Thật sự cảm nhận được hai làn môi ướt át và ấm áp bao phủ môi mình, đầu óc Du Vụ trống rỗng, mờ mịt vài giây sau cậu mới phản ứng. Cậu vừa tìm cách trốn tránh, vừa vươn hai tay cố sức đẩy Khuất Hàn ra khỏi người mình.
Đôi môi đang dính chặt của hai người tách ra nhưng thân thể Khuất Hàn vẫn ép cậu rất chặt.
Du Vụ tức giận tột cùng, thở hổn hển vài hơi rồi chửi ầm lên, ”Con mẹ nó cậu phát điên gì vậy…”
Khuất Hàn không trả lời mà nghiêng đầu thì thầm điều gì đó.
Du Vụ không nghe được.
Bởi vì trời nóng, cậu chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi, Khuất Hàn cũng thế. Cơ thể mịn màng trơn bóng của hai người dán lấy nhau không một chỗ hở, khuôn mặt cũng quá gần, hơi thở nóng rực của Khuất Hàn mang theo chút ẩm ướt phả vào mặt và cổ cậu.
Là gay nhưng chưa từng trải đời, dưới sự thân mật này cơ thể Du Vụ không tự chủ được mà bắt đầu nóng lên khiến cậu vô cùng lúng túng. Hai tay cậu tiếp tục đẩy Khuất Hàn, cũng không thèm quan tâm vừa rồi anh nói cái gì, thẹn quá hóa giận hét lên, ”Mẹ nó cậu lăn xuống cho tôi!”
Khuất Hàn nhìn có vẻ gầy nhưng sức lực rất mạnh, cho dù Du Vụ cố gắng đẩy thế nào, cơ thể anh cũng không chuyển động, phần bụng và hai chân bững vàng áp chế Du Vụ. Bị hai tay của Du Vụ giày vò nhiều lần đến bứt rứt, anh đơn giản nắm hai cổ tay cậu, đóng đinh toàn thân cậu ngay dưới thân anh.
Dưới ánh trăng, đôi mắt của Khuất Hàn sâu thẳm và lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mặc dù bình thường anh luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ cay nghiệt tàn nhẫn như bây giờ. Hai tay và hai chân anh đều dùng sức lực rất mạnh, Du Vụ bị anh đè đến mức vài chỗ trên người bị đau nhức, trong lòng dâng lên một chút sợ hãi, ”Này, có phải cậu điên rồi không, cậu có biết cậu đang làm gì không… Ưm ư ưm ưm…”
Du Vụ không dám tin mở to đôi mắt, Khuất Hàn chết tiệt, lại hôn cậu lần nữa!
Lúc này không phải là một cái chạm môi nhẹ, anh giống như ăn thạch đông lạnh mà vươn lưỡi liếm đôi môi của Du Vụ trước, sau đó nhẹ nhàng mút vào, từng chút, từng chút một, dần dần gia tăng độ mạnh…
Miệng và người Khuất Hàn đều không có mùi rượu, chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Du Vụ bởi vậy khẳng định chắc chắn anh không uống say. Tuy nhiên ánh mắt anh dường như có chút mê loạn, chẳng lẽ là ở Loạn Sắc bị người bỏ thuốc? Vậy cũng không có khả năng lắm, cậu ta là người đa nghi và cảnh giác, võ tốt, sao dễ dàng bị hãm hại.
Rốt cuộc là tại sao?!
Hay cậu ta thật sự điên rồi? Chính mình đang nằm mơ?
Đầu óc Du Vụ hỗn loạn giống như sợi len bị rối, cậu đầu tiên căm giận võ thuật của mình không bằng Khuất Hàn, nếu không, sao cậu lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như thế này. Đột nhiên cậu nhớ đến giấc mơ cậu bị cường bạo của Mạch Tử, cậu khóc không ra nước mắt.
Khuất Hàn không biết mệt liên tục dây dưa với cậu. Đôi môi Du Vụ bị Khuất Hàn mút đến mức gần như bị nứt ra, cậu gắt gao cắn chặt răng bảo vệ phòng tuyến cuối cùng không dám thả lỏng, vừa đề phòng anh có hành động khác, vừa tự thề trong lòng, nếu Khuất Hàn dám cưỡng bức cậu, chờ tay chân cậu được tự do rồi, chắc chắn cậu sẽ cắt phăng phân thân anh, sau đó băm vằm anh thành từng mảnh!!!
Du Vụ tức giận dềnh dàng, Khuất Hàn tấn công mãi nhưng không thành công cũng hơi tức giận, anh cúi đầu lướt xuống dọc theo cần cổ mảnh khảnh của Du Vụ, liếm một chút lên điểm nhạy cảm trước ngực cậu, sau đó dùng sức cắn.
”A…” Du Vụ đau đớn kêu thảm thiết, vầng trán và sau lưng toát ra một lớp mồ hôi, không rõ là nóng hay lạnh, ”Khốn khiếp, tôi giết cậu…”
Thừa dịp cậu mở miệng, Khuất Hàn lần thứ hai chặn miệng cậu, cuồng loạn cuốn lấy đầu lưỡi cậu, mút vào, khẽ cắn…
Kỹ thuật hôn của anh vẫn còn ngây ngô, thậm chí mấy lần răng anh còn cắn phải lưỡi cậu, nhưng trong sự nhiệt tình bốc lửa, bị vây trong phản ứng sinh lý bình thường của nam giới, Du Vụ bị trêu chọc dần dần cũng có chút động tình. Mãi đến khi cảm nhận được một vật cứng rắn nóng hổi ép vào bắp đùi mình, cậu mới từ trên bầu trời mờ ảo rớt mạnh xuống hồ băng, đột nhiên tỉnh táo lại.
Dưới tình huống nguy cấp, cậu nặng nề cắn đầu lưỡi Khuất Hàn.
Khuất Hàn bị đau, rốt cục rời khỏi môi cậu. Sau khi vùng vẫy vài phút đồng hồ, toàn thân anh đổ đầy mồ hôi, tóc mái ướt đẫm, mồ hôi chảy xuống từ trên mặt, chảy xuống cằm thì rớt xuống mặt Du Vụ.
Du Vụ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của Khuất Hàn, tức giận hỏi, ”Rốt cuộc là tại sao?”
Khuất Hàn vẫn không trả lời cậu như cũ, ánh mắt hơi trống rỗng của anh ngắm nhìn khuôn mặt cậu một lúc lâu, sau đó hôn chụt lên miệng cậu hai cái, thì thầm nói, ”Rất ngọt…”
Sau đó nữa, anh thả tự do cho Du Vụ, rời khỏi người cậu, trở về giường mình.
Trong bóng tối, Du Vụ nghe rõ anh vừa nói gì, căn phòng nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, rồi tiếng thở đều mềm mại vang lên.
Du Vụ ngây ngẩn một lúc mới phục hồi tinh thần, lửa giận hừng hực ứ đọng trong lòng, sắp thiêu cháy toàn bộ ruột gan cậu. Cậu không nghĩ gì hết, rời khỏi giường chạy vọt đến bên giường Khuất Hàn, một tay túm cổ áo anh, tay kia giơ cao lên định tát anh một cái.
Cái tát gần buông xuống, Du Vụ bất chợt dừng lại, nghĩ thầm, nếu cậu đánh Khuất Hàn làm cậu ta tức giận, cậu ta thật sự đánh trả thì phải làm sao? Đều là đàn ông, ngoại trừ lần ướt át ở quán bar đó, đây là lần đầu tiên Du Vụ cảm thấy được sức mạnh của đàn ông nguy hiểm thế nào.
Nhưng điều khiến cậu cảm thấy may mắn chính là Khuất Hàn vậy mà thật sự đang ngủ, Du Vụ làm động tác ồn ào như vậy ở bên giường anh anh cũng không tỉnh lại, chỉ nói lầm lầm câu gì đó không rõ, xoay người sang một bên rồi tiếp tục ngủ.
Giật mình, Du Vụ đột nhiên hiểu ra, Khuất Hàn có lẽ đang mộng du…
Tuy nhiên, cho dù cậu ta mộng du thật, tại sao cậu ta không gặp tai nạn, không đi nhảy lầu, tại sao lại làm chuyện cầm thú như vậy với cậu?!
Một đêm hỗn loạn trôi qua.
Tám giờ sáng hôm sau, tiếng chuông đồng hồ vang lên, Du Vụ ngái ngủ ra khỏi giường. Cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt nửa mở nửa khép, cúi đầu, theo thói quen đi vào phòng vệ sinh, không ngờ vừa vặn đụng phải Khuất Hàn mới tắm rửa sạch sẽ từ phòng vệ sinh bước ra.
Trán cậu và ngực Khuất Hàn thân mật tiếp xúc.
”Ow…” Du Vụ ôm trán kêu một tiếng, cậu cứ tưởng cậu vẫn đang ở trong khách sạn trước đây, không nghĩ ngợi liền mắng, ”Tử Tịnh, anh đi không nhìn người sao, còn có, ngực anh làm bằng tảng đá à, sao cứng thế, đầu em bị đụng đến mức sao bay đầy xung quanh rồi đây này!”
Khuất Hàn im lặng.
Du Vụ nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt Khuất Hàn, bỗng chốc tất cả những chuyện xảy ra vào tối hôm qua hiện lên trong đầu, cả người cậu ngây dại.
Khuất Hàn nhíu mày, có chút không giải thích được phản ứng của cậu, hôm qua anh từ Loạn Sắc trở về, cậu ta đang ngủ, anh căn bản không trêu chọc gì cậu ta, sao vẻ mặt cậu ta giống như thấy quỷ vậy?
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Khuất Hàn ra mở cửa. Trạm Tuyền mặc quần áo thể thao màu xanh lam bước vào, cười hì hì nhìn Du Vụ và Khuất Hàn, ”Hôm qua hai người không đánh nhau chứ?”
Khuất Hàn liếc mắt nhìn Du Vụ, dửng dưng lắc đầu.
Du Vụ đờ người, tâm trạng vô cùng phức tạp. Quen biết Khuất Hàn cũng được một thời gian, Du Vụ hiểu rõ Khuất Hàn không phải là người sẽ ngụy trang bản thân. Dựa vào phản ứng của anh có thể thấy anh không có tí xiu ấn tượng nào về chuyện tối qua, có khả năng tối hôm qua anh bị mộng du.
Tại thời điểm đó không cảm giác, bây giờ lại không có bất kì ký ức gì. Du Vụ nghĩ, nếu như nói chuyện xảy ra đêm qua, cậu ta chắc chắn sẽ cho rằng mình nói xấu cậu ta? Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền cũng sẽ không tin Khuất Hàn lại làm chuyện đó với cậu
Lẽ nào chỉ có thể quên đi?!
Du Vụ rất không cam tâm.
Khuất Hàn cảm thấy cả ngày hôm nay Du Vụ rất kì quái, bình thường cậu ta giống như con khỉ nhảy nhót hát ca, đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt quái dị nhìn anh. Khuất Hàn quay đầu lại nhìn xem cậu rốt cuộc muốn làm trò gì thì cậu ngay tức khắc giả vờ bận rộn làm việc gì đó, chờ Khuất Hàn rời đường nhìn ánh mắt cậu lập tức xoắn xuýt, vẻ mặt càng bối rối nhìn qua.
Nhiều lần như vậy, mặt ngoài Khuất Hàn vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng lại hơi sụp đổ, rất muốn túm lấy cổ áo Du Vụ mà hỏi cậu: Con mẹ nó cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì?!
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền cũng phát hiện Du Vụ không bình thường nhưng họ đều cho rằng cậu không vui vì phải ở chung phòng với Khuất Hàn, vẫn đang cáu tỉnh, nên họ cũng không nghĩ nhiều.
Ngày mốt là thứ bảy, đêm mở đầu vòng chung kết toàn quốc sẽ diễn ra vào buổi tối hôm đó. Trận thi đấu đầu tiên khá khắc nghiệt, một trăm người trực tiếp loại năm mươi người. Hôm qua chơi cả ngày, hôm nay tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh bắt đầu luyện hát, tập nhảy, luyện đánh guitar, biểu diễn thử trước, cố gắng tập trung chuẩn bị cho cuộc thi.
Du Vụ, Lê Tử Tịnh, Trạm Truyền cũng không dám nghỉ ngơi.
Chỉ có Khuất Hàn, ngoại trừ buổi tối hát ba bài ở Loạn Sắc, ban ngày anh vẫn như thường lệ, xem TV, chơi game trên điện thoại di động hoặc đánh bóng rổ hay bơi lội ở sân vận động phía sau căn hộ. Bộ dạng bình tĩnh của anh khiến nhiều người bị áp lực gấp nhiều lần, càng có nhiều người ghét vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của anh, ghen tị anh được ban giám khảo và truyền thông ưu ái.
Môi trường xung quanh căn hộ rất tốt, có nhà hàng Thiên Thiên bán đồ ăn với giá cả phải chăng, phần lớn các thí sinh đều giải quyết ba bữa ở đó. Mỗi lần Khuất Hàn đến nhà hàng, bốn phía luôn có người chỉ trỏ, khiêu khích châm chọc.
Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền căm phẫn tức giận, ”Một đám người đỏ mắt ghen tị, Khuất Hàn, đừng để ý đến họ!”
Về phần Du Vụ, đối với chuyện Khuất Hàn bị đối xử như vậy, sâu trong nội tâm cậu có chút hả hê, nhưng cảm giác khó chịu lại nhiều hơn. Bởi vì trong tiềm thức của cậu, cho dù cậu có yêu ghét Khuất Hàn thế nào, trong vòng tròn nhỏ hẹp của tình bạn giữa cậu, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền, Khuất Hàn là một phần không thể thiếu, cũng giống như người một nhà.
Khuất Hàn là một tên đáng ghét, lời này cậu có thể nói, nhưng người khác thì không được phép.
Ban tổ chức cuộc thi đã nói ai gây rắc rối sẽ bị loại thẳng. Vì vậy, những người đang ghen tị đỏ mắt với Khuất Hàn cũng chỉ dám nói vài câu chuyện phiếm, thật sự khiêu khích cũng chỉ có Phương Bách Sam.
Phương Bách Sam từ lâu đã cảm nhận được mỗi lần hắn tìm Trạm Tuyền, Khuất Hàn vừa vặn xuất hiện không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là anh cố tình làm thế, cố ý phá hỏng việc của hắn. Từ nhỏ hắn lớn lên trong nhung lụa nên tính tình kêu ngạo và độc đoán. Ngoại trừ bác cả, bố và anh họ Phương Bách Lâm, chưa bao giờ hắn nể mặt ai. Hắn thích làm gì thì làm, người có gan đối đầu với hắn, không có kết thúc tốt đẹp.
Trưa ngày thứ sáu, nhóm bốn người Khuất Hàn, Du Vụ, Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh đang ở nhà hàng Thiên Thiên vừa ăn trưa vừa cười đùa. Không bao giờ bước chân đến nhà hàng này nửa bước, đột nhiên Phương Bách Sam đi đến, ngồi cạnh chiếc bàn bên cạnh bàn họ. Theo sau hắn có ba người, trong đó có một người Khuất Hàn và Trạm Tuyền từng gặp, là Vương Hầu đã bị loại ở buổi thử giọng hôm đó, người này là tay sai đắc lực của hắn. Không ai nhận ra hai người còn lại, nhưng nhìn thân hình của họ, Khuất Hàn đoán có lẽ họ là vệ sĩ.
”Này, Tiểu Tuyền sao cậu lại ăn món cơm rang không chút dinh dưỡng đó hả?” Phương Bách Sam liếc mắt nhìn bàn ăn, rồi nhìn Trạm Tuyền, kì dị nói.
Thấy hắn tiến đến thì nụ cười trên mặt Trạm Tuyền vụt tắt, nghe thấy giọng nói của hắn, cả người cậu cứng đơ, cúi đầu không nhìn hắn, cố gắng để bản thân tập trung ăn cơm.
”Cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu sao!” Giọng nói của Phương Bách Sam chợt cao vút lên, vẻ mặt đen sì, nhanh chóng đứng dậy, vung tay hất ngược suất cơm trước mặt Trạm Tuyền làm nó rớt xuống mặt đất.
Một tiếng rầm giòn tan vang lên, Du Vụ và Lê Tử Tịnh đồng thời nổi giận mà nhảy dựng lên.
”Thằng khốn, mày làm gì?!”
”Chán sống muốn tìm chết có phải không!”
Trạm Tuyền sợ đến độ run rẩy lùi về phía Du Vụ, hai tay túm chặt cánh tay Du Vụ, nhỏ giọng khuyên can, ”Đừng, đừng đánh…”
Du Vụ và Lê Tử Tịnh đang tức giận không nghe lời khuyên của Trạm Tuyền, xoa tay muốn động thủ. Những thí sinh khác đang ở trong nhà hàng, một số người không muốn bị ảnh hưởng, ăn chưa xong đã bước đi, có người coi như chuyện không liên quan đến mình mà tiếp tục ăn cơm, có người hả hê chờ xem kịch vui, lo lắng cho họ chỉ có vài người thường ngày tương đối quen họ mà thôi.
Phương Bách Sam cười châm chọc, không lộ biểu cảm mà nhìn về phía Khuất Hàn, định chờ anh đứng lên hắn sẽ lập tức gọi vệ sĩ đánh cho anh một trận.
Không ngờ Khuất Hàn lại điềm tĩnh xem như trước mặt không xảy ra chuyện gì, cũng không thèm nhìn Phương Bách Sam đang chờ đợi. Anh hờ hững ăn xong cơm, tao nhã cầm giấy ăn lau miệng, sau đó lấy điện thoại ra ấn một dãy số.
Phương Bách Sam cho rằng Khuất Hàn muốn báo cảnh sát hoặc tố cáo với ban tổ chức. Nụ cười châm biếm càng sâu, cục trưởng cục cảnh sát là cậu ruột của hắn, cho dù toàn bộ cảnh sát đến cũng vô dụng. Nhà hắn là một trong những nhà tài trợ của ‘Ngôi sao tương lai’, ban tổ chức sẽ không dám gây khó dễ cho hắn. Hơn nữa, hắn căn bản không hề ra tay.
Không ngờ, Khuất Hàn không báo cảnh sát cũng chẳng gọi cho ban tổ chức. Sau khi được kết nối, anh chỉ nói với đối phương một câu, ”Anh Nguyên, em là A Hàn, bây giờ trong khu vực của anh, có người muốn gây phiền phức cho em.”
Du Vụ, Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền và những thí sinh ở xung quanh không biết anh Nguyên là ai, nhưng mọi người cũng từ lời nói của Khuất Hàn mà loáng thoáng đoán được người đó là một nhân vật có máu mặt. Có người cười nhạt, Phương Bách Sam có tiền có thế, hắn có không ít bạn bè ở cả hai giới hắc bạch, cho dù người mà Khuất Hàn biết có là đại ca xã hội đen, đối phương cũng sẽ không vì Khuất Hàn mà xúc phạm gia đình họ Phương.
”Anh Nguyên nói anh ấy muốn trò chuyện với cậu vài câu, không biết cậu có nể mặt nghe điện thoại không?” Giọng nói của Khuất Hàn rất khách sáo, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
Vương Hầu theo Phương Bách Sam kiêu ngạo xem thường, ”Anh Nguyên là ai, chưa từng nghe tên, thằng này chắc chắc là cố tình lừa bịp, Phương thiếu, có muốn em dạy bảo nó không?”
Tuy nhiên sắc mặt Phương Bách Sam lại thay đổi, hỏi Khuất Hàn, ”Anh Nguyên mà cậu nói, là người ở thành nam kia?”
Khuất Hàn lạnh lùng cười, ”Đúng thế.”
Lúc này Phương Bách Sam mới nhận điện thoại của anh, đối phương chỉ nói một câu liền cắt dứt cuộc gọi. Sắc mặt hắn phức tạp liếc mắt nhìn Khuất Hàn, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trả di động lại cho anh, không nói một lời, xoay người bước đi.
Hai vệ sĩ bước theo sau, nhưng Vương Hầu vẫn sững sờ tại chỗ, ”Phương thiếu, sao lại đi rồi…”
Du Vụ cười gằn, bẻ ngón tay răng rắc, ”Mày muốn bị đánh thì đừng đi.”
Vương Hầu sợ đến độ vội vàng chạy mất.
Ánh mắt lạnh lùng mạnh mẽ của Khuất Hàn đảo qua bốn phía, những người đang xem náo nhiệt hoảng sợ vội vã thu hồi ánh mắt, cúi đầu giả bộ tiếp tục ăn cơm.
Mấy thí sinh người bản địa của thành phố Y dần dần mới có phản ứng, anh Nguyên thành nam, ngoại trừ Trình Kinh Nguyên tiếng tăm lừng lẫy thì còn có thể là ai.
Ngoại trừ Trạm Tuyền ngoan ngoãn, Du Vụ bởi vì xem một loạt season của TV show ”young and dangerous” nên có loại cảm giác sùng bái phức tạp với đại ca xã hội đen, Lê Tử Tịnh tự nhiên cũng nghe được hàng đống truyền thuyết về Trình Kinh Nguyên. Hai người sau khi phục hồi tinh thần, đều vô cùng ngạc nhiên.
”Khuất Hàn, sau cậu lại quen biết Trình Kinh Nguyên? Hơn nữa, anh ta còn ra mặt giúp cậu!” Câu hỏi của Lê Tử Tịnh cũng giống với nghi hoặc trong lòng Du Vụ.
Khuất Hàn liếc mắt nhìn Trạm Tuyền đang mù tịt, hời hợt trả lời, ”Anh ấy là đại ca của một người bạn của tôi.”
Nói là bạn nhưng thực tế không chỉ có vậy. Ngoại trừ hai người Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý, Trạm Khuê còn có rất nhiều anh em kết nghĩa trong xã hội đen, phần lớn là người trong các băng đảng, hoặc vì lợi ích thúc đẩy nên gặp dịp thì chơi, bạn chí cốt thật sự chỉ có hai người, một người là Trình Kinh Nguyên ở thành phố Y, người còn lại là TONY – ông chủ của một tổ chức bí ẩn nào đó.
Khuất Hàn chỉ gặp Trình Kinh Nguyên đúng một lần ở tang lễ của Trạm Khê. Hắn mặc nguyên một cây đen đứng yên trước mộ anh rất lâu. Hắn chỉ nói với Khuất Hàn và Tiếu Mạc Lý hai câu nói. Một câu là, ”Anh sẽ báo thù cho cậu ấy”, câu kia là ”Em trai của cậu ấy cũng là em trai của anh, cho dù các em gặp chuyện gì, đều có thể tìm anh.”
Khuất Hàn biết Trạm Khê không muốn anh có liên lạc với bất cứ ai ở thế giới ngầm, nếu không phải vì muốn áp chế Phương Bách Sam để hắn không gây phiền phức cho Trạm Tuyền nữa, anh sẽ không tìm Trình Kinh Nguyên.
Trải qua chuyện lần này, không ít người đều có chút sợ Khuất Hàn, không dám nói xấu trước mặt anh, dù sao trong mắt nhiều người, xã hội đen là sự tồn tại đầy máu tanh và bạo lực.
Thái độ của Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền thật ra không có gì thay đổi.
Du Vụ không có cảm giác sợ hãi hay chán ghét gì đối với chuyện đó, nhưng mà Khuất Hàn phát hiện, không hiểu tại sao, sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường vẻ mặt Du Vụ rất kì lạ, sau đó cả ngày hôm đó cậu ta đều dùng loại ánh mắt vừa tức giận, ảo não, vừa căm ghét, nghi hoặc, vừa nóng nảy lại vừa… cực kì xoắn xuýt nhìn mình.
Sáng thứ bảy, hai mắt cậu hừng hực lửa giận, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi tưởng chừng như muốn giết chết anh.
”Sao vậy?” Khuất Hàn bị cậu nhìn, cảm thấy cực kì mất tự nhiên, nhịn không được hỏi một câu.
Trả lời anh là một tiếng đóng cửa phòng tắm rất mạnh.
Khuất Hàn ‘hoang mang ngơ ngác’ sờ sờ sống mũi thiếu chút nữa bị cửa đập xẹp lép, không quan tâm đến cậu nữa, một mình đi xuống tầng đến nhà hàng Thiên Thiên ăn sáng.
Nghe được tiếng đóng cửa, Du Vụ bước ra khỏi phòng tắm, tinh thần suy sụp mà kéo lấy ga trải giường bị cậu giấu dưới gối đầu ném vào máy giặt trong phòng tắm.
Liên tục ba tối Khuất Hàn bị mộng du mà làm hành động cầm thú với cậu.
Mỗi lần anh hôn đủ sẽ trở lại giường mình và ngủ rất ngon, tội nghiệp Du Vụ bị trêu chọc đến cả người khô nóng, trằn trọc không ngủ được. Hôm qua, cậu đã mộng xuân cả đêm, sáng sớm phát hiện bản thân làm dơ ga trải giường.
Du Vụ chạm vào đôi môi hơi sưng đỏ của mình, cay đắng nghĩ, đêm nay thi đấu xong, mặc kệ cậu ta rốt cuộc là thẳng hay cong, tỉnh táo hay mộng du, nếu như cậu ta dám chạy lên giường cậu mà ôm hôn bừa bãi, cậu sẽ không nương tay nữa!
Hết chương 12