Khuất Hàn chưa bao giờ hoảng sợ đến thế.
Buổi tối hôm nay anh trằn trọc không ngủ được, nghe thấy tiếng hít thở thoải mái ổn định của Du Vụ, trong lòng càng thêm bực bội, không biết tại sao anh lại ngồi dậy, đi đến bên giường cậu, khẽ khàng lẩm bẩm một câu chính anh cũng không nghe rõ, ”Cậu cái đồ gây tai họa này…”
Nhìn khuôn mặt lúc ngủ có chút trẻ con và tràn đầy bình yên của cậu, Khuất Hàn không hiểu sao lại cảm thấy khóm tóc dính trên mắt cậu rất gai mắt, bất giác vươn tay giúp cậu vén lên.
Không ngờ Du Vụ nắm tay anh, sau đó áp tay anh lên mặt cậu mà vuốt ve nhè nhẹ, mắt nhắm tịt, khuôn mặt thoải mái rên rỉ một tiếng.
Âm thanh trong lúc ngủ mơ của cậu mềm mại nhẹ nhàng, mê hoặc và gợi cảm không sao kể xiết.
Trái tim Khuất Hàn bất chợt tê dại, ngẩn ngơ đờ người chưa phục hồi lại tinh thần, Du Vụ thì thầm câu gì đó rất nhỏ, anh cúi xuống muốn nghe cậu đang nói gì, Du Vụ bỗng túm lấy anh, sau đó…
Một nụ hôn cuồng nhiệt ào ạt tiến đến, Du Vụ chăm chú ôm lấy cổ Khuất Hàn, đầu lưỡi nóng bỏng của cậu trong miệng anh biến đổi góc độ mà mút vào.
Cho dù vào đêm hôm đó ở thành phố D, cậu cũng không nhiệt tình như thế, Khuất Hàn cảm thấy toàn thân đều bị hòa tan. Đầu óc lâng lâng, lửa tình cuộn trào mãnh liệt, anh hơi mất đi lý trí choáng váng mà đáp lại Du Vụ.
Khi bàn tay nóng hổi của Du Vụ tiến vào trong lưng Khuất Hàn dò xét, đặt trên eo và lưng anh, Khuất Hàn đột ngột tỉnh táo lại. Anh bật dậy, tránh khỏi đôi tay ôm cổ mình của Du Vụ. Dưới ánh trăng, anh thấy rõ ràng sợi chỉ bạc dính lấy môi hai người, cảnh tượng khiến máu trong người anh trong chớp mắt sôi trào.
Khuôn mặt Du Vụ ửng hồng, lồng ngực phập phồng lên xuống, môi hé mở hô hấp kịch liệt, mặc dù đôi mắt vẫn nhắm nhưng hai tay lại có ý thức mà giơ lên muốn bắt lấy Khuất Hàn. Bởi vì anh tránh né, cậu mất hứng cau mày, giống như trẻ con làm nũng vặn vẹo người trên giường.
Khuất Hàn cảm thấy nếu như anh tiếp tục nhìn cậu chắc chắn anh sẽ nổ tung, anh vội vàng xoay người chạy vào phòng tắm.
Nhìn bản thân vẫn còn kinh hãi ở trong gương, Khuất Hàn chợt lấy vòi hoa sen phun vào mặt mình, cố gắng để cơn xao động và những suy nghĩ vẩn vơ xẹp xuống.
Đờ người trong phòng tắm tròn nửa giờ, sau Khuất Hàn ra ngoài, Du Vụ đã ngủ say, dạng tay dạng chân trên giường ngủ ngon lành, thỉnh thoảng miệng còn chóp chép.
Khuất Hàn không hề cảm thấy buồn ngủ, anh ra ngoài mua một bao thuốc lá và đi đến ban công.
Sáng hôm sau, Khuất Hàn hiếm thấy không rời giường để đi tập thể dục, anh ngủ thẳng đến lúc ăn trưa. Du Vụ đập vai anh vài cái anh mới tỉnh lại. Trong chớp mắt mở mắt ra thấy khuôn mặt của Du Vụ, Khuất Hàn hoảng sợ, tránh khỏi tay Du Vụ mà bật dậy.
”Sao thế, gặp ác mộng à?” Du Vụ khó hiểu hỏi.
Khuất Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng đầy phức tạp liếc nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu làm bộ tìm dép, ”Ừm…”
”Nhanh rửa mặt đi, đến giờ ăn trưa rồi, buổi chiều còn phải chụp ảnh tuyên truyền.” Du Vụ nói xong, xoay người đi ra ban công phơi đồ.
Khuất Hàn đang muốn đến phòng tắm rửa mặt, đột nhiên nhớ đến gì đó, sải bước về phía ban công, nhưng tiếc là đã chậm, Du Vụ đã nhìn thấy hơn mười mẩu thuốc lá cháy đến gốc.
Cậu quay đầu lại kinh ngạc nhìn Khuất Hàn, ”Đều do cậu hút sao?”
Hai tay Khuất Hàn nhét vào trong túi quần, vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu.
”Có chuyện lo nghĩ à?” Du Vụ không nhịn được mà hỏi.
Khuất Hàn nhíu mày không trả lời.
Du Vụ tự giễu cười cười, cậu vẫn tưởng mình và Khuất Hàn xem như bạn bè rồi, bây giờ chỉ là quan tâm hỏi han anh một câu, anh lại tỏ vẻ khó chịu…
Đáy lòng vừa mất mát vừa tức giận, cậu không thèm để ý đến Khuất Hàn nữa, căm giận quay đầu tiếp tục phơi quần áo.
Khuất Hàn mặc dù thấy rõ sự tổn thương thoáng qua rồi vụt mất trên mặt Du Vụ nhưng không có cách nào để giải thích điều gì. Trái tim anh đang rất rối loạn.
Buổi chiều chụp ảnh tuyên truyền, nhằm phô bày sự trẻ trung năng động của các chàng trai, top 30 người rút thăm chia làm ba nhóm, bên trong sân bóng trình diễn hai mươi phút thi đấu bóng rổ, có kỹ năng hay không không quan trọng, quan trọng là tư thế chạy và bỏ bóng vào rổ phải đẹp.
Du Vụ, Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền cùng một nhóm và cùng một đội, kỹ thuật chơi bóng rổ của Du Vụ và Lê Tử Tịnh đều tốt. Dưới sự dẫn dắt của hai người, đội của họ dễ dàng thắng đối thủ, hai phút cuối cùng Du Vụ còn tạo ra pha ném xa ba điểm tuyệt đẹp, trong ảnh chụp cậu đẹp trai khủng khiếp.
Khuất Hàn và Tô Trạch Vũ cùng một nhóm nhưng hai người không phải là đồng đội mà là đối thủ. Ở trại trẻ mồ côi không có gì khác để giải trí, chỉ có một cái giỏ bóng rổ được mấy người hảo tâm quyên tặng. Do chịu sự ảnh hưởng của Trạm Khê, từ nhỏ Khuất Hàn đã thích bóng rổ, mười mấy năm qua, miễn là có thời gian rảnh rỗi anh đều ngâm mình ở sân bóng, bởi vậy kỹ năng đánh bóng của anh siêu đỉnh. Còn Tô Trạch Vũ dù có vẻ tao nhã và yếu ớt nhưng trên sân bóng biểu hiện của cậu không tệ, thể lực và sức bật của cậu đều rất tuyệt vời, khuôn mặt bao giờ cũng cười híp mắt của cậu rất quyến rũ, thỉnh thoảng còn làm động tác giả khiến đối phương bị lừa.
Thi đấu dần biến thành trận quyết đấu giữa hai người họ.
Du Vụ, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền thi đấu xong đầu tiên ngồi ở một bên cổ vũ. Ba người có lúc hét Khuất Hàn cố gắng lên, có lúc lại hò hét cổ động cho Tô Trạch Vũ.
Mặc dù chỉ là trình diễn thi đấu, mục đích chính là vì chụp ảnh, nhưng tất cả mọi người đều không muốn thua cuộc, từ cạnh tranh trên sân khấu chuyển sang sân bóng, mọi người đều dùng hết khả năng của mình để đạt được thắng lợi cuối cùng. Bởi vì sức mạnh tương đương, điểm số rất sát sao, hai đội chỉ cách nhau một điểm, đội Khuất Hàn đang tạm dẫn đầu.
Tô Trạch Vũ khéo léo đưa bóng, lần thứ hai đối đầu với Khuất Hàn ngoài khu vực ba điểm.
Khuất Hàn gấp gáp nhìn chằm chằm Tô Trạch Vũ, phòng thủ vững chắc, nhiều lần gần như cắt bóng trong tay cậu, may mắn Tô Trạch Vũ phản ứng nhanh, nhanh nhẹn tránh khỏi tấn công của anh.
Còn một ít thời gian trước khi trận đấu kết thúc, Tô Trạch Vũ đột nhiên cười cười với Khuất Hàn đang giằng co với cậu. Khuất Hàn bình tĩnh, không bị mê hoặc.
Tay trái Tô Trạch Vũ đưa bóng, khi Khuất Hàn đang muốn chặn bóng thì cậu đưa mặt mình sát vào tai anh, dùng âm thanh chỉ hai người họ mới nghe được nhỏ giọng nói, ”Cậu thích Du Vụ phải không?”
Đầu óc Khuất Hàn nổ đùng một tiếng, đột nhiên bị đóng băng tại chỗ.
Tô Trạch Vũ cong khóe môi, không để lỡ cơ hội, thông minh rê bóng, sau đó chạy đến gần rổ, nhảy lên và ném bóng, bóng vững vàng rơi vào trong giỏ.
”Thắng rồi~” Hai tay Tô Trạch Vũ nắm lại đắc ý yes một tiếng.
Khuất Hàn vẫn đứng tại chỗ, lặng lẽ tiếp nhận lời trách cứ của đồng đội, ”Cậu xảy ra chuyện gì vậy, không phải rất giỏi sao, thời điểm quyết định sao lại làm rơi bóng?”
Trạm Tuyền nghi hoặc quay đầu hỏi Lê Tử Tịnh, ”Anh Hàn vừa rồi sao đột nhiên không nhúc nhích?”
”Không biết, có phải tạm thời không phản ứng không?” Lê Tử Tịnh cũng mờ mịt.
Du Vụ cầm một chai nước lạnh đi về phía Khuất Hàn, lạnh lùng nói với mấy người vẫn đang khiển trách kia, ”Ai mà không có lúc phát huy không tốt, hai mươi ba điểm của đội các cậu có mười bốn điểm là do Khuất Hàn giành được, các cậu vẫn muốn ở đây oán giận?”
Mấy người đó thật ra không quá quan tâm đến kết quả cuộc thi, mà ghen tị vì sự nổi tiếng của Khuất Hàn, lại ghen ghét anh ở sân bóng càng tỏa sáng, nên chỉ mượn cớ kiếm chuyện mà thôi. Bị Du Vụ nói xong họ mất mặt, tức giận bỏ đi.
Du Vụ đưa chai nước cho Khuất Hàn, cười nói, ”Uống nước đi.”
Khuất Hàn tiếp nhận, vô cùng lịch sự nói cám ơn.
Trong lòng Du Vụ hơi khó chịu, ngượng ngùng nói, ”Khách sáo như thế làm gì.”
Mặc dù Khuất Hàn chưa từng nói nhưng Du Vụ nhạy cảm cảm thấy anh trở nên lạnh lùng xa xách với cậu hơn bao giờ hết. Cậu không rõ nguyên nhân, tâm trạng của ngày đều rất tồi tệ.
Kết thúc buổi quay chụp, ăn cơm chiều cũng không ngon.
Trở lại căn hộ, bác bảo vệ nói với Du Vụ, ”Du Vụ, có một cậu bạn đã chờ cháu rất lâu.”
”Ai vậy?”
Bác bảo vệ chỉ về phía bồn hoa.
Du Vụ nhìn qua, thấy Cố Quân Nặc mấy tháng nay không gặp.
‘Ngôi sao tương lai’ có tỉ suất người xem truyền hình rất cao, ba mẹ Du Vụ không xem chương trình tìm kiếm tài năng này nhưng luôn có những người thân thích và bà con hàng xóm sẽ xem. Du Vụ đẹp trai, đạo diễn thiên vị cậu, thường xuyên quay cận cảnh, có mấy người quen xem vòng chung kết toàn quốc được truyền hình trực tiếp trên TV, nói chuyện cậu tham gia thi hát cho ba mẹ cậu.
Đối với chuyện này, thái độ của ba mẹ cậu đối ngược nhau. Ba cậu nghĩ, dù sao cậu ở nhà không làm gì, cậu thích ca hát và nhảy múa, đi ra ngoài trải nghiệm một chút cũng tốt. Mẹ cậu lại nghĩ đây là chuyện vô ích, lãng phí thời gian.
Buổi tối được người cho biết tình huống, bà tức giận gọi điện thoại cho Du Vụ bảo cậu về nhà.
Du Vụ đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù bà đe dọa tuyên bố sẽ không gửi cho cậu một xu tiền, cậu vẫn kiên trì tiếp tục thi đấu.
Mẹ Du Vụ rất tức giận, quát, ”Mẹ không cần con xuất sắc giống Quân Nặc, nhưng con có hiểu lòng mẹ không, có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút?! Mẹ đã nghĩ cách để con vào cùng trường đại học với Quân Nặc, chuẩn bị khai giảng rồi, con về nhà ngay cho mẹ!”
Du Vụ bình tĩnh nói, ”Con cảm thấy con tham gia thi hát không có gì sai, con thích ca hát thích nhảy múa, không muốn tiếp tục học hành, con muốn tiếp tục dự thi.”
”Con!” Mẹ Du Vụ tức giận mắng to, ”Con không về thì đừng về nữa!”
Du Vụ im lặng. Cậu không muốn mẹ thất vọng không vui, nhưng liên quan đến mơ ước và tương lai của bản thân, cậu không thể thỏa hiệp và từ bỏ.
Điện thoại đổi thành Cố Quân Nặc nghe, hắn dùng giọng điệu thành khẩn nói với Du Vụ, ”Tiểu Vụ, nghe lời dì đi, nhanh về nhà, dì chỉ muốn tốt cho em, em phải thông cảm cho dì.”
Du Vụ từ lâu đã chai lì đối với tiết mục sắm vai người anh trai tốt ân cần hỏi thăm em trai này của hắn, không để ý đến hắn, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Sau đó mẹ Du gọi vài cuộc vừa đấm vừa xoa khuyên Du Vụ về nhà, Du Vụ không đồng ý, bà tức giận thật sự không cho cậu tiền sinh hoạt cũng không gọi điện cho cậu nữa. Trong lòng Du Vụ không dễ chịu nhưng cậu biết mẹ cậu sẽ không nhẫn tâm đến mức thật sự cắt dứt quan hệ với cậu, sau khi cuộc thi kết thúc cậu sẽ trở về dẻo miệng dỗ dành bà là ổn.
Không ngờ Cố Quân Nặc đột nhiên chạy tới.
Du Vụ kinh ngạc đứng dưới căn hộ, nhìn hắn từ bồn hoa chậm rãi đi đến.
Trạm Tuyền ở bên cạnh hỏi, ”Tiểu Vụ, anh ta là ai vậy?”
Du Vụ không trả lời, con mắt nhìn chằm chằm Cố Quân Nặc.
Trạm Tuyền nhận ra tâm trạng Du Vụ không tốt, không tiếp tục hỏi nữa, lôi kéo Lê Tử Tịnh cũng đang tò mò mà lên tầng. Tô Trạch Vũ và Khuất Hàn không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Cố Quân Nặc, cũng hướng về phía tầng trên bước đi.
Cố Quân Nặc đi đến trước mặt Du Vụ, cười ấm áp nói, ”Tiểu Vụ, em phơi nắng nhiều nên đen đi rồi.”
Du Vụ lạnh lùng nhìn hắn.
Cố Quân Nặc giống như không nhận ra sự chán ghét của cậu, vẻ mặt tự nhiên nói tiếp, ”Hình như cao hơn trước nữa, dì rất nhớ em, mỗi ngày anh và ba cũng rất nhớ em…”
Du Vụ không chịu nổi mà cắt ngang lời hắn, gầm nhẹ nói, ”Được rồi! Đừng giả vờ nữa! Anh rốt cuộc đến đây làm gì, nói thẳng đi!”
Cố Quân Nặc để lộ một nụ cười kì lạ, ”Được rồi, anh nói thẳng… Anh muốn em bây giờ, ngay lập tức, tức khắc lên phòng thu dọn đồ đạc, sau đó theo anh về nhà.”
Du Vụ khẽ giễu cợt, ”Anh dựa vào gì mà cho rằng tôi sẽ nghe lời anh?”
Cố Quân Nặc không trả lời cậu mà nói, ”Nghe nói bây giờ em rất hay lên TV, hơn nữa còn có fan hâm mộ?”
Du Vụ đề phòng trừng mắt nhìn hắn, ”Anh lại có mưu mô quỷ kế gì?”
Cố Quân Nặc khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói, ”Em nói, nếu anh tung tin cho các phương tiện truyền thông biết em là gay, thì sẽ thế nào đây?”
”Anh dám?!” Du Vụ tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, hai nắm tay cuộn chặt.
”Em nói xem anh có dám hay không?” Nụ cười trên mặt Cố Quân Nặc càng sâu.
Du Vụ biết rất rõ, Cố Quân Nặc là một tên biến thái, chỉ cần khiến cậu không thoải mái, chuyện gì hắn cũng có thể làm.
”Cố Quân Nặc, anh đừng cho rằng tôi sợ anh, chuyện anh làm với tôi trong quá khứ, tôi không tính toán, không phải tôi rộng lượng, cũng không phải tôi nhu nhược, tôi chỉ xem thường không thèm đấu đá với tên biến thái như anh!” Du Vụ trợn to mắt, giọng điệu nhanh chóng vô cùng tàn nhẫn và nguy hiểm, ”Nếu anh dám hủy hoại tôi, sau đó tôi tuyệt đối sẽ không để anh sống dễ chịu, phàm là người anh quan tâm, thứ anh muốn, bất kể phải trả giá gì, tôi sẽ hủy diệt tất cả!”
Ngay cả khi xé rách bộ mặt người anh trai tốt trước mặt Du Vụ ngày hôm đó, Cố Quân Nặc cũng không nhìn thấy sự hận thù và hung ác muốn giết người sâu sắc như vậy trên mặt cậu. Du Vụ luôn nói được thì làm được, Cố Quân Nặc biết, nếu hắn thật sự làm vậy, quan hệ của họ vĩnh viễn không bao giờ có thể xoay chuyển, Du Vụ sẽ không bao giờ vì quan hệ của ba mẹ họ mà khách sáo có lệ dù chỉ một chút với hắn, sau này gặp nhau, không phải hắn chết, chính là cậu sống.
Hắn hoảng hốt vài giây, chính mình thật sự muốn làm như vậy?
Không để ý đến hắn, nói xong những lời đó, Du Vụ xoay người bước đi.
Trở về căn phòng, Khuất Hàn đã tắm rửa giặt dũ xong, anh đang xem TV.
Thấy Du Vụ sau khi vào nhà mặt mày tức giận, anh nhịn không được hỏi một câu, ”Cậu không sao chứ?”
Nghe được lời này của anh, trong lòng Du Vụ có chút ấm áp, lại có chút oan ức, anh chịu nói chuyện với cậu rồi sao?
”Không sao!” Cậu cứng rắn trả lời, cởi áo phông trên người bước vào phòng tắm.
Ra khỏi phòng tắm, Du Vụ cảm thấy phiền lòng, không mặc áo vào đã muốn hút thuốc, kết quả phát hiện bao thuốc rỗng ruột.
”Chết tiệt!” Mắng một câu, cậu mặc áo vào chuẩn bị xuống dưới mua thuốc.
Khuất Hàn ném bao thuốc của mình cho cậu.
Du Vụ bắt được, nói cám ơn, lập tức đốt lên, nheo mắt hút một hơi thật sâu, hương vị quen thuộc ở trong khoang miệng khiến cậu nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng của Khuất Hàn vào ban đêm, bất giác nhìn về phía anh.
Đôi mắt Khuất Hàn tập trung trên TV, nhìn đường cong rõ nét tuyệt đẹp của sườn mặt anh, Du Vụ không khỏi nhớ đến ngày đó cậu ở nhà Mạch Tử, buồn chán mở một cuốn tiểu thuyết của cô ra đọc, vô tình thấy một dòng: Chàng trai tôi yêu, có sườn mặt đẹp nhất trên thế giới.
Du Vụ vốn mang tâm trạng vô cùng tồi tệ bật cười.
Khuất Hàn nghe thấy tiếng cười, quay đầu lại khó hiểu liếc nhìn cậu một cái.
Du Vụ đón lấy ánh mắt anh, yên lặng nhìn anh.
Cách làn khói thuốc lá trắng mỏng manh, hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây, Khuất Hàn dời đường nhìn đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh tiếp tục xem TV.
Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy cuộc đối thoại tràn đầy cảm xúc của đôi nam nữ.
”Anh yêu em!”
”Nhưng em không yêu anh!”
”Không, em yêu anh, em chỉ không dám thừa nhận mà thôi!”
”Anh đừng nói lung tung, em thật sự không yêu anh, không yêu anh!”
”Aiz, em người phụ nữ khó tính này, em bảo anh phải làm sao bây giờ?”
…
Khuất Hàn hơi chán nản, tùy tiện nhấn một cái, sao anh lại chọn trúng kênh này. Muốn đổi kênh nhưng sợ quá lộ liễu khiến Du Vụ phát hiện tâm trạng phập phồng của bản thân, cũng may chỉ lát sau đã đến phần quảng cáo.
Khuất Hàn đang nghĩ có nên nhân lúc này mà đi ra ngoài không thì Du Vụ vừa hút xong điếu thuốc lá thứ hai bỗng nhiên mở miệng gọi anh một tiếng, ”Khuất Hàn.”
Đây không phải lần đầu tiên Du Vụ gọi tên anh, nhưng giọng điệu của cậu chưa bao giờ nghiêm túc và đứng đắn như thế, trái tim Khuất Hàn chợt run rẩy, anh cố gắng duy trì nét mặt điềm tĩnh, lãnh đạm hỏi, ”Có chuyện gì?”
Du Vụ bình tĩnh nhìn thẳng vào hai mắt anh, nói rõ ràng từng chữ, ”Cậu có lẽ đã biết, tôi là gay.”
Khuất Hàn không ngờ cậu đột nhiên nói ra như thế, bỗng chốc đờ người ra.