”Tiểu Vưu Vật, có tâm sự sao?” Ông chủ Loạn Sắc vừa pha rượu vừa đùa giỡn với Du Vụ đang ngồi uống rượu giải sầu ở quầy bar.
Du Vụ lườm anh ta một cái, tiếp tục uống rượu, không muốn nói gì.
Ông chủ không quan tâm khi bị cậu lạnh nhạt, mỉm cười nói, ”Một người bạn của tôi muốn làm quen với cậu.”
Du Vụ và ông chủ từ những chi tiết nhỏ nhặt hàng ngày mà nhận ra họ là đồng loại, cho nên Du Vụ không hỏi đối phương là nam hay nữ mà chỉ hỏi, ”Người đó là 1 hay 0?”
”Xem như là 0,5 đi, tùy tình huống.”
Du Vụ vừa nghe xong thì hết hứng thú, ”Coi như xong, tôi không có hứng.”
”Thế nào, cậu muốn tìm 0 còn tinh khiết?” Ông chủ cười bông đùa, ”Hay là cậu thích kiểu ẻo lả?”
”Không phải… Chỉ là…” Du Vụ không biết phải giải thích thế nào, đành phải qua loa tìm cớ, ”Bây giờ tôi không có tâm trạng.”
”Sợ là trong lòng đã có ai đó rồi phải không?” Ông chủ tỏ vẻ mình là người từng trải, nói, ”Tôi nhớ năm tôi mười tám tuổi, lần đầu tiên thích một người, vì người đó mà giữ gìn bản thân, không có hứng thú với ai khác, kết quả… Aiz…”
Anh ta không nói hết, cười cười đầy bi thương.
”Tiểu Vưu Vật, tất cả mọi người đều là đàn ông, đều hiểu thói hư tật xấu của hai bên. Đàn ông là loài động vật không có đức hạnh nhất, không biết tự chủ nhất, dễ dàng kích động cũng dễ dàng thay lòng đổi dạ nhất… Đừng quá ngây thơ, trên thế giới này không có tình yêu, cho dù thật sự có, cũng chỉ là ảo tưởng của bản thân và nội tiết tố quấy phá mà thôi…”
Những lời này cũng quá cay đắng, Du Vụ ngoài miệng không nói nhưng trong lòng oán thầm, ông chủ chắc chắn là khi còn trẻ bị người ta đá.
Để cắt dứt những lời thuyết giáo liên miên của anh ta, Du Vụ cố ý hỏi, ”Người bạn anh vừa nói là ai?”
Ông chủ cứ tưởng cậu có hứng thú rồi, cười tủm tỉm trả lời, ”Tề Lạc.”
Du Vụ cảm thấy cái tên này quen quen, ông chủ giải thích, ”Cậu ấy là ông chủ của DM10.”
Du Vụ chợt hiểu ra, Tề Lạc của DM10, hắn chính là thuộc hạ của Trình Kinh Nguyên tiếng tăm lừng lẫy kia. Cậu nghi hoặc hỏi, ”Anh ta đã từng gặp tôi ở đây?”
”A, tôi nghĩ cậu ấy thích cậu có lẽ bởi vì mấy ngày trước nhìn thấy màn trình diễn trên TV của cậu.” Ông chủ cười hứng thú, bổ sung, ”Trước đây cậu ấy từng hẹn hò với Qua Duệ, đến nay vẫn chưa quên được anh ta.”
Người bình thường sẽ vừa làm mối vừa nói ra thông tin như thế sao?
Khóe miệng Du Vụ co quắp, trong lòng càng khẳng định, chắc chắn ông chủ đã từng bị tổn thương rất nhiều trong tình yêu.
Khi cậu câu có câu không trò chuyện về Tề Lạc với ông chủ thì Khuất Hàn bắt đầu hát. Hôm nay anh hát bài ”Say” mà anh từng biểu diễn ở đêm thi của ‘Ngôi sao tương lai.’
”Hương rượu cay hòa vào hơi thở của em, quấn quanh chóp mũi anh. Thật không xong, định mệnh trói buộc anh, đưa anh lên chiếc cầu sinh tử. Anh không rõ em là mật ong hay là thuốc độc, anh nên nhận lấy hay chạy trốn em. Anh trốn chạy trong những giấc mơ say nhưng tại té ngã ở hiện thực. Anh giằng co với bản thân. Anh cãi nhau với bản thân. Rất lâu không ngủ. Oh oh~ Tuổi trẻ và tình yêu cho đến bây giờ đều như sương khói hư ảo.”
Du Vụ bất giác ngừng nói, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn mặc nguyên đồ đen đứng hát trên sân khấu.
Ông chủ và Du Vụ nhìn anh đến mê mẩn, sau khi ca khúc kết thúc, anh ta tấm tắc nói, ”Cậu ấy thật mê hoặc, đáng tiếc, là thẳng…”
”Sao anh biết?” Du Vụ theo phản xạ có điều kiện hỏi.
Ông chủ sờ sờ mũi, mất tự nhiên nói, ”Tôi từng thử cậu ấy, suýt bị cậu ấy đánh chết.”
Du Vụ cười ha ha nhưng trong lòng không hiểu sao lại buồn bã.
Ông chủ không có cơ hội, cậu cũng không có.
Mãi đến giờ phút này, Du Vụ cuối cùng cũng đối diện con tim mình. Cậu không biết có phải cậu đã thích Khuất Hàn rồi không, cậu chỉ biết cậu có dục vọng với anh. Rõ ràng cả ngày không nói với nhau được vài câu, nhưng chỉ cần một ánh mắt, một lời nói của Khuất Hàn lại làm cậu nảy sinh ham muốn ở sâu bên trong nội tâm. Loại ham muốn mãnh liệt này khiến cậu mỗi đêm đều muốn leo lên giường anh, ngã vào người anh, đáp lễ anh giống như khi anh mộng du tấn công cậu.
Du Vụ muốn kiểm soát và thay đổi tình trạng này, cố gắng trốn tránh Khuất Hàn, nhưng không có kết quả. Anh giống như bóng ma ám ảnh cậu, dù không thường xuất hiện bên cạnh cậu, cũng luôn luôn có người nhắc đến anh.
Khuất Hàn cậu ấy đi ăn rồi à…
Hôm nay tâm trạng của Khuất Hàn hình như không được tốt…
Chán quá, gọi Khuất Hàn đến đánh bài đi…
Hôm nay Khuất Hàn đi hát ở Loạn Sắc sao…
…
Sau đó Du Vụ hoảng sợ phát hiện, bản thân mỗi lần nghe đến tên anh tim cậu sẽ đập nhanh khủng khiếp.
Cậu chán nản nghĩ, lẽ nào cậu mắc chứng đói khát mà bình thường Mạch Tử vẫn nhắc đến?
Đừng đừng, không thể như thế được.
”Tề Lạc bảo tôi hẹn cậu đến quán bar của cậu ấy uống rượu, cậu đi không?” Ông chủ cắt dứt tâm trạng lo lắng của Du Vụ.
Du Vụ nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười một giờ, trở về cũng không ngủ được, hơn nữa còn miên man suy nghĩ lung tung. Ở thành phố Y cũng lâu rồi, cậu chưa bao giờ đến gay bar, đến xem một chút cũng tốt, cậu không nên tiếp tục ở đây ngây ngốc nhìn Khuất Hàn.
Đến DM10 rồi, đại ca Trình Kinh Nguyên trong truyền thuyết không có ở đó, Du Vụ hơi thất vọng. Trang hoàng ở bar đặc biệt độc đáo, bầu không khí rất tuyệt vời, cậu dần tìm lại được cảm giác đi bar trước đây, uống vài ly rượu, cậu lập tức phấn chấn lên.
Người đàn ông tên Tề Lạc kia dáng người đẹp, hài hước, đáng tiếc khuôn mặt quá phổ thông. Du Vụ không có cảm giác điện giật với hắn, chỉ xem như quen thêm một người bạn, mà Tề Lạc thấy khuôn mặt cậu ở khoảng cách gần, thấy cậu không giống Qua Duệ chút nào hết, cảm thấy rất thất vọng, không nhiệt tình với cậu, mặc cậu chạy toán loạn xung quanh quán bar khiến vô số người đàn ông đến gần bắt chuyện hắn cũng không quan tâm.
Ông chủ Loạn Sắc đi cùng đã sớm tìm được đối tượng tình một đêm.
Vui đùa giữa một đám đàn ông phóng túng, Du Vụ có chút say, nghĩ có lẽ Khuất Hàn đã trở về căn hộ rồi.
Ngay khi cậu lảo đảo vén màn chuẩn bị rời khỏi thì một người đàn ông tiến đến vỗ vỗ vai cậu, dùng giọng nói ám muội ở phía sau lưng cậu nói, ”Đẹp trai, cậu uống say, tôi đưa cậu về nhà được không?”
Du Vụ đảo mắt kinh thường, nhịn không được nói, ”Tôi xin cậu, làm ơn đổi lời kịch đi!”
Người nọ khẽ cười một tiếng, chợt ghé sát vào cậu, phả hơi nóng vào bên tai cậu trầm giọng nói, ”Vậy tôi đổi là được… Bạn học Du Vụ, cậu có muốn trải qua một đêm tuyệt vời không?”
Giọng nói đó có chút quen thuộc, Du Vụ chợt quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Tô Trạch Vũ.
Sau nửa đêm, ánh sáng mờ ảo trên hành lang khách sạn, tất cả đều chìm trong yên tĩnh. Tấm thảm dưới chân rất mềm, Du Vụ đi ở phía trên, cảm thấy như mình đang bước trên mây, cả người lơ lửng, không có cảm giác chân thực.
Tô Trạch Vũ đi trước cậu, khẽ ngân nga một bài hát.
Hai mươi phút trước Du Vụ gặp cậu ta ở DM10, sau khi Tô Trạch Vũ nói xong câu nói gợi cảm đầy ám chỉ kia, Du Vụ sửng sốt một lúc lâu mới nói, ”Tôi chỉ làm 1.”
Tô Trạch Vũ mỉm cười nói không có vấn đề.
Sau đó họ rời quán bar cùng nhau, bắt một chiếc xe taxi đến thẳng khách sạn gần nhất.
Trên đường đi, Du Vụ không nói một lời.
Cho đến khi đi đến cửa phòng, cậu giống như vẫn chưa phục hồi lại từ trạng thái ngẩn ngơ ở trong cơn mê, đầu óc lâng lâng hỗn loạn, không biết mình đang ở đâu, cũng không biết mình đang làm gì.
Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở.
Tô Trạch Vũ đẩy cửa vào, thái độ lười biếng dựa vào khung cửa, làm một động tác mời với Du Vụ. Cậu ta mỉm cười ấm áp, nhưng đôi mắt lại lặng lẽ khiêu khích: Cậu muốn lùi bước ư?
Du Vụ tinh tế ngắm nhìn Tô Trạch Vũ.
Cậu ta rất đẹp, da trắng, khuôn mặt tinh xảo, còn đẹp hơn rất nhiều người phụ nữ Du Vụ từng gặp, nhưng nó không làm cậu ta ẻo lả. Hôm nay cậu ta mặc quần áo rất giản dị, một chiếc áo sơ mi trắng và quần kaki màu nâu, tay chân thon dài, dáng người cân đối. Bởi vì từ nhỏ sống ở Pháp, tính cách cậu ta dễ gần rộng rãi, trên người toát ra vẻ lãng mạn và thanh lịch rất độc đáo. Khuôn mặt tươi tắn của cậu ta luôn làm người khác cảm thấy dễ chịu, giống như gió xuân.
Du Vụ uống rất nhiều rượu ở DM10, mặc dù nhận thức vẫn còn tỉnh táo, nhưng cảm giác say bắt đầu xông lên, cơ thể và tâm trí giống như ngựa hoang dứt cương, ngoài tầm kiểm soát.
Du Vụ và Tô Trạch Vũ chưa gặp nhau nhiều lần, trước đây cậu không nghĩ Tô Trạch Vũ là gay, càng không ngờ chính mình và cậu ta sẽ cùng xuất hiện một lúc. Đối với cậu, Tô Trạch Vũ chỉ là một đối thủ cạnh tranh mạnh trong cuộc thi ca hát mà thôi. Tuy nhiên khi ánh mắt nóng bỏng của Tô Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào cậu, cậu ta vươn tay kéo cậu vào căn phòng ép vào cánh cửa, cơ thể hai người chặt chẽ dính sát vào nhau, Du Vụ lập tức có phản ứng.
Quả nhiên ông chủ quán bar Loạn Sắc nói đúng, đàn ông là loại động vật dễ dàng bị cám dỗ và không thể chịu được khiêu khích nhất.
Kỹ thuật hôn của Tô Trạch Vũ rất tuyệt vời, ban đầu cậu ta nhiệt tình chủ động, mãi cho đến khi cảm giác được tiếng thở dốc của Du Vụ thì cậu ta cũng bắt đầu động tình. Lúc này Tô Trạch Vũ mới chậm rãi để Du Vụ kiểm soát tốc độ, một tay ôm cổ Du Vụ, tay kia luồn vào áo phông của cậu, vuốt ve vòng eo mịn màng của cậu.
Đột nhiên Du Vụ dừng lại, rời môi khỏi Tô Trạch Vũ, nặng nề thở dốc.
Nhờ ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Tô Trạch Vũ thấy khuôn mặt hoảng hốt của Du Vụ, không biết cậu đang nghĩ gì.
Tô Trạch Vũ dùng giọng nói khàn khàn hỏi, ”Sao vậy?”
Du Vụ không có cách trả lời cậu ta, cậu đang nhớ đến Khuất Hàn. Cậu không nói lời nào một lần nữa hôn Tô Trạch Vũ, môi lưỡi cuốn lấy nhau còn kịch liệt và nhiệt tình hơn lần trước.
Khác với khoang miệng luôn có vị thuốc lá nhàn nhạt của Khuất Hàn, môi Tô Trạch Vũ rất thơm tho, giống như bạc hà lại giống như chanh, ngọt ngào mát lạnh.
Du Vụ không thích lắm, hôn một lúc liền mất hăng hái, cúi đầu chuyển đến cổ và vành tai Tô Trạch Vũ.
Hai tay nóng hổi của Tô Trạch Vũ chạy trên lưng và hông Du Vụ, cậu ta mềm mại dựa đầu vào vai cậu, ghé vào tai cậu phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, kích thích giác quan của Du Vụ khiến cậu quẳng đi khuôn mặt vẫn luôn xuất hiện trước mắt ra sau đầu, Du Vụ gấp gáp kéo khóa quần của Tô Trạch Vũ.
Cảm xúc mạnh mẽ chuẩn bị bùng nổ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Du Vụ giữa đêm tối vang lên.
Du Vụ vươn tay lục lọi điện thoại trong túi, Tô Trạch Vũ cắn một miếng lên cằm cậu, ghé vào tai cậu cám dỗ, ”Mặc kệ đi…”
Du Vụ không động lòng, đẩy cậu ta ra, thở hổn hển tiếp tục tìm điện thoại di động.
Khi cậu thấy trên màn hình là tên Khuất Hàn, tâm trạng rất phức tạp, rất lâu không ấn nút nhận cuộc gọi.
Tô Trạch Vũ cũng thấy được cái tên đó, bình ổn hô hấp, cười nhạt nói, ”Sao lại không nhận?”
Giọng điệu của cậu ta khiến Du Vụ có cảm giác bị nhìn rõ, tuy nhiên, cậu căn bản không quan tâm. Cậu bước nhanh đến cửa sổ, nhận cuộc gọi.
”A lô…” Giọng nói của cậu hơi khàn.
Đầu dây bên kia im lặng.
Du Vụ cũng không nói gì, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ ra ít mồ hôi.
Một phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Khuất Hàn cuối cùng cũng mở miệng, anh hờ hững hỏi, ”Đêm nay cậu về ngủ không?”
Du Vụ gần như vô thức trả lời, ”Có về, về ngay đây…”
”Ừ, vậy tôi sẽ không khóa cửa.”
Nhàn nhạt nói xong câu này, Khuất Hàn chấm dứt cuộc gọi.
Du Vụ nắm điện thoại ngạc nhiên đứng bên cửa sổ nhìn bóng đêm mượt như nhung bên ngoài, trên trán và lưng đều là mồ hôi lạnh.
Cậu quay đầu nói với Tô Trạch Vũ, ”Xin lỗi, tôi phải đi.”
Tô Trạch Vũ không cản Du Vụ, cũng không hỏi tại sao, mỉm cười mở cửa, ”Đi thong thả.”
Thái độ không sao cả của cậu ta khiến Du Vụ thở phào nhẹ nhõm.
Tô Trạch Vũ nhướn mày nói, ”Hôm nào hẹn nhau?”
Du Vụ cười gượng, ”Hay là thôi đi…”
Tô Trạch Vũ định nói với Du Vụ, trừ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ làm 0.
Tuy nhiên không chờ cậu mở miệng, Du Vụ giống như gió lốc nhanh chóng bước đi.
”Thật đáng tiếc, hiếm khi gặp được người dễ nhìn…” Tô Trạch Vũ nhìn bóng dáng Du Vụ, khẽ lẩm bẩm một câu.
Đêm khuya, Du Vụ đợi trước cửa khách sạn rất lâu mới bắt được taxi.
Về căn hộ, phần lớn thí sinh đều đã đi ngủ, chỉ có cửa sổ của mấy phòng vẫn còn sáng đèn, có lẽ là đánh bài cả đêm. Dùng chìa khóa mở cửa phòng 408, trong phòng tối om, Khuất Hàn đã ngủ.
Du Vụ đi đến bên giường anh nhìn khuôn mặt say ngủ của anh một lúc lâu mới đi tắm.
Ngay khi cửa phòng tắm đóng lại, bên trong vang lên tiếng nước thì Khuất Hàn đột nhiên mở mắt.
Mặc dù bắt đầu từ khi Du Vụ vào phòng anh liền giả bộ ngủ, tiếng bước chân của Du Vụ cũng nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe rõ, nhưng anh cảm thấy mình rất nhạy cảm, dù nhắm mắt lại cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Du Vụ nhìn mình.
Cậu ta đang nhìn gì?
Cậu ta đang nghĩ gì?
Khuất Hàn không rõ, chỉ cảm thấy trong lòng là lạ.
Bởi vì ông chủ quán bar Loạn Sắc nhiều miệng nên chuyện anh ta và Du Vụ là gay không phải là bí mật gì trong quán bar.
A Luân và Lisa đều lăn lộn trong hộp đêm nhiều năm nên không cảm thấy ghê tởm hay không chấp nhận được. Sau khi ngạc nhiên qua đi, Lisa còn bông đùa oán trách, ”Khỉ thật, thế giới này đã ít đàn ông tốt, bây giờ đàn ông còn cướp đàn ông với phụ nữ chúng tôi!”
A Luân rất vui vẻ, ”Tốt quá, đối thủ ngầm lại ít đi một người!”
Lúc biết Du Vụ còn chưa có bạn trai, hai người họ thỉnh thoảng còn trêu chọc, bảo sẽ giới thiệu người cho cậu.
Mỗi lần họ nói đến chủ đề này, Khuất Hàn lạnh lùng hờ hững không nói một câu.
A Luân và Lisa có lúc sẽ ghép Du Vụ và ông chủ thành một đôi, có đôi khi giật dây cậu bảo cậu bẻ cong Lê Tử Tịnh hoặc Trạm Tuyền, xúi dục cậu đảo loạn thế giới. Tuy nhiên họ không bao giờ lấy Khuất Hàn ra đùa giỡn, sự lạnh lẽo trên người của anh khiến A Luân và Lisa có thói quen hòa mình với đủ loại người cũng không dám trêu chọc.
Buổi tối hôm nay, sau khi hát xong Khuất Hàn quay về hậu trường thay quần áo vô tình nghe được A Luân và Lisa cười đùa. Họ nói Du Vụ theo ông chủ đến DM10 săn trai.
Tâm trạng của Khuất Hàn bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Trở về căn hộ, mãi đến hơn một giờ đêm, Du Vụ không có dấu hiệu trở về.
Nhìn chiếc giường trống không của cậu, Khuất Hàn nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp Du Vụ ở gay bar thành phố D đêm đó, không kiềm chế được mà suy đoán có phải cậu cũng như lúc đó mang theo một người xa lạ mà nồng nhiệt triền miên.
Trong lòng Khuất Hàn khó chịu, ma xui quỷ khiến mà gọi điện thoại cho Du Vụ, hỏi cậu có về ngủ không.
Giọng nói của Du Vụ hơi kì lạ, nhưng cậu nói sẽ về, hơn nữa là sẽ về ngay.
Cúp điện thoại, Khuất Hàn không muốn ngủ, nằm trong bóng đêm đợi Du Vụ trở về. Nghe tiếng nước trong phòng tắm, cả người anh đã rất mệt mỏi nhưng lúc này anh mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Du Vụ lăn qua lăn lại cả đêm cũng vô cùng mỏi mệt, đặt lưng xuống là ngủ ngay.
Không biết qua bao lâu, giữa mơ hồ, Du Vụ cảm thấy có vật gì đó đè lên người mình, sau đó một đôi môi ấm áp dính lấy môi cậu mà mút mát. Du Vụ nghĩ cậu đang mơ nên không quan tâm, mãi cho đến khi ngạt thở cậu mới choàng tỉnh.
Khuất Hàn lại mộng du!