Bạc Hà Đen

Chương 26

Ngay khi Khuất Hàn đang ngạc nhiên và mất hồn thì Du Vụ mơ màng tỉnh lại, trong phòng tối đen, hai mắt cậu mù sương, thấy không rõ vẻ mặt của Khuất Hàn, chỉ cho rằng anh lại mộng du, nói thầm một câu, ”Lại mộng du sao? Quên đi… Dù sao cũng là lần cuối cùng…”

Cậu không hề coi Khuất Hàn trở thành người cậu thích, mơ màng nghĩ từ nay về sau, đường ai người nấy đi, liền xem anh là đối tượng để giải thoát dục vọng, mặc cảm tự ti cho rằng mình là người bất tài vô dụng, lần cuối cùng chiếm tiện nghi của anh. Cậu chủ động ôm lấy cổ Khuất Hàn, kéo người anh sát vào người cậu, sau đó bắt đầu hôn lên môi anh.

Cơ thể Khuất Hàn chấn động, toàn thân cứng ngắc.

Du Vụ mắt nhắm nghiền chăm chú ôm anh, đầu lưỡi linh hoạt ẩm ướt đảo quanh mút vào trong miệng anh.

Cả người Khuất Hàn khô nóng, bất giác theo bản năng mà đáp lại nhiệt tình của cậu, hai tay luồn vào trong áo ngủ của Du Vụ mà sờ soạng vùng eo và tấm lưng trơn mịn của cậu, cảm xúc mềm mại khiến anh ngơ ngẩn.

Đau nhức từ trên môi truyền đến, hàm răng của Du Vụ hơi dùng sức cắn anh một cái.

Đối với Khuất Hàn đây là hành động đổ thêm dầu vào lửa, anh rời khỏi môi cậu, từ cằm hôn một đường đến cổ và xương quai xanh của cậu.

”Ưm…” Hai má Du Vụ đỏ hồng, lồng ngực phập phồng, cắn môi phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm.

Khuất Hàn nghe thấy, đầu óc trong chớp mắt tê dại. Làn da mịn màng, mùi hương và nhiệt độ nóng hổi trên người Du Vụ là loại hấp dẫn mạnh mẽ khó có thể hình dung đối với anh, biết rõ mình đang đùa với lửa, nhưng vẫn luyến tiếc rời khỏi người cậu.

Anh chưa bao giờ có dục vọng mãnh liệt đến vậy, cơ thể nóng lên đầy đau đớn, hai tay anh siết chặt lấy ga trải gường, dùng hết sức lực toàn thân mới kiềm chế được kích động muốn xé rách quần áo trên người Du Vụ.

Du Vụ thở dốc, khuôn mặt đổ ra một lớp mồ hôi ẩm ướt sáng bóng, Khuất Hàn rất lâu không cử động, cậu dần dần cảm thấy buồn ngủ, lẩm bẩm câu gì đó, mặt hướng sang một bên, chỉ lát sau đã ngủ.

Khuất Hàn nhìn cậu ở dưới thân mình ngủ say sưa, trong lòng mềm nhũn, rồi lại nổi lên sự chua xót và đau đớn khôn cùng. Giờ phút này, anh hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của mình, anh thích Du Vụ, anh biết Du Vụ cũng có cảm giác với anh, tuy nhiên…

Nếu Du Vụ cũng giống anh không có bất kì thứ gì ràng buộc, như vậy họ còn có thể không cần để ý đến ánh mắt của những người khác, vui vẻ bên nhau. Tuy nhiên, Du Vụ không giống anh, cậu còn có ba mẹ, cậu còn muốn làm ngôi sao…

Khuất Hàn vuốt ve khuôn mặt của Du Vụ, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu.

Mười tám năm nay, anh sống theo ý thích, tự do tự tại. Anh không muốn giống như Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý bị tình yêu vây hãm, rơi vào tuyệt vọng và đau khổ, lại càng không muốn nhìn Du Vụ vì bên anh mà bị thương tổn.

Như vậy, ngay trước khi ái tình nảy nở, hãy tự tay bóp chết nó.

Ba giờ sáng, Khuất Hàn mang theo hành lý rời khỏi căn hộ.

Ngày hôm sau, ban ngày anh bắt đầu tìm công việc, buổi tối lại quay về hát ở Loạn Sắc. Cách nghĩ của anh rất đơn giản, trước tiên kiếm một ít tiền sau đó tự mình mở một cửa hàng nhỏ.

Ông chủ Loạn Sắc nhận ra anh thiếu tiền, tốt bụng khuyên bảo anh, ”Mặc dù trong cuộc thi cậu chưa lọt vào top năm, nhưng truyền thông và ban giám khảo đánh giá cậu rất cao, trong mấy tháng thi hát, cậu cũng có không ít fan cứng cựa, một vài công ty cũng muốn ký hợp đồng với cậu, cậu có thể làm nghệ sĩ, mặc dù mệt mỏi, nhưng kiếm được nhiều tiền.”

”Cám ơn, nhưng tôi không có hứng thú.” Khuất Hàn từ chối, anh không có hảo cảm với giới giải trí. Anh tự do quen rồi, không muốn bị ai thúc ép quản lý, cũng không muốn nịnh nọt người khác, phải đeo mặt nạ mà nói dối.

”Không muốn làm nghệ sĩ… Vậy cậu giúp đám nghệ sĩ viết bài hát đi, làm người soạn nhạc ở hậu trường.” Ông chủ nói thêm.

Khuất Hàn cảm thấy có thể, nhưng anh không quen người ở trong mấy công ty đĩa nhạc, bán ca khúc mình sáng tác cho ai là một vấn đề.

Ông chủ nở nụ cười, ”Cái này giao cho tôi là được.”

”Cám ơn.” Khuất Hàn không thích nợ ân huệ của người khác, chủ động đề xuất mức hoa hồng cho ông chủ.

Ông chủ không vui, cố tình nghiêm mặt nói, ”Tôi không đến mức thiếu chút tiền ấy, nếu cậu thật sự muốn cám ơn tôi, thì ca hát thật tốt cho tôi!”

Khuất Hàn cười cười, ”Được, tôi biết rồi.”

Đối với việc anh trở về, A Luân và Lisa rất vui. Mặc dù anh có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng tính cách anh thẳng thắn, không bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, là một ca sĩ và nhà soạn nhạc thiên phú, mọi người đều rất thích anh.

Dựa vào sự nổi tiếng khi tham gia ‘Ngôi sao tương lai’, khi Khuất Hàn hát ở Loạn Sắc, số lượng khách đến quán bar nhiều hơn rất nhiều so với trước đây, gần như mỗi ngày trong bar đều chật người. Ông chủ thấy việc làm ăn buôn bán phát đạt, mỗi ngày đều tủm tỉm cười.

Vào ngày thứ bảy, ‘Ngôi sao tương lai’ chính thức bắt đầu trận đấu top 8 chọn top 5.

Trong quán bar tất cả mọi người đều rất quan tâm Du Vụ có vượt qua được không. Trận đấu này vừa vặn Khang Tương Ngữ không phải làm người dẫn chương trình, cô bao trọn Loạn Sắc cùng bạn bè mở tiệc ở đây. Ngoại trừ phục vụ sinh phải ở bên để phục vụ rót rượu, bọn A Luân và Lisa hôm nay không phải lên sân khấu biểu diễn, ông chủ đặc biệt cho phép mọi người có thể cùng nhau xem truyền hình trực tiếp ở phòng nghỉ của anh ta.

Bởi lẽ Khuất Hàn tự động bỏ cuộc thi, trận đấu hôm trước chỉ loại thí sinh mang số báo danh số bảy Trần Khoa. Top tám người mạnh nhất hiện tại là số 2 Trạm Tuyền, số 3 Tô Trạch Vũ, số 4 Vương Hiểu Căn, số 5 Công Tôn Duệ, số 6 Phương Bách Sam, số 8 Du Vụ, số 9 Thường Thước, số 10 Hứa Hiểu Duyên.

A Luân và Lisa đều biết Khuất Hàn không muốn tiến vào showbiz, sẽ không tham gia bình luận về trận đấu kích thích này. Hai người trước mặt anh nhiệt tình thảo luận ai cuối cùng có khả năng giành ngôi vô địch, ai sẽ bị loại trong trận đấu này.

Ban đầu họ cho rằng bất luận là khuôn mặt, khả năng ca hát, vũ đạo, sáng tác, tất cả các khía cạnh tổng hợp lại có thể nói hoàn mỹ nhất là Khuất Hàn, anh chắc chắn sẽ giành chiến thắng, đáng tiếc anh lại từ bỏ cuộc chơi giữa chừng.

Các ứng cử viên còn lại, xuất phát từ tình cảm chủ quan cá nhân, họ tự nhiên mong muốn Du Vụ có thể đoạt giải nhất, cũng hi vọng Trạm Tuyền dễ thương có thể đạt được thành tích tốt, nhưng khách quan mà nói họ đều nghĩ khả năng Du Vụ và Trạm Truyền giành giải quán quân là không lớn. Khả năng ca hát của Du Vụ vẫn còn thiếu sót, còn Trạm Tuyền lại quá ngọt ngào mềm mại, dáng vẻ non nớt khi lên sâu khấu của cậu không có tố chất của một ngôi sao.

Cuối cùng, A Luân chọn Công Tôn Duệ, Lisa bầu cho Tô Trạch Vũ, hai người tranh cãi đến mặt đỏ tới mang tai, ai cũng không thuyết phục được ai, thở phì phò hỏi Khuất Hàn, ”Cậu nghĩ ai sẽ đoạt giải quán quân?”

Khuất Hàn uống nước, liếc mắt nhìn Vương Hiểu Căn đang hát trên màn hình TV, không chút do dự nói, ”Cậu ta.”

”Vương Hiểu Căn? Cậu ta quả thật hát rất hay… Thế nhưng, Tinh Tế chắc chắn sẽ không để người có vẻ ngoài bình thường như thế giành giải nhất?” Lisa hoài nghi nói.

”Không sai.” Lúc này A Luân lại đồng ý với ý kiến của cô, ”Từ trước đến nay cho dù là cuộc thi dành cho nam giới hay nữ giới, quán quân đều phải là người ưa nhìn… Vương Hiểu Căn, tôi thấy cậu ấy quá lắm cũng chỉ đoạt giải nhì…”

”Không đúng không đúng, tối đa chỉ về hạng ba!” Lisa nói.

”Các cậu đừng ồn ào nữa, Du Vụ và Trạm Tuyền lên sân khấu rồi kìa!” Những người khác reo hò.

Mọi người đều yên tĩnh lại.

Trận đấu ngày hôm nay khá đặc biệt, vòng đầu tiên bốc thăm chia làm bốn nhóm, sau đó ban tổ chức ngẫu nhiên chọn một bài hát trong hai mươi bài được định trước, hai bên cùng hát, ban giám khảo chọn ra một người có tổng số điểm cao nhất trực tiếp lọt vào vòng trong, bảy người còn lại bước vào trận đấu loại thứ hai, loại bỏ một người, sau đó vào vòng thứ ba, trong sáu người còn lại bốn người được đi tiếp, hai người bị loại.

Hiện tại đang tiến hành vòng thứ nhất, hai người cùng hợp xướng. Nhóm đầu tiên là Vương Hiểu Căn và Tô Trạch Vũ, hai người hợp tác ăn ý, hát rất hay. Nhóm thứ hai là Du Vụ và Trạm Tuyền, họ bốc được bài hát ”Nụ hôn của bướm xanh” là một bài hát của Khúc Phóng – Một trong bốn vị thiên vương.

A Luân đổ mồ hôi thay cho hai người họ, ”Họ hình như không am hiểu thể loại R&B này lắm thì phải…”

Từ khi bắt đầu cuộc thi đến nay, sân khấu được thiết kế đẹp đẽ hơn trước rất nhiều, ánh sáng rực rỡ, âm thanh mạnh mẽ, vũ công chuyên nghiệp và những người hâm mộ ở dưới khán đài vẫy gậy huỳnh quang, làm những thí sinh trên khán đài giống như đang biểu diễn trong một buổi hòa nhạc nhỏ.

Để phối hợp với ca khúc của Du Vụ và Trạm Tuyền, vẽ ra bầu không khí lãng mạn đầy mộng mơ, chuyên viên tạo mẫu tóc đã nhuộm một phần tóc họ thành màu xanh dương, staff còn tạo dựng sân khấu hình bươm bướm xanh ở trên cao, khi hai người hát đến đoạn điệp khúc, thang máy chậm rãi nâng họ lên không trung, cánh bướm hai bên nhẹ nhàng rung động, dưới ánh sáng xanh và ánh sáng trắng tạo ra hiệu ứng rực rỡ.

Có lẽ bị bầu không khí cuồng nhiệt ở hiện trường lây nhiễm, nốt cao của Du Vụ rất đúng chỗ, Trạm Tuyền hát cũng mượt mà, biểu hiện của hai người đều rất tốt.

Nhìn Du Vụ tràn đầy tự tin trên sân khấu, vẻ mặt tung bay, Khuất Hàn nhịn không được lấy bật lửa và một điếu thuốc ra, hít sâu một hơi, ngửa đầu dựa ở sofa, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Sau này mỗi người đều có con đường riêng của mình, anh có lẽ không còn cơ hội gặp lại cậu nữa…

TV đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, Lisa và A Luân ngồi ở bên phải Khuất Hàn hoảng loạn đứng lên, cùng nhau thét chói tai, ”A, Trạm Tuyền, Tiểu Vụ…”

Khuất Hàn nhìn lại, thấy sân khấu hình con bướm không biết tại sao rớt một bên cánh, cơ thể Trạm Tuyền mất đi điểm dựa lung lay sắp đổ, Du Vụ nhanh tay lẹ mắt túm lấy cậu, Trạm Tuyền ngã ngửa ngồi trên sâu khấu, nhưng Du Vụ lại bị rớt xuống dưới đất.

”A…”

”Du Vụ…”

Hiện trường hỗn loạn.

”Tại sao có thể thế được?!” A Luân và Lisa nôn nóng vây quanh.

Điếu thuốc trong tay Khuất Hàn bị anh bóp nát trong lòng bàn tay, lửa gần như làm tổn thương làn da anh nhưng anh không hề hay biết, vẻ mặt tái nhợt nhìn màn hình TV bắt đầu chiếu quảng cáo. Trong vô hình giống như có ai đó gắt gao bịt kín miệng và mũi anh, anh sắp không thể thở được.

Khuất Hàn đờ người ra khỏi Loạn Sắc, bắt một chiếc taxi, tài xế hỏi anh đi đâu.

”Đến đài truyền hình TBB…” Khuất Hàn đờ đẫn trả lời, dừng một chút anh nói tiếp, ”Không, xin chờ một chút…”

Hai tay anh run rẩy, mất rất nhiều sức lực mới rút được điện thoại di động từ trong túi quần ra, đầu óc anh hỗn loạn, chút lý trí còn lại nói cho anh, lúc này không thể gọi điện cho Trạm Tuyền hỏi tình huống của Du Vụ. Cậu ấy bây giờ chắc chắn đang tự trách bản thân và hoảng loạn, gọi cho cậu ấy, trong lòng cậu ấy lại càng không dễ chịu, cũng không thể gọi cho Tô Trạch Vũ, Khuất Hàn không biết tại sao, chính là tiềm thức không muốn nghe thấy giọng của cậu ta, anh không có hảo cảm với Tô Trạch Vũ, anh biết Tô Trạch Vũ cũng không có cảm tình với anh… Cuối cùng, anh gọi điện cho Lê Tử Tịnh.

Giọng nói của Lê Tử Tịnh nghẹn ngào, ”Chỗ cậu ấy vừa vặn là một tấm đệm, ngoại trừ bị gãy xương chân thì không bị chấn thương nghiêm trọng gì khác, đầu cậu ấy bị đụng, não chấn động, vẫn hôn mê bất tỉnh…”

Khuất Hàn khẽ thở phào, nghe thấy cậu vẫn chưa tỉnh ngực anh lại cảm thấy rất đau đớn, giọng nói khô khốc hỏi, ”Các anh đang ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện nhân dân thứ ba.”

Loạn Sắc cách bệnh viện nhân dân thứ ba rất xa, một cái ở phía đông thành phố, một cái ở phía tây thành phố. Bình thường phải hơn một giờ đồng hồ mới đến nơi, nhưng ngày hôm nay xảy ra chuỗi va chạm liên hoàn gây tắc nghẽn giao thông, lúc Khuất Hàn đến bệnh viện thì đã gần mười một giờ đêm.

Những người khác đến thăm đã rời đi, chỉ còn có bốn người Mạch Tử, Trạm Tuyền, Tô Trạch Vũ và Lê Tử Tịnh còn ở lại bệnh viện.

Ở hiện trường tận mắt chứng kiến Du Vụ ngã xuông, sau khi đưa cậu vào bệnh viện cậu vẫn hôn mê bát tỉnh, Mạch Tử và Trạm Tuyền bị kích động lớn. Mạch Tử khóc khàn giọng, Trạm Tuyền cũng liên tục gạt nước mắt, Lê Tử Tịnh và Tô Trạch Vũ an ủi họ rất lâu, hai người mới bình tĩnh lại.

Sau khi hao hết sức lực mệt mỏi dần dần tiến đến, Mạch Tử không chịu quay về trường học, Trạm Tuyền cũng không chịu trở lại căn hộ, hai người khăng khăng đòi chờ đến khi Du Vụ tỉnh lại. Lê Tử Tịnh và Tô Trạch Vũ không còn cách nào, đành để Mạch Tử ngủ ở chiếc giường khác trong phòng bệnh, Trạm Tuyền nằm ngủ trên sofa, họ cũng mệt nhọc, cùng nhau ghé vào bên giường của Du Vụ mà ngủ.

Khuất Hàn đi vào phòng bệnh, giữa lúc hoảng hốt nhớ lại mấy tháng trước khi Trạm Khê chết, lại nhớ đến mấy ngày trước ở bệnh viện nghe bác sĩ thông báo Tiếu Mạc Lý trở thành người sống thực vật. Biết rõ Du Vụ không có chuyện, cậu chỉ là do não chấn động nhỏ mà hôn mê, sau một thời gian sẽ tỉnh dậy, nhưng nhìn cậu lặng lẽ nằm trên giường bệnh, trái tim Khuất Hàn giống như vỡ tan, vô cùng đau đớn.

Anh chậm rãi bước đến, đưa tay sờ má cậu, sau đó run rẩy dò xét hơi thở dưới mũi cậu.

Khuôn mặt cậu vẫn nóng, hô hấp cũng nóng…

Khuất Hàn không dám tưởng tượng nếu như Du Vụ cũng chết đi giống như Trạm Khê hoặc biến thành người sống thực vật giống Tiếu Mạc Lý, anh sẽ thế nào. Chỉ là hơi nghĩ đến cảnh tượng đó, tim anh bị bóp nghẹt.

Anh nhịn không được mà cầm tay Du Vụ, nghĩ thầm, nếu cậu tỉnh lại, chỉ cần cậu tỉnh lại… như vậy anh…

Ngay khi cảm xúc anh dâng trào muốn đưa ra quyết định thì Du Vụ đột nhiên nói mớ giữa mê man, ”Mẹ… Ba…”

Bốn phía yên tĩnh, mặc dù thanh âm của cậu rất nhỏ nhưng Khuất Hàn vẫn nghe được rõ ràng. Giống như bị một chậu nước đá đổ lên người anh, nhiệt huyết bỗng chốc dập tắt.

Tôi yêu cậu, cậu yêu tôi, và kể từ đó chúng ta hạnh phúc mãi mãi về sau… Nếu như cuộc sống có thể đơn giản như thế, tình yêu có thể tinh khiết như thế thì thật tốt biết bao. Anh không phải không yêu Du Vụ, chỉ là tình cảm của Trạm Khê và Tiếu Mạc Lý đã tạo thành bóng ma quá lớn cho anh. Bây giờ Khuất Hàn không đủ tự tin nếu anh và Du Vụ yêu nhau, họ có thể kéo dài được bao lâu.

Trước khi trời sáng Khuất Hàn rời khỏi bệnh viện, ngoại trừ Tô Trạch Vũ ngủ không sâu khi anh vừa vào đã tỉnh thì ba người còn lại không phát hiện ra anh đã đến.

Buổi chiều hôm sau, Du Vụ cuối cùng cũng tỉnh lại. Bác sĩ kiểm tra toàn thân cậu nói không còn vấn đề nghiêm trọng, não cũng không có ứ đọng, sau khi tháo thạch cao trên đùi thì có thể xuất viện.

Mạch Tử kích động ôm chặt lấy Du Vụ, cắn vài cái trên mặt cậu. Du Vụ thiếu chút nữa bị hai cánh tay cứng như thép của cô nàng ép chết, còn suýt bị chết trong chậu dấm chua của Lê Tử Tịnh.

Trạm Tuyền áy náy nói với Du Vụ, ”Tiểu Vụ, xin lỗi, đều do tôi làm hại cậu bị thương…”

Du Vụ khoát khoát tay, ”Không quan hệ đến cậu, muốn trách thì trách ban tổ chức không làm tốt công tác an toàn.”

”Nhưng cậu vì kéo tôi mới…”

”Ai bảo tôi giống Lôi Phong cơ chứ, ha ha.” Du Vụ vỗ vỗ đầu của Trạm Tuyền, “Hơn nữa bác sĩ cũng nói tôi không còn vấn đề gì lớn, vết thương ở chân sẽ nhanh khỏi thôi, cậu đừng áy náy nữa được không!”

Tô Trạch Vũ cười nói, ”Cậu đúng là phúc lớn mạng lớn, mọi người chứng kiến ở trường quay đều sợ chết khiếp, nghĩ cậu ngã xuống đập đầu mất trí nhớ rồi chứ, không ngờ chỉ là gãy xương chân và chấn động não nhỏ.”

Du Vụ cười hì hì, ”Không có cách nào mà, sinh ra đã có quý nhân phù hộ~”

Mạch Tử không nhìn nổi cậu vừa hù họa người khác sợ mất hồn xong lại còn tỏ vẻ cà phất cà phơ không lo lắng, đầu móng tay hung hăng cấu Du Vụ, mặt dữ tợn nói, ”Cậu nếu như còn dám như con bướm thiêu thân thử trách trái tim của bà chị này, bà chị già này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu!”

Du Vụ đau đến nhe răng trợn mắt, đang muốn mắng chửi người, thấy vành mắt đỏ quạch của cô nàng, tâm trạng mềm nhũn, nhẹ nhàng dỗ dành cô nàng, ”Chị già, em sai rồi, không dám nữa đâu…”

Mọi người cười nói, Tô Trạch Vũ chú ý ánh mắt Du Vụ thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa phòng, đôi mắt dần dần trở nên buồn bã, lập tức đoán được cậu đang mong ai, trong lòng có chút buồn vô cớ và mất mát, rồi lại không nhẫn tâm thấy bộ dạng thất vọng của cậu, cuối cùng nói cho cậu biết Khuất Hàn đã đến, ”Tối hôm qua cậu ta đã đến rồi, gần sáng mới đi, buổi tối có thể cậu ta sẽ đến.”

Du Vụ nhún nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ nhưng khóe miệng lại tạo thành một đường cong nho nhỏ.

Trạm Tuyền đưa ra một vấn đề mà Du Vụ vẫn lảng tránh không muốn đối mặt, ”Tiểu Vụ, bây giờ chân của cậu như vậy, còn có thể tham gia thi đấu không?”

Trận đấu tám chọn năm, bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra, ban tổ chức quyết định sẽ lùi trận đấu lại một tuần. Tục ngữ nói bị thương xương cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, chân của Du Vụ không đủ vài tháng thì không tốt lên được, lẽ nào ngồi xe đẩy tham gia thi đấu? Tuy nhiên không thể khiêu vũ mà nói, cậu làm sao hi vọng có thể vượt qua…

”Không sao, có thể lọt vào tám người mạnh nhất tôi đã rất hài lòng, phần sau của cuộc thi đứng nhìn các cậu thôi.” Du Vụ cố gắng che dấu sự thất vọng của bản thân. Cậu không phải là người thích hi sinh vì người khác, lúc đó chỉ xuất phát từ phản ứng bản năng, tự nhiên làm vậy. Cậu thật sự không trách Trạm Tuyền, cậu biết nếu cậu và Trạm Tuyền đổi vị trí cho nhau, cậu ấy thấy mình sắp rơi xuống cũng sẽ kéo mình lên.

Du Vụ cũng nhận thức được, cậu có thể vào top tám đã là cực hạn. Nếu không phải trận đấu này thì trận tiếp theo cậu sẽ bị loại, với thực lực hiện tại của cậu, muốn đoạt giải nhất là gần như không thể.

Sau khi nghĩ thông suốt, cậu cũng không quá buồn bã, ngược lại còn an ủi Trạm Tuyền.

Để xoa dịu tâm trạng của Du Vụ, ngăn chặn nghi ngờ về công tác an toàn của cuộc thi và lửa giận của fan hâm mộ, người phụ trách cuộc thi đặc biệt mua giỏ hoa quả tươi đến an ủi, còn sắp xếp cho những người hâm mộ đến thăm cậu. Đài truyền hình TBB cũng đi theo đưa tin, Du Vụ mượn chuyện này mà bộc phát một trận.

Vài ngày sau đó, người đại diện thay mặt Phương Bách Sam bất ngờ tuyên bố hắn rút khỏi trận thi đấu kế tiếp của ‘Ngôi sao tương lai’. Bên ngoài náo động, bản thân hắn lại bí mật xuất ngoại, không ai tìm ra được bất kì dấu vết nào của hắn.

Du Vụ hỏi Trạm Tuyền có biết chuyện gì xảy ra không, Trạm Tuyền mờ mịt nói, ”Không biết đâu.”

Chờ Trạm Tuyền đi rồi, Mạch Tử len lén nói với Du Vụ, sự cố sân khấu bươm bướm ngày đó của cậu và Trạm Tuyền có liên quan đến Phương Bách Sam. Hắn vì muốn trừng phạt Trạm Tuyền, cố ý tìm người động tay động chân với sân khấu bươm bướm, sau đó không biết ai đã điều tra ra chuyện này, hung hăng chỉnh đốn hắn, khiến hắn thiếu chút nữa tàn tật, phải ra nước ngoài chữa trị.

Du Vụ nghe xong tức giận không ngớt, hận không thể cắt Phương Bách Sam hại cậu không thể thi đấu tiếp thành tám khúc, rồi lại cảm thấy khó hiểu, ”Loại chuyện ngay cả paparazzi chưa từng đưa tin làm sao chị biết được?”

”Nói ra thì dài lắm…” Mạch Tử không muốn nói ra, ”Nói chung hãy tin chị, tin tức này tuyệt đối chính xác!”

Du Vụ đảo tròn tròng mắt, ”Vậy ai đã chỉnh Phương Bách Sam vậy, chị có biết không?”

”Cái này chị không biết…”

Có phải Khuất Hàn không?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Du Vụ tự giễu cười cười. Họ còn không được coi là bạn bè, cậu ấy làm sao lại không để ý đến hậu quả mà làm loại chuyện xúc phạm gia đình họ Phương?

Trận đấu tiếp theo, Trạm Tuyền ở vòng năm chọn ba thì bị loại, lọt vào trận đấu cuối cùng là ba người mà A Luân, Lisa và rất nhiều người đã đoán trước, Công Tôn Duệ, Tô Trạch Vũ và Vương Hiểu Căn.

Cuối cùng Công Tôn Duệ giành ngôi vô địch, Vương Hiểu Căn vì khuôn mặt quá mức bình thường đành phải về vị trí thứ hai, ở vị trí thứ ba là Tô Trạch Vũ.

Khiến rất nhiều người ngạc nhiên là Công Tôn Duệ không ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc SS mà vô số thanh thiếu niên mơ ước, anh đi du học ở học viện âm nhạc Viena. Tham vọng của anh là trở thành một nhà soạn nhạc vĩ đại, không phải làm một ca sĩ thương mại, tham gia ‘Ngôi sao tương lai’ chỉ là vì anh muốn thử nghiệm độ tiếp thu của công chúng đối với các bài hát do anh sáng tác mà thôi.

Á quân Vương Hiểu Căn cũng không định làm ngôi sao ca nhạc. Cậu rời khỏi vùng núi là vì muốn công chúng hiểu được khó khăn của người dân miền cao, mong muốn thông qua tiếng nói của mình kêu gọi những nhà hảo tâm giúp đỡ trẻ em vùng cao cải thiện điều kiện học tập và sinh hoạt, tóm lại là cậu muốn trở về quê hương. Kết thúc cuộc thi, rất nhiều người bị cảm động bởi khí chất tinh khiết của cậu, quyên góp tiền bạc và của cải cho vùng núi, còn có một số ít người cùng cậu trở về miền cao dạy học.

Trong thời gian ngắn, Công Tôn Duệ và Vương Hiểu Căn đều trở thành huyền thoại.

Thông qua báo chí biết Công Tôn Duệ đi du học nước ngoài, Vương Hiểu Căn về quê dạy học, Lạc Thất – phó tổng giám đốc điều hành công ty đĩa nhạc SS tức giận đến ba ngày ba đêm ăn không ngon ngủ không yên, cay đắng nói với Jully – người đại diện số một của công ty, ”Mặc kệ cậu ta đưa ra điều kiện gì, phải ký hợp đồng với Khuất Hàn!”

Jully bối rối, ”Tôi tìm cậu ấy ba bốn lần đều tay không trở về, cậu ấy căn bản không muốn vào giới giải trí…”

”Thanh niên bây giờ làm sao vậy, cả một đám không màng danh lợi? Không phải bày đặt thanh cao thì cũng là lạnh lùng! Con mẹ nó, ông đây còn phải đi cầu xin bọn chúng làm ngôi sao hay sao?!” Lạc Thất giận dữ đập tay lên bàn.

Jully cười gượng nói sang chuyện khác, ”Muốn bàn bạc với người mới thật không dễ dàng, dù sao Tô Trạch Vũ đã ký hợp đồng với công ty chúng ta, hay là chúng ta cũng ký hợp đồng với Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh và Du Vụ, cùng cậu ấy lập thành một nhóm nhạc, quan hệ của mấy người họ không tồi, hơn nữa độ nổi tiếng đều cao…”

”Được, cậu xem rồi lo liệu đi.” Lạc Thất vẫn nhớ mãi không quên Khuất Hàn, ”Phải ký được hợp đồng với cậu ta, để cậu ta làm đội trưởng!”

”Tôi thử lại lần nữa xem sao…” Jully cười khổ.

Đã trải nghiệm được sự thờ ơ vô cảm của Khuất Hàn, Jully lần này không ôm hi vọng, không ngờ tìm tới anh lần nữa, nói với anh công ty muốn anh và bốn người bọn Du Vụ tạo thành một nhóm nhạc. Khuất Hàn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Jully mừng như điên, lập tức bắt tay vào công tác ký kết hợp đồng.

Tên của nhóm nhạc thay đổi nhiều lần, cuối cùng quyết định là ‘Bạc Hà Đen’.

Trong những năm gần đây, các trụ cột kì cựu của làng giải trí đã mờ nhạt dần trong tầm mắt của công chúng, ở thời đại này, thời đại của những hạt giống mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thời đại của Bạc Hà Đen chính thức bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment