Hôm sau lúc ăn sáng thì Du Vụ tuyên bố mình nghe theo ý kiến của mọi người, tham gia trận đấu cứu thí sinh. Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh hết sức vui mừng.
”Tốt quá rồi!” Trạm Tuyền cười hì hì gắp hai cái bánh bao nhân xá xíu mà Du Vụ thích ăn nhất cho cậu, ”Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức để luyện thanh.”
Lê Tử Tịnh giả vờ tức giận đấm một đấm vào ngực Du Vụ, ”Thằng nhóc chết tiệt này! Vì muốn thuyết phục cậu, cả đêm hôm qua anh không ngủ, vắt hết óc suy nghĩ, chết không biết bao nhiêu tế bào thần kinh, cậu phải bồi thường cho anh!”
”Hì hì, lấy thân báo đáp anh có được không” Du Vụ ăn bánh bao, đùa giỡn không đứng đắn với anh.
Lê Tử Tịnh bị Du Vụ đùa thành quen, bắt chước giọng điệu của cậu mà đáp lễ, ”Được thôi, buổi tối tắm rửa sạch sẽ chờ anh sủng hạnh~”
Du Vụ thiếu chút nữa chết nghẹn bánh bao, ”Anh Tử Tịnh, nguy rồi, anh học được thói xấu, Mạch Tử nhà em ghét nhất những kiểu con trai đào hoa giống anh, xem ra em phải bảo chị ấy tránh xa anh ra một chút…”
”Cậu dám!”
Nhìn hai người họ sáng sớm đấu võ mồm lanh tanh bành hết cả lên, Trạm Tuyền và Tô Trạch Vũ ở một bên phá lên cười.
Du Vụ chợt nhớ đến cậu bạn Jason cũng giống như Lê Tử Tịnh yêu Mạch Tử từ cái nhìn đầu tiên, hỏi Tô Trạch Vũ, ”Đúng rồi, mấy ngày nay không thấy Jason, có phải cậu ấy quay về Mỹ rồi không?”
”Ừ, hôm qua bay rồi, đúng lúc mọi người phải thi đấu, cậu ấy sợ làm lỡ thời gian của mọi người, nên không nói với các cậu chuyện này. Bây giờ ở bên kia đang là buổi tối, có lẽ cậu ấy đang ngủ, chờ cậu ấy tỉnh sẽ gọi điện thoại nói chuyện với các cậu.”
”Ít nhất cậu ấy vẫn còn lương tâm.” Du Vụ hừ nói.
Trạm Tuyền tiếc nuối nói, ”Lần này cậu ấy đi rồi, sợ sau này khó gặp lại.”
Tô Trạch Vũ cười nhẹ nhàng, ”Cậu ấy vốn định chờ thi đấu kết thúc mới về nước, nhưng trường học chuẩn bị khai giảng rồi, cậu ấy vội vàng trở về xem có cách xin trao đổi sinh viên không, nếu thành công, cậu ấy sẽ đến học ở đại học Y, đến lúc đó mọi người sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt.”
”Đại học Y?” Lê Tử Tịnh luôn hơi chậm chạp lúc này lại phản ứng rất nhanh, trừng mắt hỏi, ”Tên tóc vàng đó định học cùng một trường đại học với Mạch Tử?”
Tô Trạch Vũ mỉm cười, gật đầu, biết rõ vẫn cố tình hỏi, ”Tử Tịnh, anh học ở đại học nào?”
Lê Tử Tịnh chán nản trả lời, ”Đại học K.”
Càng nghĩ càng tức giận, anh trừng to mắt, nắm chặt tay, nổi giận mắng, ”Cái đồ gian trá kia, còn nói không cho phép ai gian lận, phải bình đẳng cạnh tranh, kết quả là cậu ta lại muốn gần quan được ban lộc!”
Du Vụ có quan hệ thân thiết với Lê Tử Tịnh hơn so với Jason, có chuyện gì tự nhiên cũng sẽ đứng về phía Lê Tử Tịnh. Hơn nữa cậu cũng không quá tán thành chuyện Mạch Tử yêu người ngoại quốc, cho nên cậu an ủi Lê Tử Tịnh, ”Không phải anh sắp lên năm bốn đại học rồi sao, tranh thủ thi lên cao học ở đại học Y hoặc là tìm một công việc ở thành phố Y đều được mà?”
”Đúng vậy, sao anh không nghĩ ra chứ!” Lê Tử Tịnh hài lòng nhếch mép cười toe, vươn cánh tay làm điệu bộ anh trai tốt ôm lấy cổ Du Vụ đè trước ngực anh, tay kia xoa loạn tóc trên đầu cậu, ”Tiểu Vụ, cậu thật thông minh!”
Du Vụ vừa tức vừa buồn cười, dùng sức thoát khỏi cánh tay của Lê Tử Tịnh, ”Đồ khốn, anh chưa từng nghe câu đầu có thể mất, máu có thể chảy nhưng kiểu tóc không thể loạn sao, không được tiếp tục chà đạp mái tóc của em!”
Lê Tử Tịnh nổi cơn muốn trêu chọc người khác, cười hì hì nhưng không hề dừng tay.
Khuất Hàn và Tô Trạch Vũ không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn về phía cánh tay của Lê Tử Tịnh. Khuất Hàn mím môi, Tô Trạch Vũ nói, ”Được rồi, hai người đừng đùa nữa, nhanh ăn sáng xong còn chuẩn bị luyện hát.”
Cuối tuần này là đêm thi đấu cứu thí sinh. Tám mươi thí sinh bị loại trong top 100 người mạnh nhất toàn quốc đều có thể tự do báo danh, cạnh tranh rất khốc liệt, cuối cùng chỉ có năm người được tiếp tục tham gia thi đấu.
Rất nhiều thí sinh bị loại không cam lòng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đối thủ mạnh rất nhiều, phần thắng của Du Vụ không phải quá lớn, ưu thế của cậu chỉ có được nhiều người yêu thích và khả năng vũ đạo tốt. Đáng tiếc chỉ dựa vào hai điểm này thì không đủ để chinh phục ban giám khảo và khán giả. Dù sao ‘Ngôi sao tương lai’ vẫn là cuộc thi hát, chủ yếu tập trung vào năng lực ca hát, trận đấu cứu thí sinh cũng sẽ như thế. Kỹ năng ca hát của Du Vụ không có nhiều màu sắc, càng làm cậu gặp nhiều khó khăn trong việc chọn bài.
Tuần đó, Du Vụ được hỗ trợ rất nhiều từ ba người Tô Trạch Vũ, Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh. Họ cùng cậu luyện ca, lúc cậu mất niềm tin thì bắt đầu ca ngợi cậu, làm cậu vui vẻ, không nể tình chỉ ra nhược điểm trong giọng hát của cậu, giúp cậu tiến bộ… Không chỉ có như vậy, khi Du Vụ hát đến mức muốn ói mửa thì họ còn phân công giúp cậu điều chỉnh tâm trạng. Trạm Tuyền cùng cậu đánh bóng bàn, Lê Tử Tịnh đánh quyền với cậu, Tô Trạch Vũ kể chuyện cười cho cậu nghe.
Những chuyện này khiến tình bạn của Du Vụ cùng Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền càng thêm sâu sắc. Cậu cũng thay đổi thái độ với Tô Trạch Vũ, không còn để ý đến chuyện thiếu chút nữa lên giường với cậu ta, bắt đầu chân chính coi cậu ta là bạn.
Về phần Mạch Tử thì càng không cần phải nói, trường cô đã khai giảng, bắt đầu phải tập quân sự, dù mệt muốn chết nhưng mỗi ngày cô vẫn kiên trì gọi điện thoại nói chuyện với cậu, giúp cậu giảm bớt tâm trạng căng thẳng. Lúc rảnh rỗi cô còn tự tay nấu mấy món đặc sản quê nhà mang đến cho cậu ăn.
Chỉ có Khuất Hàn là không làm gì cả.
Anh làm việc và nghỉ ngơi rất theo quy luật, mỗi ngày tập thể dục buổi sáng, ăn sáng, đánh đàn luyện ca, ăn trưa, chơi bóng hoặc đi bơi, ăn tối, tản bộ, viết ca khúc, xem TV hoặc đánh bài, ngủ…
Du Vụ vô cùng mất mát.
Thứ tư, đột nhiên Khuất Hàn đem ca khúc chính tay anh viết đưa cho cậu, vẻ mặt dửng dưng nói, ”Tôi sáng tác bài hát này, cho cậu hát lúc thi đấu.”
Du Vụ nhìn bài hát một chút, lại nhìn anh, không dám tin mà bật dậy, trừng to mắt hỏi, ”Thật cho tôi hát sao?”
”Ừ.” Khuất Hàn gật đầu.
”Cậu viết riêng cho tôi?” Ánh mắt Du Vụ sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn, cậu hưng phấn hỏi.
Khuất Hàn dừng một chút, ”Không phải, chỉ là viết xong thì cảm thấy khá phù hợp để cậu hát.”
”Ừm…” Du Vụ hơi thất vọng, thiếu chút nữa lại tưởng bở rồi, nhưng Khuất Hàn bằng lòng đưa ca khúc anh sáng tác cho cậu hát, cậu rất hạnh phúc, tập luyện chăm chỉ mỗi ngày từ sáng đến tối, hát một trăm lần cũng không chán.
Bài hát Khuất Hàn viết là một ca khúc sinh động vui vẻ, phong cách quả thật rất hợp với Du Vụ, lời bài hát cũng do chính tay Khuất Hàn viết. Bài hát ban đầu được gọi là ”Tương lai mà tôi muốn”, ca từ được viết thể hiện giấc mơ mà các thanh thiếu niên theo đuổi, rất phù hợp với chủ đề của ‘Ngôi sao tương lai’.
Ngày diễn ra trận đấu cứu thí sinh, Du Vụ dựa vào bài hát mạnh mẽ và vũ điệu cuồng nhiệt đầy hấp dẫn phát huy tối đa âm sắc đặc biệt của cậu, lọt vào vòng chung kết.
Khuất Hàn, Mạch Tử và những người còn lại cùng nhau ngồi ở khán phòng. Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh theo Mạch Tử reo hò cổ vũ. Tô Trạch Vũ nhờ vào nụ cười mỉm quyến rũ của mình lừa được một tấm biển huỳnh quang có chữ ”Vụ” của một fan của Du Vụ, rất chuyên nghiệp mà đung đưa qua lại.
Du Vụ cố gắng bình ổn tâm trạng, biểu diễn ca khúc ”Tương lai mà tôi muốn” lần cuối cùng.
”Cuộc đời nhỏ bé như cát bụi, thanh xuân luôn trôi qua quá nhanh. Tôi không muốn nhớ về những kí ức nhợt nhạt, tôi không muốn có hối tiếc. Tôi muốn gào thét trước thế giới, tôi muốn bùng phát tất cả hào quang… Tương lai mà tôi muốn, tôi muốn được ở bên bạn.”
Khi Du Vụ hát xong, ban giám khảo, truyền thông và khán giả phản ứng rất tốt, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Ở hiện trường đa số là fan của cậu, tất cả mọi người hưng phấn hô gào tên cậu. Sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, rất nhiều người chạy về phía cậu mà ôm và chụp ảnh chung. Du Vụ sau khi thả lỏng tâm trạng rất tốt, thỏa mãn mọi nguyện vọng của mọi người.
Thấy Mạch Tử tiến lên ôm lấy Du Vụ, Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh cũng học theo, cười hì hì mở hai tay với cậu.
Du Vụ cười bước đến ôm họ, nói lời từ tận đáy lòng, ”Các anh em, cảm ơn.”
”Tôi cũng muốn~” Tô Trạch Vũ cố gắng nói nũng nịu.
Du Vụ làm động tác nôn khan do không chịu đựng nổi, cuối cùng cũng ôm cậu ta một cái như cậu ta mong muốn.
Mạch Tử liếc mắt nhìn Khuất Hàn vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở một bên, giả vờ tùy ý nói, ”Ờ, ngoại trừ cậu đẹp trai lạnh lùng nào đó, tất cả mọi người đều đã ôm rồi.”
”Đúng vậy, còn có anh Hàn, tiểu Vụ, cậu không thể đối xử không bình đẳng, ôm một cái, ôm một cái~” Trạm Tuyền cười nói.
Nghe thế, Du Vụ sững sờ nhìn Khuất Hàn.
Khuất Hàn cũng nhìn Du Vụ.
Trong các loại âm thanh ầm ĩ, hai người giằng co, không ai cử động, cũng không ai mở miệng.
Trong chớp mắt, Du Vụ cảm thấy tất cả xung quanh đều biến thành màu tro xám, thời gian ngừng lại, thế giới chỉ còn cậu và Khuất Hàn.
Tư tưởng ngẩn ngơ bị giọng nói ồn ào của Lê Tử Tịnh cắt dứt, ”Ôm một cái, ôm một cái~”
Tô Trạch Vũ vắt chéo hai tay trước ngực, vẻ mặt giống như đang xem kịch vui nhưng nụ cười bên môi lại phai nhạt.
Một lát sau, Du Vụ bước về phía Khuất Hàn, thoải mái ôm anh.
Cậu muốn nói cảm ơn anh, cảm ơn anh lúc cậu sa sút tinh thần muốn từ bỏ thì anh đã cổ vũ và an ủi cậu, cảm ơn anh đã sáng tác ca khúc cho cậu hát… Tuy nhiên, cuối cùng cậu vẫn không nói gì.
Ngược lại sau khi cơ thể cứng lại một chút, Khuất Hàn khẽ nói lời chúc mừng với cậu.
Trải qua một lần bị loại và trận đấu vớt thí sinh, Du Vụ giống như đã ngồi trên một chuyến tàu lượn, mất cảnh giác bị rơi xuống điểm thấp nhất rồi lại bay lên tận trời xanh. Mỗi ngày tâm trạng của cậu rất tốt, luôn luôn bất giác khẽ ngâm nga giai điệu bài hát ”Tương lai mà tôi muốn”.
Nghe Du Vụ hát quá nhiều lần, ngay cả Trạm Tuyền cũng không chịu nổi, ”Tiểu Vụ, cậu thích bài hát đó đến thế à?”
”Ừ…” Du Vụ giả vờ lơ đãng liếc mắt nhìn Khuất Hàn đang ngồi dưới gốc cây đại thụ đánh đàn guitar, ”Rất thích.”
Mặc dù không biết tại sao Khuất Hàn không mộng du nữa, chuyện này làm cậu cảm thấy mất mát nhưng sau trận đấu cứu thí sinh quan hệ của họ rõ ràng trở nên có chút vi diệu. Lúc ánh mắt đối diện nhau Du Vụ luôn có cảm giác ngọt ngào khó hiểu, cho dù Khuất Hàn làm gì, cậu đều thấy anh quá đẹp trai, chỉ cần anh xuất hiện trong tầm mắt cậu, cậu liền không nhịn được mà nhìn anh.
Cậu càng ngày càng thích ngây người ở trong phòng, chỉ cần có Khuất Hàn ở đó, cho dù hai người không nói gì với nhau, chỉ là cùng nhau xem một bộ phim truyền hình nhàm chán hoặc nghe Khuất Hàn đánh đàn guitar, Du Vụ đều cảm thấy thỏa mãn.
”Hồn ở đâu quay về đi~” Mạch Tử đến thăm mọi người đứng trước mặt Du Vụ khua khua tay, xoa xoa cánh tay của mình rồi nói, ”Ánh mắt có cần thâm tình như thế không? Cậu cho là cậu đang diễn kịch sao, bà chị già này nổi hết da gà rồi này!”
Du Vụ thu hồi ánh mắt đang tập trung vào người Khuất Hàn, hay tay nâng quai hàm cười rạng rỡ, ”Tiểu Mạch, không biết có phải em ảo tưởng hay không, em cảm thấy cậu ấy hình như cũng có cảm giác với em…”
Mạch Tử nhìn bộ dạng rơi vào bể tình của bạn tốt, cảm thấy rất buồn cười, gật đầu đồng ý với cậu, ”Chị cũng cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu khác với nhìn những người khác.”
Hai mắt Du Vụ tỏa sáng lấp lánh, ”Thật sao?”
”Hay là chị giúp cậu thử cậu ta?” Mạch Tử nói.
”Thử thế nào?”
”Đợi buổi trưa xem xem.”
Lúc ăn trưa, Mạch Tử bắt đầu kế hoạch của cô nàng, nhiệt tình thân thiết gắp thức ăn cho Du Vụ, giúp cậu lau mồ hôi, cố tình làm nũng với cậu, ”Người ta đột nhiên không muốn ăn cơm, muốn ăn sủi cảo, cậu đi mua cho chị ăn đi~”
Trạm Tuyền ngẩn tò te, Lê Tử Tịnh mang vẻ mặt ghen tị, Tô Trạch Vũ tràn đầy vui cười… còn Khuất Hàn chỉ ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mạch Tử, sau đó tiếp tục ăn cơm của anh, không có phản ứng gì khác.
Mạch Tử không cam lòng, gia tăng hỏa lực, một lát vân vê lỗ tai Du Vụ, một lát lại ôm eo cậu…
Đây là cách thử mà cô nàng nhắc đến? Xem Khuất Hàn có thể ghen hay không? Khóe miệng Du Vụ co rút, làm trò trước mặt mọi người không tốt chút nào, cậu đành phải len lén cúi đầu nhắn tin cho cô nàng.
【 Đừng náo loạn, cậu ấy biết em không thích phụ nữ, chiêu này của chị vô ích thôi. 】
Mạch Tử vừa đọc tin nhắn vừa bĩu môi, con ngươi đảo đảo, cô lại có chiêu mới, cười hì hì nói với Du Vụ, ”Tiểu Vụ, gần đây chị mới quen một người, chị nghĩ cậu và người đó rất hợp nhau, hay là ngày mai cậu theo chị đến đại học Y gặp mặt đi, biết đâu người đó chính là người yêu định mệnh của cậu~”
Lời này của cô khiến Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền tò mò, hai người hăng hái hỏi cô, cô gái đó có đẹp không, tính cách thế nào. Tô Trạch Vũ vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt giống như hiểu rõ tất cả. Du Vụ nhìn vào ánh mắt cậu ta cảm thấy mất tự nhiên, thấy Khuất Hàn không có phản ứng gì thì cậu càng buồn bực.
Ăn xong bữa trưa, trên đường tiễn Mạch Tử trở về trường học, Du Vụ vẫn rất uể oải, Mạch Tử an ủi cậu, ”Cậu ta có lẽ đã nhận ra mánh khóe của chị, biết chị nói muốn giới thiệu đối tượng cho em là ăn nói lung tung, hoặc là cậu ta ngụy trang quá giỏi, có thể che dấu cảm xúc thật sự của bản thân! Chờ đó, ngày kia chị thật sự tìm một người đàn ông cao lớn và đẹp trai đến cho cậu, kích thích chết cậu ta!”
Du Vụ liếc mắt nhìn cô nàng, ”Thôi đi, lúc trước cậu ấy vẫn cho rằng em lạm giao, vất vả lắm mới làm rõ được hiểu lầm, em không muốn khiến cậu ấy nghĩ lung tung.”
”Được thôi.” Mạch Tử chỉ tiếc rèn sắc không thành thép mà chọt đầu cậu, ”Vậy cậu cứ tiếp tục thầm mến người ta đi!”
Hai giờ, Du Vụ trở về căn hộ, ngoài ý muốn thấy Tô Trạch Vũ không ngủ trưa mà đang chờ cậu. Cậu ta dùng câu trần thuật nói với cậu, ”Người cậu thích, là Khuất Hàn phải không.”
Du Vụ giật mình, biểu hiện của bản thân rõ ràng như thế sao?
Cậu đơn giản gật đầu.
Nhìn cậu thẳng thắn thừa nhận, Tô Trạch Vũ vì cậu không giấu diếm mình mà cảm thấy vui vẻ, đồng thời, vì cậu không tạo hi vọng cho mình mà cảm thấy buồn vô cớ, giọng điệu có chút chua chát, hỏi, ”Cậu ta có cái gì tốt, cậu thích cậu ta vì cái gì?”
Vấn đề này Mạch Tử cũng từng hỏi cậu, Du Vụ vẫn mang vẻ mặt mờ mịt trả lời, ”Tôi cũng không biết.”
Từ khi phát hiện mình thích người đồng giới, Du Vụ rất nghiêm túc suy nghĩ sau này muốn tìm người yêu như thế nào. Cậu không có yêu cầu cao về ngoại hình và vẻ bề ngoài, cậu chỉ nghĩ, người đó phải có tính cách tốt, có thể dễ dàng tha thứ và nhân nhượng tính xấu của cậu.
Khuất Hàn thật sự rất không phù hợp với yêu cầu của cậu. Anh giống như cao thủ tuyệt thế từ tiểu thuyết võ hiệp bước ra, võ công cao cường, cô độc, lạnh lùng và cao ngạo. Ngược lại, tính cách dịu dàng và hiểu ý người khác như Tô Trạch Vũ thật ra lại giống người cậu muốn tìm kiếm hơn.
Tuy nhiên, Du Vụ thích Khuất Hàn, không có cảm giác gì với Tô Trạch Vũ.
Không có nhiều thời gian để Du Vụ xoắn xuýt chuyện tình cảm, một tuần thoáng cái trôi qua, trận tiếp theo 25 người chọn 15 người. Niên thiếu Tư Đồ Khỏa Khỏa gây tranh cãi cho dư luận đã bị loại, Du Vụ và Khuất Hàn, Tô Trạch Vũ, Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh cùng nhau lọt vào top 15 người mạnh nhất.
Top 15 chọn 10 thì áp dụng hai đợt thi đấu. Trận đầu tiên, tất cả các thí sinh biểu diễn xong, ban giám khảo, đại diện truyền thông, đại diện khán giả và các thí sinh cùng nhau bỏ phiếu. Một người có số phiếu bầu cao nhất trực tiếp lọt vào top mười, những người còn lại tham gia trận đấu phía sau. Các thí sinh còn lại sẽ bốc thăm ngẫu nhiên để tiến hành thi đấu trận thứ hai, hai người chọi nhau. Lần này do ban giám khảo chuyên nghiệp, đại diện truyền thông, đại diện khán giả và các thí sinh cùng nhau bỏ phiếu, số phiếu cao hơn sẽ được đi tiếp, số phiếu thấp hơn sẽ phải thi đấu trận thứ ba, bảy người loại năm người, chỉ có hai người có thể bước vào vòng sau.
Đêm đó Khuất Hàn biểu hiện tốt nhất, lọt thẳng vào vòng trong, đứng đầu top 10 người mạnh nhất toàn quốc.
Mà trận đấu đối kháng đầu tiên diễn ra giữa các thí sinh còn lại, Du Vụ không ngờ sẽ là cậu và Trạm Tuyền. Cậu và Trạm Tuyền cạnh tranh bình đẳng, dù ai thắng ai thua cũng không sao cả.
Trạm Tuyền hát bài hát ”Aqua love” nổi tiếng nhất trong album cùng tên của ca sĩ mới Thư Trầm, Du Vụ vẫn theo con đường nhiệt tình sôi động, cậu chọn biểu diễn một ca khúc rock and roll có tên ”Vội vàng”.
Hai người biểu diễn xong đài truyền hình xen vào một đoạn quảng cáo rồi mới tiến hành bỏ phiếu, kết quả tổng hợp các phiếu bầu của bốn vị giám khảo chuyên nghiệp, hai mươi đại diện truyền thông và năm mươi đại diện khán giả, Du Vụ và Trạm Tuyền hòa nhau.
Cuối cùng là màn bỏ phiếu của các thí sinh. Tô Trạch Vũ bầu cho Du Vụ, Lê Tử Tịnh nhìn cậu ta một chút, lại nhìn Trạm Tuyền và Du Vụ trên sân khấu, do dự một lúc lâu, cuối cùng anh bỏ phiếu cho Trạm Tuyền. Sau đó vẻ mặt Lê Tử Tịnh khẩn trương nhìn Du Vụ vài lần, vẻ mặt muốn nói lại thôi, ngại TV đang tường thuật trực tiếp nên không tiện mở miệng nói gì.
Du Vụ cười cười với anh, cậu hiểu rõ anh muốn nói gì, cũng hiểu bởi vì Tô Trạch Vũ bầu cho cậu nên anh mới bỏ phiếu cho Trạm tuyền. Cách nghĩ của Lê Tử Tịnh rất đơn giản, tất cả mọi người đều là bạn bè, Du Vụ và Trạm Tuyền mỗi người phải có một phiếu, như vậy mới công bằng, cũng không làm tổn thương tình cảm hòa thuận giữa hai bên.
Thấy cậu cười, Lê Tử Tịnh biết cậu không có mất hứng, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tình hình tiếp theo càng trở nên căng thẳng. 12 thí sinh, trong đó có 6 người bầu cho Du Vụ, 5 người bầu cho Trạm Tuyền, người bỏ phiếu cuối cùng là Phương Bách Sam. Hắn kinh thường liếc mắt nhìn Trạm Tuyền, lại nhìn Du Vụ, nếu là lúc bình thường, hắn căm thù và chán ghét Trạm Tuyền, chắc chắn hắn sẽ bầu cho Du Vụ, hôm nay giống như xem kịch vui hắn lại đem phiếu bỏ cho Trạm Tuyền.
Khán giả và người hâm mộ dưới khán đài trở nên ồn ào náo động.
Người dẫn chương trình Kế Thì Vũ và Du Huyên cũng không ngờ được tình hình này, sửng sốt một chút, Kế Thì Vũ bắt đầu kéo dài thời gian, ”Xem ra thực lực của hai thí sinh này tương đương nhau, khó phân cao thấp, mọi người cho một tràng pháo tay cổ vũ cho hai người được không ạ…”
Phía bên kia, Du Huyên nhận được chỉ đạo từ đạo diễn, tiếp lời của Kế Thì Vũ, ”Khuất Hàn mặc dù đã lọt vào vòng trong nhưng cậu ấy cũng thuộc top 15 người mạnh nhất, cũng có quyền bỏ phiếu, một lá phiếu quý giá nhất cuối cùng của cậu ấy sẽ quyết định Du Vụ hay Trạm Tuyền, ai được đi tiếp, ai đợi xác định…”
Trong trường quay hoàn toàn yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn Khuất Hàn chậm rãi bước xuống từ chỗ ngồi dành cho top 10.
Bị bầu không khí ở hiện trường lây nhiễm, Du Vụ và Trạm Tuyền đều căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn.
Kế Thì Vũ đưa cây hoa hồng làm lá phiếu cho Khuất Hàn, ”Đi đi, cậu cảm thấy ai biểu hiện tốt hơn thì đưa hoa đặt vào tay người đó.”
Khuất Hàn đừng tại chỗ vài giây, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Du Vụ, sau đó rẽ phải, đi về phía Trạm Tuyền.
Hai tay Du Vụ siết chặt, nụ cười trên mặt cứng nhắc, đáy lòng hi vọng cậu ấy chỉ đi qua trước tiên an ủi Trạm Tuyền một chút, sau đó sẽ quay đầu lại đưa hoa cho mình…
”Chúc mừng Trạm Tuyền lọt vào top 10…”
“Trạm Tuyền! Trạm Tuyền — ”
”A a, Tiểu Tuyền, anh giỏi nhất –”
”Du Vụ cố gắng lên, đừng nản lòng…”
”Du Vụ cố lên… cố lên…”
…
Tiếng nói ồn ào trong trường quay, Du Huyên đưa microphone tới trước mặt Du Vụ, có chút thương cảm hỏi cậu, ”Tất cả mọi người đều biết quan hệ của em và Trạm Tuyền, Khuất Hàn đều rất tốt, Khuất Hàn bầu cho Trạm Tuyền, không chọn em, em có giận không?”
Du Vụ máy móc cười cười trước màn ảnh, ”Không đâu, em sẽ không thế đâu…”
Thật sự không tức giận, chỉ là thoáng cái từ trên mây ngã xuống vực sâu mà thôi…