ đoàn Tề quốc du ngoạn ở kinh thành, chỉ còn Giang Tả ở lại đến cuối cùng, y mang theo một vị giai nhân, một người đã từng kề bên gối Yến đế trở lại đất phong.

Sáng sớm, sương mù trong núi chưa lui, Tiêu Chiến bị người rửa mặt chải đầu, trang điểm một phen rồi đưa lên xe ngựa.

Theo lệ cũ vốn lên đến từ biệt quốc quân, nhưng vì thân phận Tiêu Chiến xấu hổ, Vương Nhất Bác cũng không xuất hiện.

Một khắc trước khi bước lên xe, dường như có cảm ứng gì, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn về một ngọn núi cách đó không xa.

Nơi đó có một người, áo bào rộng tay bó, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng Tiêu Chiến cũng có thể nhận ra đó là ai.

Trên đỉnh núi, Vương Nhất Bác cũng đang nhìn xa về phía Tiêu Chiến.

Cho dù mặc hỉ phục phức tạp, thân ảnh ấy vẫn mảnh khảnh như cũ, dường như còn gầy hơn mấy phần so với khi bọn họ mới gặp nhau.

Bàn tay hắn nắm thật chặt, trên mặt lại không có biểu cảm gì, Trương Tận Trung không đoán ra Vương Nhất Bác đang nghĩ cái gì, chỉ nhìn bóng dáng chủ tử, chợt nhớ tới một câu - cao xứ bất thắng hàn.

"Trương Tận Trung."
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, cố gắng làm cho thanh âm của mình không có gì thay đổi.

"Có nô tài."
"Bảo Nhiếp Chính Vương nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tiêu phi...!khụ, Tiêu công tử."
Kẻ đã từng là Tiêu phi, nhưng lại bị chính mình phế truất.

Trên đời này làm gì còn Tiêu phi nào.

Hốc mắt Vương Nhất Bác chua xót, lại lăn xuống một giọt lệ, chẳng qua Trương Tận Trung đứng phía sau hắn cũng không biết được.

Tiêu Chiến đi rồi, vương thành mưa liền một tháng, trong lòng Vương Nhất Bác bất an, Yến đế luôn luôn không tin quỷ thần lại lần đầu tiên triệu Khâm Thiên Giám chính sử vào cung.

Một tháng này, không biết vì sao, Yến đế ăn không ngon miệng, người gầy đi một vòng.

Hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ nhìn chính sử phủ phục dưới đất, bảo Trương Tận Trung ban toạ cho gã,
"Trong vương thành mưa liền một tháng, không hề có dấu hiệu dừng lại, là đang dự báo điều gì?"
"Bẩm bệ hạ, không những là vương thành như thế, mà từ vương thành về bắc đều như thế.

Thần đêm xem hiện tượng thiên văn, đại khái là sẽ có người đại năng đi qua nơi đây rồi ngã xuống."
"Người này có gì đặc biệt, có ảnh hướng lớn tới quốc vận Đại Yến không?"
"Người này long chương phượng tư, dáng vẻ đường đường, tài hoa hơn người, đáng tiếc là quá tài hoa tất sẽ dễ bị tổn thương.

Nhưng người này không phải nhân sĩ Yến quốc, cũng sẽ không ảnh hướng tới vận mệnh bổn quốc."
Bát trà trong tay Vương Nhất Bác rơi xuống đất, "bang" một tiếng.

Đợi Khâm Thiên Giám chính sử đi, Vương Nhất Bác liên tiếp phát ba đạo mật chỉ, bảo Tạ Doãn bất kể thế nào cũng phải bảo vệ tốt Tiêu Chiến.


50 trượng lúc trước, tuy có phần tư tâm của Vương Nhất Bác ở trong, nhưng càng là để Giang Tả thấy bọn họ quân thần ly tâm, làm cho Giang Tả thả lỏng cảnh giác.

Vương Nhất Bác đã tính toán xong từ sớm, đợi đến đất phong của Giang Tả sẽ thực hiện kế hoạch ám sát, xử tử Giang Tả ngay tại chỗ.

Bởi vì Tiêu Chiến có thân phận người Tề quốc, hắn tính toán để thích khách giả làm người Tề quốc, như vậy thì cho dù Giang Tả có chết, con hắn và người trong thiên hạ cũng sẽ chỉ coi là Tề quốc không muốn hoàng tử của bọn họ chịu nhục nên mới ám sát Giang Tả, không đồ lên đầu Đại Yến được.

Lấy tài trí của Tiêu Chiến và hiểu biết của y với Vương Nhất Bác, y đương nhiên đoán được Vương Nhất Bác sẽ không thật sự gả y cho Giang Tả.

Xe ngựa đi trên quan trọng lầy lội cả một tháng, thân thể Tiêu Chiến ngày càng sa sút, y dựa vào gối mềm, từng khung cảnh quá khứ hiện lên trong đầu.

Y tính kế cả đời, thậm chí kéo cả chính mình vào, kết quả lại chẳng có cái gì.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, mệt đến mức không muốn nghĩ xem Vương Nhất Bác định làm gì nữa, cũng không muốn hận hắn.

Bọn họ một hồi phu thê, cho dù đến cùng y vẫn bị Vương Nhất Bác lợi dụng, thì y cũng không muốn trả thù.

Tiêu Chiến vén màn xe lên, bên ngoài còn đang mưa.

Nghe nói ở vương thành cũng mưa to không ngừng, Vương Nhất Bác không màng lời khuyên của bách quan, xây dựng một ngôi đài cao hướng bắc để cầu phúc.

Từ ngày Vương Nhất Bác giam lỏng y, Tiêu Chiến đã không còn uống thuốc Tạ Chiêu để lại cho y nữa, bởi vì tất cả bệnh tình lúc trước bị thuốc giấu giếm đều lộ ra hết.

Tiêu Chiến ho khan, thở hổn hển, mặc dù hạ nhân bật lò sưởi cho y, trời tháng tư vẫn khiến y rét lạnh.

Tiêu Chiến bóp chặt bình sứ cất giấu trong tay áo, bên trong còn một viên cuối cùng, ăn thì thân thể hắn có thể khoẻ mạnh một ngày, nhưng cũng chỉ một ngày nữa thôi, y sẽ phải đi.

Tiêu Chiến giữ lại viên thuốc, y chần chừ không uống, là biết Vương Nhất Bác đang tính toán gì đó.

Nhưng Vương Nhất Bác không biết tình trạng thân thể y, y không thể kéo chân bọn họ.

Trước khi Vương Nhất Bác động thủ, y không thể chết được.

Quan đạo tới U Châu thành thì dừng lại, sau đó bọn họ phải đi qua hai ngọn núi, rồi qua Hoàng Hà là sẽ đến nơi.

"Công tử, Nhiếp Chính Vương nói trên núi có Kê Minh tự, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ chân trong tự."
Tiêu Chiến nhàn nhạt lên tiếng, không nói nữa.

Hôm nay Vương Nhất Bác triệu ba vị tướng quân liên tiếp vào cùng, Trương Tận Trung đứng ở ngoài cửa, mơ hồ cảm thấy sắp có đại sự xảy ra.

Chờ mấy vị đại thần đi, trời đã vào đêm, Trương Tận Trung đi vào nhắc Vương Nhất Bác dùng bữa, lại thấy hắn đang nhìn ngắm một cây trâm trong tay, một cây trâm của nam tử.

Trong lòng Trương Tận Trung hoảng hốt, vội lui ra ngoài không dám quấy rầy.

Mật thám phía Bắc tới báo, đoàn người bọn họ đã tới cảnh nội U Châu.

U Châu nhiều núi, là thời cơ tuyệt hảo để động thủ.

Vương Nhất Bác gật đầu, hạ thánh chỉ, một trận gió lạnh lẽo không thể tránh thổi qua người hắn.

Hắn hối hận rồi, hối hận đã lấy tính mạng Tiêu Chiến để đặt cược thắng thua lần này.

Chỉ có thể bố trí bảo vệ Tiêu Chiến, nhưng chuyện gì cũng điều ngoài ý muốn, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Tiêu Chiến...!
"Trương Tận Trung! Trương Tận Trung!"
Trương Tận Trung vội vàng vào trong, lão chưa bao giờ gặp một Yến đế nôn nóng thất thố như thế.


"Truyền chỉ! Bảo thứ sử U Châu âm thầm tăng cường đề phòng, không được để người ở Kê Minh tự xảy ra chuyện gì!"
Trương Tận Trung lĩnh chỉ đi vào ngoài, Vương Nhất Bác ngồi yên trên long ỷ, tại sao lại hoảng hốt như vậy, vì sao, chẳng lẽ còn nơi nào mình nghĩ chưa chu toàn sao?
Nghỉ ngơi trong chùa một đêm, tinh thần Tiêu Chiến tốt hơn một chút, thị vệ mời y lên xe, Tiêu Chiến âm thần cảm thấy có chút không đúng.

Trong núi có khác hành hương, hình như hơi nhiều.

Xe ngựa chạy một đoạn, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng chiến mã hí vang, sau đó liền có tiếng mưa tên phá không mà đến, bị chặn lại ở trước xe ngựa.

"Bảo vệ hầu gia!"
"Bảo vệ công tử!"
Tiêu Chiến biết, là Vương Nhất Bác động thủ.

Nhân lúc người ta đánh nhau không ai chú ý, Tiêu Chiến bóp nát viên thuốc trong tay bỏ vào miệng, lại ném bình sứ ra ngoài.

Y cần phải có đủ thể lực, ít nhất cũng phải tự bảo vệ được mình, không làm ra sai lầm gì khiến Vương Nhất Bác phải thêm phiền toái, cũng coi như là tình cảm cuối cùng giữa bọn họ.

"Chiến Chiến!"
Tiêu Chiến nhảy xuống xe ngựa, Tạ Doãn bảo vệ phía trước y.

Vương Nhất Bác bố trí chu toàn, thích khách đều là tinh binh cường tướng.

Nhưng Giang Tả cũng không phải không hề phòng thủ, thủ hạ của hắn lập tức phản ứng lại, toàn bộ vây công Tạ Doãn và Tiêu Chiến.

Ảnh vệ của Vương Nhất Bác được hạ tử lệnh phải bảo vệ an toàn của Tiêu Chiến, một hồi đánh nhau tuy rằng chật vật, nhưng cuối cùng cũng giành được thắng lợi.

Giang Tả đã chết, Tiêu Chiến đương nhiên không cần phải đi hoà thân, Tạ Doãn hạ lệnh toàn quân trở lại Kê Minh tự chỉnh đốn một ngày rồi đi đường cũ về lại vương thành.

Tin chiến thắng được người thúc roi ngựa đưa về hoàng cung, Vương Nhất Bác biết được việc đã thành, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mưa ở kinh thành vẫn còn tiếp tục.

Không ai nghĩ tới, đến ngày thứ hai, Tiêu Chiến đã không thể xuống giường.

Khi Tạ Doãn đi vào, gối Tiêu Chiến đã nhuốm nửa bên máu.

"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! Tìm lang trung! Mau vào thành mời lang trung tới đây!"
Tiêu Chiến hôn mê bất tỉnh, Tạ Doãn hoảng sợ, binh lính tuân lệnh vội vàng xuống núi tìm lang trung.

Khi lang trung tới, Tiêu Chiến vẫn chưa tỉnh.

Lão lang trung trong thành đã qua ngũ tuần, dò xét mạch cho Tiêu Chiến, nhìn Tạ Doãn ăn mặc không phú thì quý, nhất thời không dám nói lời nào.

Tạ Doãn thấy sắc mặt lang trung vẫn như cũ liền đoán được bảy tám phần, chỉ còn ôm một tia hy vọng: "Lão tiên sinh, xin cứ nói."
"Thứ cho lão hủ vô năng."
Cuối cùng lãng trung để lại một phương thuốc điếu mệnh rồi rời đi.

Ánh mắt Tạ Doãn gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, biểu cảm bi thống.

"Lấy thủ lệnh Nhiếp Chính Vương tới đây, tám trăm dặm khẩn cấp đưa về cung, cầu xin bệ hạ phái thái y tới chữa bệnh cho công tử!"
Vương Nhất Bác nhận được thư tay của Tạ Doãn, cả người hoảng hốt, vẫn để Trương Tận Trung đỡ mới không ngã.

"Mau, truyền thái y viện phán tới U Châu.

Không, cô tự mình đi, cô tự mình đi!"
Vương Nhất Bác chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, hắn cảm nhận được rõ ràng rằng, có lẽ hắn thật sự sẽ mất đi Tiêu Chiến mãi mãi rồi.

Hắn ngồi trên chiếc giường đã từng nằm cùng Tiêu Chiến, khi đó Tiêu Chiến đã từng hỏi hắn, có thể hôn môi phu quân của mình hay không.

Lời lẽ như thế, nếu không phải thật sự động tâm, với tính tình của Tiêu Chiến sau có thể nói thành lời được.

Mà chính mình lại nghi kỵ vô cớ, hết lần này đến lần khác làm nhục, cố tình đẩy Tiêu Chiến ra khỏi mình, thậm chí vì giang sơn mà để y gả cho người khác.

Vương Nhất Nác hoảng sợ, lại chẳng còn tâm tư che giấu chính mình, tim hắn đập rất nhanh.

Nhưng khi đoàn người đang chuẩn bị xuất phát, Tạ Doãn đang mang theo thân binh Nhiếp Chính Vương phủ xông vào hoàng cung.


So với lúc truyền thư tay đến, chẳng qua mới nửa ngày.

"To gan! Hộ giá, mau hộ giá!"
Tạ Doãn và thuộc hạ đều mang theo binh khí, trong nháy mắt Vương Nhất Bác nhìn thấy Tạ Doãn, ngựa hắn tê rần, đột nhiên phun ra một búng máu.

"Không cần, lui hết ra!"
Vương Nhất Bác đẩy lùi đám ngự lâm quân cứu giá.

Thân binh của Tạ Doãn canh giữ ở ngoài đại điện, Vương Nhất Bác suy sụp ngồi trên long ỷ, không dám nhìn tới Tạ Doãn.

"Y không chết, có đúng không?" Đôi môi Vương Nhất Bác run rẩy, cơ hồi nói không ra lời.

"Bệ hạ đến giờ còn muốn lừa đối chính mình nữa sao?"
Chỉ nửa ngày sau khi phong thư cầu cứu của Tạ Doãn gửi đi, Tiêu Chiến khép hai mắt lại, bình yên mà rời khỏi thế gian.

Tạ Doãn cơ hồ như nổi điên, tiến lên một bước nắm cổ áo Vương Nhất Bác: "Ngươi phụ y! Vương Nhất Bác, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như thế! Rốt cuộc ngươi có trái tim hay không!"
Nói xong, Tạ Doãn buông lỏng Vương Nhất Bác ra.

Vương Nhất Bác ngã ngồi trên ghế, gương mặt thống khổ.

Đôi tay Tạ Doãn run rẩy, móc từ trong ngực ra một phong thư, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, một mảng lạnh băng: "Đến chết, y cũng vẫn tính toán cho ngươi, Vương Nhất Bác, ngươi dựa vào cái gì chứ?"
Đầu ngón tay Vương Nhất Bác run rẩy mở di thư của Tiêu Chiến ra.

Thân gửi bệ hạ:
Vào cung nửa năm, nhận được ân huệ của bệ hạ, Tiêu Chiến cả đời này, chưa từng làm việc gì mưu hại Đại yến, mưu hại bệ hạ.

Cho đến hôm nay, Tiêu mỗ vẫn như cũ, dám thề với trời xanh, tất cả tính toán của thần, chẳng qua là để huỷ diệt Tề quốc, báo thù cho mẫu thân.

Hôm nay là chuyện đại sự của bệ hạ, Tiêu mỗ tính toán một chút, đã phối hợp với bệ hạ để hoàn thành.

Lá rụng về cội, thần thỉnh cầu bệ hạ chuẩn cho thi cốt của thần trở về cố thổ, để chất nhi của thần phù linh về quê.

Sau khi thần đi, bệ hạ không cần truy phong, thần cô độc một mình, đã không còn vướng bận, không có mong ước gì.

Vương Nhất Bác xem xong, nước mắt đã ướt đầy áo.

Thư kia vẫn còn một tấm nữa.

Thân gửi phu quân:
Cả đời này, ta chỉ yêu một người.

Nhưng rồi, thị phi ân oán, chẳng thể bên nhau cả đời, lại vì đó mà sinh ra càng nhiều oán hận.

Giờ khắc này phân li, từ biệt đôi đường, mới là tốt nhất.

Đời đời kiếp kiếp, không bao giờ gặp lại.
Đời đời kiếp kiếp, không bao giờ gặp lại!
"A Chiến lúc sinh thời từng nói với ta, muốn ta trung với Đại Yến.

Theo như mong muốn của A Chiến, hôm nay ta và ngươi cắt bào đoạn nghĩa, từ đây chỉ có quân thần không có huynh đệ! Thần tự xin trấn giữ biên quan, vĩnh viễn không trở về kinh!" Tạ Doãn dùng dao cắt một đoạn áo gấm.

Một đêm cung biến ấy, Nhiếp Chính Vương mang binh đến vây quanh hoàng cung, rồi lại lặng yên rút binh, Yến đế cũng chưa từng truy cứu, chỉ là toàn bộ hạ nhân canh gác đêm đó đều bị diệt khẩu.

Sau này Yến đế hạ chỉ, cho chất nhi của Tiêu Chiến phù linh, Nhiếp Chính Vương hộ tống quan tài của hoàng tử Tề quốc Tiêu Chiến về nước.

Lại sau nữa, Nhiếp Chính Vương trấn giữ biên quan không hề hồi kinh.

Tháng mười cùng năm, Yến đế phế bỏ hậu cung, truy phong Tiêu phi đã qua đời làm Hậu, bách quan ngăn trở.

Yến đế giết mười một quan viên, hơn trăm kẻ bịa đặt về tiên hoàng hậu, và hơn một ngàn người đi lưu đày.

Có ai biết được, ngày ấy trên núi đứng từ xa vọng lại, chính là lần cuối cùng gặp nhau trong kiếp này.

Cuối cùng hắn đã thật sự trở thành một kẻ cô độc rồi..

Bình Luận (0)
Comment