Quyền ca sạm mặt nghiêm túc suy nghĩ một trận, phất tay với A Thủy, “Đi, tìm văn kiện đem ra đây.”
A Thủy nhận lệnh, bước ra ngoài. Biểu tình của Quyền ca dịu bớt, cùng Kim Tắc Thái nói đề tài khác.
“Vị tiên sinh đây, thời gian anh và Sở Tĩnh nhận thức chỉ e rằng chưa lâu.”
“Ân, không lâu.”
“Anh có biết y làm nghề gì không?”
Kim Tắc Thái mỉm cười, “Sau này sẽ không làm nữa.”
Quyền ca vừa nghe xong, cười ha ha, “A, đúng, ha ha, sau này sẽ không phải làm nữa.”
Hướng ra cửa sổ nhìn nhìn, thấy Sở Tĩnh cúi đầu ngồi trên sofa, nắm chặt hai tay lại, chờ đợi. Quyền ca thu lại ánh mắt nhìn qua Kim tắc Thái, cười: “Anh thích người kia?”
Kim Tắc Thái gật một cái: “Đúng.”
“Bộ dạng cũng không tệ.”
Kim Tắc Thái cười, “…Rất đáng yêu.”
“Y lúc đáng yêu rất hiếm thấy, hơn nữa, lại không biết làm người khác vui. Tiểu Tĩnh như cái hũ nút, nói cũng không hay, tính tình cũng không hảo.”
Kim Tắc Thái cười cười, nói: “Tôi lại thích im lặng.”
“Tuổi cũng không còn nhỏ.”
“Không a, đâu còn nhỏ nữa.”
“Đã hơn hai mươi tuổi, đâu phải thiếu niên.”
Kim Tắc Thái cười, “Chính như vậy càng tốt a.”
Quyền ca nói một câu, Kim tắc Thái đáp một câu, thấy Kim Tắc Thái nói năng cẩn thận, Quyền ca trợn to mắt, ha ha một tiếng rồi nói: “Kẻ có tiền đúng là khẩu vị không bình thường.”
Kim tắc Thái gật đầu một cái tán thành, “Cũng không phải không đúng, khẩu vị kẻ có tiền thật đúng là khác thường.”
Quyền ca có chút nổi giận, cũng không nói được gì hơn, nghẹn nửa ngày, hắn nghĩ ra một vấn đề, lại mở miệng hỏi: “Tiên sinh làm nghề gì?”
“Luật sư.”
Quyền ca nghe xong, biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc, sau đó cười ha ha nói: “Nguyên lai là luật sư a, luật sư là một nghề kiếm tiền rất được a. Nhưng…” Ánh mắt Quyền ca thoáng liếc ra phía cửa sổ, ha ha nói với Kim tắc Thái: “Nghe nói nghề luật sư không muốn giao tiếp với người như chúng tôi, hiếm thấy người như anh lại không ngại.”
Kim Tắc Thái biết Quyền ca muốn ám chỉ Sở Tĩnh chứ không phải nói y, mỉm cười nói: “Không ngại, tôi thường không thượng đình.”
“Vậy tiên sinh, anh không giúp khách hàng kiện tụng trên tòa sao?”
“Trên cơ bản là… không cần.”
“Vậy anh…?”
Kim Tắc Thái cười cười, lại tỏ vẻ sẽ không trả lời. Quyền ca chờ, thấy Kim Tắc Thái không đáp lại, cũng không muốn truy hỏi tiếp.
A Thủy cầm mấy xấp văn kiện đi vào, đặt xuống trước mặt Quyền ca, Quyền ca đẩy văn kiện đưa cho Kim Tắc Thái. Kim Tắc Thái mở từng xấp văn kiện xem, gom luôn cả phần Sở Tĩnh cất vào trong bìa công văn, sau đó, anh rút ra một phần văn kiện, đưa cho Quyền ca.
“Thỉnh anh ký vào đây một cái.”
“Đây là cái gì?” Quyền ca nói xong, vẻ mặt nghi ngờ cầm lấy xấp văn kiện.
Sở Tĩnh ngồi bên ngoài, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những người trong văn phòng bên trong. Cậu cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, bọn họ vẫn chưa nói xong. Sở Tĩnh nhìn thấy Kim Tắc Thái đưa chi phiếu, lại nhìn A Thủy ôm văn kiện đi vào, còn bây giờ lại thấy Kim Tắc Thái lấy văn kiện ra, cậu hồ đồ, không biết còn cái gì cần phải ký nhận nữa.
Xuyên qua cửa kính, Sở Tĩnh nhìn Quyền ca và Kim Tắc Thái tranh cãi, Quyền ca rõ ràng rất sinh khí, đỏ mặt tía tai, sớm đã không còn vẻ ngoài hào sảng khí khái, lộ ra sắc mặt âm ngoan hung ác, lúc đập bàn lúc huơ tay múa chân. Vẻ mặt Kim Tắc Thái từ đầu đến cuối vẫn mang ý cười, phong thái thản nhiên, không nhanh không chậm từ từ cùng đối phương nói chuyện.
Sở Tĩnh thấy hai người đối diện trong văn phòng kia tựa hồ còn nói một trận, cụ thể qua bao lâu cậu không biết, cuối cùng, hiển nhiên Quyền ca đã chịu thua. Thấy Quyền ca lấy bút ký lên văn kiện mà Kim Tắc Thái đưa ra, Sở Tĩnh thầm nghĩ mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Kim Tắc Thái thu hảo văn kiện, nói lời cáo từ với Quyền ca, sau đứng dậy đi ra. Thấy anh bước ra, Sở Tĩnh vội vàng đứng lên. Nhìn thấy trong ánh mắt Sở Tĩnh tràn đầy dấu hỏi, Kim Tắc Thái mỉm cười với cậu. Biểu tình của Kim Tắc Thái khiến Sở Tĩnh nhẹ nhõm, từ trong đáy lòng an tâm thở phào.
Kim Tắc Thái quay đầu lại nói: “Xin dừng bước.”
Quyền ca giấu trên mặt biểu tình ‘Tôi cũng không định tiễn anh’ một cách khó khăn, nhìn thấy y phi thường không cam lòng lại phi thường bất đắc dĩ, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lóe lóe không ngừng.
Sở Tĩnh nhớ đến chuyện Kim Tắc Thái vừa rồi bắt Quyền ca ký tên, có lẽ là ‘Giấy cam đoan’ mà trước đây Kim Tắc Thái từng nói qua, nội dung chính là xác nhận Sở Tĩnh đã trả hết toàn bộ số tiền đã nợ, sau này ngân hàng tư nhân không được đến quấy nhiễu.
Trong lòng Sở Tĩnh có chút sợ hãi. Chỗ này là sào huyệt của đối phương, có không ít thủ hạ, vô ý động một chút, nếu phải động thủ cậu và Kim Tắc Thái chỉ có thảm bại. Thoạt nhìn Kim Tắc Thái lại không có vẻ lo lắng, vẫn cười cười cầm cặp tài liệu bước đi.
“Chúng ta đi thôi.”
Nghe Kim Tắc Thái nói như vậy, Sở Tĩnh gật gật đầu, trong lòng cậu rất lo lắng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, đành phải dùng mắt nói với Kim Tắc Thái, muốn anh và cậu nhanh chóng ra khỏi chỗ này.
A Thủy đi theo phía sau Kim Tắc Thái và Sở Tĩnh, đưa bọn họ đến tiền sảnh. Sở Tĩnh nóng lòng muốn rời đây, lại thấy Kim Tắc Thái đi khoan thai, không nhanh không chậm, cậu muốn nhanh cũng không được, đành phải bước chậm lại cách mấy bước đằng trước Kim Tắc Thái.
Lúc này, đám người ngu ngốc ở tiền sảnh cũng không làm phiền và gây hấn với Sở Tĩnh, khi nhìn thấy Sở Tĩnh và Kim Tắc Thái đi ra, có người còn mở cửa.
Trong khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa, trong lòng Sở Tĩnh thoáng có một chút dự cảm bất an, bất giác cậu liếc nhìn về phía sau, thấy A Thủy nháy mắt với một thủ hạ. Trong lòng Sở Tĩnh cả kinh, đang định nói, đã thấy thủ hạ kia bước nhanh hai bước về phía trước, cố ý như vô tình đụng một cái, Kim Tắc Thái bị đẩy bất ngờ không kịp phòng bị, người ngã chúi về trước, mắt thấy sẽ đụng trúng khung cửa sắt.
Sở Tĩnh vội vàng vươn tay ra kéo lại. Nhưng thật ra thân thủ Kim Tắc Thái nhanh nhẹn, nhanh chóng đưa tay phải ra, tay đập mạnh vào khung cửa, chắn lấy thân mình, nên cả người không đụng trúng.
Sau khi Kim Tắc Thái đứng vững liền quay đầu lại, vẻ mặt của thủ hạ kia bất cần, tựa hồ chờ Kim Tắc Thái mở miệng. Nhưng kết quả khóe miệng Kim Tắc Thái nhếch lên cười cười, xoay đầu ý nói Sở Tĩnh đi cùng anh.
Thẳng đến khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy đường cái bên ngoài, trái tim đập binh binh của Sở Tĩnh mới dần bình ổn lại.
Đứng bên cạnh xe, khi Kim Tắc Thái lấy chìa khóa ra, Sở Tĩnh giữ chặt tay anh, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay phải Kim Tắc Thái. Từ ống tay bị rách trở xuống, lộ ra bàn tay và cổ tay, bị trầy trụa một đường khoảng một tấc, đã chảy máu.
Sở Tĩnh chỉ biết Kim Tắc Thái có thể bị thương. Cánh cửa sắt của ngân hàng tư nhân ngầm kia cũng không giống như những cánh cửa đã được đánh bóng của mấy nhà giàu có, chạm trổ tinh tế, mà là loại cửa cũ đã rỉ sét thô xì, chỉ cần chạm một chút, nhẹ thì dơ hoặc rách quần áo, nặng thì sẽ bị cạnh cửa làm cho bị thương.
Sở Tĩnh ngước mắt nhìn Kim Tắc Thái, trong mắt tràn đầy sự áy náy. Nói vậy vì anh bị thương cũng là do cậu.
Kim Tắc Thái không để tâm, cười cười trấn an, đang lúc anh định nói ‘Không sao’, đã thấy Sở Tĩnh cúi đầu, môi đã dán lên vết thương kia.
Cảm giác ấm áp lan tỏa, còn cảm giác được đầu lưỡi mềm mại liếm tới liếm lui. Kim Tắc Thái chỉ cảm thấy đầu có chút váng vất, đứng gần như không vững. Sở Tĩnh đang làm gì anh đều biết, nhưng là anh thật sự không nghĩ Sở Tĩnh sẽ làm như vậy.
Liếm láp giống như tiểu miêu, cảm giác tê dại, khiến người ta trong lòng ngứa ngày. Kim Tắc Thái không nhìn được biểu tình lúc này của Sở Tĩnh, chỉ có thể nhìn thấy làn da mật phía sau lỗ tai của cậu. Ngô, bây giờ cảm giác thấy Sở Tĩnh thực sự giống như một tiểu miêu, ý nghĩ muốn giữ chặt cậu trong tâm Kim Tắc Thái càng ngày càng dâng lên mãnh liệt.
Cẩn thận liếm sạch vết thương, Sở Tĩnh ngừng lại nhìn nhìn, vết thương vẫn còn rỉ một chút máu, nhưng đã sạch. Sở Tĩnh nghiêng mặt, phun nước bọt toàn máu trong miệng ra, sau đó nhướn mắt nhìn Kim Tắc Thái. Đôi mắt to như có thể nói được, ánh mắt nhìn trong sáng nhưng lạnh lùng kỳ thật lại rất hữu tình.
Cậu làm như vậy là có ý gì? Có phải hay không con người mà anh luôn có cảm giác giữ khoảng cách với anh đã chấp nhận anh rồi? Nguyện ý thân cận với anh? Kim Tắc Thái tận lực cố gắng mới ngăn chặn được ý muốn ôm chặt Sở Tĩnh vào lòng.
Ngừng một chút, Kim Tắc Thái vươn tay lau đi vết máu còn sót lại trên khóe môi Sở Tĩnh. Hít một hơi thật sâu, hồi phục tâm tình, Kim Tắc Thái thả tay áo xuống, nói với Sở Tĩnh: “Về nhà đi.”
“Ân.”
Vừa rồi làm chuyện lớn mật, khi ngồi vào xe Sở Tĩnh bắt đầu thẹn thùng, cúi đầu trầm mặc, lui trong chiếc ghế phó lái. Sở Tĩnh giống như một con thỏ con đang căng thẳng, Kim Tắc Thái thỉnh thoảng liếc nhìn cậu một cái, nhưng cũng không dám gợi chuyện với cậu.